Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh nhập đào nguyên (2)

Phiên bản Dịch · 1225 chữ

‘Thật là khó chịu, lạnh quá, lẽ nào ta sắp chết rồi ư?’

Trong bóng tối u ám dường như xuất hiện từng luồng ánh sáng mông lung, tán loạn trước ánh mắt ảm đạm của Dịch Thư Nguyên. Mà trong đầu của hắn thì càng xẹt qua từng đoạn hình ảnh kỹ niệm giống như đèn kéo quân, thậm chí sinh ra một ít ảo giác, có bóng người, có tiếng viết, có âm thanh, có các loại trường sam và giáp trụ, có bản thân hoặc quen thuộc hoặc xa lạ.

Mà tất cả mọi thứ giống như là trong đầu hoặc như là ở trước mắt, đều giống như muốn đi theo tánh mạng của Dịch Thư Nguyên rời khỏi bản thân hoán, hóa thành từng luồng ánh sáng bay đi từ trên người hắn.

Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên theo bản năng muốn đưa tay chụp lấy tất cả, luồng sáng động đậy thật giống như bị hắn chộp vào đầu ngón tay.

Ầm ầm ầm...

Luồng sáng lắc lư, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, trong lòng Dịch Thư Nguyên giống như chấn động kịch liệt, làm cho hắn có cảm giác sợ hãi như sắp bị xé nứt ra.

Ngay tại thời điểm tâm thần rung động, vô số điểm sáng trong phút chốc nổ tung, luồng suống bay trôi như dây đứt.

Ầm ầm.

Sự trùng kích làm cho dòng sông không ngừng quay cuồng, vô số điểm sáng bay vụt tiêu tán, luồng sáng còn sót lại nơi đầu ngón tay của Dịch Thư Nguyên lóe lên một cái rồi biến mất, cả người hắn cũng lật qua lật lại trong nước, hình ảnh càng ngày càng mờ nhạt.

“Cộp...”

Đầu của Dịch Thư Nguyên đụng phải cái gì đó, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại từ sự ảm đạm, qua quýt rẽ nước trong lúc hốt hoảng, lập tức ngạc nhiên phát hiện ra sự trói buộc như thể bị cuốn xuống không ngừng đã mất rồi!

Vậy thì còn chần chờ gì nữa, Dịch Thư Nguyên chỉ dám nhìn thoáng qua nước xanh đen bên dưới rồi ra sức rẽ nước nổi lên, cảm giác đau đớn mãnh liệt vì hít thở không thông làm cho hắn như điên cuồng.

“Cộp ~”

Đầu của Dịch Thư Nguyên đụng phải cái gì đó, trong một hồi tiếng nước “ào ào”, cơ thể hắn lại chui ra mặt nước từ một vết nứt cách xa nhau.

“Ục ục ục, khụ khụ cứu, cứu mạng…”

Dịch Thư Nguyên vừa hô vừa với loạn, trong cơn hỗn loạn chỉ biết mình bên người lại là từng mảng băng nổi, chỉ là rung lắc cực kỳ lợi hại, căn bản là không nằm úp lên nó được.

Băng? Tại sao có thể có băng được? Nhưng thời khắc này Dịch Thư Nguyên đã không rảnh để suy nghĩ nhiều. Hắn phát hiện bờ sông đã cách không xa, lại ra sức rẽ nước bơi qua đó, chỉ là thể lực bây giờ của hắn đã cạn kiệt, tứ chi thì cứng ngắc, miễn cưỡng nằm úp sấp ở bên bờ nhưng căn bản là không còn sức lực để leo lên, chỉ có thể dùng miệng cóng đến run run không ngừng kêu cứu.

“Hơ, hơ có, có ai không, cứu mạng --”

Nhưng lọt vào trong tầm mắt là đất rừng xen lẫn với tuyết đọng, mặt trời chiều chiếu sáng, giống như một khu rừng già núi hoang vắng vẻ không có người sinh sống, làm cho lòng Dịch Thư Nguyên còn lạnh hơn cả nước đá.

Nhưng nơi đây thật ra là có người.

Ở bên bờ cách đó không xa, có một đám người ẩn náu đằng sau mấy cây đại thụ, một người trong đó thấy tình cảnh ở giữa sông, do do dự dự đang định đi ra ngoài thì bị người bên cạnh kéo lại.

“Để hắn lại đạp nước thêm một hồi, đạp nước càng lợi hại càng tốt, súc sinh kia thích sống.”

Vì vậy, một đám người lại lẳng lặng đợi một hồi, nhìn Dịch Thư Nguyên tuyệt vọng giãy dụa ở bên kia, mắt thấy động tĩnh của hắn càng ngày càng nhỏ, mới người nói chuyện vừa nãy cũng không nén được cơn tức giận.

“Đại ca, xem ra hôm nay sẽ không tới.”

Trong lúc nói, người này nhìn thấy đại ca gật đầu, lập tức chạy đến hướng bờ sông, chỉ bước mấy bước đã đến bên bờ, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Dịch Thư Nguyên trong ánh mắt kinh ngạc vui mừng của hắn.

“Rào rào rào ~”

Chỉ vừa nhấc lên, Dịch Thư Nguyên ngâm mình trong nước đá đã bị người tới xách ra khỏi mặt nước.

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Dịch Thư Nguyên bị đông cứng đến gần như nói không ra lời, mà người cứu Dịch Thư Nguyên thì lại nhếch miệng toe toét, quay đầu cười nói với mọi người đi đến đằng sau.

“Hắn còn phải cảm tạ ta?”

“Ha ha ha ha ha!”

“A ha ha ha a!”

Bên kia truyền đến một tràng tiếng cười vang.

Bên trong một gian nhà bằng đất cũ nát trong núi, một đống lửa trại được đắp lên ở bên hông phòng, trên đó là một chiếc nồi được treo lên bằng giá treo.

Một đám người vây quanh ở bên đống lửa, mà Dịch Thư Nguyên khoác chiếc áo bông rách rưới thì co ro ở tận cùng trong góc, phải sưởi ấm mới khiến cho hắn dần dần hòa hoãn.

Chỉ là nỗi lòng của Dịch Thư Nguyên lúc này rất loạn, vừa hốt hoảng không gì sánh được đồng thời lại ép buộc mình phỉa bình tĩnh. Sự vui sướng khi mới vừa được cứu lên bờ lúc nãy đã sớm biến mất tiêu, bởi vì tuy vẫn chưa tìm hiểu rõ tình trạng nhưng hắn cũng biết tình cảnh của mình không ổn.

Dùng một số lời Dịch Thư Nguyên nghe được để lý giải thì, căn nhà bằng đất mà mọi người đang ở thật ra là một trạm dịch bị bỏ hoang.

Trước Dịch Thư Nguyên bị đông cứng đến nói không ra lời, bây giờ căn bản là không dám tùy tiện nói gì hết.

Những người trong phòng này ai nấy đều mặc quần áo kỳ lạ, hơn nữa họ không phải cầm đao thì là cầm loại thương mũi nhọn cán dài, còn có cả câu liêm và võng tầm. Họ đẩy Dịch Thư Nguyên tới lui, giống như coi hắn là một kiện hàng. Vẻ hung thần ác sát lộ ra giữa lông mày mắt trần cũng có thể thấy được, tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện gì.

Dịch Thư Nguyên đã từng tưởng rằng đây là hiện trường quay chụp phim cổ trang nào đó, nhưng hắn có kinh nghiệm về công tác có liên quan nhất định, chỉ cần liếc nhìn xung quanh, không phát hiện ra bất kỳ dụng cụ và nhân viên công tác nào là có thể lập tức bác bỏ khả năng này. Mà cái gọi là trạm dịch bị bỏ hoang cũng căn bản là không có bất kỳ dấu vết hiện đại hóa nào cả.

Bạn đang đọc Tế Thuyết Hồng Trần (Bản dịch) của Chân Phí Sự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.