Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn ngươi.

Tiểu thuyết gốc · 1585 chữ

Tại thời điểm Hoàng My gặp nàng ta không khỏi có chút sửng sôt nhìn đánh giá một chút, trước mặt nàng là một cô gái mặt một bộ vấy đen, trên mặt deo mặt nạ ánh bạc che hai mắt, hai má anh đào phối hợp với đôi môi hồng xinh đẹp, phối hợp với đôi mắt đầy băng lãnh khiến cho nàng ta trở nên càng hấp dẫn mê người hơn rất có tính chinh phục cho nam nhân, nàng ta bóng người chính xác là đại mỹ nhân so với nàng là thuần thục hơn rất nhiều.

-Cô là ai.

Nàng không hiểu sao nhìn cô ta lại khiến cho nàng lại buồn bực hơn không ít.

Mộng Kỳ lúc này cũng một bụng đầy tức giận, âm thầm thề nếu gặp Vũ lại cắn cho hắn thêm mấy phát mới được, cô hướng Hoàng My đáp:

-Ta muốn tìm hắn.

-Hắn không có ở đây, cô tìm nhầm địa phương rồi lưu manh đó không có ở đây.

Hoàng My có chút nổi nóng nói.

-Lưu manh!...

Mộng Kỳ liền nhíu mày lẩm bẩm bẩm khuôn mặt đã trở nên không vui.

-Được rồi!

Hai người này mở miệng chưa được hai ba câu Hứa Sơn liền ngửi được mùi thuốc súng, hắn chỉ đành bất đắc dĩ đứng ra ngăn hai người lại cười nói:

-Cô à chúng ta cũng đang tìm hắn đây.

-Các ngươi thật sự không biết hắn đi nơi nào sao.

Mộng Kỳ vẻ mặt đầy thất vọng hỏi.

-Hừ... đương nhiên, nếu ta biết hắn ở đâu ta liền đem hắn đánh một trận, người này thật là xấu lại dám lừa ta.

Hoàng My tức giận nói.

-Cảm ơn!... vậy ta cáo từ trước.

-Không tiễn.

Mộng Kỳ cùng Hoàng My đột nhiên liếc xéo nhau, hai mắt như muốn bắn ra từng tia điện quan.

---------------------/----------

Đã gần một tuần trôi qua, tại bên trong căn phòng nhỏ hẹp lúc này Vũ đang ngồi tại trong đó vẫn còn đang trong trạng thái vô ngã tu luyện. Lần này tu luyện có thể tốn rất nhiều thời gian của hắn. Tại song song đột phá nhị tinh tiến hóa giả cùng tu chân nguyên khí, hắn đã gặp một chút khán cự bất hòa của hai luồn khí tức này, vì để ổn trọng hai nguồn lực lượng này mà hắn mất thời gian không ít.

-Răng... rắc... phốc....

Từng tiếng xương khớp vỡ vụn khiến hắn đau đớn đến không cách nào chịu đựng được mà phun một ngụm máu tươi.

-Không được, phải bình tĩnh một chút, ta nhất định sẽ thành công.

Hắn từ trong thống khổ dãy giụa từ trong đau đớn đi ra, miệng không ngừng lẫm bẩm nói.

Hắn càng tiếng thêm một bước thì càng bị thiên địa pháp tắc bài xích hai cổ lực lượng này, vì để có thể không bị nó ảnh hưởng Vũ bắt buộc phải đem thân thể của hắn một lần lại một lần phá đi rồi lại lặp, đây là tại bên trong thiên đế kinh luyện thể mà hắn học được “nhân đạo thánh thể”.

-Răng rắc........

Cả cơ thể hắn không ngừng vang lên tiếng xương vỡ vụn, tại bên trong cơ thể không ngừng vang lên tiếng xương cốt kêu vỡ vụn, sau đo một vòng trắng đục tinh tủy bao phủ lấy từng đốt xương của hắn, chậm rãi khôi phục lại.

Cứ như thế tiếp diễn cho đến một tuần nữa lại trôi qua, cả thân thể của Vũ lúc này được bao phủ bởi một màu nây thuần túy bùn đất trông thật kinh tởm, nó là những tạp chất bị cơ thể hắn không ngừng đào thải đưa ra tại bên ngoài bám trên cơ thể hắn.

-Ông... ông... răn rắc...

Tấm màn bùng đất nứt vỡ, Vũ tại bên trong đi ra làn da được bao phủ một màu đồng vàng cổ săn chắc sáng bóng.

-Đói... đói qua...

Hắn bên dưới bụng bị lõm sâu vào bên trong, nước dãi trên miệng không ngừng tuôn ra như suối. Rất nhanh, hắn như con ma đói dực xuống cái túi cầm ra thức ăn mà ngấu nghiến.

-Ngoàm... ngoặc...

Một canh giờ trôi qua, hắn đã đem cái túi thức ăn dự trữ hầu như cho ăn sạch nhưng là hắn vẫn còn cảm thấy đói.

-Vù... vù...

Hắn cơ thể chớp động xé gió rất nhanh hướng bên ngoài lao đi.

Cách xa hắn mười kilomet lúc này Mộng Kỳ đang tại săn giết biến dị zombie, nàng hiện tại thực lực đã tăng vọt đến ngũ tinh tiến hóa giả, đây công lao cũng là nhờ Vũ đưa nàng tẩy tủy đang.

-Mộng Kỳ! Chúng ta về thôi.

Mà tại một bên Lý Băng Triệt luôn lẽo đẽo giờ giờ khắc khắc theo sau nàng, hắn bước lên nở nụ cười đầy thân thiện hướng nàng ta nói.

-Đừng quảng ta, ngươi muốn đi thì cứ tự nhiên.

-Haha... em thực lực sao mạnh lên nhanh vậy, có thể hay không nói cho anh biết.

Hắn mỉm cưỡng nở nụ cười đầy lấy lòng với nàng, hắn biết bằng vào nàng thể chất có thể nói so với hắn không kém, thế nhưng tại nữa tháng trôi qua không ngờ nàng lại thăng cấp nhanh đến như vậy. Hắn tin chắc nàng ta có bí mật giấu hắn, mà cái bí mật này đối với hắn cũng như đối với lý gia rất là quan trọng.

-Cút.

Mộng Kỳ không có tốt tính như vậy, người mà nàng ghét thì nàng ta cũng tuyệt đối không mềm mỏng chút nào, vì vậy nàng liền hướng hắn lạnh lùng quát.

-Kìa... Mộng Kỳ!...

Hắn bị nàng làm cho tức giận nhưng không dám hướng nàng phát tiết, chỉ có thể méo xệ khuôn mặt căm tức trong lòng mắng thầm “ con đàn bà thúi”.

-Vù... vù...

Bỗng đột nhiên hai người bọn họ từ phương xa nghe tiếng xé gió hướng bên này lao nhanh đến.

-Mộng Kỳ! Coi chừng, là biến dị cao cấp.

Băng Triệt hướng nàng hét lên nhắc nhở, nhưng là mọi việc đều đã không kịp.

-Á....

Nàng bất ngờ hét lên một tiếng rồi sau đó liền bị cái bóng đen cuốn đi mất.

-Haha... báo ứng á, đàn bà thúi chết rất tốt á.... haha...

Hắn bị nàng trong mấy ngày qua lạnh nhạt liền đã nổi lên sát ý, nếu không phải là nàng ta thực lực so với hắn mạnh thì hắn đã đem nàng tiền dâm hậu sát không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này nàng bị bắt đi mất không khỏi khiến hắn sảng khoái không thôi.

-Vù... vù...

Mộng Kỳ lúc này chỉ nghe tiếng xé gió vù vù truyền đến bên tai, ngay sau đó nàng liền tại xuất hiện bên trên cánh đồng cỏ xanh ngát.

-Ngươi... ngươi... muốn làm cái gì ta.

Nhìn người tại phía trên đè mình khiến nàng kinh hãi lắp bắp nói.

-Cho ta đi.

Người kia thân ảnh màu vàng cổ gian nang hướng nàng nói.

-Ngươi điên rồi... Vũ! Ngươi mau tỉnh táo lại cho ta.

Nàng đã nhận ra người này là ai, tại trong thân thể cường trán của hắn khiến nàng không thể nào dãy dụa được, mà nàng hiện tại chỉ có thể hướng hắn gào thét.

Vũ cuối người càng ép sát vào khuôn ngực đầy đặng của nàng, tại nơi hai ngọn núi của nàng hắn hơi thở gấp gáp tạo ra từng luồn nhiệt khí khiến cho nàng cảm cảm thấy xấu hổ vô cùng.

-Không được... đừng mà.

Nàng một lần nữa hô lên nhưng nội tâm lại có chút mong chờ nhắm nghiền hai mắt.

Hắn lúc này đã luồn xuống tại dưới mông của nàng sờ soạn một hồi sau đó lại di chuyển tay về lên trên lưng, đem cái túi nhỏ của nàng cho dựt xuống rồi nhanh chóng từ trên cơ thể nàng rời đi.

-Ưm....

Nàng nhẹ nhàng rên lên một tiếng lại cảm cảm thấy cơ thể của mình đã trở nên nhẹ nhỏm nên mệt mỏi ngồi dậy.

-Ngươi sao vậy.

Trước mặt của nàng Vũ đang đem cái túi thức ăn của nàng cho xé rách, liều mạng đem tất cả bỏ vào mồm, tràn cảnh này diễn ra khiến nàng không khỏi lo lắng chạy đến hỏi.

-Ngoạm... ngoạm....

Vũ không có để ý đến nàng mà cứ thế ngồi tại chỗ ngồi ăn, mãi cho đến một giờ trôi qua, hắn mới đã bình tĩnh trở lại. Nhớ lại một màn vừa rồi hắn không khỏi đầy sợ hãi, vì sém chút nữa là hắn đã bị cơn đói làm cho ngỏm rồi.

-Nguy hiểm á....

Hắn âm thầm vỗ lên ngực mình đầy sợ hãi không thôi, mà ngay tại lúc này màu da màu đồng cổ cũng bị hắn nội liễm vào bên trong, làm khôi phục dáng vẻ vốn có.

-Cảm ơn ân cứu mạng của chị Mộng Kỳ.

Trong lúc quẫn bách hắn đã phát hiện khí tức của nàng nên liền chạy đến bắt nàng đến đây. Hiện tại nhớ lại nàng vẫn còn ở bên cạnh nên hắn liền hường nàng mỉm cười nói cảm ơn.

-Hừ... Lưu manh.

Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng ánh mắt hướng hắn đầy bất mãn.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.