Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liệt tiên đã không còn (1)

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Tin tức liên quan tới Tân Tinh, hẳn là đã xuất hiện những hiện tượng thần bí và lực lượng siêu nhiên, nhưng Vương Huyên và Tần Thành cũng không biết rõ lắm.

Chủ yếu là do tin tức không chính thống, bọn họ lại sinh sống trên Cựu Thổ, khó thu được những bí mật tuyến đầu.

Về phần liệt tiên, tin tức lại càng hư vô mờ ảo.

Vương Huyên tin rằng, cách đây rất lâu, từng có một đám người, hoặc luyện thu khí thuật, hoặc tập trung vào minh tưởng, tăng cường thể chất và tinh thần, đạt được lực lượng vượt xa hơn người bình thường.

Suy đoán này của hắn có nét tương đồng với một vài quyển sách cổ.

Vương Huyên đã từng đọc qua những ghi chép tương tự trong “Hoàng Đế Nội Kinh”: Người thời thượng cổ, phỏng theo âm dương, hoà cùng thuật số, có thể kết hợp hình và thần.

Vào thời cổ đại, trong sơn dã đầm lầy, nếu xuất hiện một dị nhân có khả năng tay không phục hổ thì hơn phân nửa sẽ được tiên dân kính sợ, thờ phụng.

Theo năm tháng dần trôi, những câu chuyện được lưu truyền cũng dần trở nên “biến tướng”, được thêm thắt tình tiết và dần trở thành thần thoại.

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng vào thời xưa, có người cực kỳ mạnh mẽ, tu luyện các loại thuật pháp minh tưởng đến mức trình độ cao nhất, nội dưỡng bản thân, vì thế đạt được lực lượng không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng hạn như trong sách cổ có một vài trường hợp được ghi nhận, có những phương sĩ với hình thể và tinh thần cực kỳ xuất chúng, có thể dùng một tay ném bay cả một con voi.

Vương Huyên cảm thấy nếu mình có thể luyện cựu thuật đến đại thành thì cũng có thể làm được những việc tương tự.

Khi thực lực của một người đạt đến loại trình độ này, vậy thì người đó sẽ như thế nào trong ánh nhìn của người xưa? Đó chính là hiện thân của thần thoại.

Vương Huyên cho rằng, không có Tiên Phật nào cả, chỉ có một đám người đã từng rất mạnh mẽ.

Vì vậy, trong lĩnh vực cựu thuật, hắn không mê tín, chẳng qua là không ngừng lần theo dấu chân của tiền nhân, muốn tự mình nghiệm chứng con đường này.

Vương Huyên nói ra suy đoán của bản thân, bổ sung thêm một số điều.

“Trong những người được thần thánh hóa, phải chăng có người đã tăng tiến thực lực đến một trình độ chúng ta không tưởng tượng nổi? Điều này không ai có thể kiểm chứng, dù sao thì cựu thuật vào thời nay cũng đã suy thoái, xuống dốc từ lâu.”

Có lẽ, liệt tiên trong truyền thuyết chính là dị nhân, còn phương sĩ, phải chăng chính là chỉ những người đã đạt đến trình độ cao hơn nữa?

Vương Huyên cho là, đây cũng chỉ là những trường hợp lẻ tẻ ít ỏi trong lịch sử loài người mà thôi.

Năm tháng dài đằng đẵng đã trôi qua, cho dù là thần thoại hay liệt tiên, tất cả đều đã sớm không còn vết tích.

Giáo sư Lâm nhìn Vương Huyên rồi cười, nói: “Dựa theo suy đoán của anh, Tiên Phật cũng là con người, vậy nên, chư Phật và liệt tiên đều đã tiêu tan.”

Vương Huyên gật đầu: “Chỉ cần là con người thì kết cục đã được định sẵn từ lâu, đó là tử vong.”

Tần Thành nghe đến nhập thần, cảm thấy rất hứng thú, sau đó, cậu ấy lại cảm thấy tiếc hùi hụi, nói: “Nếu những người cổ đại cực kỳ mạnh mẽ đó sống đến ngày nay, dựa vào công nghệ cao thời hiện đại, lại cộng thêm sức mạnh siêu nhiên tồn tại trên Tân Tinh, phải chăng họ sẽ có thể kéo dài tính mạng, thậm chí đạt đến tình trạng mà những tài phiệt kia khao khát, trường sinh bất lão?”

“Trải qua nhiều thời đại như thế, bất kể là tài phiệt hay người có quyền lực, một khi đã đạt đến độ cao nhất định, họ đều sẽ nảy sinh dã tâm đối với sự trường sinh, điều đó chưa bao giờ thay đổi trong xuyên suốt lịch sử.”

Giáo sư Lâm cảm khái, bởi vì, ông đã từng tiếp xúc với một số người mà hiện nay đang đầu tư rất nhiều tiền bạc vào những nghiên cứu kiểu như thế này.

“Nếu anh muốn nghiên cứu cựu thuật, tôi cũng không cản, ở chỗ tôi có vài thứ, đều cho anh cả vậy.” Giáo sư Lâm đứng dậy, rút ra mấy tờ giấy từ trên giá sách.

Ông nghiêm túc đưa cho Vương Huyên, dặn hắn cất kỹ.

Tần Thành cũng rất tò mò, rướn cổ nhìn sang.

Giáo sư Lâm liếc cậu ấy, trách móc: “Anh muốn học thì tôi cũng không ngăn cản. Nhưng để luyện được những thứ này thì cần phải có căn cơ thực sự vững chắc. Về mặt này, anh còn phải cố gắng hơn nhiều lắm. Nếu luyện bậy luyện bạ, đến lúc đó, cơ thể của anh sẽ phát sinh nhiều vấn đề rất nghiêm trọng, còn khiến cho tuổi thọ bị hao tổn nữa.”

Giáo sư Lâm nói rõ, chưa thu khí hay nội dưỡng bản thân thành công thì không thể đụng vào thứ này.

Tần Thành nghe vậy, khuôn mặt méo xệch.

Vương Huyên nghe đến đó thì tức khắc minh bạch, đây hẳn là một loại “căn pháp” nào đó vô cùng lợi hại.

Nội Dưỡng pháp, thu khí thuật và Minh Tưởng thuật có thể biến đổi thể chất và tinh thần của con người về căn bản nên mới được tung hô là “căn” của cựu thuật. (“căn”: gốc rễ)

Còn những loại thể thuật tuy rằng cũng rất quan trọng trong thực chiến, nhưng cũng phải dựa vào nền tảng là “căn pháp” thì mới phát huy được hiệu quả

“Những thứ được ghi chép bằng hình ảnh trên đống thẻ tre cũng đã được tôi giải mã và ghi lại trên những trang giấy này.”

Thứ được ghi chép trên trang giấy vậy mà lại có nguồn gốc từ trong mộ lớn của thời đại Tiên Tần.

Vương Huyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây thật sự là Cổ pháp đúng như tên gọi, có niên đại thực sự quá xa xưa.

Vật từ thời kỳ đó, nhất là thẻ tre, có thể được giữ gìn đến tận ngày nay thì thực không dễ dàng.

Năm tháng quá xa xưa rồi, chỉ sợ ngôi mộ còn chưa được khai quật, thẻ trúc có thể đã sớm bị mục nát.

Dù cho chưa mục nát đi chăng nữa, dưới sự thay đổi đột ngột của môi trường trong quá trình khai quật, thẻ tre vẫn có khả năng rất cao là sẽ bị phá huỷ trực tiếp chứ đừng nói là còn lưu lại được những văn tự ghi chép.

Giáo sư Lâm nói: “Hiện nay, khoa học kỹ thuật ngày càng tiến bộ, một số vật phẩm được lưu lại từ thời cổ đại đã có thể được xử lý nhanh chóng và bảo tồn ngay trong lúc vừa được khai quật ra.”

Tần Thành ngẫm nghĩ, hỏi: “Hai, ba ngàn năm đã trôi qua, những ghi chép này còn có tác dụng hay sao, có lỗi thời quá không?”

Giáo sư Lâm gật đầu: “Anh nói đúng, thời đại vẫn luôn phát triển không ngừng về phía trước. Nhưng, những ghi chép trên thẻ tre này vẫn có giá trị tham khảo rất cao. Dù sao thì thời cổ cũng đã từng xuất hiện những phương sĩ cực kỳ cường đại, nên so với những “căn pháp” hiện nay, nó hẳn sẽ không quá thua kém.”

Đồng thời, giáo sư Lâm bổ sung, pháp môn này đã được trải qua giai đoạn nghiệm chứng, là đồ tốt thực sự, thậm chí có thể nói là rất không tầm thường.

Sau khi nghe xong những lời này, Vương Huyên cũng trịnh trọng cất vào.

Giáo sư Lâm nói tiếp: “Sau khi lớp thực nghiệm cựu thuật giải tán, có hai vấn đề mà anh có thể sẽ phải đối mặt: Một, đó là không có thức ăn được chế biến từ những nguyên vật liệu quý hiếm. Hai, đó là thiếu thốn kinh văn cựu thuật cao thâm hơn.”

Vấn đề thứ nhất, Vương Huyên đã sớm ý thức được chuyện này. Nhưng về vấn đề phía sau, hắn đã được học không ít cựu thuật, toàn bộ đều có lại lịch lớn, như bản độc nhất ở viện bảo tàng, hay bộ sưu tập trân quý của các nhà tài phiệt, chẳng lẽ còn có thứ khác kình người hơn so với những thứ được nêu trên hay sao?

Giáo sư Lâm nói cho Vương Huyên biết, tài liệu giảng dạy của lớp thực nghiệm quả thực rất tốt, lai lịch cũng bất phàm nhưng chỉ là một phần trong những tài liệu quý hiếm được truyền lại, nói thẳng ra là những thứ hắn đã học không phải bản hoàn chỉnh.

Thậm chí, ngay cả giáo sư Lâm cũng không có cơ hội được đọc toàn bộ những phần kế tiếp.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.