Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba người thành một cái chợ( Hồi 2)

Tiểu thuyết gốc · 1841 chữ

Bên trong căn nhà nhỏ, Mộng Kỳ tại đợi Vũ về, nàng ta cũng không biết là hắn đi đâu, hắn đang làm cái gì, chỉ biết hiện tại chính mình phải tin tưởng hắn,ở đằng sau trợ giúp người mình yêu nhất này mà ngay cả sứ mệnh gia tộc cũng bị nàng đặt ở một bên.

-Là người nào đến.

Nàng đột nhiên cảm giác được bên ngoài có tiếng bước chân, đôi bàn tay xinh đẹp của nàng liền cầm nhanh thương gỗ sắt nhọn chìa ra hướng cửa vào không ngừng cảnh giác

-Lộp bộp...

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Vũ tại bên ngoài cánh cửa bước vào ngay lập tức bị một thương nàng ta cho chặn tới cổ họng.

-Chị bình tĩnh, là em đây.

Vũ vội đưa tay chụp lấy đầu thương của nàng nói.

-Là em sao, vậy những người kia là ai.

Nếu là chỉ mình hắn trở về nàng đương nhiên sẽ nhận ra, nhưng là tại tiếng bước chân nàng lại không khỏi nghi hoặc.

-Những người này là em mang về.

Hắn hướng nàng mỉm cười nói, lại đột nhiên bên ngoài lại có tiếng nói vọng vào.

-Sao cô ta lại ở đây.

Hoàng My vừa bước vào liền thấy hai người Vũ cùng với Mộng Kỳ cảnh tượng giống như là đang âu yếm nhau, không khỏi khiến nàng ta tức giận quát lên.

Mộng Kỳ buồn bực hướng nàng cũng nói:

-Sao cô ta cũng đến.

-Hai người quen nhau sao.

Vũ có chút giật mình nói.

-Ta và cô ta không quen nhau.

Hai người hai lời một nghĩa đồng thanh nói ra không khỏi khiến mọi người sững sờ tại chỗ.

-Ấy... Chuyện này.

Mà hiện tại Vũ bị lời này của hai nàng cho chặn miệng lại giống như có một quả trứng ngỗng thật lớn làm cho hắn lời nói không thể nào phun ra được.

Một hồi sau.

Căn nhà nhỏ rộng khoản chừng tám mét vuông ngồi chật hẹp hai mươi người vây quanh ngồi, khiến Vũ cũng có chút đau đầu rồi, hắn nhìn về đám người Đinh Cường nói:

-Các anh ngày mai đi tìm một ít gỗ về xây nhà cho bọn trẻ.

-Vâng.... nhưng mà anh có nên cản bọn họ lại không.

Đinh Nhân nhanh chóng mở miệng đáp ứng, hắn nghĩ một chút rồi lại hướng Vũ nói.

-Mặt kệ họ đi.

Vũ đành bất dĩ nói.

Mọi người không khỏi hướng ánh mắt đầy tò mò về phía ba nàng ta lúc này đang ngồi chung cùng một chỗ.

-Bà cô già, sao ngươi lại ở đây.

Hoàng My miệng đầy mùi thuốc súng hướng Mộng Kỳ đang ngồi tại một bên đầy vẻ khiêu khích và châm chọc.

Bị nàng ta mở miệng một tiếng kêu bà cô già, Mộng Kỳ cũng nhịn xuống nhìn qua mỉm cười nói:

-Gọi cô cũng tốt, nhưng là ngươi cần phải giữ phép lịch sự một chút nếu không ta liền thay cha ngươi dạy dỗ một hồi.

Tuổi của Mộng Kỳ so với Hoàng My hơn kém nhau cũng không lớn lắm, chỉ trên dưới nhau có năm tuổi. Thế nhưng là Hoàng My vì đã kích đối phương nên không ngừng đem tuổi của nàng ta cho so sánh lấy, mà vấn đề tuổi tác là một kiên kỵ đối với người phụ nữ thì làm sao mà Mộng Kỳ không giận cho được.

-Bà cô nhỏ à, ngươi không phải là trưởng bối của ta.

Hoàng My cười lạnh nói.

-Nhưng là ngươi đang ở nhà ta đấy,

Mộng Kỳ cũng hướng nàng hừ lạnh.

-Cái kia... hai người có thể hay không bình tĩnh lại một chút.

Thanh Trúc đã nhìn không được nữa nên liền mở miệng nói.

Nàng ta không nói thì thôi, mà đã mở miệng khiến cho hai cô gái kia chú ý đến, họ âm thầm đánh giá đến nhan sắc của nàng ta. So về sắc đẹp nàng ta không thua kém gì hai cô, lại có khí chất thanh thuần thoát tục, tự tin cùng cao lãnh mà hai nàng không thể bì kịp. Một hồi sau đối phương lại không hẹn mà ghặp liền đưa ra một kết luận là kẻ địch phía trước rất nguy hiểm.

-Chị cùng hắn ta có quan gì.

Hoàng My hết sức cảnh giác hướng nàng ta hỏi.

-Không có quan hệ gì hết, ta cùng em ấy cũng là lầy đầu gặp mặt.

Thanh Trúc có chút cười khổ không thôi, sau đó lại liết mắt nhìn đến Vũ một bên đang tỏ vẻ hướng ba anh em nhà Đinh gia đang bàng luận cái gì đó, hắn đôi mắt vô tri vô giác đang không ngừng liếc xéo về bên này, nàng ta liền biết ngay tên này đang làm bộ. Khiến nàng lại có chút không hiểu, một cái tiểu nam nhân như Vũ khuôn mặt cũng có chút anh tuấn so với tên Hải mà nàng biết cũng thua kém xa sao lại hấp dẫn cặp mắt của hai đại mỹ nữ này đây, nàng thầm nghĩ cũng có thể là thực lực của hắn nhưng nhìn bộ dáng lấm la lấm lét của hắn ta nàng cũng không cho là phải.

-Chị Thanh Trúc có phải không, chị cũng đừng có chấp nhặt với đứa trẻ vô lễ này làm gì... đi.... chúng ta qua một bên nói chuyện một chút.

Mộng Kỳ nghe vậy liền đem tay của Thanh Trúc kéo về phía trận địa của mình.

-Bà cô già! Cô cầm mồm cho tôi, có cô mới không biết lễ phép đấy.

Hoàng My cũng hừ lạnh vội chạy lại cùng hai người tại chung một chỗ.

Rất nhanh trận quyết đấu võ mồm này lại lôi kéo được một cái trung gian vào cuộc, nhưng là rất may mắn Thanh Trúc lại là người khéo ăn nói nên là nói một hồi nói chuyện đã đem hai cô nàng này làm cho bình tĩnh trở lại.

-Mộng Kỳ! Em nói xem Vũ là người như thế nào.

Thanh Trúc tuổi so với Mộng Kỳ lớn hơn, nàng ta lại có chút tò mò về thân phận của Vũ nên liền hỏi.

-Cái này à.

Mộng Kỳ nhìn về phía Hoàng My mang vẻ mặt đầy khoe khoan đắc ý kể lại cho mọi người nghe. Nàng ta chỉ là kể tại nữa năm trước nàng cùng hắn gặp nhau tại Vạn Giã, ngay sau đó hai người cùng đồng hành tại một chỗ cho đến bây giờ, vì cũng để chứng tỏ lời nói dối của nàng là thật nàng còn đem chuyện xưa cha mẹ của Vũ ra nói một lần.

-Cô nói cha của tên này là giáo sư Quyết Khải sao.

Hoàng My cũng đầy bất ngờ không thôi.

Các nàng đối với những sự vật bí ẩn bên ngoài vũ trụ luôn có sức hấp dẫn yêu thích không thôi, vì vậy nói đến cha của hắn thì có đến tám mươi phần trăm đa số người đều biết đến.

-Ấy... Vũ ca, người xem bọn họ lại nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau rồi.

Không khí cả ba người trở nên chuyển biến tốt đẹp, lại vừa cười vừa nói với nhau khiến cho bọn Đinh cường cũng cảm thấy nghi hoặc không thôi.

-Đừng để ý đến họ, chúng ta đi ngủ thôi.

Vũ cảm thấy tình hình lúc này cũng không tệ lắm nên liền không muốn để ý đến nữa, hắn ngáp dài một hơi rồi rời đi, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên ba người phụ nữ mà ngồi cùng với nhau liền giống như một phiên hợp chợ vậy, luôn rộn ràng náo nhiệt.

Mà ngay tại lúc này Mộng Kỳ cũng luôn cố gắn che giấu thân phận quân đội của hai người, bởi vì có đa số những người ở tại nơi này đều không thích nhắc đến với cái cách xưng danh này.

Dong binh đoàn Thần Quân, bên trong doanh trại.

-Phanh....

Bộ ấm trà xinh đẹp đang nằm trên bàn bị một bàn tay to lớn thô kệt cho quơ xuống đất làm chúng vỡ nát.

-Tên súc sinh khốn kiếp lại dám phế đi cháu của ta.

Băng Ngạn tức giận đến phát điên không ngừng đem đồ đạc xung quanh ném vỡ nát.

-Cha! Ngươi bình tĩnh một chút, lần này anh họ làm thật sự là sai lầm.

Thừa Chí đứng ra hướng cha mình không ngừng khuyên can, hắn lại nói:

-Tại Thiên Quân cùng Thần quân mấy tháng này án binh bất động là vì đại kế sắp đến, thế nhưng anh họ lại khắp nơi gây sự lúc này bên phán quân cũng hướng chúng ta đề phòng.

-Ngươi nói cái gì vậy, hắn là anh trai của ngươi đó.

Băng Ngạn tức giận hướng hắn quát.

-Cha! Đối với chúng ta hắn vẫn chỉ là người ngoài.

Thừa Chí đầy vẻ nghiêm túc nói.

-Haizz... được rồi, con lui xuống đi.

Ông ta muốn nói lại thôi, cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.

-Vâng.

Hắn cúi đầu thật sâu đáp rồi cũng rời đi.

Tại một chân bước ra khỏi phòng ngay lập tức có hai cái thuộc hạ chạy đến hướng hắn ta vội hỏi:

-Thiếu gia! Sao rồi.

-Hừ... không hiểu tại sao cha ta lại cứ hướng về phia gia tộc, bọn họ chính là người bỏ rơi chúng ta, ngay tại đây thiên hạ là của chúng ta thì làm sao phải chia cho bọn chúng chứ.

Hắn vẻ mặt đầy bực tức nói.

-Đúng đấy, chúng ta liều sống liều chết cũng không phải là để cho mấy lão bất tử kia.

Hai người thuộc hạ đứng tại bên cạnh không ngừng đưa tay lên phụ họa không thôi.

-Sao em lại đến đây.

Đột nhiên một cái thân hình mỹ mạo xinh đẹp người phụ nữ bước đến, hắn liền cười ngọt ngào đứng lên nói.

-Ta không phải đến xem ngươi sao, trời trở lạnh rồi ngươi chú ý thân thể một chút.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lúc này treo lên một nụ cười đầy ấm áp nói.

-Haha... đúng đúng, chúng ta mau trở về thôi.

Hắn nắm lấy đôi tay của nàng cười vui vẻ nói.

-Có người nhìn kìa, sao ngươi lại không biết xấu hổ như thế.

Nàng có chút đỏ mặt hướng hắn quở trách, sau đó lại nói tiếp.

-Đúng rồi, đã tìm thấy người chưa.

-Ta đã phái người tìm kiếm bốn phía nhưng vẫn chưa thấy người mà em muốn tìm.

Hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

-Haizz... không sao, chỉ cần ngươi lưu ý một chút là được.

Nàng ta sợ hắn đang tự trách nên liền đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay thô ráp của hắn, an ủi nói.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.