Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoà nhã kiểu kẻ cả (2)

Phiên bản Dịch · 1212 chữ

“Chú Chu, sao chú lại đến Cựu Thổ vậy?” Khổng Nghị hỏi.

“Chủ yếu vì việc làm ăn, nhân tiện hỏi thăm Lăng Vi thay cha mẹ con bé.” Chu Minh Hiên thuận miệng đáp.

“Cháu nghe Lăng Vi nói, hình như hai hôm nữa cha mẹ cậu ấy sẽ đích thân đến đây.” Triệu Thanh Hạm thản nhiên nói.

“À, đúng vậy, bọn họ đến sau đế đón con bé về nên nó sẽ không đi chung với mấy đứa đâu.” Chu Minh Hiên trả lời.

Đôi mắt xinh đẹp và trong sáng có hồn của Triệu Thanh Hạm mở to, cô nói: “Chú Chu, không lẽ nhà họ Chu và nhà họ Lăng các chú lại phát hiện ra gì mới ở Cựu Thổ nha, thế nên mới lũ lượt kéo đến đây như vầy.”

Chu Minh Hiên mỉm cười, đáp: “Con bé tinh ranh này, toàn liên tưởng đến mấy chuyện linh tinh. Thế nhưng lần này thật không phải, chỉ là việc buôn bán bình thường qua thâm không mà thôi. Cháu cũng biết nhà họ Chu và nhà họ Lăng bọn chú có rất nhiều công việc kinh doanh với bên này.”

Sau đó, ông ta lại bổ sung thêm: “Cựu Thổ có còn gì nữa đâu, mộ của liệt tiên không thấy, một của các phương sĩ thời Tiên Tần cũng bị đào sạch rồi, lòng đất đều bị đào rỗng không còn gì cả. Hiện giờ, những tổ chức lớn mạnh, thế lực có hậu thuẫn và các quốc gia đều đang tập trung vào thâm không, thứ phát hiện được từ bên đó có giá trị lớn hơn những bên này nhiều.”

Sau đó, ông ta lập tức ngậm miệng, vừa rồi lại quên mất chỗ này còn có học sinh Cựu Thổ.

Ông ta quay sang nhìn Vương Huyên, hòa nhã nói: “Vừa rồi tôi nghe mọi người nói rằng cậu luyện tập cựu thuật rất chăm chỉ, không biết cậu có thể biểu diễn cho tôi xem hay không? Hồi trẻ, tôi cũng đã từng được gặp một vị cao nhân có thể mặc đồ bằng thép tấm. Tôi muốn xem xem cậu có kiên trì được như vị cố nhân đó không. Tôi cũng không để cậu biểu diễn không công, nếu cậu có có phong thái giống ông ta thì tôi sẽ tặng cho cậu một quyển kinh văn.”

“Ông chú trung niên này cũng hào phóng phết, không tồi nha.” Tần Thành nói nhỏ.

Vương Huyên mỉm cười: “Cháu chắc chắn không thể so được với vị tiền bối chú nói, đây chỉ là thú vui cá nhân của của cháu thôi.”

“Cậu khiêm tốn quá rồi, như vầy, cậu diễn tập một lần cho tôi xem. Ừm, tốt nhất nên tìm người luyện cùng. Cậu cũng đừng hiểu lầm, đương nhiên không phải tìm người quyết đấu với cậu một trận nữa đâu.” Chu Minh Hiên giải thích: “Thế này đi, chúng ta chọn một người máy bình thường nhất, nó chỉ được phòng thủ bị động, còn cậu thì cứ tấn công thoải mái, để tôi xem ngón nghề của cậu ra sao.”

Vương Huyên cười trừ: “Hôm nay cháu mệt quá rồi, chẳng còn sức lực diễn luyện gì nên thôi không múa rìu qua mắt thợ nữa.”

Chu Minh Hiên đang định nói tiếp gì đó thì Chu Vân cách đó không xa gọi, ông ta gật đầu mỉm cười với Vương Huyên rồi bước sang đó.

Tần Thành nói nhỏ: “Kinh văn trong tay loại người này chắc chắn không đơn giản, cậu chỉ cần đánh bừa một bài quyền. Không cần quan tâm ông ta có mục đích gì, cứ cầm bí tịch về tay rồi tính tiếp.”

Vương Huyên nói: “Cậu nghĩ rằng ông ta sẽ tặng cho tớ căn pháp hay bí tịch thời Tiên Tân ngay sau khi tớ đánh con trai của ông ta một trận sao? Dù có tặng cựu thuật thì chắc cũng không mạnh bao nhiêu. Hơn nữa, ông ta là chú của Lăng Vi, có cùng lập trường với cha của cô ấy, làm gì có chuyện quan tâm đến tớ như vậy?”

Tiếp theo hắn lại bổ sung: “Người này có rất nhiều mưu mô thủ đoạn.”

“Sao mà nhiều?” Tần Thành hỏi.

“Đây gọi là hoà nhã kiểu kẻ cả, nhìn bề ngoài thì ông ta có vẻ nhã nhặn, tạo cho cậu cảm giác là một trưởng bối khoan dung độ lượng, nhưng thật ra thì lại đang hạ thấp cậu khi vừa nói vừa cười. Ở đây làm gì có người máy? Ngoại trừ người máy của Triệu Thanh Hạm ra thì đoán chừng tớ phải chiến đấu với người máy quản gia hay người máy quét dọn trên phi thuyền của người nhà họ Chu rồi. Xong việc, ông ta sẽ thưởng cho tớ một quyển kinh văn, để cho tớ hiểu rằng mình và họ không phải là người cùng một đẳng cấp.”

Tần Thành cả kinh, sau cùng thì thở dài: “Người đàn ông trung niên này còn lợi hại hơn thằng con của ổng nhiều. Tuy không chơi lại ông ta, nhưng lần sau gặp… vẫn có thể đánh con ổng!”

Tô Thiền và Triệu Thanh Hạm ở bên cạnh bật cười thành tiếng khi nghe câu cuối cùng của hắn.

Vương Huyên quay sang nói to: “Chú Chu, hôm nay tinh thần của cháu không tốt, cả người mệt mỏi, không diễn võ cho chú được, cảm ơn kinh văn chú tặng nhé.”

Chu Minh Hiên hơi đờ ra một hồi rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười hiền từ: “Không sao, lần khác có cơ hội lại xem cậu biểu diễn cựu thuật phi phàm cũng được.”

Ông ta vẫy tay ra hiệu cho người lên phi thuyền lấy bí tịch cựu thuật.

Tần Thành thấy thế thì ngớ ra, sau đó tức thì quay sang Vương Huyên: “Được lắm lão Vương, tay không bắt sói, cũng đúng, nên làm như vậy, không lấy thì phí!”

Chu Minh Hiên đích thân đi tới với nụ cười nhẹ, tận tay đưa cho Vương Huyên một quyển kinh văn có chất liệu giấy cổ xưa.

“Chàng trai, cậu thật sự rất giỏi, tiếc rằng lần này lại không được chọn. Tuy vậy, ở lại Cựu Thổ thì cứ tập trung phát triển ở đây cho tốt, cố gắng luyện cựu thuật, sớm ngày đạt được thành tựu.”

Nói xong những lời này, ông ta dẫn Chu Vân và Chu Đình xoay người đi lên chiếc phi thuyền nhỏ kia rồi biến mất trong bầu trời đêm.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Vương Huyên nói với Tần Thành.

Chu Khôn mở miệng: “Cậu không đợi Lăng Vi à? Tớ đoán có lẽ trước đó cô ấy bị đám người của chú mình quấy rầy, chắc sẽ đến đây sớm thôi.”

Vương Huyên lắc đầu bất lực, bảo: “Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, hiện giờ tớ và cổ không còn liên hệ gì nữa, đã chia tay hơn một năm rồi. Các cậu cũng thấy thái độ của người nhà cổ rồi đấy, thôi đừng gặp nữa, sau này mỗi người đều yên ổn là tốt rồi.”

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.