Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng mỹ nhân ngắm sao( Hồi 2)

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Tại thân thể hai người trên không đáp xuống trên thân kiếm, nghịch thiên mộc kiếm như được hắn quán chú vận dụng linh lực mà bay đi, cho đến khi cách mặt đất mười ngàn mét liền dừng lại.

-Chị có thể mở mắt được rồi.

Vũ mỉm cười hướng nàng ấy tại trong lồng ngực của mình nói.

-Ừm...

Nàng mắt phượng không khỏi nghi hoặc nhẹ nhàng mở ra, tại nàng trước mắt khung cảnh là một màu trắng đen huyền ảo, dường như lúc này nàng cũng có thể chạm đến những đám mây lơ lửng trên bâu trời, ngước đầu lên lại có thể nhìn rõ ràng những ngôi sao đang chuyển động, không gian như mộng xinh đẹp.

-Chị thích không.

Vũ cười cười hướng nàng nói.

-Ưm... rất thích, cảm ơn em.

Nàng nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào rồi sau đó vội từ trong lòng ngực hắn bước xuống đặt mông ngồi xuống trên thân kiếm, để hai chân lơ lững trên hư không, rồi lại hướng hắn tò mò hỏi:

-Kiếm này tên là gì.

Với một thanh kiếm bình thường nàng sẽ không tin nó làm được như vậy, dường như lúc này nàng cảm thấy hắn toàn thân bao bọc bỡi một lớp màn che bí ẩn, khiến nàng không cách nào nhìn thấu hắn.

-Nó à... kiếm này có tên là nghịch thiên mộc kiếm.

Hắn bước xuống tại nàng ngồi bên cạnh nói.

-Nghịch thiên mộc kiếm, có thể làm rất nhiều chuyện phi thường, tên này rất hay.

Nàng lẩm bẩm nói.

Vũ cũng mỉm cười nhìn đến nàng nói:

-Chị cũng vậy! Mộng Kỳ... chị tên này cũng sẽ hướng bên ngoài làm những chuyện phi thường mà người khác không làm được.

Hắn không có nói ngoa chút nào, tại thời điểm nàng hai mươi mốt tuổi thì so với những cô nương chỉ biết dựa dẫm vào người khác thì nàng không như vậy, lúc ấy nàng dẫn quân đánh giặc, cứu thoát rất nhiều người. Năm hai mươi hai tuổi với hy vọng bảo vệ thành phố, bảo vệ một góc quê hương của tổ quốc mà mở ra nhiều cuộc chiến dịch, mặt dù không mỹ mãn thành công nhưng cũng khiến cho người ta biết ơn và nhớ đến nàng. Mà hắn rất khâm phục cái dũng khí ấy của nàng, có lẽ nếu hắn không có kỳ ngộ thì hắn sẽ không thể làm những việc phi thường đến như vậy.

Được Vũ khen ngợi, nàng có chút xấu hổ đỏ mặt lấy hết can đảm mà dựa vào lòng hắn nói:

-Ngươi cũng vậy! Vũ cái tên này cũng rất đẹp... tại Vũ của trong vũ trụ rộng lớn, trong hô phong hoán vũ hàm nghĩa rất xứng với ngươi, ta cũng rất thích cái tên này.

Vũ nghe vậy liền giật mình liền nhớ đến cha của hắn là người thích du hành vũ trụ, không khỏi khiến hắn thầm nghĩ cha mẹ của hắn không phải cũng là lấy tên này hàm nghĩa đó sao.

-Cảm ơn chị!... mà hình như chị rất thích cha của ta.

Tại lúc trước hắn có nghe ông nội cùng cha của nàng nói qua, nên lần này có cơ hội liền hiếu kỳ hỏi.

-Đúng vậy nhưng cũng không phải, ta yêu thích hắn cũng chỉ là dừng lại ở sự ngưỡng mộ mà thôi.

Sợ hắn hiểu lầm nàng lời nói mang theo giải thích rồi tiếp tục nói:

-Tại năm cuối của cấp hai, giáo sư Khải có đến trường của chúng ta, tại thời điểm hắn thuyết giáo những ngôi sao lạ trên bầu trời, ta liền yêu thích chúng nó, ngươi nhìn xem chúng nó rất xinh đẹp có đúng không.

-Đúng vậy, chúng thật sự rất đẹp.

Vũ mỉm cười hướng ngón tay thon dài không xương của nàng nhìn đến nói.

Từ nhỏ hắn cũng được ba mẹ hung đúc truyền thống yêu khám phá tốt đẹp này, họ lại để hắn rất nhiều tại liệu mà họ nghiên cứu cho hắn xem, ngay lúc này hắn kiến thức về chúng cũng rất nhiều. Hiện tại ngồi với nàng cùng một chỗ cũng không có việc gì làm, hắn liền hướng nàng giải thích một thoáng.

-Vũ! Ngôi sao kia cũng không phải như người giải thích, tại xung quanh nó có nhiều thiên thạch theo ngàn năm rơi xuống, là bởi vì có lực hút tồn tại nhưng không giống với trái đất lực hút của nó là một từ trường rất mạnh.

Mộng Kỳ cũng tại trường đại học thiên văn quốc tế học qua mấy năm so với hắn kiến thức cũng không thua kém gì hắn, thậm chí còn tại bên trên còn nhỉnh hơn không ít.

-Ngươi cũng đừng làm mặt xấu như vậy, đối với ngươi kiến thức ta cũng rất bội phục.

Nhìn hắn khuôn mặt có chút méo mó nàng liền mỉm cười hướng hắn đầy vẻ thương hại nói.

-Em không sao á!...chị à! em cũng không phải là người mong manh dễ vỡ như vậy.

Vũ khôi phục lại nét mặt tươi cười hăm hở của hắn nói.

-Đúng... da mặt của ngươi rất dày.

Nàng nhìn hắn trừng mắt nói.

Hai mắt trong ánh đêm gần như gan tấc chạm vào nhau khiến cho hai người cảm xúc dân lên khó tả, chợt ánh mắt của nàng chớp động nhẹ nhàng nhắm lại hắn liền biết thời cơ đã đến cũng không hướng bản thân đè nén cảm xúc.

Hắn tại đôi môi vụn trộm tiếng đến chạm đến môi nàng, ngay lập tức cả hai người tại bên trong ánh sáng mong lung huyền ảo mà bùng nổ cảm xúc mãnh liệt, hai đôi môi dán chặt với nhau tham lam cắn chặt đối phương như muốn hòa làm thành một.

-------------------------/--------------

Bên dưới con đường bốn cái thân ảnh đang vội vàng bước, bọn họ dường như đã bị cơn đói hai ngày qua hoành hành khiến họ lúc này không thể chịu nổi.

-Anh Hải... chúng ta phải làm sao bây giờ.

Một người thiếu phụ bên trong hướng hắn ta nói.

Nhóm người này là công ty thịnh vượng nhóm người, bọn họ ngay sau khi rời đi dưới mặt đất chỗ ở liền lang thang khắp nơi, đã có ba người ngã xuống. Nên hiện tại dưới tình cảnh này ai cũng đều rất hoảng loạn.

-Đúng đấy, Hải ca!... hay là chúng ta trở về đi, Thanh Trúc là người ngoài lạnh trong nóng sẽ bỏ qua cho chúng ta.

-Ngu ngốc, Kiều như là ngươi hướng nàng muốn giải thích như thế nào đây.

Nghe lời này Hải tức giận đem tên này cho gõ thật vang vào đầu quát.

Hắn cũng rất muốn trở về, nhưng là tại xé rách da mặt phía trước, hai bên bọn họ đã không chết không thôi tình huốn. Hắn đã tuyệt đối nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng không nghĩ đến nàng lại tìm đến ba người ngoài so với hắn lợi hại hơn rất nhiều. Tại không thể đánh lại, bọn hắn cũng có thể rời bỏ nơi đấy, lang thang vất vưởng tại phía bên ngoài

-Nhưng là....

-Không nhưng nhị gì hết, ta đã có kế hoạch các ngươi cứ nghe theo ta là được.

Có người muốn hướng hắn nói nhưng là hắn ngay lập tức lại cắt ngang nói tiếp:

-Các ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi tạm đi.

Nói xong hắn liên đem người phụ nữ kia cho kéo nhanh đi ngay tại trước mắt hai người đàn ông đang hâm mộ không thôi.

-Sao hả, các ngươi cũng muốn chơi sao.

Hắn mỉm cười hướng hai người bên đó mời chào nói.

-Chúng ta có thể sao anh Hải.

Bọn họ hai mắt đều sáng lên liên tục gật đầu nói.

-Đương nhiên là được.

Hắn mỉm cười đầy tà ác nói.

-Anh Hải, không được nha.

Người kia phụ nữ vội vàng hoảng sợ hô lên.

-Cô im miệng cho tôi, bọn họ cũng đều là người một nhà cô hướng bọn hắn giải tỏa một chút lại có sao.

Hắn hướng nàng ta quát lạnh nói.

-Đúng! Đúng... chị Vương đừng sợ, em cũng cảm mến chị từ rất lâu rồi, đợi một chút em sẽ hướng chị ôn nhu.

Tên Thanh kia vội vàng cười hắc hắc nói.

Sau đó ba người liền kéo nàng ta vào trong một bụi rậm, họ ngay lập tức như là biến thành những con sói đói không ngừng đem y phục của nàng ta xé rách.

-Ưm... á... đừng mà không được ở chỗ đó.

Nàng tại toàn thân đã bị lột trần trụi, đôi ngực trần ngạo nghễ cao ngút của nàng bị đôi bàn tay của bọn chúng không ngừng sâm chiếm đã đau nhứt, nàng hai mắt sưng đỏ mà khóc lên, miệng không ngừng hướng bọn họ van xin.

-Im miệng ngậm nó cho tôi.

Tại trong bóng đêm, một giọng nói mang theo sự hưng phấn đem cây gậy của hắn lúc này đã cứng lên không ngừng hướng cái miệng nhỏ nhắn của nàng mà nhấp mạnh vào bên trong.

Màn đêm chậm rãi trôi qua, tại lúc bọn chúng mệt mỏi lăng ra ngủ, người phụ nữ kia đã lòm khòm bò dậy, toàn thân của nàng ta là những vết bầm tím đau nhứt. Nàng ta nhặt vội quần áo rách rưới trên mặt đất mặt vào, lại khóc thút thít hối hận lẩm bẩm:

-Báo ứng á.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.