Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tung tích của Vũ(Hồi 1)

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

- Em về rồi à, mau vào ăn cơm đi.

Nhìn thấy Vũ bóng lưng, tại trong một túp lều được hai người xây dựng tạm bợ Mộng Kỳ mỉm cười lên tiếng.

-Haha... được chị.

Vũ cười ha hả bước vào bên trong, lúc này trời đã chập tối.

Tại ngày hôm qua quan hệ giữa hai người đã trở nên tốt đẹp hơn không ít, nàng dường như đã hóa thành một người vợ hiền mỗi ngày ở nhà nấu cơm đợi hắn trở về.

Mà những việc này khiến hắn có chút phiền lòng không thôi, tại hứa hẹn với chị Hồng Yến hắn lúc này cảm thấy đầy xấu hổ và có lỗi.

-Đáng chết á... như thế nào ta liền bị các bà chị này mê hoặc cho mê mụi đây.

Hắn có chút bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhớ lại đêm ngày hôm qua cảm giác không khỏi cả người hắn lân lân, thầm cười bỉ ổi nghĩ đến “ cảm giác thật không sai”.

Nhìn nụ cười đầy tà ác của hắn nàng rùng mình một cái hỏi:

-Em cười cái gì thế.

-À... không có gì, chúng ta mau ăn đi.

Hắn vội vã xua tay bình tĩnh lại nói:

-Chúng ta mau ăn thôi, chà mấy món này chị làm rất ngon.

-Ngon thì em ăn nhiều một chút.

Nàng nghe hắn khen ngợi cũng nở một nụ cười đầy thỏa mãn nói.

Sáng ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạn bên trên thành phố, ngay lúc này trên đường cái lớn có một tóp ba người hướng về người phụ nữ tuổi chừng ba mươi ăn mặt rách rưới đuổi theo.

-Có ai đó không giúp tôi với.

Nàng cố gắn chạy miệng không ngừng hướng hai bên đường hô lớn, nhưng là rất lâu tại hai bên đường phố cũng không có người nào đi ra, nàng càng trở nên khẩn trương hơn.

-Chị Vương! Chị cũng chớ chạy, chúng ta là người một nhà mà tại sao chị lại sợ chúng ta như vậy.

Tại phía bên dưới tên Thành cất giọng cười đầy bỉ ổi hướng nàng nói.

-Không muốn, các ngươi là ma quỷ á... đừng... đừng đuổi theo ta.

Nàng ta dường như đã bị đám người này bức cho sắp điên mất, giọng nói đã trở nên sợ hãi khẩn trương nói.

-Bốp...

Bỗng đột nhiên phía trước nàng ta đem đầu cho đụng vào một cái đại hán cao to lực lưỡng.

-Ngươi là ai.

Tại phía sau vị đái hán, một cô gái trẻ ăn mặt một bộ váy trắng dài lung linh, khuôn mặt treo một tấm mạn sa mỏng, thò đầu lên trên hướng nàng hỏi.

-Tiểu thư... xin ngài hãy cứu ta.

Chị Vương vừa thấy đám người này xuất hiện liền biết có cơ hội, nàng vội vã muốn hướng nàng vòng ra đằng sau lưng của cô gái này trốn phía sau, nhưng là bị người thị vệ tại phía trước cho chắn ngan.

-Không được vô lễ.

Người kia đại háng cao to hướng nàng quát lạnh.

Ba người kia lúc này cũng đã chạy đến, nhìn thấy khí thế của những người này liền có chút hoảng sợ cuối đầu nói:

-Tiểu thư, thất lễ rồi.... người đàn bà này là của chúng ta, có thể hay không cho phép chúng ta mang nàng đi.

-Không muốn á... tiểu thư xin đừng giao ta cho bọn chúng... bọn chúng là một lũ súc sinh.

-Cô câm mồm cho tôi.

Hải nghe thấy lời này liền đứng ra ngăn cản, sau đó lại hướng vị cô nương xinh đẹp kia lại nói:

-Vị tiểu thư xinh đẹp này, ta tên là Võ Trường Hải, cô ấy là người nhà của ta, nhưng là đầu óc của cô ta vì bị đã kích nặng mà xảy ra vấn đề, tiểu thư có thể hay không cùng ta nói chuyện một chút để ta có thể giải thích rõ ràng.

Hắn giọng nói đầy lấy lòng, lại vuốt vuốt mái tóc một chút điệu bộ tiêu sái vô cùng, trong lòng âm thầm tính toán: “ cô gái này thân phận bất phàm lại là một đại mỹ nhân không thua kém gì Thanh Trúc, nếu nàng có thể để ý đến ta thì không phải sẽ rất tốt sao”.

Hắn thân người cao một mét tám lại là người anh tuấn đẹp trai, tại thời kỳ hòa bình của nhân loại cũng có không ít người hướng hắn truy cầu, mà Lâm Vương nàng ta cũng là một trong những nạn nhân của hắn.

-Tiểu thư! Không phải như vậy, hắn nói dối đấy, ta cũng không có bị điên.

Nghe lời này của hắn không khỏi khiến cho Lâm Vương trở nên càng hoảng sợ bất an hô lớn.

-Ngươi còn nhìn nữa thì đừng trách ta móc đi cặp mắt của ngươi.

Hoàng My rất ghét những cặp mắt đối với nàng đầy soi mói, nên nàng liền hướng hắn lạnh giọng uy hiếp, sau đó đó hướng hai người bảo vệ tại đằng trước nói:

-Mang nàng ta về đi.

-Vâng.

Người dưới nhanh chóng đáp liền dẫn Lâm Vương vòng qua đằng sau.

-Đa tạ tiểu thư... rất cảm ơn người.

Lâm Vương tại thời điểm bị hai cận vệ đem đi không ngừng hướng nàng ríu rít cảm ơn.

Hoàng My gật đầu một cái cũng không hướng cô ta hứa hẹn việc gì, cứu cô ta cũng là đứng tại một người phụ nữ nên mới suy xét mà thôi, tại thời kỳ loạn lạc như thế này có rất nhiều người đáng thương, mà nàng chỉ có một người cũng không thể cứu hết được.

-Vị tiểu thư này xin dừng bước.

Hải nhìn thấy nàng muốn xoay người bỏ đi nên đột nhiên mở miệng nói.

-Còn có việc sao.

Nàng hướng hắn lạnh giọng nói.

-Việc này, chúng ta cũng là những kẻ đáng thương, tiểu thư xin hãy thu lưu chúng ta với.

Hải mặt dày hướng nàng ta quỳ xuống nói.

-Đúng đấy, xin tiểu thư hãy thu lưu chúng ta.

Hai người còn lại cũng vội vã hướng nàng quỳ xuống cầu xin.

-Không được.

Nàng lạnh nhạt đáp.

-Vì sao? Có phải hay không là tiểu thư đã hiểu lầm chúng ta, ta cũng có thể hướng ngài giải thích.

Hải lại trưng ra bộ mặt đầy lấy lòng hướng nàng nói.

Lời này của Hải khiến nàng cảm thấy ghê tởm, lại liếc nhìn về phía sau Lâm Vương đang đứng, nhìn thấy cô ta cả cơ thể là đầy những vết bầm, quần áo có mấy chỗ kín đáo bị rách bươm không thể che đi những bộ phận thiết yếu của cô ta, nàng liên đoán được mọi việc cũng không cần bọn họ giải thích.

-Không cần giải thích, các ngươi còn không cút đi thì đừng trách ta tàn nhẫn.

Nàng khuôn mặt lúc này đã nổi lên sát ý lạnh buốt hướng ba người bọn họ nói.

-Được... được... chúng ta cút ngay.

Ba người có thể cảm nhận được sát ý từ trên người của Hoàng My nên liền sợ hãi hướng đằng sau vội vã chạy mất.

Hoàng My nhìn đám người này thì cười lạnh không thôi, lại có chút thở dài nói:

-Haizz... vốn dĩ muốn ra ngoài tìm cái tên lưu manh kia nhưng hiện tại chỉ có thể đành trở về một chuyến.

Nàng phải đem người vừa mới cứu này trở về sắp xếp một chút, nhìn đám thuộc hạ háo sắc của nàng không ngừng tại trên cơ thể của cô ta liếc xéo khiến nàng có chút buồn bực không thôi.

-Tiểu... tiểu thư, ngươi muốn tìm người nào sao.

Lâm Vương giọng có chút rung rung hướng nàng hỏi.

-Đúng rồi... người mà ta tìm là một thiếu niên tên Vũ độ tuổi khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, chị có gặp qua người này sao.

Hoàng My hỏi lời này vốn cũng không ôm hi vọng gì, vì tại khắp nơi cũng không ít hỏi qua nhưng không có ai biết tung tích của Vũ cả.

Lâm Vương suy nghĩ một hồi rồi đáp:

-Có phải hắn tại trên lưng mang theo một thanh kiếm gỗ rất kỳ lạ không.

-Ừm.........

Nghe được lời này của Lâm Vương , nàng không khỏi giật mình vội vàng tiến lên cầm tay cô ta gấp gáp hỏi:

-Đúng rồi, chị biết hắn ở đâu sao.

Tại nữa tháng trước Lâm Vương cùng mọi người truy đuổi Thanh Trúc cũng có gặp qua Vũ một lần đó. Lại không nghĩ đến người mà tiểu thư muốn tìm là cậu ta, nàng có chút ngượng ngùng nói:

-Ta cũng không biết hắn ở đâu, thế nhưng tại nữa tháng trước hắn có đi cùng với một nhóm người, nếu là tiểu thư muốn ta có thể dẫn người đi gặp bọn họ.

-Vậy được, để ta đem chị về thay đồ một chút sau đó chúng ta liền đi.

Mặt dù không phải là tung tích của Vũ, thế nhưng đã có manh mối khiền nàng cũng tràng đầy hi vọng hơn nhiều.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.