Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh tử chiến(Hồi Kết)

Tiểu thuyết gốc · 1608 chữ

- Điều này sao có thể.

Tại sát thủ ra tay tay trước mắt không có người nào nhìn thấy, hiện tại nhìn đến Vũ đã đem sát thủ thi thể ở trên tay cầm đến, điều này không khiến bọn họ khiếp sợ không thôi.

-Thằng nhóc này có phải hay không chỉ là tiến hóa giả cấp hai

Lúc này đã không ít người nhìn Vũ đầy nghi hoặc không thôi.

-Khí tức của tên này thật chính xác là tiến hóa giả nhị tinh đấy, với thực lực tam tinh của ta có thể nhìn ra được.

Lại có người lên tiếng xác nhận.

-Vậy thật là kỳ quá, tại sao hắn lại mạnh như vậy.

-Ai biết được chứ, cũng có lẽ hắn cũng giống với đám yêu nghiệt tại một năm trước kia.

-Haizz.. cũng phải nói, mọi người xem đến ngay cả Thần Quân đoàn trưởng cũng bị hắn chọc tức đến không nhẹ.

Đứng tại chỗ, mọi người không khỏi âm thầm bàn luận rom rả với nhau.

-Thần quân người còn có dám cùng ta đánh không.

Vũ tại trên võ đài phách lối hướng đám người Thần Quân lớn giọng hô.

Lời của hắn vừa phát ra không giống như lúc trước bị người khác xem thường không để ý mà là uy vọng mười phần, không khỏi khiến cho đám người Thần Quan dong binh kịch liệt run rẩy không ai dám lên tiếng.

-Nhóc con đừng cuồn vọng, ta hiện tại đến đấu với ngươi.

-Còn có ta.

-Cả ta nữa.

-...............

Bên trong đám người có mười mấy cái thân ảnh không ngừng bước ra hướng Vũ khiêu chiến.

Mấy người này là những cái uy vọng cực cao trong dong bình đoàn thần quân, có ai mà không phải từ trong biển máu giết ra chứ, lại sao có thể vì khí thế của Vũ mà dọa sợ được chứ.

-Rất tốt... các ngươi từng người lên hay là cùng lên hết đây.

Tại lúc hỗn chiến cho tới lúc này trời cũng chưa hẳng sáng, Vũ có chút mệt mỏi buồn ngủ mà ngáp dài một cái nói.

-Cuồn vọng.

Nghe được lời này của Vũ một người trong số họ hét lớn lao lên, hắn trên tay cầm mã tấu cũng được làm từ tinh thiết đỏ, hướng đến người của Vũ đánh đến.

-Tới tốt.

Vũ mỉm cười hô lên, bàn chân dưới chuyển động sử dụng nhàn vân dã hạc công pháp lướt đi.

-Phanh... Răng rắc... Bụp... bụp...

Hắn thân pháp quỷ dị lướt qua tránh thoát cây mã tấu chém đến, tiếp đến bàn tay hắn nắm chặt hướng bên tai trái của hắn nệnh qua. Một tiếng phanh vang vọng ngay tức khắc hắn đã đem đầu của đối phương cho đánh nổ.

-......................

Yên tĩnh, toàn trường lại lần nữa rơi vào khiếp sợ.

-Mọi người cùng lên đi.

Hơn mười cái thân ảnh chiến ý hừng hực điên cuồn hướng lôi đài lao đến.

Vũ nhìn thấy chằn chịt thân ảnh bước lên lại không có chút nào hoang mang, hắn lúc này tại chỗ nghiêm trang vận dụng thân pháp định thần quyền của Chú Phi né tránh, lại dùng ba mươi lăm thế đặc công của quân đội ra đoàn công kích. Hai thế võ khác nhau nhưng được hắn vận dụng nhịp nhàng trong trận chiến sáp lá cà, khiến cho đám người kia tay chân luốn cuốn mà không ngừng bại lui.

-Phanh... phanh... ầm... ầm...

Trận hỗn chiến của họ bắt đầu, cuồn phong xung quanh gầm thét bạo tạc cả một nữa lôi đài.

-Tên này lực chiến sao lại khủng như vậy.

Tại Hứa Sơn phó đoàn trưởng Phán Quân xem mà ngây người không ngừng lẩm bẩm.

-Hắn quả nhiên là một biến số.

Kim Phú cũng tràn đầy bất ngờ không thôi, ánh mắt về ông An đang mỉm cười không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.

-Ầm... ầm....

Lại qua một đoạn thời gian, Vũ cuối cùng đã chụp đến một người trong số họ, tại dùng đầu gối nâng lên đem một cái đầu người cho bạo nổ, lại tiếp đến vật ngã người kia đang xông đến đem đối phương cho đánh vỡ lồng ngực.

-Đã chết hai người rồi sao.

Tất cả mọi người đều trầm mặt, ngay tại thời điểm Vũ bước đến lôi đài liền không có ai ngờ đến một màng như thế này diễn ra. Nhưng là lúc này đã không còn ai nghi ngờ thực lực của hắn nữa rồi, mà chỉ để lại sự chấn nhiếp, cùng khủng hoảng trong lòng bọn họ.

-Lại đến.

Vũ lui lại mỉm cười đầy mỉa mai.

Những tên này quyền lực bên trên đã giết không ít người vô tội, hắn cũng không phải nhận mình là người tốt, nhưng sống ở loạn thế phải cần có sự quyết đoán nếu không chỉ hại người hại mình mà thôi.

-Thằng nhóc này lấy khí lực là từ đâu ra.

Đỗ Xuân Quang một bên cũng không khỏi âm thầm nhíu mày khó hiểu lẩm bẫm, hắn thầm nghĩ cho dù là Vũ đã đạt đến nhị tinh đỉnh phong cũng không có khí lực lớn như vậy đấu với mười mấy cái chiến lực lục tinh.

-Băng Ngạn ngươi thật sự chọc ra một cái yêu nghiệt rồi.

Ông ta nhìn đến khuôn mặt của Băng Ngạn lúc này đang trắng xanh khỏi lắc đầu thở dài một cái.

-Bụp... ầm... ầm...

Lại từng tiếng xương cốt giòn tan vang lên, trên lôi đài lúc này đã khắp nơi máu thịt lẫn lộn, tạo cho người ta cảm giác như bên trong địa ngục cối xay thịt.

-Cái này..........

Lúc này đầu của bọn họ đều đã ông ông như búa bổ, không còn từ ngữ nào hình dung được sự khiếp sợ trong lòng bọn họ.

-Vũ đại ca vô địch.

Đột nhiên một trận hét lớn vang lên, bên kia Phán Quân nhóm người phát ra một trận hưng phấn làm nổ cả một vùng không gian.

-Chúng ta... ta đầu hàng....

Trên lôi đài chỉ còn sót lại năm người, hiện tại khuôn mặt đã ngốc trệ không ngừng dập đầu hướng hắn cầu xin tha thứ.

-Cút....

Hắn trong miệng phun ra một chứ “ cút” sau đó lại hướng cái về Băng Ngạn tủm tỉm cười nói:

-Hay là mời lão đại ngài lên đi, những thứ này mặt hàng thật sự là đánh còn chưa đã ghiền.

Băng Ngạn hít sâu một hơi để bình tỉnh lại một chút sau đó nói:

-Chỉ bằng thực lực ấy ngươi vẫn đánh không lại ta.

Nói xong ông ta lại hướng ánh mắt thăm dò về phía Kim Phú đang đứng tại bện cạnh gắt gao áp chế ông. Rồi lại đánh mắt với Xuân Quang cầu xin chi viện.

-Cậu trai trẻ, mọi việc cũng đừng làm quá tuyệt tình.

Xuân Quang hướng Vũ nở một nụ cười đầy nham hiểm xem như cảnh cáo hắn.

Vũ cũng không có chịu thua kém khí thế nên liền hừ lạnh nói:

-Hừ... tại nơi này tỉ võ công bằng các ngươi lại không ngừng chơi mờ ám, lúc này kết thúc xem như các ngươi hài lòng đi.

-Ngươi muốn gì.

Băng Ngạn lạnh giọng hướng Vũ hỏi, bởi vì hắn biết tại sức mạnh Vũ bên trong là một dấu chấm hỏi cực lớn. Cho dù hai quân đoàn lớn của ông cùng với Xuân Quang lại theo kế hoạch mạnh mẽ một lần nữa ra tay, thì nói không chừng bọn họ sẽ bị tổn thất thảm trọng.

-Đương nhiên là vị trí đầu lĩnh ba quân đoàn rồi, cái ngày nguyên tắc trò chơi không phải là vậy tiếng hành sao.

Hắn mỉm cười cố ý nhấn mạnh hai chữ: “ trò chơi” với ngụ ý đầy châm chọc bọn họ.

Tại nghe lời này mọi người tại trong Phán Quân đều ngẩn mặt hất cằm trông rất thích ý, trong mấy năm qua bọn họ bị hai cái quân đoàn lớn này chèn ép đủ rồi, không nghĩ đến ngày hôm nay bọn họ liền có thể được làm lão đại.

-Được.... chúng ta đồng ý.

Mặt dù có muôn vạn lần không nguyện nhưng là với tràn cảnh này trước mặt bọn họ chỉ có thể hiện tại chấp nhận.

-Đây là lễ tiết của một cái đàn em nên có sao, các ngươi còn không mau quỳ xuống bái kiến đại ca của chúng ta.

Vũ nghiêm mặt hai người quát.

-Ngươi.

Hai người giận đến mức muốn đem Vũ cho xé ra thành trăm mảnh.

Nếu như lần này bọn họ thật sự quỳ xuống hướng đối phương dập đầu, thì không phải là triệt để mất đi lòng người sao, ngày sau cũng vô phương ngóc đầu lên được.

-Haha... được rồi, ngươi mau lui xuống đi, việc này chúng ta lúc sau lại nói tiếp.

Kim Phú cười đến cái miệng đã rộng đến mang tai rồi, ông lúc này đứng ra hòa giải.

Ông ta cũng không trông mong gì đám người này có thể giữ chữ tín, nhưng là chó cùng rức dậu đạo lý này ông hiểu nên hiện tại cũng không thể ép hai tên này được.

-Hừ... vậy hai người bọn ta liền cáo từ trước.

Hai người vốn định phất tay áo rời đi, nhưng bỗng nhiên lại nghe đến tiếng của Vũ từ phía đằng sau hô lớn.

-Đứng lại cho ta.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.