Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tắm uyên ương

Tiểu thuyết gốc · 3296 chữ

Mặt trời mới lên,mây trắng bồng bềnh,gió thổi nhè nhẹ. Tiếng chim ca hót mừng cùng với tiếng xào xạc của lá cây báo hiệu mùa thu sắp đến. Tưng tia nắng vàng chiếu qua cửa sổ một căn biệt thự sang trọng,rọi vào mặt của một bóng hình hoạ quốc ương dân,như một nàng bạch tuyết đang ngủ vậy. Như cảm thấy được ánh nắng chiếu rọi vào mặt mình,Lê Huyền Trang mở mắt ra,định ngồi dậy thì cảm giác một cơn đau truyền từ thắt lưng nàng lên hẳn đầu nàng.

La Thái Thiên lúc này đi vào thấy nàng như vậy liền chạy lại,đỡ nàng nằm xuống rồi quan tâm nói:

"Nha đầu này,nàng làm sao phải vội vàng như vậy. Nàng bây giờ là bệnh nhân,phải nằm yên đây nhớ chưa."

Lê Huyền Trang nhìn xung quanh mới biết đây chính là phòng nàng. Lê Huyền Trang nhớ là nàng đang đánh nhau với Tạ Hổ cơ mà,sao hiện tại lại ở nơi này.

Nhìn ra được tâm tư của nàng,La Thái Thiên cười nói:

"May cho nàng hôm đó ta đến kịp đó,tại sao lại ngốc như vậy chứ,không đánh được thì cũng không ai ép nàng đánh cả. Bây giờ thì hay rồi,gãy mất ba căn xương sườn,một cái xương chân,hôn mê mất ba ngày. Nàng biết ai cũng rất lo lắng cho nàng không."

"Thế ngươi có lo lắng cho ta không." Lê Huyền Trang đỏ mặt rụt rè hỏi.

La Thái Thiên nhìn vào mắt nàng,thấy nàng vẫn rất nhu tình nhìn mình. Biết không gạt bỏ được nàng,đành cười nói:

"Đương nhiên là ta lo lắng cho ngươi rồi,nào ngoan,ăn cháo đi."

La Thái Thiên lôi ra một bát cháo nóng,là Liễu Ngọc Như nấu cho Lê Huyền Trang bảo La Thái Thiên mang lên cho nàng. Sau sự việc hôm nọ,Liễu Ngọc Như có nói với La Thái Thiên là Lê Huyền Trang vì cứu nàng mới bị như vậy. La Thái Thiên nghe vậy liền rất biết ơn cô,cũng rất cảm động vì Lê Huyền Trang cứu nàng.

La Thái Thiên vừa cười cừa múc cháo cho nàng,ôn như đưa lên miệng thổi cho đỡ nóng rồi mới mang cho nàng ăn. Lê Huyền Trang ngây ngốc nhìn vẻ mặt ôn nhu mà anh tuấn của La Thái Thiên,nụ cười của hắn như tia nắng mùa thu vậy,ấm áp và nàng cảm nhận được sự che chở từ nụ cười đó. Sự ôn nhu của La Thái Thiên làm cho nàng như tan chảy,thật sự muốn nằm vào lòng hắn để cho hắn ôm ấp yêu thương,nàng cũng phát hiện ra nàng đã không thể rời khỏi hắn rồi.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng,La Thái Thiên biết nàng nghĩ gì. La Thái Thiên cũng quyết định nếu nàng không buông được mình thì cùng lắm hắn hốt nàng luôn. Dù sao không còn xã hội quản chế,không còn chế độ một vợ một chồng,nên La Thái Thiên muốn có hai người vợ cũng không ai quản được.

La Thái Thiên đút cháo cho nàng xong,định đứng dậy đi ra thì Lê Huyền Trang cầm tay hắn rồi kéo lại,La Thái Thiên cũng không có chống cự để mặc nàng kéo,ngồi lại bên cạnh nàng. Lê Huyền Trang vừa ôm tay hắn vừa khóc nói:

"Thái Thiên,chàng đừng bỏ thiếp có được không,thiếp rất yêu chàng. Thiếp muốn làm nữ nhân của chàng,cùng chàng chinh chiến nam bắc,cùng chàng cùng sinh cùng tử."

La Thái Thiên thấy tay mình có chút ướt ướt,nhìn nàng giống như một đứa trẻ bị người lớn ăn cắp mất kẹo. La Thái Thiên dịu đang nói:

"Nhưng mà ta không phải người tốt,với cả nàng cũng chưa hiểu hết về ta,không sợ sau này ta sẽ phụ nàng sao? Với lại ta cũng không bỏ được Như Nhi."

Thấy La Thái Thiên nói vậy,Lê Huyền Trang vẫn nhu tình như nước nhìn hắn dịu dàng đáp:

"Chàng không phải người tốt,nhưng thiếp vẫn chỉ yêu một mình chàng. Dù chàng có như thế nào đi chăng nữa,thiếp vẫn tin tưởng chàng sẽ không phụ thiếp. Ta cũng không muốn chàng bỏ Ngọc Như tỉ tỉ,chỉ cần chàng yêu thương thiếp là thiếp vui rồi."

"Được,nàng không ghét bỏ ta thì ta thì cũng sẽ không phụ nàng,từ bây giờ nàng là phụ nữ của La Thái Thiên ta." La Thái Thiên nói rồi mang nàng nằm lên đùi mình.

Thấy La Thái Thiên đồng ý,Lê Huyền Trang vui mừng vô cùng,hận mình thân thể yếu đuối không thể ngay lập tức đem thân thể mình dao cho hắn. Nằm trong lòng La Thái Thiên,Lê Huyền Trang cảm nhận sự ấm áp nhu hoà mà chỉ lúc nàng mơ mới có thể cảm nhận được.

Cả hai người đang nói chuyện với nhau,tiếng mở cửa vang lên. Liễu Ngọc Như thấy La Thái Thiên cùng Lê Huyền Trang tình chàng ý thiếp thì trong lòng có chút chua chua. Nhưng nàng cũng biết sẽ có ngày như vậy,dù sao Lê Huyền Trang vẫn là yêu thích hắn trước,những chuyện này cũng là điều đương nhiên mà thôi. Nàng lấy lại tâm tình,nở nụ cười dịu dàng đi đến nói:

"Huyền Trang mới tỉnh lại mà chàng đã không nhịn được định thịt nàng rồi a."

La Thái Thiên thấy nàng đi đến,tưởng nàng ăn dấm nên cảm thấy có lỗi,đứng lên ôm nàng định an ủi nàng:

"Đương nhiên ta muốn ăn nàng cũng phải hỏi Như Nhi của ta a."

Biết La Thái Thiên hiểu lầm,Liễu Ngọc Như dịu dàng ôm cổ hắn nói

"Thiếp đương nhiên sẽ không ngăn cản chàng đến với Trang Nhi,miễn là chàng trong tim có một chỗ cho thiếp là được."

Nói xong Liễu Ngọc Như dùng đôi môi của mình hôn nồng nhiệt với La Thái Thiên. Nàng mặc dù nói không quan tâm nhưng vẫn ra cái hạ mã uy với Lê Huyền Trang ý muốn nói mình với La Thái Thiên vẫn rất yêu thương nhau. Dù sao phụ nữ khi yêu không tránh nổi có chút ích kỉ,La Thái Thiên cũng không biết nàng ý nghĩ nên cũng cuồng nhiệt đáp trả ý muốn cảm ơn với Liễu Ngọc Như đã không so đo với mình.

Lê Huyền Trang nhìn bọn họ nồng ấm như vậy thì mặt có chút đỏ,nhưng cũng không nói gì. Hôn nhau xong cả hai người tách ra,Liễu Ngọc Như đến chỗ Lê Huyền Trang gương mặt vẫn nở một nụ cười dịu dàng. Lê Huyền Trang thấy vậy cúi mặt xuống như vợ bé thấy vợ cả.

"Trang nhi,sau này chúng ta cùng nhau trông tên bại hoại này thật tốt,không cho hắn đi trêu hoa ghẹo nguyệt. " Liễu Ngọc Như ngồi xuống bên cạnh nói.

"Vâng,Như tỉ tỉ." Lê Huyền Trang vẫn có hơi chút thẹn thừng nói.

Liễu Ngọc Như ngồi xuống hàn huyên với Lê Huyền Trang rồi đuổi La Thái Thiên ra ngoài.

La Thái Thiên đi ngoài,đi đến một khu đất trống,nhìn xuống thấy hơn sáu trăm người đang luyện quyền,tập võ. Từng tiếng hô to như rồng ngâm từ bọn họ,La Thái Thiên nhìn thấy ai cũng nhiệt huyết,ai cũng chăm chỉ.

"Thủ trưởng,anh đến rồi."

Một tên nam sinh đi ra,hắn có một khuôn mặt thư sinh điển trai,mỉm cười đối với La Thái Thiên đi tới. Đây chính là Long Vũ,một viên ngọc thô mà La Thái Thiên may mắn thấy được trong đám lính Hắc Long bang. Người này tính tình chất phác thành thật nhưng chỉ là quá thiện lương. Nhưng cái La Thái Thiên nhìn trúng của người này đó chính là hắn mang một tia huyết mạch Tiên thú Thiên Sơn Hùng. Huyết mạch đó mang cho hắn sức bền bỉ và lực lượng hơn xa những người khác.

La Thái Thiên thấy hắn đén gần mỉm cười lại hỏi:

"Sao rồi,quen với việc luyện binh chưa?

"Vẫn có hơi chút khó khăn,nhưng thủ trưởng yên tâm,tôi sẽ sớm quen với nó để không phụ lòng thủ trưởng." Long Vũ gãi đầu cười

"Thế công pháp anh tu luyện đến đâu rồi"

"Tôi mới lĩnh ngộ được tầng một thôi,nhưng tôi cảm thấy lực lượng của tôi đã tăng lên rất nhiều." Long Vũ nhìn người thanh niên trước mặt với ánh mắt cuồng nhiệt,lúc trước hắn chỉ là một tên lưu manh.Từ khi La Thái Thiên lên nắm quyền,La Thái Thiên đã cho hắn công pháp,cho hắn vinh dự,quyền lực,sức mạnh. Long Vũ hắn đã thề sau này tuyệt đối trung thành với La Thái Thiên,dù chết cũng được.

La Thái Thiên nói chuyện với Long Vũ xong thì bắt đầu đi sang chỗ khác,chỉ thấy trước đó La Thái Thiên nói:

"Được rồi,anh đi gọi các đại đội trưởng và tiểu đội trưởng đến phòng họp đi,tôi cho anh mười phút."

"Vâng." Long Vũ cung kính rồi đi.

Vì tiếp quản địa bàn của Hắc Long bang,La Thái Thiên căn cứ bây giờ đã có hơn tám trăm người. Vì thế,hôm trước La Thái Thiên đã ra quyết định phân chia lại đẳng cấp công việc cùng với thêm một ít luật lệ. Theo đó,tầng dưới chót nhất đó là thường dân khoảng mấy chục người,sau đó chính là nhân viên tạp vụ chiếm gần trăm người rồi tiếp theo là binh lính dự bị chiếm khoảng hai trăm người,binh lính chính thức chiếm khoảng gần năm trăm người. Rồi tiếp theo đó chính là cấp cao gồm có các tiểu đội trưởng gồm chín người phân thành chín đội,trong chín đội có mỗi ba đội là thuộc một đại đội và tiếp quản là ba đại đội trưởng,Long Vũ là một trong số đó. Người tiếp quản trên bọn hắn cũng là người đứng ở đỉnh kim tự tháp ở căn cứ này không ai khác là La Thái Thiên với chúc vị thủ trưởng.

Đương nhiên đãi ngộ của mỗi tầng lớp sẽ khác nhau và tương ứng với mỗi cấp bậc. Thường dân thì sẽ được trợ cấp một ít đồ ăn mỗi ngày dù không no nhưng đủ để sống sót,đổi lại thì họ không phải làm gì cả. Nhân viên tạp vụ thì sẽ có đãi ngộ lớn hơn một chút nhưng họ cũng chỉ làm những việc vặt. Còn binh lính dự bị sẽ phát phần lương thực nhiều hơn những đẳng cấp kia đủ để bọn họ no đủ. Còn trên nữa là binh lính chính thức thì có thể được ăn uống tốt hơn,chất lượng dinh dưỡng nhiều hơn. Còn trên đó nữa là các cấp cao thì có thể được ăn thịt,cá đủ mọi loại.

Khu biệt thự này rất đông tầm ba mươi cái biệt thự. Trong đó hơn hai mươi chiếc biệt thựu là để cho binh lính ở,hai cái để nhân viên tạp vụ ở. Còn lại là nơi ở của các cấp cao và hai căn của La Thái Thiên. Còn thường dân thì không có cái nào,phải dựng lều ở trong khu vực. Trong hai căn biệt thự của La Thái Thiên,một căn dùng để ở còn một khu thì dùng để làm việc. Khu làm việc gồm có phòng họp và phòng tiếp khách.

Trong phòng họp,thấy mọi người đã tụ tập đông đủ,La Thái Thiên bắt đầu nói:

"Được rồi,hôm nay tôi gọi mọi người đến đây để bàn về một kế hoạch tôi vừa vạch ra. Sau ba ngày chỉnh binh thì tôi nghĩ các cậu cũng đã nghỉ đủ,đã đến thời gian chuẩn bị tiếp tục sinh tồn. Đây,hai ngày sau tôi muốn dẫn quân đi chiếm khu này,đây là một khu vực có một cái trung tâm thương mại cùng với kha khá siêu thị nhỏ ở bên cạnh." La Thái Thiên lấy ra một tấm bản đồ thành phố,dán lên trên tường đằng sau mình rồi lấy bút khoanh tròn chỉ sau đó nhìn xuống mọi người nói tiếp:

"Sau khi chiếm được hai khu,chúng ta sẽ đi sang toà nhà Thiên Vũ bên cạnh(không có toà nhà đấy đâu anh em đừng lên search Google), đây chính là trụ sở chính của tập đoàn Thiên Vũ có hơn một nghìn nhân viên,chúng ta sẽ lên đấy kiếm người sống sót,tiện thể kiếm thêm nhân tài,mọi người có ý kiến gì không?"

Thực chất La Thái Thiên muốn lên đó cứu người vì ở trên đó có một người quen của thân thể này. Đó là một người tỉ tỉ thân thiết với hắn từ nhỏ,La Thái Thiên đã chiếm thân thể này nên cũng cần phải có trách nhiệm một chút với những người thân ở kiếp này. Chứ không hắn thật sự không muốn tốn hao binh lực để lên trên đó làm gì.

"Ta chờ thủ trưởng nói cái này quá lâu rồi,cuối cùng cũng được ra chém giết một hồi cho thoả mãn. "

"Hắc,hắc,nghỉ lâu quá ta nghĩ xương cốt ta mòn hết rồi,thủ trưởng phải chọn ta đi theo với."

"Cuối cùng cũng được ra ngoài,thủ trưởng anh minh,vạn tuế!"

Mọi người nghe thấy La Thái Thiên nói ra kế hoạch ai cũng hào hứng. La Thái Thiên cho bọn họ công pháp bọn họ chưa thử vào thực chiến đây. Bây giờ có cơ hội sao không nắm bắt chứ.

La Thái Thiên thấy mọi người sôi nổi như vậy thì mỉm cười,hắn nói:

"Được rồi,vậy thế này đi. Đại đội một tiểu đội hai và ba cùng với cả đại đội ba ngày mai cùng ta thực hiện kế hoạch,còn tiểu đội một và đại đội hai ở căn cứ trông giữ." Thấy La Thái Thiên nói vậy tiểu đội một và đại đội hai đều buồn thiu,La Thái Thiên thấy vậy bèn nói:

" Những người không được đi cũng đừng buồn,lần sau còn rất nhiều kế hoạch nữa cho các cậu thể hiện. "

"Nếu không còn điều gì thì chúng ta tan họp ở đây." La Thái Thiên nói xong đi về căn biệt thự mình.

La Thái Thiên lên nhà,vào phòng rồi cởi quân áo định đi tắm. Hắn đi vào phòng tắm lớn được lát gạch trông rất đẹp,ở giữa có một cái bể nhỏ mặt nước trong sạch hơi nước bốc lên nghì ngụt. Ánh sáng từ đèn chiếu vào làm cho phòng tắm nhìn trông mờ mờ ảo ảo. La Thái Thiên ngồi xuống dưới bể cảm nhận sự thoải mái,đây là lần đầu tiên hắn tắm từ khi Mạt thế xảy ra,cảm giác thân thể được gột rửa thật xung sướng. Làn nước hắn đã cho thủ hạ cho thêm một ít lá thuốc vào làm cho thêm mùi thơm dịu.

Nước tắm là La Thái Thiên đã sai thủ hạ lấy ở trong cái hồ lớn trong khu biệt thự. Lúc đầu La Thái Thiên nghĩ nước hồ này là không tắm được nên hắn đã sai thủ hạ đi tìm mười người nguyện ý thử nước. Sau ba ngày,tất cả mọi người đều không có chuyện gì nên La Thái Thiên biết là nước hồ có thể mang ra để tắm.

Kẹt!

La Thái Thiên đang thư giãn thì một thân ảnh loã thể đi vào. Đó là thân ảnh của một người phụ nữ có nước da trắng,đôi đồi tuyết căng tròn,eo thon gọn,chiếc mông to vểnh lên trông rất kiêu ngạo. Vì ở trong nhà tắm,hơi nước mù mịt ánh sáng vàng huyền ảo làm nàng trông giống như tiên nữ hạ phàm vậy.

"Phu Quân!" Một tiếng nói nũng nịu vang lên từ phía nàng.

Liễu Ngọc Như?

Nghe được thanh âm này La Thái Thiên liền biết đó là Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như từ xa đến càng lúc càng gần hắn,hắn mới nhìn ra diện mục của nàng,khuôn mặt hoạ quốc ương dân của nàng có hơi ửng đỏ vì hơi nước,một thân thể ngạo nhân làm cho vưu vật này càng thêm hấp dẫn.

"Phu quân,để thiếp kì lưng cho chàng nha." Liễu Ngọc Như đến gần dịu dàng nói với La Thái Thiên.

La Thái Thiên đương nhiên sẽ không từ chối,Lê Huyền Trang từ từ kì lên bóng lưng khoẻ mạnh của hắn. Cảm nhận được sự săn chắc của thân thể La Thái thiên,Liễu Ngọc Như có chút động dục,bộ đồi tuyết của nàng áp vào lưng hắn,một bên dùng tay kì ngực cho hắn.

Cảm nhận được sự mềm mại sau lưng mình, tiểu đệ của hắn bắt đầu ngửa đầu lên kịch liệt. Thấy tiểu đệ đệ vủa La Thái Thiên ngẩng lên, Liễu Ngọc Như có hơi xấu hổ cầm cái thứ mà nàng vừa nhớ vừa kinh mà bắt đầu lên lên xuống xuống. La Thái Thiên mấy ngày gần đây không có động đến nàng nên cũng có chút khó chịu. Bây giờ bị nàng khiêu khích như vậy đâu còn nhịn được nữa,hắn qua lại tiến vào thân thể nàng.

"Aa,phu quân." Liễu Ngọc Như bị đột ngột phản công chợt kêu lên,thấy thứ to lớn trong thân thể mình bắt đầu rên lên từng tiếng xấu hổ. Căn phòng bắt đầu tràn ngập trong xuân sắc,từng tiếng thở gấp dâm dục vang liên từng hồi trong căn phòng mờ ảo.

Triều lên rồi lại xuống,sau những đợt hoa nở,sau những cơn mây mưa,từ phòng tắm đên phòng ngủ rồi lại sang phòng bếp rồi đến phòng khách rồi chở lại phòng ngủ. Liễu Ngọc Như không chịu nổi nữa nằm trong ngực La Thái Thiên thở hổn hển,thân thể vẫn run rẩy từng hồi vì cơn cao trào vẫn chưa hết. La Thái Thiên thoải mái vuốt tóc nàng rồi nhắm mắt ngủ. Những đêm nay hắn mệt mỏi trông Lê Huyền Trang rồi đến tiếp nhận Hắc Long Bang nên rất ít ngủ.

"Ba ba,ta muốn chiếc xe đồ chơi kia cơ!"

"Mụ mụ,ta đã quyết định sẽ không lấy vợ nữa đâu. Ta muốn ở với mụ mụ suốt đời."

La Thái Thiên bật dậy,cả người toàn là mồ hôi nhớ lại trong giấc mơ vừa nãy,trên mặt từng giọt nước mắt tuôn ra,đây là lần đầu tiên sau năm vạn năm hắn khóc. Liễu Ngọc Như nằm bên cạnh cũng giật nảy mình,ngồi dậy nhìn mặt hắn rồi xoa lưng hắn như một đứa trẻ. La Thái Thiên vẫn còn nhớ lại những hình ảnh vẫn còn nóng hổi trong đầu hắn. Trong mộng,hắn nhìn thấy một thân ảnh tầm bảy tám tuổi có phần giống hắn và hai thân ảnh một nam một nữ.

La Thái Thiên biết đó chính là ba mẹ của thân thể này. Kiếp trước hắn là cô nhi nên chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu từ ba mẹ,đến bây giờ cảm nhận được tình yêu thương ba mẹ dành cho hắn dù chỉ trong mộng thôi cũng đã đủ hắn vui. Mộng là ảo nhưng tình là thật. Vì đoạt được thân thể này nên La Thái Thiên cũng bị ảnh hưởng từ hắn,từ những thứ tình cảm mới lạ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

"Người anh em,cậu đã để lại cho tôi thân thể này. Tôi sẽ thay cậu chăm sóc những người thân của cậu,tôi từ bây giờ chính là cậu,cũng chính là La Thái Thiên." La Thái Thiên nhìn bầu trờ đêm đầy sao lẩm bẩm. Hắn cảm giác như trong thân thể mình sau khi nghe được câu nói đó thì thở dài nhưng cũng rất nhanh tiêu tán,làm linh hồn hắn nhẹ đi.

"Cảm ơn nàng." Bỏ được thân thể cỗ kia chấp niệm,La Thái Thiên lại ôm Liễu Ngọc Như ngủ tiếp

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.