Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vội vã rời đi.

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

- Ngươi lại muốn gì.

Hai người không khỏi quay lại nhíu mày hỏi.

-Các ngươi không lẽ đã quên phần thưởng của ta rồi chứ... cũng đừng có giả ngu, các ngươi mau đem huyết linh cấp tám giao ra đây nếu không người nào cũng đừng hòng đi.

Vũ cười lạnh hướng hai người nói.

-Ngươi đang uy hiếp chúng ta... ngươi có bản sự này sao.

Lý Băng Ngạn cười lạnh giọng nói.

Huyết linh cấp tám đủ để hắn có cơ hội đột phá đến tiến hóa giả tám tinh, tại hứa hẹn đằng trước hắn cũng chỉ là hướng Kim Phú hứa suông mà thôi, vì hắn biết người của mình có thể dễ dàng chiến thắng. Mặt dù Vũ đã thắng nhưng hắn tuyệt đố cũng sẽ không cho đấy.

-Ta thừa nhận lúc này vẫn là đánh không lại ngươi.

Vũ chưa đủ tự tin để đánh thắng ông ta nên liền thẳng thắng nói, sau đó hắn lại cười lạnh nói tiếp:

-Nhưng thế thì đã sao... cô dâu nhỏ, mau đưa của ta kiếm.

-Câm miệng.

Hoàng My tức giận hướng hắn quát nhưng cũng vứt thanh nghịch thiên mộc kiếm cho hắn.

Vũ phóng người lên cao đón lấy kiếm hô lớn:

-Kiếm thôn thiên hà.

Tuyệt thế bảo kiếm xuất vừa xuất vỏ liền rung động ầm ầm quáng thông thiên địa linh khí xung quanh chuyển động, kiếm ảnh vừa ra diễn hóa ra một đạo ánh kiếm sáng rực, tiếp đến là một đạo hình cung bán nguyệt sắt bén xé toác một mảnh trời đêm.

-Phong.... phong... ầm... ầm....

Một cái khe rãnh sâu dài với đường kính mười mẹt từ trên mặt đất nứt ra, cuốn theo một nhóm người của hai quân đoàn biến mất.

-..................Hô... hô...........

Không có như trước tiếng gào thét rung trời, hiện tại chỉ có tiếng thở gấp cùng đầy sợ hãi của hai nhóm người may mắn tại hai bên rãnh nứt sống sót.

-Ngươi làm gì lại giết người của ta... ta cũng đâu có trêu chọc ngươi chứ.

Xuân Quang tức giận hướng Vũ quát lớn.

-Ngươi cũng chớ cùng ta đùa nghịch thông minh.

Vũ cười lạnh nói tiếp:

-Nếu các ngươi còn không giao ra thì để xem kiếm của ta nhanh hay các ngươi ra tay nhanh.

Tại từ lúc bắt đầu hắn vẫn tại để ý hai người bọn họ, mặt dù Thiên Quân không có tham dự vào tranh đoạt nhưng hắn biết hai người là cùng một dụng mưu muốn thôn tín quân đoàn Phán Quân.

-Ngươi muốn chết.

Hai người lại hai lời cùng một ý hướng Vũ muốn phát hỏa.

-Vậy là các ngươi không chịu phối hợp rồi.

Vũ mỉm cười tủm tỉm lại cầm nghịch thiên mộc kiếm trong tay quơ qua quơ lại hướng một đám người trước mặt nói:

-Các ngươi không thể trách ta á, chỉ trách là các ngươi có một cái đại ca tốt.

-Đừng mà... Ngạn ca, mau dao cho hắn đi.

Mọi người nghe lời này không khỏi khiến cho toàn thân ướt lạnh, liền vội vàng hướng đám người Ngạn ca hô lớn lên.

-Cha, ngươi cho hắn đi.

Nhìn thấy một đám anh em phía dưới kích động hô, Lý Thừa Chí không khỏi chết tâm hướng cha mình nói.

-Đúng đấy chúng ta lúc này cũng không thể để mất lòng người.

Xuân Quang cũng đứng ra khuyên nhủ nói.

Băng Ngạn tức đến muốn một lần nữa xuất huyết rồi, ông ta hàm răng nghiến ken két nặng ra từng chữ nói:

-Ta cho ngươi.

Ngay sau đó ông ta liền đem cái hộp gỗ đựng huyết linh ném về phía Vũ, sau đó liền dứt khoát kéo đám huynh đệ rời đi khỏi nơi này.

-Haha... sảng khoái á, hai tên này tính toán cũng sẽ không nghĩ đến thiệt hại như vậy đi.

Kim Phú đi đến ngửa đầu ra cười lớn nói, ông ta biết lần này âm mưu là bọn hắn dụng ý rất kỹ lưỡng, lại không nghĩ đến Vũ lại một đường giết ra khiến cho mọi âm mưu đều tan thành bọt biển, không những vậy mà còn dẫn đến lòng người bất ổn.

-Đúng đấy! Lần này công lao có thể nói là hoàn toàn nhờ đến Vũ.

Hứa Sơn gật đầu cười cười lại nói:

-Lão thầy bói, ông con mắt vẫn còn dùng tốt đấy.

-Đương nhiên là vậy rồi.

Ông An cũng mỉm cười hài lòng gật đầu nhẹ.

-Lưu manh! Ngươi đi đâu.

Trong lúc nói chuyện, họ bỗng nhiên nghe thấy tại phía trước Hoàng My giọng nói.

-Về ngủ á.... thức cả đêm rồi cô không thấy buồn ngủ sao.

-Ta đưa ngươi về.

Nàng không hiểu tại sao đối với thân phận Vũ có chút nghi hoặc nên liền hướng hắn nói.

-Gì chứ cô muốn cùng ta ngủ, việc này không được ta còn chưa đồng ý muốn cưới cô đâu.

-Câm miệng.

Hắn lời vừa dứt liền nghe nàng khàng giọng quát lớn.

-Được rồi Hoàng My, con để cậu ta về nghỉ ngơi đi, cậu ấy cũng đã mệt một đêm rồi.

Kim Phú mỉm cười hướng nàng nói.

-Tuân lệnh Phú ca.

Hắn mỉm cười đáp, thấy nàng tại tức giận mà không để ý đến hắn nên vội vàng chạy mất.

-Phải rồi cha, em ấy là người thuộc tiểu đoàn nào.

An Thanh cũng vội chạy lên hướng cha nuôi hỏi.

Kim Phú có chút sửng sốt cũng không biết Vũ là thuộc tiểu đoàn nào, liền hướng ông An nói:

-Thầy bói! Người này là của ông sao.

-Không phải, là ta gặp hắn tại bên ngoài, thấy hắn bất phàm nên liền đưa hắn tới gặp mọi người.

Ông An lúc này cũng nhớ ra không khỏi có chút sửng sốt nói.

-Hứa Sơn mau xuống phía dưới tra xem hắn là người của tiểu đoàn nào.

-Vâng.

Hứa Sơn nhận lệnh liền vội vã lui ra ngoài.

Tại nữa tiếng sau ông ta lại dẫn một người lạ mặt nữa người trên để trần bước vào, nữa người dưới chỉ còn lại cái quần cộc bước vào.

-Hắn là ai.

Mọi người không khỏi nghi ngờ hướng ông ta hỏi.

-Phú ca! Tên này tên Vũ.

Hứa Sơn có chút cười khổ đáp.

Nghe được lời này của ông ta không khỏi khiến cho mọi người tại nơi này đều trợn mắt há mồm không thể tin được.

Để phân biệt thân phận mọi người trong quân đoàn đều thống nhất ăn mặt đồng phục màu xanh, trên người lại thêu tên ký hiệu. Mà Vũ tại trà trộn vào lại thấy tên này với mình cùng tên liền sinh hảo cảm đem đánh ngất ném tại một bên, sau đó lột sạch đồ trên người hắn mà lẫn vào bên trong.

-Nói như vậy là tên này tại thời điểm hỗn loạn mà lẻn vào.

Kim Phú có chút dở khóc dở cười nói.

Đối phương không có ác ý lại trợ giúp quân đoàn ông ta nên ông ta cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là lúc này cảm thấy có chút tiếc nuối.

-Không tốt! Tên lưu manh này muốn chạy, chú mau cho người đuổi theo nhanh lên.

Hoàng My nhất thời giật nảy mình hướng Hứa Sơn nói.

-Đúng... đúng! Nhất định phải cho người đuổi theo, không thể để vị con rể này chạy được.

Hứa Sơn hướng nàng ta cười tủm tỉm trêu ghẹo sau đó liền tại phân phó bên dưới tìm kiếm Vũ.

-Chú nói cái gì thế! Ai nói là ta thích hắn chứ.

Hoàng My khuôn mặt dưới màng che nón lên vội vàng hướng mọi người tại nơi này giải thích.

-Ấy... không phải là em hướng mọi người thừa nhận rồi sao, còn tại mọi người cùng hắn ôm ấp nữa đấy.

An Thành đứng lên cũng nghi hoặc nói.

-Tại vì tên Thiên Anh kia rất là đáng ghét, em muốn đuổi hắn ta đi nên mới nói như vậy.

Nàng vội vàng hướng anh trai của mình giải thích.

Kim Phú bộ mặt lại đầy bất đắc dĩ thở dài hướng nàng ta nói:

-Haizz... làm ta cứ tưởng đã có một người rể quý rồi chứ.

Nàng nghe vậy liền vừa thẹn vừa giận buồn bực dậm chân nói:

-Cha! Người nói cái gì thế, ta không thèm để ý đến mọi người nữa.

Nói xong nàng liền vội vàng chạy đi, miệng lại không ngừng đem Vũ cho mắng:” đáng chết lưu manh đừng để ta bắt được ngươi.”

-Haha.... Phú ca! Ngài xem hai đứa trẻ này đúng thật là có duyên á.

Ngay sau khi nàng rời đi ông An liền cười to nói.

-Chúc mừng Phú ca có được rể tài.

Hứa Sơn cũng cười nói.

-Haha.... mọi người cùng vui.

Bị hai cái lão già này trêu chọc ông Phú cũng phá lên cười to.

-Hắc xì!.... là chị Yến nhắt đến ta sao.

Mà tại một bên Vũ đang chạy vội bỗng nhiên hắc hơi liên tục, khiến hắn không khỏi nhớ đến thân ảnh đẩy đà mê người kia cười gian nói.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.