Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng mỹ nhân ngắm sao( Hồi 1)

Tiểu thuyết gốc · 1485 chữ

Vũ mỉm cười vẻ mặt đầy xấu hổ nói:

-Ấy.... sao chị lại ở nơi này, không phải lúc này chị là đang theo quân đội hành quân sao.

-Ngươi còn hỏi ta sao.

Nàng ta trừng mắt nhìn hắn tức giận nói:

-Ngươi là đại tướng quân đấy, lại trốn tại nơi này tán gái, trách nhiệm của ngươi ở nơi nào.

-Tán gái... từ lúc nào, ta không có làm chuyện vô bổ ấy.

Hắn nhíu mày thật sâu đầy nghi hoặc trả lời.

-Hừ... không phí nước bọt tranh cãi với ngươi, dù sao ngươi làm việc gì ta cũng không có tư cách để quản.

Nàng hừ lạnh tỏ vẻ không vui nói.

Một hồi lâu sau, hai người tại một chỗ ngồi rơi vào trầm mặt. Tại không có bất kỳ lời nào để nói với đối phương, Vũ lại hướng nàng đề nghị.

-Trời cũng đã sắp tối, chị biết chỗ nào có thể dừng chân không.

-Không có.

Nàng thản nhiên nói.

-Vậy được!... chị đeo theo ta.

Nàng ta kiêu ngạo mềm cứng cũng không ăn, hắn đành bó tay với nàng rồi liền nói

Nói xong hắn đứng dậy muốn rời đi nhưng nàng vẫn là tại chỗ ngồi mà không có bất kỳ phản ứng nào, hắn đành hỏi:

-Sao chị không đi.

-Ngươi mặt kệ ta đi.

Nàng tức giận nói.

-Haizz... được rồi, vậy ta đi đây.

Hắn không hiểu tại sao khi ở cùng một chỗ liền xảy ra tranh cãi với nàng ta, cũng không phải là hắn không đối với nàng dịu dàng, mà là cứ mỗi khi nàng gặp hắn thì mọi câu nói của hắn đều làm cho nàng không vui dẫn đến hai bên không ngừng xung đột tranh cãi với nhau.

-Hắn đi rồi sao.

Nhìn thân ảnh của hắn xa dần khuất bóng biến mất, không hiểu sao Mộng Kỳ dân lên mất mát, cũng có uy khuất khó tả, bỗng nhiên hai con ngươi xin đẹp tuông ra hai dòng lệ nóng lăng dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy.

-Hức... hức...Tuấn Vũ!... ta hận ngươi.

Gian nan đứng lên, nàng uy khuất nức nở khóc nói.

-Cẩn thận một chút.

Vũ không biết làm cách nào đã xuất hiện bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng ta loạn choạn bước đi liền hiểu ra nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng cười khổ nói tiếp:

-Chị bị thương sao không nói cho ta biết chứ.

-Hức... hức... không phải là ngươi gây ra sao.

Nàng nức nở nói.

Tại thời điểm hắn bắt nàng đến vì quá bất cẩn nên hắn đã làm nàng trẹo mắt cá chân, nhưng là lúc ấy vì cơn đói của hắn hoành hành khiến cho ý thức của hắn trở nên mơ hồ, nên không biết mình đã vô tình làm nàng ta bị thương.

-Xin lỗi.

Hắn vẻ mặt đầy xấu hổ áy này nói.

-Hức... hức...Ngươi đi đi, không phải ngươi ghét ta lắm sao.

Nàng uy khuất lại nói.

Hơn nữa tháng ròng rã tại phía sau hắn đuổi theo, chỉ hi vòng có thể gặp lại hắn, cảm giác giày vò thống khổ này chỉ nàng mới có thể hiểu. Cuối cùng nàng đã hiểu tình cảm của mình giành cho hắn chính xác là tình yêu, nhưng là mấy năm trong quân trường nàng đã quên đi cách thổ lộ tình cảm nên có của một người con gái.

-Đừng làm rộn.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng nói, ngay sau đó liền bất chấp sự phản đối của nàng ta, hắn đem cả cơ thể đẩy đà của nàng cho bế lên như đang bế vị công chúa tính cách bướng bĩnh này.

-Đều tại ngươi đấy... ngươi có biết không ta mấy ngày qua tìm ngươi thật là mệt mỏi.

Nàng dựa vào lòng ngực vững chắt của hắn không ngừng đưa đôi bàn tay đấm vào nói.

-Đúng... là tại ta không tốt.

Vũ bất đắc dĩ thở dài nói.

-Ngươi vốn dĩ không hiểu.

Một hồi nháo sự nàng đã mệt mỏi tại trong trong ngực của hắn ngủ thiếp đi.

Mãi cho đến ba giờ đồng hồ sau, khi Vũ lúc này đã tìm về một con gà rừng tại một khu cánh rừng đốt lửa nướng thì nàng bất chợt vì mùi thơm làm hấp dẫn mà tỉnh lại.

-Ngươi đang làm gì thế.

Nàng hiếu kỳ nhìn hắn hỏi.

Lúc này đôi chân của nàng đã được Vũ cẩn thận dùng vải trắng băng bó cho nên đã không còn đau như trước, nàng gian nan ngồi dậy tại một bên đống lửa ngồi đối diện với hắn.

-Nướng thịt á, chắc chị cũng đã đói rồi đúng không, chị đợi xíu thịt sẽ chín ngay.

Hắn hướng nàng mỉm cười nói.

-Ừm.

Nàng gật đầu một cái rồi cũng ngoan ngoãn ngồi chờ đợi.

-Chín rồi, đây thịt của chị này.

Hắn cười cười đem con gà trên tay xé ra một cái đùi gà thật lớn hướng nàng đưa đến.

-Ăn rất ngon, không nghĩ đến ngươi cũng có năng khiếu nấu ăn.

Nàng lần đầu tiên hướng hắn tán thưởng.

-Đương nhiên rồi, đây là kinh nghiệm sống tích lũy mười mấy năm qua của ta đấy.

Hắn vẻ mặt đầy tự hào nói.

-Mười mấy năm qua, không phải lúc ấy ngươi còn rất nhỏ sao.

Nàng có chút hiếu kỳ hướng hắn nhỏ giọng hỏi.

Vũ mỉm cười nói:

-Đúng thế, tại từ nhỏ cha mẹ không có bên cạnh ta, vậy nên muốn no bụng cũng chỉ có thể chính mình tự làm.

-Xin lỗi.

Nghe hắn nói như vậy nàng liền nhớ đến cha mẹ của hắn tại mười mấy năm trước mất tích. Với một cậu bé nhỏ tuổi như vậy mà nói thì sinh hoạt của hắn lúc ấy gặp cũng không ít khó khăn.

-Không có gì, ta đều đã quen.

Vũ cười cười hắn đương nhiên sẽ không để ý đến những việc này, dù sao trong mấy năm ấy nhờ có gia đình chú Phong chăm sóc mà hắn cũng sống rất tốt.

Tại dưới ánh lửa bập bùng trong đêm, gió mát nhẹ thổi qua những tán cây xào xạc đung đưa trong gió, lúc này nàng vừa từ từ ăn vừa tại sao trời ánh mắt dõi theo, mái tóc bồng bền gợn sóng xinh đẹp theo gió đung đưa làm xao động lòng người, không khỏi khiến cho hắn mộn bên ngồi cũng bị nàng làm cho hấp dẫn ánh mắt không ngừng nhìn đến.

-Ngươi nhìn cái gì vậy.

Bỗng dưng nàng phát hiện ánh mắt mang tính đầy xâm lược của hắn đang nhìn mình không khỏi nhíu mày hỏi.

-Nhịn chị á! Chị Mộng Kỳ thật xin đẹp.

Hắn buộc miệng nói ra những lời thật lòng.

-Hừ... dẻo miệng.

Nàng hai má ửng hồng xấu hổ hướng hắn đầy trách mắng lại nói tiếp:

-Ngươi biết không, ta từ nhỏ đã yêu thích được đứng trong bầu trời đêm như thế này, được ngắm những ngôi sao mà chúng ta không thể chạm đến nó. Vào thời điểm tốt nghiệp cấp ba ta liền chọn học theo ngành thiên văn, nhưng ngờ đâu biến cố lại ụp đến, khiến ta không thể từ bỏ ước mơ của mình.

Hắn nghe xong cũng thất thần không thôi, rồi cảm thấy thật đáng tiếc cho chị ấy. Chị ấy ôm hồi bảo thật xinh đẹp, hắn thầm nghĩ nếu không có biến cố ấy nàng hẳn là cũng không có xung phong ra trận, mà cũng chỉ là một cô gái bình thường đem ước mơ của mình biến thành hiện thực, cuối cùng trở thành một người vợ hiền chăm sóc chồng, dạy con trở thành một người có cuộc sống viên mảng hạnh phúc.

-Chị có muốn được xem rõ chúng hơn không.

Hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

-Có thể sao.

Nàng đối với lời nói của hắn trở nên hiếu kỳ hướng hắn hỏi.

-Đương nhiên, chị không xem em là ai.

Hắn mỉm cười đầy tự tin rồi ngay sau đó gọi ra nghịch thiên mộc kiếm.

Hắn đem nguyên lực rót vào cùng nó câu thông một hồi, rất nhanh nó liền hướng trời cao bay đi.

-Chị đi theo em.

Đem nàng tại một lần nữa bế lên, hắn phóng người lên trời cao mà bay đến.

-Em muốn làm gì.

Lần này nàng đã cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ trong lòng ngực của hắn, khiến nàng có chút xấu hổ đỏ mặt không thôi, hai mắt nàng nhắm lại hưởng thụ sự ngọt ngào từ bấy lâu nay nàng lun mong đợi.

-Giúp chị hái sao trên trời á.

Hắn mỉm cười thần bí hướng nàng nói.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.