Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác nhân ác vật

Phiên bản Dịch · 1243 chữ

Hiện tại trong lòng Dịch Thư Nguyên ngoại trừ một tia may mắn không thiết thực ra thì chỉ còn lại có cảm giác honag đường và cảm giác sợ hãi vô tận.

Có điều Dịch Thư Nguyên không nói lời nào, những người khác trong phòng lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

“Đại ca, ngày mai chúng ta có nên đổi sang khúc sông cao hơn, hoặc là đổi một nơi khác ở bên bờ không?”

Người nói chuyện là một người cách Dịch Thư Nguyên khá gần. Hắn mặc chiếc da nhung trông giống như gile, bên trong thì mặc kình trang rộng rãi, tóc thì được buộc lên bằng khăn lụa thành búi tóc, vẫn còn có bộ phận tản ra ở sau gáy, có thể thấy được tóc hắn không ngắn.

Dịch Thư Nguyên tinh tường nhớ kỹ chính là người này đã nhấc hắn lên từ trong nước đá chỉ với một tay, sau đó lại một tay mang theo hắn đi một đoạn đường đến nơi này.

Tuy trang phục của những người còn lại không giống hoàn toàn, nhưng trên cơ bản là na ná như nhau.

Người được gọi là đại ca còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã có người oán giận mở miệng.

“Nhiều ngày thế này, căn bản là một chút dấu vết cũng không thấy đâu, có phải là tin tức bị nhầm rồi không?”

“Đúng vậy, lương khô mang theo cũng sắp không đủ nữa rồi, cứ tiếp tục như thế chẳng lẽ lại coi hắn như là lương thực à?”

Một người cầm cành cây đụng vào đống lửa, nói lời kinh khủng rồi chỉ đầu cảnh đang bốc cháy đốm lửa về phía Dịch Thư Nguyên, khiến hắn nhất thời hít thở không thông.

Ăn thịt người? Ăn ta á? Khuôn mặt vốn tái nhợt của Dịch Thư Nguyên càng không có chút máu.

“Được rồi đừng dọa hù hắn nữa, ngươi ăn thịt của đồ ngu cũng không sợ mình sẽ trở nên ngu hơn sao?”

“Ha ha ha ha ha bản thân vốn đã đủ ngu rồi, lại ngu thêm một ít cũng không sao cả.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói sai à?”

“Ngươi!”

Bầu không khí trong phòng lập tức căng thẳng, tính khí của hai người rõ ràng không phải táo bạo bình thường, thậm chí đều cầm vũ khí luôn rồi. Mà giờ khắc này một nam tử râu ngắn vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng.

“Được rồi đừng ồn ào nữa! Súc sinh kia lực lớn vô cùng, lại nhát gan giả dối, quả thực khó đối phó. Ngày mai còn phải nghĩ biện pháp khác, nhưng quyết không thể dễ dàng từ bỏ được. Loại dị thú trăn tuyết này hiếm thấy trên đời, nếu như có được gan của trăn tuyết thì sẽ đổi được không biết bao nhiêu là vàng bạc tài bảo!”

“Đúng thế, nghe nói cho dù có dùng trực tiếp thì đều có thể khu trừ bách bệnh công lực tăng mạnh!”

“Đương nhiên là bán đi rồi, như vậy nửa đời sau của chúng ta sẽ có thể vinh hoa phú quý!”

“Nếu hiến cho hoàng đế kia, có phải là làm được quan luôn không?”

“E là thành đại quan luôn đấy!”

“Tiền cũng không thể thiếu được~!”

“Nói rất có lý!”

“Ha ha ha ha.”

Trong lúc mọi người cười nói mơ mộng, thủ lĩnh râu ngắn nhìn về phía Dịch Thư Nguyên. Hắn thì đang suy tư về từ “Hoàng đế”, nhìn thấy thủ lĩnh nhìn sang, vô thức rụt người vào trong góc.

“Ừm, A Cẩu cho hắn chút canh nóng, cho chút đồ ăn, chỉ có một đứa như vậy làm mồi, giết chết nữa thì phiền phức lắm.”

“Đã biết.”

Ánh mắt Dịch Thư Nguyên nhanh chóng nhìn sang người lên tiếng trả lời. Đây là một nam tử tuy ăn mặc không tệ nhưng nhìn rõ ràng có hơi gầy, ở trong đám người này xem như là trầm mặc ít nói, trước đó vẫn luôn trông nồi.

Đề tài trò chuyện của những người khác bắt đầu mặn mặn hơn một tí, cái gì mà cô nương ở lâu nào đó tại thành nào đó, hoặc tiếu quả phụ ở chỗ kia vân vân.

Tuy ánh mắt Dịch Thư Nguyên một mực nhìn vào A Cẩu kia, nhìn hắn dùng ống trúc để chứa canh, nhìn hắn lấy bánh màn thầu ra từ trong túi vải, thậm chí Dịch Thư Nguyên còn không tự chủ được liếm môi nuốt nước miếng, nhưng khóe mắt và lỗ tai của hắn vẫn còn để ý đến nội dung trò chuyện của những người khác.

Lần nữa xác nhận không có bất kỳ dấu vết phông màn nào, cũng không thấy bất luận kỳ dụng cụ thiết bị nào cả, mà loại khí tức hung hãn khiến Dịch Thư Nguyên cảm thấy đè nén, cùng với xém thì chết tươi trong sông băng làm cho hắn ý thức được nơi này thật sự không phải là đang diễn trò.

“Này, canh còn hơi nóng, tự chú ý chút.”

Dịch Thư Nguyên cẩn thận đưa tay bưng ống trúc và bánh màn thầu, cảm giác đói bụng và khát vọng không thể kiềm nén được nữa. Hắn cẩn thận giơ ống trúc lên, khẽ nhấp một hớp để thử nhiệt độ, sau đó thì “xì xụp” uống mấy hớp lớn.

Canh rất ngon cũng thật ấm áp. Một dòng nước nóng ấm áp nồng đậm theo khoang miệng chảy vào dạ dày của Dịch Thư Nguyên, cũng nhanh chóng sưởi ấm cơ thể thậm chí là tư duy của hắn, làm cho hắn có cảm giác như mình còn sống.

Sau đó Dịch Thư Nguyên bắt đầu há to miệng gặm bánh màn thầu, nhét đầy miệng của mình xong rồi mới nhấm nuốt, lại uống ít nước canh nuốt xuống, khát vọng từ cơ thể và hoàn cảnh của gian nhà làm cho hắn căn bản là không để ý tới nhã nhặn gì đó.

Thấy Dịch Thư Nguyên có thể ăn có thể uống, A Cẩu mới rời khỏi trở về vị trí mình ngồi ban nãy.

Hình như mấy người nói chuyện trời đất bên kia tạm thời chấm dứt đề tài, có người quay đầu lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên đang ăn ngấu nghiến, mang theo ý cười rõ ràng hỏi một câu.

“Ê, đồ ngu, nhà ngươi ở đâu thế?”

Nghe hắn hỏi như thế, Dịch Thư Nguyên mới vừa nuốt xuống miếng bánh màn thầu cuối cùng sửng sốt một chút, thân thể nhanh hơn tư duy một bước, gần như là mở miệng nói ra theo bản năng.

“Nhà của ta, nhà của ta ở thôn Tây Hà huyện Nguyên Giang, mẹ ta đang chờ ta trở về…”

Nói đến đây, Dịch Thư Nguyên ngậm miệng lại, chuyện gì xảy ra thế? Đó là nơi nào vậy? Đầu Dịch Thư Nguyên đang suy nghĩ, ký ức mờ nhạt nhưng sáng ngời nào đó đã hiện lên trong đầu hắn. Đó là một thôn xóm hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, có mèo có chó, có gà có vịt.

“Ha ha ha ha ha, hắn chỉ biết trả lời đầy đủ câu này, lần nào hỏi cũng đều trả lời ngay!”

“A ha ha ha ha ha.”

Bạn đang đọc Tế Thuyết Hồng Trần (Bản dịch) của Chân Phí Sự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.