Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Kỳ đến

Tiểu thuyết gốc · 1810 chữ

Vũ chạy vội liền nhớ đến khu nhà ở của mình khi xưa liền chuyển người hướng nơi đó chạy đi, được một lúc hắn cuối cùng cũng đã đến.

Nhìn khu chung cư mà lúc xưa hắn ở hiện tại chỉ còn lại là một đống hoang tàn đổ nát, hắn lắc đầu cười khổ hướng xung quanh đi lại một vòng. Nhớ lại những năm khi còn đi học, mặt dù ba mẹ không ở bên cạnh chăm sóc cho mình, bỗng hắn lại nhớ đến gia đình chú Phong.

-Cảnh đã hoan tàn như vậy không biết gia đình chú Phong có còn không.

Là tại trời đất biến chuyển, rất nhiều người đều không qua khỏi tai kiếp, lúc này hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, âm thầm thay gia đình chú ấy cầu nguyện.

-Liền chọn nơi này đi.

Trong đổ nát thần niệm của hắn không ngừng dò xét một hồi đã phát hiện tại khu vực hầm giữ xe bên dười vẫn còn để trống một căn phòng chưa hoàn toàn sụp đổ, hắn chậm rãi lật đi những tản đá khổng lồ che lấp đường đi rồi chui vào bên trong

Ngồi tại chỗ ổn định muốn nghỉ ngơi một thoán hắn lại nhớ đến đám trẻ mà hắn gặp buổi tối, lúc này hắn cũng không thể đi tìm chúng nó được. Lại nói có ba anh em đinh gia đi theo bọn trẻ cũng an toàn hơn không ít, tất nhiên là nếu bọn họ xuất hiện biến cố thì ba anh em Đinh gia sẽ dùng tấm lục kia mà báo cho hắn biết, nên hắn cũng không cần lo lắng quá mức.

-Đã nên cũng cố tâm cảnh bước vào nguyên cảnh hậu kỳ rồi, lại thêm huyết linh cấp tám này cuối cùng cũng có thể nhanh chóng đột phá đến tiến hóa giả cấp tam tinh rồi.... Haizz... vẫn là rất chậm á.

Lời này của Vũ may mắn chỉ tại nói cho mình hắn nghe thôi, nếu như người khác nghe được hắn chỉ mất chưa đầy một tháng có thể tiếng lên ba đại cảnh giới thì không khỏi làm người khác giận sôi máu lên. Tại bên ngoài có rất nhiều người liều sống liều chết cũng không có nhanh chóng tiến cấp như hắn đấy, ngay cả Lý Băng Ngạn cũng phải mất ba năm liều mạng tính kế cùng vơ vét xung quanh mới có thể đạt được bảy tinh cấp bậc, so với hắn vẫn còn chậm hơn gấp chục lần. Mà việc tiếng cấp nhanh như vậy là cũng nhờ vào Vũ xuất hiện tại ba năm trôi qua đã xuất hiện nhiều huyết linh cao cấp hơn rất nhiều, với lại hắn trên người có tẩy tủy đan phụ trợ nên muốn hấp thụ bao nhiêu mà chẳng được, chỉ cần là có đầy đủ huyết linh hắn liền có thể một đường dễ dàng tăng cấp.

Vũ lúc này ổn định lại tinh thần đem thiên đế kinh vận chuyển rơi vào vong ngã tu luyện, mà không biết tại lúc tu luyện phía bên ngoài đã không ít sóng ngầm nổi lên.

----------------------/

Tại nhà ông Phi.

-Á.....

Một giọng nói êm dịu của cô gái giật mình hô nhẹ.

-Yến! Con lại đức tay rồi sao.

Bà Loan vội vàng chạy đến nắm vội tay của con gái quang tâm hỏi.

-Mẹ! Xin lỗi... con nhất thời mất tập trung.

Hồng Yến cười ngượng ngùng đáp.

Bà Loan hướng nàng cười tủm tỉm nói:

-Lại nhớ đến thằng nhóc kia nữa rồi à.

-Mẹ kỳ ghê.

Nàng thẹn thùng cười xấu hổ nói.

-Đứa con gái này... haizz...

Bà Loàn thở dài như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

-Sao mẹ lại thở dài.

Hồng Yến hiếu kỳ hướng bà hỏi.

Bà ấy lại thở dài một chút rồi lại nói:

-Haizz... mẹ nghe bên trần gia nói muốn gả tiểu thư nhà họ cho thằng Vũ, không biết là có thật hay không.

-Em ấy dám sao.

Nàng có chút căm tức nói.

-Được rồi, con cũng đừng tức giận, nếu con muốn việc này không xảy ra thì nhanh chóng đem nó cướp về đi, ba mẹ cũng rất thích thằng bé đó.

Bà ấy cười cười như ý nguyện nói.

-Mẹ à! Bọn con cũng còn nhỏ mà.

Lời là như vậy nhưng trong lòng nàng thầm thề đến khi Vũ trở về sẽ nhất định nói cho rõ ràng, nếu không để hắn bên ngoài trêu hoa thật sự khiến nàng có chút buồn bực lại có chút cảm giác không an toàn.

-------/-------

Tại tổng bộ quân đoàn Thần Quân lúc này có hai thân ảnh xuất hiện.

-Chú Ngạn à!... chú xem con mang ai đến.

Tại bên trong sảnh lớn được xây dựng từ gỗ hương quý hiếm có hai thân ảnh bước vào, người thanh niên kia mỉm cười hô lên.

-Ấy... đây không phải là cháu Mộng Kỳ đây sao... haha... tốt! Tốt!... hai con vào ngồi đi.

Băng Ngạn cười lớn hướng hai người đầy nhiệt tình nói:

-Băng Triệt! Sao hai con lại đến đây, không phải là hướng lão già ta đây báo hỷ đấy chứ.

-Không phải.

Mộng Kỳ khuôn mặt trở nên lạnh không vui nói.

Tại thời điểm nàng chạy đến thành phố đã bắt gặp đoàn đội của Bằng Triệt cũng đang trên đường đi đến. Hắn ta liền lôi kéo nàng cùng một chỗ, vốn dĩ là không nguyện ý nhưng là tại thành phố hoàng cảnh nàng cũng không nắm rõ, nên cũng chỉ có thể dựa vào lý gia để lấy tin tức.

-Haha... chú Ngạn cũng đừng chọc bọn cháu, lúc này hai người bọn con cũng chưa nghĩ đến việc này.

Lời mập mờ này của Băng Triệt là muốn hướng ông ta nói nàn chưa phải là người của hắn là hắn cùng nàng còn chưa muốn mà thôi, lại đợi thêm một khoảng thời gian liền phải.

Mộng Kỳ cũng không muốn phí lời giải thích với hai người này, bởi vì căn bản nàng chưa hề nghĩ đến, tại lúc này tìm tên kia là mới là chính sự.

-Haha... rất tốt, các con đi đường cũng đã mệt rồi, đợi một chút ta đã sai người chuẩn bị thức ăn cho các con.

Ông ta gật đầu hướng Băng Triệt mỉm cười đầy thỏa mãn rồi vui vẻ nói.

-Chú Ngạn! Mấy ngày qua trong thành phố có sự việc gì lớn diễn ra hay không.

Nàng vội hướng ông ta hỏi.

-Việc gì sao.

Ông ta vốn nghĩ là nàng chỉ thăm dò một chút tình hình để thuận lợi cho việc tiến quân, vậy nên ông tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài nói.

-Là như thế này! tại đêm trước ta muốn thống nhất các nhóm người bên trong thành phố, để dễ dàng đưa họ vào quy chế nhà nước, thế nhưng là... haizz...

-Nhưng là sao chú.

Việc này kế hoạch Băng Triệt cũng biết, đây là âm mưu của Lý gia bao năm qua muốn tạo lập vững chắt chính quyền tại bên trong thành phố, nếu như thành công thì Lý gia bọn họ sẽ nắm giữ một đại lượng bộ phận võ giả ưu tú nhất, so với quân đội của trần gia càng mạnh mẽ hơn, cũng nắm chắt có thể ảnh hưởng với căn cơ của lý gia.

-Đương nhiên là chúng ta đắc thủ rồi, nhưng không biết là ở đâu ra lại xuất hiện một cái nhóc con rất lợi hại, trên người mang theo một thanh kiếm gỗ quỷ dị xuất hiện, tên súc sinh này chỉ lấy tiến hóa giả nhị tinh mà có thể giết đến mấy chục người của bên ta, nên chúng ta mới tổn thất thảm trọng như vậy.

Ông ta liền đem sự kiện đêm hôm qua kể lại cho hai người nghe một lần, giọng nói có chút già nua mang đầy vẻ thở dài và tiếc nuối.

-Nhóc con mang kiếm gỗ sao.

Vừa nghe ông ta kể xong nàng liền nở một nụ cười nhạt, liền đứng dậy cuối người nói:

-Chú Ngạn! cháu có việc phải đi trước, xin thứ lỗi cho.

Nàng biết người này là nàng muốn tìm, vậy nên cũng không muốn tiếp tục dây dưa với người Lý gia, nên nàng liền xoay người rời đi.

-Cô ta làm sao vậy.

Đợi nàng khuất mất bóng, Băng Ngạn hướng Băng Triệt hỏi.

-Chú cũng đừng để ý đến cô ta, nghe đến công việc là cô ta liền hành xử như vậy đấy,

Băng Triệt vốn tưởng rằng nàng ta vì sợ tên kia biến số mà ảnh hưởng đến quân đội nên mới vội vã đi điều tra.

-Cũng tốt, đợi cô ta tìm đến tên kia gây khó dễ thì chúng ta lại dụng mưu cho bọn họ đánh nhau một trận trước vậy.

Ông ta nở một nụ cười đầy tàn nhẫn nói.

-Chú Ngạn! tên đó lợi hại đến như vậy sao.

Băng Triệt nhìn thấy nụ cười của ông ta thì không khỏi rùng mình hỏi

-Đúng! Tên súc sinh kia rất mạnh.... mà thôi không nói đến chuyện đó nữa, đợi Thừa Chí về chúng ta đêm nay lại uốn vài chén chứ.

-Vâng....

Băng Triệt nở nụ cười thân thiện đáp.

-----/-------

Phán Quân tại bên trong phòng khách.

-Chú Sơn! Đã tìm thấy hắn sao.

Hứa Sơn mệt mỏi bước vào bên trong, vốn định tìm một chén nước uốn cho đỡ cơn khát nhưng không nghĩ đến là Hoàng My đã đợi hắn từ lâu, vừa bước vào nàng ta liền hướng hắn hỏi ngay, ông ta đành bất đắc dĩ thở dài đáp:

-Vẫn không có á, lúc này bên trong phán quân đã rất loạn chú cũng không thể phân tâm được.

Bởi vị sự kiệm đêm hôm qua mà đã khiến cho trên dưới bên trong phán quân hưng phấn không thôi, mà Hứa Sơn cũng bận rộn chạy khắp nơi giải quyết chính sự thì làm sao có thời gian phân tâm đi làm việc khác được chứ.

-Vậy à.

Nghe đước lời này nàng có chút tiếc nuối không vui đáp.

-Sơn ca! Bên ngoài có người muốn tìm Vũ ca.

Bỗng đột nhiên bên ngoài có người bước vào nói.

-Có biết người đó là ai không.

Hứa Sơn hiếu kỳ hỏi.

-Không biết, người ấy chỉ nói là người quen của Vũ ca.

Người kia cung kính đáp.

-Chú Sơn! Chúng ta mau ra ngoài xem sao.

-Cũng được.

Hoàng My kéo lấy tay ông ta vội vàng đi ra bên ngoài.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.