Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

La Thái Thiên tức giận

Tiểu thuyết gốc · 3499 chữ

La Thái Thiên chỉnh lại quần áo rồi lấy một ít máu từ vết thương trên ngực quệt lên áo mình làm mình thêm phần chật vật rồi bắt đầu đi ra.

Ở bên ngoài,Lê Thanh Phong đám người đang ngồi xuống vận công trị thương,còn Lê Huyền Trang thì đang đi đi lại lại,vẻ mặt lo lắng,trên mặt nàng vẫn đang chảy ra từng hàng ngọc lệ. Khả Vân đứng lên,vỗ vào vai nàng rồi an ủi:

"Cậu yên tâm đi,hắn sẽ không sao đâu. Nếu cậu yêu hắn thì nên biết hắn là nam nhân thế nào,sẽ không chết tại nơi này đâu."

Lê Huyền Trang cũng biết La Thái Thiên thân thủ cao thâm nhưng nàng không thể không lo lắng được. Nàng đã cố gắng để quên La Thái Thiên nhưng vẫn không được,mỗi đêm nàng đều mơ đến mình cùng thân ảnh đó thân mật với nhau khiến nàng phát hiện nàng đã yêu hắn đến mức sâu đạm rồi. Mà nữ nhân khi yêu thì luôn lo được lo mất,nàng sợ sau này không gặp được thân ảnh lạnh lùng đấy nữa.

Đúng lúc này,La Thái Thiên đi ra nhìn thấy Lê Huyền Trang như vậy trong lòng liền cảm động,nhưng lại có xen lẫn với tội lỗi,không dám đối mặt cùng nàng. Dù sao hắn cũng đã từng từ chối nàng. La Thái thiên thở dài,đi đến gần nở nụ cười nói:

"Ôi chao,có một tiểu công chúa mít ướt đang khóc nhè ở đây này."

Lê Huyền Trang nhìn thấy thân ảnh mà mình ngày nhớ đêm mong, không nhịn được nhào vào lòng La Thái Thiên khóc nức lên:

"Xú La Thái Thiên,sắc phôi đản La Thái Thiên,huynh là cái loại vương bát đản đản,đồ vô tâm,sao huynh hay để người ta lo lắng cho huynh vậy chứ,huynh biết ta lo cho huynh đến mức nào không?"

"A,a...đau."La Thái Thiên bị nàng chạm vào vết thương đau đến nhe răng nhếch miệng

"Huynh có sao không,ta xin lỗi,ta không cố ý." Lê Huyền Trang giật mình nhìn vết thương trên ngực hắn,lo lắng ôn nhu nói.

La Thái Thiên cười ôn nhu vén mái tóc nàng lên cười nói:

"Ta làm sao có dám có làm sao,nếu không ta sợ có ai sẽ lại khóc giống lên lo lắng đó a."

Lê Huyền Trang say đắm nhìn Lê Thái Thiên cười,nụ cười này khiến nàng cảm thấy an tâm,một loại an tâm giống như trời sập xuống vẫn như cũ như vậy.

"Khụ khụ!" La Thái Thiên thấy nàng nhìn mình ngây ngốc như vậy,có chút xấu hộ ho ho một tiếng.

Lê Huyền Trang biết mình vừa ngây ngốc một lúc,đỏ mặt định chạy đi. Nàng nhìn những người đội viên của La Thái Thiên đang ngồi ở đằng sau,ai cũng nhìn trời ngắm mây một bộ chúng ta không nhìn thấy gì hết.Nhìn bộ dạng của mọi người,nàng mặt càng đỏ rồi chạy lên xe

Lúc này Lê Thanh Phong đang toạ thiền cũng đứng dậy,không có để ý cảnh lúc nãy. Nhìn bộ dạng thê thảm của La Thái Thiên,biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi:

"Sao rồi,giết được đám quái vật đó không."

La Thái Thiên giả vờ chật vật nói:

"Khụ khụ,may mắn lúc đó ta dùng một loại bí thuật che mắt nên mới thoát thân được,không là đã... Khụ Khụ."

La Thái Thiên nói xong thì bước lên xe,dáng vẻ vẫn mang theo một tia mệt mỏi như vậy

Những người vừa xem La Thái Thiên và Lê Huyền Trang tình tứ với nhau không khỏi kinh ngạc. Đội trưởng của mình cũng quá ghê a,lúc nãy còn sinh long hoạt hổ sao bây giờ bộ dáng lại thảm hại như vậy rồi. Nếu mà cho họ đi bình chọn diễn viên đoạt giải oscar, không nghi ngờ khi bọn họ chọn La Thái Thiên.

Nghe được cái này,Lê Thanh Phong thật tức chết mà. Lê Thanh Phonh mang đi hơn năm mươi quân tinh nhuệ,bây giờ chỉ còn có sáu người,mà cả sáu người ai cũng đều bị thương nặng,đúng là ăn trộm gà không thành lại mất nắm thóc a. Nhưng hắn cũng phải chịu thôi,biết làm sao bây giờ,Lê Thanh phong hắn cũng không dám lên trên đó để đòi cái công đạo.

"Đi lên xe đi về." Lê Thanh Phong nói với đám người ở ngoài rồi đi lên xe. Tạ Hổ,Thu Phong và những người khác cũng nối đuôi đi theo sau,ai cũng nét mặt đượm buồn vì thất bại trong chuyến đi này.

Vì La Thái Thiên bị thương,Lê Huyền Trang cũng rất ân cần chăm sóc cho hắn,đặt hắn xuống cuối nằm rồi để đầu hắn gối đùi mình. Lê Huyền Trang nhìn mãi khuôn mặt xuất trần,anh tuấn của hắn không khỏi lộ vẻ say mê. La Thái Thiên cũng không bài xích nàng nữa,dù gì thì hắn cũng có chút thích Lê Huyền Trang,chỉ là trong nội tâm bị cô đơn và cừu hận che dấu đi thôi.

"Khi nào cậu ấy tỉnh bảo hai ngày sau tôi mời cậu ấy tham gia bữa tiệc chúc mừng nhà tôi." Lúc này Lê Thanh Phong đi ra nói với Lê Huyền Trang,dù hắn biết La Thái Thiên thật ra cũng không ngủ,nhưng hắn cũng không tiện gọi hắn dậy.

Đêm ngày hôm sau,Từ Khuyết bắt năm người được Thu Phong cài vào ra,sau đó La Thái Thiên được Từ Khuyết nói:

"Lão Lê Thanh Phong vốn đã biết hai người có ý định tạo phản,chiều nay thuộc hạ thấy năm người này cùng một số người mà Thu Phong định gài vào nhằm mưu sát hắn đã bị Lê Thanh Phong mua lại,chờ thời cơ mấu chốt cắn lại hắn một nhát."

La Thái Thiên biết mà,Lê Thanh Phong lão già này làm sao có thể một mực không biết được chứ,dù sao Thu Phong cùng Tạ Hổ cũng đã sống cùng hắn quá lâu,hắn đã sớm nhận ra điều bất thường rồi. Hắn nói với Từ Khuyết ngày mai vẫn cứ như bình thường. La Thái Thiên ngồi trên cục đá lớn thường ngày khoé miệng giương lên. Xem ra đến cuối cùng hắn vẫn không phải rời đi khu biệt thự này.

Sáng hôm sau,

La Thái Thiên mặc một bộ bạch bào tao nhã,khuôn mặt tuấn tú treo trên đấy là một nụ cười nhẹ phong tao từng bước từng bước đi đến một ngôi biệt thự được bài trí bắt mắt,ở ngoài có rất nhiều thủ vệ. La Thái Thiên đến trước tên thủ vệ rồi đưa cho hắn bức thư mời. Tên thủ vệ xem qua rỗi cũng cung kính trả cho La Thái Thiên,La Thái Thiên từ từ bươc vào trong. Ở trong yến hội sắp xếp vẫn giống bữa tiệc trước,vẫn là một cái bàn lớn để mọi người ngồi xung quanh,đồ ăn đã xếp sẵn trên đó rồi,vậy mà một số ghê vẫn còn trống.

La Thái Thiên gặp Lê Thanh Phong chào hỏi một tiếng rồi được hắn đi khắp nhà. La Thái Thiên được Lê Thanh Phong dắt đi xem những vị bang chủ tiền nhiệm của Hắc Long bang. Vừa đi vừa nói về lịch sử của nó. Nếu Lê Thanh Phong không nói thì La Thái Thiên cũng không biết Hắc Long bang đã từng là một trong ba bang hội hắc đạo lớn nhất cả nước. Chỉ là trong một lần bất cẩn,Hắc Long bang ở trong bị phản bội,ở ngoài thì bị hai bang hội kia liên thủ nên Hắc Long bang đã lâm vào cảnh diệt bang,trên dưới già trả gái trai đều bị giết. May lúc đó Lê Thanh Phong là một câu thanh niên mới hai mốt hai hai tuổi đang ở ngoài làm nhiệm vụ nên thoát một kiếp.

La Thái Thiên nghe câu chuyện của họ thì cũng thấy đâu đó bóng mình trong đấy. Chỉ là câu chuyện của La Thái Thiên bi thảm hơn, nhưng may mắn là lão Thiên vẫn còn lương tâm,cho hắn một cơ hội. Nhìn ánh mắt sầu bi cùng đồng cảm của La Thái Thiên,Lê Thanh Phong có hơi giật mình. Vì ẩn sâu trong đôi mắt đấy cũng là hiện lên vẻ kỉ niệm,vẻ không cam lòng cũng như nỗi cô đơn của việc bị người khác ám hại.

La Thái Thiên rất nhanh điều chỉnh tâm tình,lại quay về vẻ mặt tươi cười anh tuấn tiêu sái đi theo Lê Thanh Phong. Lê Thanh Phong kể hết chuyện bang phái cong cũng không còn hứng thú dạo bộ nữa,cả hai đều đi vào chỗ ngồi. Bây giờ cũng không sai lắm sắp đến giờ khai tiệc,mọi người cũng gần như đông đủ rồi. Bắt đầu tất cả mọi người nâng cốc hôn hoan nhưng bên kia La Thái Thiên cũng không định như vậy. Thu Phong thấy vậy liền nói:

"La Thái Thiên huynh đệ không uống rượu đi a?"

La Thái Thiên liền tỏ vẻ xấu hổi mặt đỏ lên gãi đầu nói:

"Vết thương hôm trước ta vẫn chưa lành hẳn,ta không thể uống rượu được a."

Thu Phong khẽ nhíu mày nhưng vẫn niềm nở cười nói:

"Hôm nay là ngày kỉ niệm bang chúng ta,chúng ta phải hảo hảo một phen a,dù sao cũng chỉ là một chút thôi,không sao đâu. Chẳng lẽ La huynh đệ không uống được rượu a?"

La Thái Thiên khoé hơi miệng nhếch lên,giống như một con cọp bị dẫm vào đuôi,nói to lên:

"Ngươi nghi ngờ ta? Ngươi nên biết ta từ năm tuổi đã biết uống rượu,năm mười tuổi ta đã uống đến thay nước lọc,đến tận bây giờ họ đều gọi ta là tửu vương a."

Vừa nói La Thái Thiên lấy một chai rượu trên bàn,một hơi nốc sạch chai rượu. Thấy vây,Thu Phong khuôn mặt mới giãn ra,cười nhạt. Mười lăm phút sau,dùnkhoong uống nhiều rượu,nhưng mặt ai cũng ửng đỏ gục xuống bàn,La Thái Thiên cũng không ngoại lệ. Hiện giờ ở trên bàn,chỉ có hai người vẫn còn tỉnh táo,ngồi nhìn nhau im lặng mà cười một cách quái dị.

Thu Phong cũng không bất ngờ,mở miệng bắt đầu nói:

"Lê Thanh Phong,ta biết ngươi đã sớm biết ta có ý định tạo phản rồi đúng không. Nhưng kể cả ngươi có biết thì sao,chung quy thì hôm nay ngươi sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình."

Lê Thanh Phong không còn cười nữa,thở dài đáp:

"Thu Phong,ngươi ở cùng ta đã lâu,ta thực đã sớm biết ngươi định tạo phản,nhưng vì ở trên phương diện ngươi là huynh đệ của ta. Ta khuyên ngươi nên dừng tay lại,chúng ta vẫn làm huynh đệ tốt,nếu ngươi không dừng lại thì ta sẽ không lưu thủ nữa."

"Huynh đệ? Lê Thanh Phong,ngươi còn dám nói với ta hai từ đó. Ngươi nhớ lại đi,mười năm trước,ngươi đã giết hai người,dù hai người đó có cầu xin ngươi thế nào,ngươi vẫn giết họ. Mười năm sau,phong thuỷ luân chuyển,con họ lại biến thành huynh đệ của cái kẻ giết người đó. Ngươi thật sự nghĩ ta coi ngươi là thân huynh đệ sao?"

Thu Phong gào to về phía Lê Thanh Phong,nước mắt không nhịn được chảy ra tí tách,trong nhãn thần hắn lại rất phức tạp,có sự thù hận,có sự tang thương,nhưng trên hết lại là buồn đau. Hắn buồn đau một phần vì nhớ phụ mẫu ngày xưa,còn do phần lớn là vì hắn cũng coi Lê Thanh Phong là huynh đệ,mà huynh đệ lại tương tàn,ai không đau được chứ.

Lê Thanh Phong giật mình,không nghĩ năm đó hắn giết hai người vậy mà là thân sinh phụ mẫu của Thu Phong. Lúc này hắn có chút hối hận,có chút tội lỗi nhưng ánh mắt hắn lại rất kiên cường,phảng phất hắn giết hai người là việc tất yếu,là thay trời hành đạo sự. Nhìn khuôn mặt Thu Phong,hắn nghiêm nghị lại nói:

"Thu Phong,ta thật xin lỗi ngươi về việc đó,ta cũng không biết là phụ mẫu ngươi. Lúc đó ta chỉ muốn báo thù cho bang phái,ta cũng vì hai người bọn hắn mất đi anh trai ta,chúng ta như thế là hoà được không?"

"Không,ngươi phải đền mạng lại cho họ." Thu Phong gào thét rồi từ bên ngoài xông vaoY có khoảng hai mươi người cầm súng đi ra rồi hướng họng súng vào Lê Thanh phong,phảng phất hắn chỉ cần có một dị đông thì ngay lập tức trên người hắn sẽ có mấy cái lỗ. Thu Phong nhìn Lê Thanh Phong theo ánh mắt ngạo nghễ của bề trên hỏi:

"Lê Thanh Phong,ngươi còn gì để nói nữa không?"

Lê Thanh Phong vẫn nhàn nhạt cười,phảng phất như hơn hai mươi họng súng chỉ vào hắn chỉ là mấy củ cà rốt vậy,Lê Thanh Phong nhàn nhạt đáp:

"Haiz,thật không ngờ mười năm qua ta đúng là đã nuôi ong tay áo. Thu Phong,ngươi nghĩ là ngươi đã thắng ư,ngươi đã quá ngây thơ rồi,ngươi đã quá coi thường ta rồi."

Bất chợt,khói trắng tuôn ra,làm thân ảnh Lê Thanh Phong bắt đầu mịt mù. Thu Phong thấy bất ổn chợt gào lên:

"Bắn,bắn nhanh!"

Đoàng đoàng!

Từng tiếng súng vang lên trong làn khói trắng mịt mù,ở ngoài nhìn vào sẽ thấy một mảnh khói trắng đôi khi loá lên một tia lửa,cùng lúc đó cũng từng vết máu bay ra. Một bóng người lướt qua trong khói trắng,thấy bóng người đó thủ hạ của Thu Phong không do dự trực tiếp nổ súng. Chỉ nghe thấy từng tiếng đạn bay xuyên qua xác thịt rồi một tiếng ngã xuống.

Đoàng đoàng đoàng!

Mọi ngườ trong làn khói không hiểu gì,ngoài làn khói bất chợt nổ lên tiếng hơn hai mươi tiếng súng. Thủ hạ của Thu Phong đang không hiểu gì,bị súng bắn nhưng không biết từ phương hướng nào nên bắt đầu điên cuồng bắn loạn lên. Nhưng chỉ trong vài phút,tiếng súng của hai bên đã dứt. Làn khói cũng dần dần tan đi,khung cảnh ở trong dần dần hiện ra.

Chỉ thấy trên mặt đất tất cả các thủ hạ của Thu Phong đều đã bị bắn chết,Thu Phong thì nằm run rẩy trên sàn nhà sợ hãi,bên kia cũng có một thân ảnh trung niên nam tử người toàn vết thương ngồi bệch xuống đất,đó chính là Lê Thanh Phong. Lúc đầu,cả hai đều nghĩ đây là quỷ kế của đối phương nhưng khi cả hai đều nhìn thấy bộ dạng chật vật của nhau thì họ mới hiểu.

Họ đã hoàn toàn xem nhẹ một thân ảnh từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên ghế thanh niên kia. Họ cũng không nghĩ đến cuối cùng người ngư ông thủ lợi lại là La Thái Thiên. Lê Thanh Phong giờ mới hiểu,từ đầu đến cuối hắn chỉ giả heo ăn thịt hổ. Không nghĩ đến cuối cùng là La Thái Thiên đã bất chi bất giác thâu tóm mọi chuyện.

Lê Thanh Phong bây giờ trong ánh mắt chỉ có hối hận và không cam tâm,thân thể của hắn hiện tại có đến năm,sáu cái lỗ máu trên người,nếu là người bình thường thì đã sớm chết rồi,nhưng Lê Thanh Phong cũng chỉ kéo dài hơi tàn thôi. Qua mấy phút,Lê Thanh Phong mất quá nhiều máu,chết!

Thu Phong vẫn nằm đấy,vẻ mặt mộng bức và ngạc nhiên. Hắn vừa mới hiểu ra,La Thái Thiên làm những việc trước đó để cố tình cho hắn thấy La Thái Thiên tuổi trẻ nông nổi. Nếu hắn không khinh thường La Thái Thiên như vậy thì đã không xảy ra cơ sự này,nhưng trên đời này làm gì có hai từ 'nếu như'.

La Thái Thiên từ từ đi về phía Thu Phong,năm người kia cũng từ bỏ lớp dịch dung thuật của mình,nguyên lai ai cũng là tinh anh của La Thái Thiên hoá trang thành. La Thái Thiên không nói gì,đi ra và dí súng vào đầu hắn. Thu Phong thấy vậy cười nhẹ,nhắm mắt lại trên mặt lộ ra vẻ thư thái như sắp được giải thoát:

"La Thái Thiên,ta thừa nhân đã coi thường ngươi.Giết ta đi."

La Thái Thiên cũng không nói nhiều mà nổ súng,hắn cũng không có tí hảo cảm nào với cái Thu Phong này.

Đợi thêm vài phút,mấy tên thủ vệ mới bắt đầu bao vây quanh khu này. Đáng lẽ họ phải đến từ khi tiếng nổ súng vang lên nhưng chắc Thu Phong cũng đã đụng tay vào rồi. Đám binh lính vào thấy thi thể của Lê Thanh Phong và Thu Phong ở đó thấy ngạc nhiên. La Thái Thiên nhìn bọn họ nói:

"Lê Thanh Phong đã chết,bây giờ tôi quy các cậu về hiệu lực cho tôi,các cậu có ý kiến gì không?"

"Anh là ngoại nhân cớ gì chúng tôi lại phải hiệu lực cho anh chứ?" Một tên trưởng lão của Hắc Long bang ra ý kiến phản bác lại.

Bằng!

Một viên đạp trực tiếp xuyên qua mi tâm lão,tên trưởng lão trong ánh mắt vẫn còn lộ ra vẻ hoảng sợ liền gục xuống,đã chết!

"Dựa vào tôi rất mạnh. Giờ còn ai có ý kiến nữa không?" La Thái Thiên mỉm cười nói,nụ cười của hắn đối với những lính Hắc Long bang trông như nụ cười của quỷ.

Mọi người nhìn thấy một mảnh huyết tinh như vậy đương nhiên không ai có ý kiến gì,run cầm cập nhìn người thanh niên trước mặt này.

La Thái Thiên chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Đúng rồi,Tạ Hổ đâu rồi. La Thái Thiên cảm thấy bất ổn, liền giao phó đám người Hác Long bang cho đám người tinh anh của mỉnh. Rồi không nói lời nào phi thân ra,dùng hết tốc độ của mình đi về hướng biệt thự chỗ sâu đi đến. Vừa đi La Thái Thiên vừa cầu nguyện cho mọi người không có việc gì,mong là mình nghĩ quá nhiều.

Tốc độ của La Thái Thiên rất nhanh,chỉ trong năm phút đã chạy về. Với thính giác của hắn đã nghe thấy tiếng la hét trong nhà,hắn vội vàng chạy vào thì thấy Tạ Hổ đang xé rách quần áo của Liễu Ngọc Như,định hip dm nàng. Ở bên cạnh là rất nhiều người bị thương vì ngăn lại Tạ Hổ,La Thái Thiên cũng có thể thấy Lê Huyền Trang cũng nằm trên đất,máu me đầy người.

La Thái Thiên cảm giác một cỗ tức giận xông lên não hắn,hắn muốn băm Tạ Hổ ra thành nhiều mảnh rồi mang đi cho chó ăn. La Thái Thiên từ khi sống lại chưa bao giờ tức giận như thế nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh nữ nhân của mình bị ức hiếp thì hắn không nhịn được. La Thái Thiên không nghĩ nhiều cầm kiếm xông lên về phía Tạ Hổ.

Tạ Hổ cảm giác được nguy hiểm đằng sau lưng,hắn quay lại thì thấy La Thái Thiên đã đi tới rồi.

"A!" Tạ Hổ cảm giác lành lạnh ở phía cánh tay của mình,hắn nhìn xuống thì thấy cánh tay mình đã rơi mất,máu tươi phọt ra. Chưa kịp kinh hoàng,Tạ Hô bị La Thái Thiên đá một cước đâm sầm vê phía tường đằng sau. Tạ Hổ nhìn lên,hắn thấy một khuôn mặt băng lãnh,tàn nhẫn có đôi mắt đỏ và khí thế như viễn cổ thánh thú đang nhìn mình.

"La...Thái Thiê Aa!" Tạ Hổ vừa mở miệng lại bị La Thái Thiên dùng kiếm chém thêm mấy nhát cắt đút hết tứ chi của Tạ Hổ xong rồi lấy một viên đan dược màu xanh biếc nhét vào mồm hắn. Đây vốn là đan dược kéo dài tính mạng,nhưng đan dược này lại là thứ phối hợp tuyệt hảo với cách tra tấn của hắn,La Thái Thiên muốn hắn cảm nhận sự thống khổ của việc từ từ chảy máu mà chêt.

Tạ Hổ kêu la thống khổ nhưng La Thái Thiên không quan tâm,hắn lấy một cái giẻ nhét vào mồm Tạ Hổ để không cho hắn cắn lưỡi tự tử cùng với la hét. Liễu Diệc Như đang tuyệt vọng thì thấy La Thái Thiên xông vào khiến nàng vui mừng không thôi. Nhưng cảm thấy ánh mắt kinh khủng đấy,khuôn mặt băng lãnh đấy khiến nàng cảm giác đây không phải tình lang hay thân thiết,mà là một ma đầu giết người thành tính.

Thấy ánh mắt của nàng,La Thái Thiên ánh mắt nhu hoà dần,cởi áo ra rồi che cho nàng rồi đi qua chỗ Lê Huyền Trang. La Thái Thiên thở ra một hơi,nàng may mắn vẫn còn thở,nhưng nàng lại gẫy mấy cái xương sườn,nội tạng cũng bị chấn động,nhưng chung quy vẫn cứu được. La Thái Thiên đặt nàng lên giường rồi đi xung quanh xem những tinh anh bị thương của hắn.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.