Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tang thi tập hợp(2)

Tiểu thuyết gốc · 3363 chữ

Chương 19:Thi đàn (2)

Trước hai ngày kế hoạch của La Thái Thiên bắt đầu,Thiên Vũ toà nhà

Trong một căn phòng làm việc của nhân viên bình thường,một đám người đang túm tụm lại vào một người như nói chuyện gì đó.

"Chủ tịch,chúng ta hết đồ ăn rồi,viện trợ của quân đội cũng chưa thấy,chúng ta có nên xin cái tên kia không."

"Chủ tịch,có lẽ nào quân đội quên chúng ta sao?"

"Chủ tịch,hay chúng ta đi đánh hắn rồi cướp đồ ăn đi."

Mọi người đều nói với một cô nàng xinh đẹp ngồi phía trước. Khuôn mặt xinh đẹp như tiên thiên,tóc đen cắt ngắn xoã ra ngang vai lông mày lá liễu,mắt phượng sắc béng đeo một chiếc kính vàng làm tôn lên vẻ cao quý của nàng. Làn da nàng mịn màng,với chiếc mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng. Chỉ có điều đối với lời mọi người nói nàng đều không một biểu lộ,phảng phất như nàng chính là một nữ hoàng cao ngạo tôn quý nghe thường dân nói chuyện vậy. Khuôn mặt nàng lạnh lùng không mang một chút cảm tình như mỹ nữ băng sương vừa làm người ta cảm thấy bất khả xâm phạm vừa có ý muốn chiếm hữu.

Nàng mặc một bộ quần áo công sở làm việc làm tôn lên thân hình nóng bỏng. Chiếc áo đen ở ngoài cùng cái áo sơ mi bó sát làm cặp đồi tuyết căng mọng của nàng nổi bật lên. Ở dưới là vòng eo hoàn hảo không một chút thịt thừa. Cái váy công sở ngắn màu đen làm nàng lộ ra cặp đùi ngọc thẳng tắp thon dài trắng muốt,ở trên lặp cặp mông to vểnh lên khiêu khích những nam nhân không trung thực. Hợp lại tất cả tạo thành một siêu cấp vưu vật mỗi cử chỉ,động tác đều toát lên vẻ phong tình vạn chúng nhưng lại lạnh lẽo và cao quý. Nàng,Mạt Linh Vận,chính là chủ tịch trẻ tập đoàn Thiên Vũ,là người đã hô mây hoán vũ trong rất nhiều năm qua,cũng là một trong số ít những siêu cấp đại mỹ nữ còn độc thân.

"Mọi người yên lặng,điều kiện của cái tên kia chúng ta khônng thể thoả hiệp. Chủ tịch của chúng ta là bất khả xâm phạm,không ai được có ý nghĩ đối với nàng. Hắn nghĩ chỉ mỗi mình hắn là có thể đi ra ngoài lấy đồ ăn thôi sao,chúng ta đều như hắn,tôi tin chúng ta cũng có thể làm được cho tên kia sáng mắt ra."

Ở bên cạnh một cô gái tóc vàng xinh đẹp mắt đầy lửa tức giận nói. Nàng xinh đẹp chỉ kém hơn mỹ nữ băng sương một điểm nhưng cũng gọi là mỹ nữ hiếm có. Cặp cầu tuyết của nàng ro như trái bóng rổ. Lúc này tức giận khiến bộ ngực nàng rung lắc lên xuống dữ dội,làm mọi người có một pha rửa mắt. Vòng eo nàng thon thả,đôi chân thẳng tắp cùng làn da mịn màng không tì vết. Nếu để hỏi một người trong công ti sẽ thích ai hơn thì đương nhiên hắn sẽ nói chủ tịch còn nếu mà hỏi ai thích hợp để làm vợ hơn thì chắc chắn là cô gái kia vì nàng tính tình tốt hơn rất nhiều.

"Y Vy,không cần nói nhiều.Bảo Phúc,Ngọc Trực hai người đi lấy đồ ăn về đây."

Mạt Linh Vận mở chiếc miệng xinh đẹp ra nói hai người đàn ông cao to nhất đám với ngữ khí ra lệnh. Cả hai người kia nghe được vậy không nhưng không có khó chịu mà còn có chút chờ mong. Họ không khó chịu là vì đã quen với ngữ khí nói chuyện của cô nàng mà còn chờ mong là sau khi lấy được đồ ăn sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng mỹ nữ. Nhưng họ vẫn do dự một chút vì có chút sợ hãi với tang thi,nhưng họ lại nghĩ đến vẻ mặt vui sướng của Mạt Linh Vận thì quên ngay tức khắc.

"Được,được. Mạt chủ tịch đã nói thì dù lên núi đao biển lửa tôi cũng không từ."

Cả hai người cùng vui sướng đồng thanh,mỗi người cầm một cây gậy sắt rồi đi ra ngoài.

Một ngày sau,

"Aizz,sao bọn hắn còn chưa về nữa,ngủ ở đấy luôn hay sao a. Hay là bọn hắn đã.."

Y Vy ngồi một bên than thở nói. Mạt Linh Vận trên mặt biểu lộ mệt mỏi,từng giọt mồ hôi vương trên áo sơ mi trắng của nàng. Những ngày này nàng thật sự rất khó ngủ,một là vì phòng chừng những tên có dã tâm với nàng còn hai là vì quá nóng và đói bụng làm nàng không ngủ được. Không chỉ nàng không ngủ được mà mọi người cũng thế,cả buổi sáng nhiệt độ trong phòng lên đến 40C nhưng lại không có điện nên đành chịu.

"Đừng nói linh tinh." Mạt Linh Vận ngữ khí khó chịu nói.

Đang lúc mọi người than thở thì ở phía trước tiếng mở cửa đột nhiên vang lên,một người thanh niên mặt trắng mặc bộ âu phục trông rất lịch lãm. Tay hắn cầm một chiếc bánh mì loại phổ thông trong siêu thị,vừa đi vừa ăn một cách không quá lịch sự. Lúc ăn hắn còn cố gắng nhai thành tiếng "nhóp nhép" thật to giống như sợ mọi người không nghe thấy vậy.

"Hồ Khánh,mày ra đây làm gì mày ở trong cái phòng chết tiệt của mày mà ăn."

Một người nam tử trong nhóm biểu lộ tức giận nhìn hắn nói.

"Hừ,tao không nói chuyện với mày,cút sang chỗ khác." Hồ Khánh quát lên,đi về phía Mạt Linh Vận trong mắt không dấu nổi ý dâm nhìn lên khắp bộ vị nhạy cảm của nàng,cười dâm đãng nói:

"Mạt Linh Vận,Y Vy,cô thấy điều kiện của tôi sao rồi,cô chỉ cần cho tôi chơi thì tôi sẽ cho cô đồ ăn."

"Hừ,cút." Mạt Linh Vận không chút lưu tình nhìn Hồ Khánh nói. Nàng rất khó chịu nhất là đối với cái ánh mắt như diều hâu tìm mồi kia của hắn.

"Phi,ngươi vẫn còn mặt mũi nói vậy sao. Chủ tịch ngày xưa rất tốt với ngươi mà bây giờ ngươi lấy oán báo ơn,ngươi không biết xấu hổ,không thấy thẹn với trời đất sao." Y Vy vẻ mặt chán ghét nhìn hắn,trước đây Hồ Khánh rất tốt,hiền hoà và dễ tính. Nhưng từ lúc mạt thế thì họ mới thấy được bộ mặt thật của hắn,độc ác và thâm trầm.

Hồ Khánh mặt đột nhiên tối sầm lại,nhìn về phía Mạt Linh Vận mà hừ lạnh:

"Hừ,thẹn gì chứ. Bọn mày bây giờ không còn là những nữ hoàng thanh cao không thể đụng nữa rồi. Thế giới bây giờ chính là thế giới của cường giả hiểu chưa,bọn mày không đi giết tang thi,không đi làm lụm thì bọn mày sẽ không có ăn đâu. Chỉ còn cách đồng ý với điều kiện của tao thôi."

Thấy bọn nàng không nói gì,Hồ Khánh tức giận cũng không ở đấy nữa,quay lại định đi lên phòng thì dừng lại. Chiếc bánh mì hắn đang ăn hắn vứt xuống đất rồi quay lại nhìn những ánh mắt đang thèm thuồng kia,trực tiếp dùng giầy dẫm nát bét chiếc bánh rồi cười lớn đi về phòng. Hắn thầm thề sau này phải đặt hai nàng dưới thân,xxx 100 lần để cho cả hai nàng biết uy phong của đàn ông là không thể vũ nhục.

Y Vy oán hận nhìn Hồ Khánh, thầm nhổ một bãi nước bọt biểu thị đầy khinh thường. Hắn nghĩ là mình có thể vì chút đồ ăn đó mà bán bản thân mình sao. Y Vy thầm nghĩ,trừ khi mình chết nếu không sẽ không để thất thân. Y Vy một lần nữa nhìn Mạt Linh Vận,chỉ thấy ánh mắt nàng mông lung không biết là đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau,

Mọi người mặt ai nấy đều trông không hề có tinh thần một chút nào,ai cũng mệt mỏi nằm xuống. Dù con người bình thường có thể nhịn ăn trong vòng hai mươi ngày nhưng thật sự cảm giác đói bụng làm bọn hắn bủn rủn tay chân,đến cả đứng lên cũng lười. Mạt Linh Vận cũng chán nản ngồi một bên cùng Y Vy,đột nhiên nàng thấy một thân ảnh chán ghét đi tới bèn quay đầu sang chỗ khác.

"Em yêu,nghĩ về điều kiện của anh sao rồi." Tiếng của Hồ Khánh lại một lần nữa vang lên.

Mạt Linh Vận không quan tâm đến hắn vẫn quay đầu sang bên kia. Y Vy thấy tên này cứ lởn vởn bên cạnh mình và chủ tịch bèn lên tiếng đuổi người:

"Cút đi, đừng lởn vởn quanh đây nữa. Dù tôi có chết đi chăng nữa cũng không hoàn thành ý nguyện của anh đâu."

Hồ Khánh thấy thể liền giở mặt lưu manh cười hắc hắc nói:

"Người chết a,dù ngươi không có cảm giác nhưng chơi cũng kích thích đó."

Y Vy nghe thấy cái này liền giận đỏ mặt. Nàng không nghĩ hắn lại có thể bỉ ổi vô liêm sỉ đến mức vậy. Không muốn nói chuyện nữa,nàng quay mặt sang chỗ khác giống Mạt Linh Vận không định quan tâm hắn nữa.

Hồ Khánh thấy cả hai người không quan tâm đến hắn,hắn mất kiên nhẫn tức giận nói:

"Hừ bọn mày đừng có rượu mừng không uống lại đi uống rượu phạt."

Nói xong hắn đi ra chỗ hai nàng định động thủ thì những người xung quanh chặn hắn lại. Hắn cười lạnh rồi vứt mấy cái bánh mì xuống đất rồi cười nói:

"Bọn mày che cho chúng nó làm gì,để tao sướng xong thì sẽ cho chúng mày cùng sướng. Chẳng lẽ bọn mày không thích mấy nàng sao."

Những người đang chặn hắn ánh mắt chợt thay đổi,nhìn sang hai nàng. Ai cũng buông Hồ Khánh ra,cầm lấy bánh mì trên đất để mặc Hồ Khánh làm gì thì làm.

"Không,không mày đừng sang đây."

Y Vy thấy Hồ Khánh đi về phía mình sắc mặt hoảng loạn sợ hãi nói.

Đương nhiên Hồ Khánh sẽ không chỉ vì một câu nói của nàng mà từ bỏ ý đồ,vẫn sải bước về phía nàng và nở nụ cười dâm đãng. Hồ Khánh đi đến chỗ nàng,vác cả hai nàng lên trên vai của mình,mặc hai nàng dãy dụa rồi đi lên phòng. Nếu lúc cả hai nàng còn khoẻ khoắn cũng chưa chắc đã dãy dụa ra khỏi huống chi lại là lúc cả hai nàng đều đói meo,sức lực yếu ớt.

Lên đến cái phòng vốn dĩ là phòng chủ tịch,hắn bỏ cả hai nàng xuống dưới sofa,đôi mắt sôi trào nhìn hai nàng,chắc chắn là hắn đang đắn đo xem chọn nàng nào trước tiên. Chợt hắn thấy ánh mắt chán ghét và khinh bỉ của Mạt Linh Vận,đột nhiên biết mình sẽ chọn ai.

Hắn nhào vào Mạt Linh Vận,dùng ma trảo xé áo sơ mi của nàng ra,lộ ra một làn da thịt trắng tuyết cùng với chiếc áo ngực màu hồng gợi cảm. Mạt Linh Vận mặt vẫn không biểu tình nhưng ánh mắt biểu hiện rõ sự sợ hãi,càng sâu vào đó là tuyệt vọng. Từng giọt lệ châu óng ánh bắt đầu tuôn ra,thể hiện nỗi buồn và tuyệt vọng của người thiếu nữ.

Hồ Khánh thấy nàng khóc,nàng thật sự không nghĩ đường đường là một tổng tài băng thanh ngọc khiết sẽ có một ngày như thế này.Thấy vậy, động tác vẫn không dừng lại ngược lại trên mặt hắn còn sinh ra một tia kích thích. Động tác càng mạnh hơn bắt đầu xé rách váy và áo ngực nàng. Chỉ thấy hắn kích động nhìn vào hai viên đồi tuyết kia trắng muốt căng tròn kia,nụ hoa tròn chĩnh ở trên màu hồng phấn nhô lên cao trông rất đẹp.

Hồ Khánh thấy vậy liền không nhịn được nữa,định cởi quần ra phá thân nàng. Mạt Linh Vận thấy thế liền nhắm chặt mắt lại,quyết định cắn lưỡi tự tử để tên khốn nạn này không được động đến mình.

Pằng!

Keng!

Bất chợt một tiếng súng vang lên, rồi sau đó là tiếng của kim loại va đập. Hồ Khánh giật mình nhìn về đằng sau,chỉ thấy một tên nam tử mặt lạnh tanh đang cầm súng chĩa vào mình.

"Hử,không chết."

La Thái Thiên từ xa thấy bắn lén không thành công liền bất mãn. Phải biết bây giờ với tu vi Tụ Khí ngũ trọng của hắn nếu bị trúng đạn thì cũng chỉ có nước là đi chầu ông vải thôi. Vậy mà phát bắn chuẩn xác của hắn lại không giết được đối phương,liền nhớ lại tiếng 'keng' như tiếng của kim loại va đập.La Thái Thiên ánh mắt chợt vui mừng,hắn chắc chắn tên Hồ Khánh này có bảo khí phòng ngự nên mới có thể thoát một kiếp.

Thấy La Thái Thiên đứng bất động một lúc,Hồ Khánh không bỏ qua cơ hội,lao qua La Thái Thiên định cướp súng. Nhưng Hồ Khánh với tu vi Tụ Khí nhị trọng sao đánh đồng được với La Thái Thiên,bị một cước của hắn đá bay vào tường. La Thái Thiên cũng không nghĩ nhiều cầm súng lấy bắn thêm một viên vào đầu hắn,đương nhiên Hồ Khánh chỉ có thể thoát một lần,máu tươi cùng với dịch óc rơi hết ra. La Thái Thiên lấy từ trong ngực hắn một ngọc bội màu xanh nhưng hiện tại có biểu hiện ảm đạm vô quang,ở trước đó có khắc hình một chiếc khiên,không nghi ngờ gì,đây chính là thứ bảo vật đã giúp Hồ Khánh tránh thoát khỏi viên đạn kia.

La Thái Thiên vội vàng cất bảo vật vào Không Gian Giới chỉ rồi quay lại nhìn hai cô nàng,thấy hai nàng vẫn còn vẻ mặt sợ hãi,chưa tiếp thu được. La Thái Thiên bước tới,cởi áo ra khoác lên người Mạt Linh Vận,lúc này Mạt Linh Vận mới tỉnh lại,kinh hãi nhìn cái xác lúc nãy vẫn còn muốn cưỡng gian mình kia, âm thầm đánh giá thân ảnh La Thái Thiên. Một thân bình thường quần áo,gầy còm khuôn mặt có chút điển trai anh tuấn cùng dáng vẻ lạnh lùng nhưng ôn nhu. Trên mặt nàng thoáng cái liền đỏ hồng,trái tim thiếu nữ đập liên hồi như muốn rớt ra ngoài.

"Tiểu Thiên,sao em lại đên đây." Giọng nói của Y Vy vang lên dường như vẫn hơi run run hoảng sợ trước cảnh huyết tinh này,tiếng nói của nàng cũng giúp xua tan đi không khí ám muội giữa hai người.

La Thái Thiên gãi đầu cười nói:

"Đương nhiên là đến cứu chị rồi."

Y Vy chính là bạn thuở nhỏ của La Thái Thiên,hai người lúc nào cũng thân mật còn hơn cả hắn với Thanh Lệ. La Thái Thiên thầm kêu may mắn đến kịp,nếu không muộn hơn chút là có mỹ nhân bị phá huỷ trong tay tên Hồ Khánh kia rồi.

"Cứu chị?" Y Vy có chút nghi hoặc hỏi. Vì nàng biết La Thái Thiên trước đây là một thanh niên yếu đuối trói gà còn không chặt thì làm sao cứu được nàng.

La Thái Thiên đương nhiên nhìn ra tâm tư của chị mình nên mở miệng gọi to:

"A Chiến,cho tôi hai ổ bánh mì cùng với một hộp sữa."

Nghe thấy vậy Văn Chiến cần theo hai chiếc bánh mì và một hộp sửa vào,La Thái Thiên nở nụ cười rồi đưa cho chị. Nhìn chị mình ăn,La Thái Thiên mới để ý rồi đánh giá cô. Xinh đẹp,ngực quá to,mông căng,eo thẳng. Hắn nhìn tay mình xong ước lượng rồi biết chắc chắn tay mình không thể nắm hết được bộ ngực ngạo nhân đó.

"Cho tôi một cái bánh."

Đang lúc hắn đang nghĩ những thứ bậy bạ thì Mạt Linh Vận lên tiếng. La Thái Thiên nghe rất rõ thanh âm của cô,trong giọng nói không có cảm xúc cùng với ý kiến muốn ra lệnh làm La Thái Thiên nhíu mày rất khó chịu. Hắn dù bây giờ chỉ là người thường nhưng linh hồn của hắn lại là một bậc đế vương,bây giờ thấy có người muốn ra lệnh cho hắn khiến hắn có chút xúc động muốn động thủ với nàng .Văn Chiến thấy La Thái Thiên khó chịu thì không nói một lời,rút thanh đao dài của mình ra,kề trên cổ Mạt Linh Vận.

Mạt Linh Vận thấy thế liền sợ hãi,nàng có thể nhìn ra trong mắt đối phương nếu nàng dám nói thêm một lời thì hắn sẽ chém đầu nàng thật. Mạt Linh Vận một lần nữa rơi nước mắt lộ rõ vẻ uỷ khuất,nước mắt long lanh rơi xuống thanh đao làm thanh đao giống như cảm thụ tâm tình nàng,không muốn tiến thêm.Mạt Linh Vận thề chưa bao giờ nàng bị đối xử như thế này,trước đây nàng là tiểu thư nhà quyền quý,muốn thứ gì đều không cần mình làm,trực tiếp sai sử người khác,đâu có như hôm nay,bị hai người đàn ông thối bắt nạt.

Nhìn thấy ánh mắt của Y Vy tỏ vẻ cầu xin mình thì La Thái Thiên cũng dần bình tĩnh lại,lấy tay gạt thanh đao kề trên cổ Mạt Linh Vận xuống. Rồi bảo Văn Chiên bên cạnh lấy cho nàng ta một chiếc bánh cùng với hộp sữa.

La Thái Thiên đi ra ngoài,đứng trước cửa sổ nhìn về thành phố phía dưới. La Thái Thiên đu đã đi qua rất nhiều nền văn minh công nghệ trong vũ trụ nhưng hắn phải nói thật ở Hà Nội là thành phố thật sự rất hiện đại và xa hoa. Từng toà nhà cao tầng mọc lên san sát nhau,từng con đường lớn và nhiều xác ô tô sang trọng. Chỉ là bây giờ cũng chỉ là một đống đổ nát hoang tàn,xe cộ la liệt trên đường cái,nhiều ngôi nhà hiện đại bị cháy. Thật là tang thương a!

Đột nhiên ánh mắt của La Thái Thiên ngưng tụ lại về một quảng trường. Với tu vi của La Thái Thiên bây giờ nhìn rõ một vật ở trong bán kính 10km không phải là khó. La Thái Thiên thấy một co tang thi lùn đang đứng trên bục trông giống đang nói gì đó. Từng con tang thi trong đó không thiếu những con tang thi tiến hoá nghe thấy tiếng nó đều tụ tập lại rồi đứng ngay ngắn trước mặt nó. Trước mắt La Thái Thiên nhìn thấy thì nhân số của đang tang thi đã lên đến hơn vạn con.

La Thái Thiên có biểu lộ bất an,không nghĩ tang thi có chí tuệ lại xuất hiện sớm như vậy. Hắn thử nghĩ cho căn cứ của hắn đối đầu với đám tang thi này thì sẽ có bao nhiêu khả năng thắng? La Thái Thiên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy nó là một điều khả thi,phỏng chừng mình sẽ bị nghiền ép ngay khi vừa đối đầu với chúng. Dù sao đây chính là một vạn con tang thi chứ không phải một trăm.

La Thái Thiên bắt đầu cảm thấy sợ,sau khi bọn nó tập hợp quân chắc chắn sẽ đi đến căn cứ có nhiều người và gần nhất. Đến lúc đó căn cứ của hắn toàn bộ đều sẽ chết hết. La Thái Thiên đương nhiên sẽ không cho phép điều đó xảy ra,tập hợp mọi người chuẩn bị nhanh chóng đi về.

TG:Tôi thề là lúc đầu tôi chỉ định viết tiên hiệp xen lẫn mạt thế. Nhưng không hiểu tại sao cái não tôi lại không kiềm được mà viết sắc hiệp,thôi thì đã viết rồi thì viết luôn vậy. Ai không đọc được sắc hiệp hoặc dưới mười tám tuổi thì đọc đến đây thôi nhá,kẻo mất ngủ đấy:)

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.