Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn luyện

Tiểu thuyết gốc · 2775 chữ

Cả đoàn bắt đầu lên xe,đi ra khỏi khu biết thư. Lần này thì La Thái thiên cầm lái dẫn mọi người đi kiếm lương thực. Sau một hồi nhìn Tô Vạn Nhi lái,La Thái Thiên cũng đã bắt đầu quen dần với việc lái xe bus.

La Thái Thiên đi thẳng tìm kiếm xem có gần đấy có cái siêu thị nào không,đi được một lúc thì La Thái Thiên cũng thấy vài cái cửa hàng nhưng trong đấy đã trống rỗng. Đi một hồi,La Thái Thiên đi ra được một siêu thị nhỏ. Không biết vì lí do gì siêu thị này rất nhiều tang thi.

Cũng không đến mức khủng bố vài trăm con nhưng cũng phải có bảy đến tám mươi con. Thấy xe của La Thái Thiên từ đằng xa đi tới,bọn tang thi như thấy được mồi ngon lao về phía xe bus. Mọi người từ từ xuống xe,trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy sắt. Đây là những cây gậy La Thái Thiên mượn được từ Lê Thanh Phong nhóm. La Thái Thiên đi xuống rồi đứng trước đám học sinh rồi nói:

"Tất cả mọi người xếp hàng,tôi sẽ đi dẫn tang thi,rồi khi tôi lùa mấy con tang thi về phía các bạn,các bạn mỗi người chỉ cần nhắm thẳng vào đầu mà đánh thật mạnh vào chúng,nên nhớ tôi không cần người mềm yếu,nghe rõ chưa."

La Thái Thiên nói xong giao cho Văn Chiến phụ trách đám học sinh rồi lao về phía tang thi đang tụ tập. Dù sao trong nhóm học sinh,La Thái Thiên cũng chỉ thấy Văn Chiến là lợi hại nhất. Thấy La Thái Thiên tin tưởng mình như vậy,Văn Chiến rất vui mừng và âm thầm tự nhủ cần phải làm tốt nhiệm vụ được La Thái Thiên giao cho.

La Thái Thiên giữ khoảng cách với những con tang thi để tránh bị quần ẩu nhưng cũng không quá xa. La Thái Thiên dùng đao của mình chém đứt tay đứt chân bọn hắn,cũng không có ý định giết chết bọn chúng. Nhìn về đám học sinh,La Thái Thiên liền đá mấy con tang thi về phía bọn họ.

Những con tang thi vừa bị La Thái Thiên đá thấy khoảng cách đám học sinh gần hơn La Thái Thiên nên lao về đám học sinh. Người đầu tiên của hàng là một tên to con cao lớn tên Thái Sơn,dù là cao to là thế nhưng Thái Sơn rất nhát gan,nhìn tang thi trên người không một chỗ lành là hắn đã cảm thấy run run rồi. Nhưng hôm trước hắn muốn gia nhập vào La Thái Thiên nhóm cũng không phải là vì sợ bị đuổi ra ngoài,mà là thực tâm đối với La Thái Thiên lòng hâm mộ.

Thái Sơn hít vào một hơi,khống chế lại cảm giác sợ hãi,nhớ lại La Thái Thiên nói 'nhắm vào đầu mà đánh thật mạnh'. Thái Sơn bắt đầu lên tinh thần,cầm chặt cây gậy sắt mà La Thái Thiên đưa cho,xông lên vung một đòn như trời giáng vào đầu con tang thi. Con tang thi bị một đòn đó đập vào đầu,khiến cho đầu nó méo mó nhưng cũng chỉ gục xuống. Thấy thế Thái Sơn đập vào đầu con tang thi thêm một lần nữa để nó chết hẳn.

Thái Sơn thở phì phò dù thực ra cũng không quá mệt. Qua lần đầu giết tang thi,hắn cũng không cảm thấy tang thi đáng sợ nữa,bắt đầu tăng tinh thần lên,diệt sát nốt hai con tang thi. Cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên,Thái Ớn vui mừng rồi trở về hàng

"Tốt!" Văn Chiến thấy Thái Sơn rất nhanh diệt sát được ba con tang liền giơ ngón cái về phía hắn.

Cứ thế trong vòng một tiếng,dù mỗi học sinh lúc đầu chật vật nhưng được chu sát một con thi rồi lại quen dần. Những học sinh ở sau thấy những người ở trước giết tang thi như vậy cũng tăng lên dũng khí. Người ta có thể làm được cớ gì mình không làm được a.

Cứ thế tiếp tục trong vòng một tiếng,tang thi cũng đã hết,nhưng đoàn người vẫn rất háo hức chờ đợi tới lượt mình. Thấy mọi người háo hức như vậy,không còn cái vẻ bị ép buộc nữa,La Thái Thiên sờ sờ cái mũi nói:

"Mọi người làm rất tốt,nhưng rất xin lỗi chúng ta đã dọn hết hết tang thi rồi,lần sau chúng tôi sẽ để mọi người luyện đến thống khoái. Sắp đến trưa rồi,chúng ta cần phải lấy lương thực về làm cơm a."

Mọi người đều nhìn chằm chằm La Thái Thiên,im lặng không một lời. Nếu lúc trước bọn họ còn mang theo tâm tình không phục người đội trưởng này nhưng hiện nay họ đã triệt triệt để để thật phục rồi. Mọi người đều lắng nghe mệnh lệnh của La Thái Thiên,mỗi người đều có chút hụt hẫng vì chưa giết tang thi đến thoải mái. Nhưng cũng rất nhanh liền quên,đi vào trong bắt đầu khuôn vác đồ ra.

"Báo cáo đội trưởng,ở trong chúng tôi phát hiện người sống sót."

Thái Sơn nhìn người thanh niên trước mặt,trong giọng nói có chút kích động. Người thanh niên này,đã ban cho Thái Sơn hắn dũng khí,đã ban cho hắn sức mạnh cho nên hắn có chút mù quáng xùng bái La Thái Thiên. Nếu có người nói xấu sau lưng La Thái Thiên,Thái Sơn sẽ là người đầu tiên đi ra đánh cho hắn một trận.

"Ồ,dẫn tôi vào xem."

La Thái Thiên vốn đang định nói chuyện và đông viên Văn Chiến một chút nhưng nghe Thái Sơn nói nên đi theo hắn vào trong siêu thị.

La Thái Thiên theo Thái Sơn đi vào phòng dành cho nhân viên. Chỉ thấy ở trong đó có mấy người thấy năm người,bốn nữ một nam. Người đàn ông duy nhất đúng lên đi về phía La Thái Thiên nói:

"Xin chào,xin tự giới thiệu tôi tên là Tạ Vô Cửu,người quản lí của siêu thị này,xin hỏi cậu có phải là đội trưởng của những người này sao?"

La Thái Thiên nhìn Tạ Vô Cửu này một chút,chỉ thấy đây là một nam tử trung niên bụng phệ,đang cười cười nhìn hắn. Rồi quay ra nhìn bốn nữ tử đằng sau,chỉ thấy có hai người khuôn mặt xinh đẹp,dáng người chuẩn chỉ có nét tương đồng đang ngồi nhìn hắn. Còn lại là một mỹ phụ ngoài ba mươi nhưng vẫn mang vẻ ngoài xinh đẹp và thành thục. Ở bên cạnh cô là một nữ hài khoảng chừng 12,13 tuổi có nét tương đồng với mỹ phụ,nhìn thôi cũng biết họ là mẹ con.

"Tôi là La Thái Thiên,đội trưởng của đoàn người này,hiện nay đang đi tìm lương thực dự trữ cho mạt thế."

Nghe thấy vậy,Tạn Vô Cửu vui mừng,nói với La Thái Thiên:

"Vậy cậu có thể thu lưu chúng tôi không?"

"Tôi tạm thời chưa có ý định thu lưu người dân,chúng tôi chỉ lấy những người gia nhập với chúng tôi. Mà những người gia nhập thì hiện tại có ba điều kiện bắt buộc phải tuân theo." La Thái Thiên nói rồi quay về phía Văn Chiên nói tiếp:"Văn Chiến,giúp tôi nói với họ điều kiện gia nhập đi,tôi phải đi ra ngoài xem sao.

Văn Chiên mặc một bộ áo phông cùng quần dài giản dị đứng ra,nói với La Thái Thiên đang đi ra ngoài

"Ân,cứ giao cho tôi La đại ca."

La Thái Thiên đi ra ngoài,nói với mọi người nhanh lên chút điểm rồi gia nhập cùng bọn hắn khuân vác đồ lên xe. Nhưng vì không gian trên chiếc xe cũng có giới hạn,nên La Thái Thiên nói chỉ lấy những đồ thiết yếu như Gạo,thịt hộp,đồ dùng cá nhân... Rất nhanh,trên xe bus của hỏ đã chất đầy đồ.

Lúc này,Văn Chiến cùng với bốn người nữ tử kia đi ra,La Thái Thiên nói:

"Đã xong,tên kia đâu."

Văn Chiến nghiêm mặt lại nói:

"Đã xong thưa đội trưởng,tên kia thấy điều kiện của anh quá vô lí,đã trực tiếp từ chối rồi."

"Vậy thôi,kệ tên đó đi.Hôm nay thu hoạch rất khá,đi về thôi,lão già kia còn hẹn tôi ăn cơm,đến muôn sẽ không tốt"

La Thái Thiên cũng không quan tâm lắm,dù sao bây giờ hắn xũng có đủ người rồi nhưng dù sao thì càng nhiều người càng tốt,hắn còn định sau này định thống nhất đất nước,lên làm hoàng đế đâu.

Rồi cả đội lên xe đi về,vẫn là La Thái Thiên tiếp tục cầm lái cầm lái,hắn gọi một người đi lên nhìn hắn lái xe để học hỏi,dù sao hắn cũng là đội trưởng,cớ gì phải lái xe đâu.

Cũng rất nhanh,La Thái Thiên đã về đến khu biết thự. Giao người mới cho Khả vân sắp xếp,rồi đi xuống bảo mọi người nấu cơm rồi mình đi ra khỏi khu biệt thự,đi về phía hạ khu.

Chỉ thấy ở trên sân cỏ vốn là khu dã ngoại, mọc ra một căn lều lớn bằng một căn nhà như thời xưa ở Mông Cổ. Ở ngoài,đứng rất nhiều người canh gác.

Thấy La Thái Thiên đến,một người canh gác cười nói:

"La đại nhân,Lê đại nhân bảo tiểu nhân đứng đây chờ ngài. Đi bên này La đại nhân."

"Nha."

La Thái Thiên đi theo tên đó rồi vào trong,chỉ thấy ở trong không có nội thất gì cả,chỉ có một cái bàn to ở giữa.Ở đó La Thái Thiên thấy được thân ảnh của Lê Thanh Phong cùng nhiều người đang cười đùa uống rượu.

Thấy La Thái Thiên đi tới,Lê Thanh Phong cười rồi đi về phía La Thái Thiên,nói:

"A,La lão đệ. Ngươi đến muộn à nha,cần phải bị phạt ba li."

Lê Thanh Phong ôm cổ La Thái Thiên rồi chợt nhận ra,thanh niên này thế mà một hôm không gặp,lại mạnh hơn nữa rồi.

La Thái Thiên chỉ mỉm cười mặc Lê Thanh Phong ôm cổ mình vào ngồi. Lê Thanh Phong vẫn còn đứng lên nói:

"Các vị,đây là La Thái Thiên,huynh đệ của tôi. La Thái Thiên,đây là các bộ hạ thân tín của tôi,cùng với đó Thu Phong cùng Tạ Hổ lại không ở đây,mà không sao,uống rượu uống rượu."

Sau một hồi uống rượu,mọi người đều ngồi xuống,bắt đầu lẫn nhau nói chuyện. Lê Thanh Phong quay sang nói với La Thái Thiên:

"La lão đệ,ngày kia chúng ta định đi ra một đồn cảnh sát gần đây. Cậu biết đó,trong thời đại này mà không có vũ khí nóng thì chúng ta sẽ không chống lại được tang thi. Người lão ca này là muốn hỏi La lão đệ có nhã hứng đi cùng ta không?"

La Thái Thiên cũng biết ở trang mạt thế nếu con người không có sự hỗ trợ của súng đạn thì loài người sẽ không thể nào sống sót nổi. Nghĩ nghĩ một lúc,La Thái Thiên mới trả lời:

"Được,tôi mang theo mười người đi với Lê lão ca."

Lê Thanh Phong thấy La Thái Thiên đồng ý xuống thì vui vẻ,nói tiếp:

"Vậy chúng ta chia 6:4,ý lão đệ thế nào."

"Được."

La Thái Thiên cũng không để ý cho lắm vì dù chỉ được bốn phần nhưng là cũng còn thừa với số người ít ỏi của anh. Dù sao có thêm vũ khí nữa cũng chả để làm gì khi không có người.

Thấy La Thái Thiên đồng ý nhanh như vậy,Lê Thanh Phong có chút ngoài ý muốn. Dù sao,La Thái Thiên trong tay Lê Thanh phong là một kẻ giết người không ghê tay,tâm ngoan thủ lạt,nhưng hôm nay lại có chút hiền hậu. Lê Thanh Phong cũng không nghĩ nhiều,lại bảo La Thái Thiên uống rượu.

Uống thêm hai giờ,La Thái Thiên cũng được Lê Thanh Phong cho đi về,Lê Thanh Phong mặt đỏ ôm cổ La Thái Thiên định đi ra bảo bộ hạ đưa La Thái Thiên về.

Bất chợt từ đằng xa,La Thái Thiên nghe được một tiếng hét to,dù cách khá xa,khoảng 100m nhưng với tu vi của La Thái Thiên thì cũng nghe rõ ràng. Thấy vậy,La Thái Thiên tò mò đi xem,Lê Thanh Phong cũng ở đằng sau đi theo.

Khi La Thái Thiên tiến đến đi vào một góc tối,xung quanh vắng vẻ im lìm. Chợt La Thái Thiên nghe thấy tiếng của hai người đàn ông:

"Ngoan nào cô bé,giúp hai chũng ta sung sướng một hồi chúng ta sẽ cho ngươi kẹo."

La Thái Thiên thấy hai người đàn ông đang ép một tiểu nha đầu khoảng 12,13 tuổi gương mặt xinh đẹp,non nớt vào tường,tay của một người giữ cô bé lại,một tay kia du ngoạn khắp cơ thể cô. Một người khác đang cởi thát lưng chuẩn bị cởi quần. Nhìn khuôn mặt trong trẻo,có phần nghịch ngợm mà bây giờ đang sợ hãi chống cự người đàn ông. Chỉ là một tiểu nha đầu làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của người đan ông khoẻ mạnh được chứ

La Thái Thiên bình sinh rất ghét những người ức hiếp nữ nhân,nhất đây lại còn là một tiểu nha đầu. Nên La Thái Thiên đi ra,không nói một lời trực tiếp đánh ngất cả hai người rồi nhìn bọn hắn với ánh mắt chán ghét. Nếu không phải lo ngại có một cô bé ở đây thì hắn đã một đao chém giết hai người.

La Thái Thiên ngồi xuống, nhìn tiểu nha đầu thì mới phát hiện,đây là cô bé đi cùng với mỹ phụ hồi sáng được hắn cứu mà. Đến khi hắn cứu được,tiểu nha đầu vẫn run rẩy sợ hãi nhìn hắn,La Thái Thiên ôn nhu cười nói:

"Tiểu nha đầu,sao em lại ở đây. Mẹ em đâu,sao không trông em mà để em xuống đây?"

Tiểu nha đầu nhìn La Thái Thiên,biết hắn là người hồi sáng cứu mình và mẹ,liền đỡ sợ hãi hơn

"Ta tên là Phượng Ngọc Bích,mụ mụ thường gọi ta là Tiểu Bích. Hôm nay mụ mụ đang nấu cơm với các ca ca tỉ tỉ nên không chơi với ta. Ta ra ngoài thấy một con bướm vàng đẹp lắm,ta đuổi theo nó đến khi bị hai người xấu kia bắt ta,họ khi dễ ta."

"..."

La Thái Thiên cũng không biết nói gì với nha đầu này. Nha đầu này cũng 12,13 tuổi rồi mà vẫn còn thích những thứ như vậy. Đúng lúc này,Lê Thanh Phong cũng đi tới,La Thái Thiên nhìn về phía hắn rồi nói:

"Hai tên này là đàn em của lão ca đúng không?"

Lê Thanh Phong nhìn sắc mặt La Thái Thiên và tiểu nha đầu bên cạnh cũng đoán được hai tên này lại làm gì đó xấu,Lê Thanh Phong có chút xấu hổ nói:

"Là ta quản giáo bộ hạ không nghiêm,cảm ơn La lão đệ nương tay. Để ta đưa bọn chúng về,ta sẽ cho La lão đệ một câu trả lời hợp lí."

Nói rồi Lê Thanh Phong dẫn La Thái Thiên cùng tiểu nha đầu đi ra xe rồi chào tạm biệt La Thái Thiên rồi để hắn đi về.

Ở biệt thự,mỹ phụ vẻ mặt hoảng hốt đang đi khắp nơi tìm con gái. Chợt có tiếng xe đỗ ở phía dưới,mỹ phụ ngoảnh ra nhìn thì thấy La Thái Thiên đi ra dắt tay Phượng Ngọc Bích đi vào.

Mỹ phụ vội vàng chạy xuống thì đã thấy tiểu nha đầu chạy tới. Mỹ phụ đón cô ấy rồi ôm tiểu nha đầu vào lòng,nói:

"Con đã đi đâu,để mẹ tìm con khắp nơi."

Tiểu nha đầu không muốn mẹ mình lo lắng liền cười hì hì nói:

"Con ra ngoài đuổi bướm rồi gặp được La ca ca,La ca ca dẫn ta đi chơi rồi đưa ta về,mụ mụ,mụ mụ không cần lo lắng cho ta."

"Cảm ơn La đại nhân đã châm sóc cho Tiểu Bích." Mỹ phụ cười nhìn La Thái Thiên cảm ơn.

"Không cần khác khí thế,gọi tôi là Thái Thiên là được,dù sao cũng là một đội." La Thái Thiên nhìn mỹ phụ cười nói.

Mỹ phụ dịu dàng cũng cười nhìn La Thái Thiên không biết đang nghĩ cái gì.

La Thái Thiên không nói gì nữa chỉ đi vào trong chào đội viên của mình rồi ra nói chuyện với Văn Chiến. Nói xong hắn đi lên tầng chui vào phòng mình rồi ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.