Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lùi bước ở thủ đô

Tiểu thuyết gốc · 2510 chữ

Chương 20: Di dời

Mọi người ai cũng cảm thấy cảm xúc của thủ trưởng có chút khẩn trương nên mọi người nhanh chóng tụ tập lại. Y Vy từ trong phòng đi ra mới thấy trong công ty bây giờ đầy ắp người mặc đồ đen,mỗi người đều mang một bộ mặt hung thần ác sát. Đứng trên bọn họ là La Thái Thiên bộ mặt ngưng trọng.

"Tất cả mọi người yên lạng nghe tôi nói." La Thái Thiên nhìn xuống mọi người đã im lặng,lên tiếng nói tiếp:

"Tất cả nhanh chóng chuẩn bị đi về căn cứ ngay lập tức. Chúng ta có một rắc rối lớn cần giải quyết."

"Đã rõ,thủ trưởng!" Mọi người nghiêm túc hô to,chuẩn bị đồ đạc ra khỏi toà nhà.

Mọi người ai nấy đều rất nhanh nhẹn,dù không biết là có chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt của La Thái Thiên thì bọn họ biết chuyện này rất quan trọng. Rất nhanh,mọi người đều đã đi lên xe,La Thái Thiên không tâm tư chơi đùa với Thanh Lệ,đuổi nàng xuống chỗ Y Vy để mình ngồi với Văn Chiến bàn chuyện.

"Cậu và những đại đội trưởng thông chi xuống tất cả mọi người nhanh chóng đến sân cỏ lớn trước biệt thự nhà tôi để tôi nói chuyện quan trọng."

Nói xong thì La Thái Thiên nhìn ra ngoài,nghiêm túc ngẫm nghĩ một cái gì đó.

Đi đến căn cứ,hắn vào phòng làm việc rồi lấy một tấm bản đồ ra nhìn. Nhìn một lúc rồi La Thái Thiên lấy những đồ vật quan trọng của mình rồi nhét vào Không gian giới chỉ rồi đi về phía biệt thự của mình.

"Phu quân,chàng xong việc rồi à." Thấy La Thái Thiên về,Liễu Ngọc Như vui mừng đi ra chào đón hắn bàng một cái hôn sâu.

La Thái Thiên biết cô nàng này lại bắt đầu câu dẫn mình nhưng lần này hắn không thể không từ chối nàng,đẩy nhẹ nàng ra rồi nói:

"Như nhi,bây giờ là thời điểm rất quan trọng,ta không có thời gian chơi với nàng. Bây giờ nàng đi vào rồi giúp Trang nhi và Bích Bích dọn đồ đạc đi."

"Sao phải dọn đồ đạc,chúng ta phải đi đâu sao,không phải ở đây tốt hơn sao?" Liễu Ngọc Như thắc mắc,trong mắt nàng vẫn còn một tia mị cảnh mê người.

"Chuyện gấp lắm,để tí nữa ta nói sau."

La Thái Thiên nói xong rồi bắt đầu lên gác dọn dẹp đồ đạc của mình xong ra khu sân trước biệt thự nhà hắn,La Thái Thiên đứng trên một cái bục tạm thời rồi dùng loa nói với mọi người:

"Bây giờ tôi sẽ nói một chuyện quan trọng,ảnh hưởng đến sự an toàn của căn cứ. Như các bạn đã biết dân số Hà Nội là gần một nghìn vạn(thực tế chỉ có gần 8,4 triệu,TG ghi thế cho tròn),mà sau khi mạt thế sảy ra thì chắc chỉ còn 0,5 phần nghìn số dân còn sống. Tức là phần còn lại tất cả phần lớn đều đã biến thành tang thi hoặc đã chết. Hiện tại tôi đã thấy bắt đầu xuất hiện tang thi có trí tuệ,dù chúng có thể chưa thông minh như con người,nhưng mà chúng có thể tụ tập tang thi lại tạo thành thi đàn,mà khi chúng tạo thành thi đàn xong thì chắc chắn những nơi có nhiều người chúng sẽ tấn công trước. Không cần phải tất cả tang thi trong thành phố,chỉ cần là một vạn tang thi đồng thời tấn công thì căn cứ của chúng ta chắc chắn sẽ lâm nguy. Hảo hán tiến được thì lùi được,tôi muốn nói với tất cả mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc,chúng ta sẽ di dời trong hai tiếng nữa."

Nghe được vậy,mọi người sợ hãi tản ra đi thu dọn đồ đạc,ai cũng nhanh nhẹn làm việc vì họ sợ nếu họ chậm thì tang thi sẽ đến. Những người lính thì kiểm tra lại đồ đạc của họ rồi đi sang giúp những người khác dọn dẹp rồi chuẩn bị xe bus để sơ tán.

La Thái Thiên cũng không biết quyết định của mình có đúng không nữa. Hắn cho mọi người hai tiếng để cho mọi người thoải mái thời gian dọn dẹp rồi chuẩn bị xe cộ để di dời. Nhưng thực sự La Thái Thiên cũng không chắc là thi đàn trong ba tiếng này có tấn công đến không,dù xác suất xảy ra không cao nhưng không sợ nhất vạn,chỉ sợ vạn nhất. La Thái Thiên thở dài,thôi thì kệ vậy,hắn cũng không nghĩ hắn đến đến mức bị tang thi tấn công trong lúc chuẩn bị.

Nhìn thấy Liễu Ngọc Như hì hục chuẩn bị,La Thái Thiên cũng không định quấy rầy nàng. Phượng Ngọc Bích lúc này chạy ra,ngước đầu mình lên nhìn La Thái Thiên nói:

"Phụ thân,chúng ta chuẩn bị rời đi sao,chúng ta không còn ở đây nữa sao?"

La Thái Thiên tưởng nàng vương vấn nơi này bèn xoa đầu nàng,ôn nhu nói:

"Đúng rồi,ta sẽ đưa Bích Bích của ta đi chỗ khác đẹp hơn,được không?

Phượng Ngọc Bích dù biết phụ thân hắn an ủi nàng nhưng nàng vẫn cười hì hì nói:

"Đến lúc đấy phụ thân phải đưa Bích Bích đi sở thú được đấy."

La Thái Thiên bây giờ mới biết nàng vậy mà thích đi sở thú,hắn cười ôn nhu với nàng đáp:

"Được rồi phụ thân hứa,bây giờ Bích Bích giúp mẹ con dọn đồ đi."

"Phụ thân hứ đấy nhé,không giữ lời là Bích Bích sẽ không quan tâm đến ngươi nữa đâu." Phượng Ngọc Bích đáng yêu cười rồi chạy về chỗ Liễu Ngọc Như giúp nàng dọn đồ.

La Thái Thiên cũng bất đắc dĩ với đứa con gái này. Từ khi hắn khẳng định mỗi quan hệ với Liễu Ngọc Như thì nó đòi gọi "phụ thân". La Thái Thiên đương nhiên sẽ không nỡ từ chối nàng,dù sao có một cô con gái vừa hoạt bát vừa dễ thương như thế hắn cũng rất vui. Nhưng càng về sau La Thái Thiên mới hiểu được làm cha khó thế nào,cô nàng này khi không bám theo mẹ thì cũng bám theo hắn,chỉ là nhiều khi hắn bận nên không chơi được với nàng. Nhiều khi nhìn bóng lưng nàng chơi một mình thật là hoạt bát dễ thương nhưng ẩn giấu trong đó là nỗi cô đơn bất tận của việc không có cha hay là bạn bè ở trong mạt thế. Lúc đấy La Thái Thiên đã thầm nhủ là phải cố gắng yêu quý và bảo vệ người con gái nghịch ngợm này.

La Thái Thiên nói chuyện xong với tiểu Bich Bích thì bước lên phòng của Lê Huyền Trang thấy cô cũng đang hì hục dọn phòng. La Thái Thiên thấy thế liền đỡ cô nàng lên giường rồi trách móc nói:

"Sao nàng dọn đồ không nói với ta để ta lên làm giúp,nàng có biết nàng đang bị thương không?"

Lê Huyền Trang thấy hắn quan tâm mình đến thế thì trong lòng không khỏi ngọt ngào cười nói

"Không phải thiếp sợ chàng bận rộn sao,với lại người ta chỉ thu dọn đồ đạc thôi chứ có phải đi nhẩy lầu đâu sao trông chàng tức giận thế."

"Ta bảo nàng phải nghỉ ngơi thì nàng phải nghỉ ngơi. Nghe này,nàng sức khoẻ còn yếu không được di chuyển nhớ chưa,nếu nàng cứ thích làm theo ý mình thì ta sẽ đánh nát cái mông bé nhỏ của nàng?"La Thái Thiên nhớ lại mấy câu nói trong mấy chuyện mà Bích Bích đọc. Đến bay giờ hắn vẫn còn thấy lo lắng vì không nghĩ con mình lại đi xem mấy thể loại truyện đó.

"Ồ,chàng thử xem." Lê Huyền Trang đôi mắt mị mị hiện rõ vẻ phong tình vạn chủng cười khanh khách tỏ rõ ý định khiêu khích.

"Con mẹ nó a!" La Thái Thiên thầm chửi. Hắn không nghĩ một cô gái dễ thương không biết sự đời giờ đây thành một tiểu yêu tinh yêu mị phóng đãng như vậy. La Thái Thiên biết vậy nhưng cũng không dám chấp nhận lời thách thức của nàng,dù sao bây giừo cũng quá bận rộn. Hắn đang nghĩ lần sau nên để Lê Huyền Trang và Liễu Ngọc Như tách ra,một tiểu dễ thương như vậy mà bây giờ nhìn nàng giống như một goá phụ mười năm chưa ân ái vậy. Thấy hắn kiềm chế như vậy,Lê Huyền Trang hừ lạnh trong mắt lộ rõ vẻ mất mát,dù sao nàng cũng mong muốn mau đưa thân thể này cho hắn để có thể đường đường chính chính làm nữ nhân của hắn.

Hai tiếng rất nhanh trôi qua,mọi người bắt đầu lên những chiếc xe đủ loại. Lần này La Thái Thiên dùng hơn mười chiếc xe bus cùng với một chiếc xe tải lớn đằng sau và còn nhiều loại xe khác nữa. Dù sao hắn cũng không muốn buông tha những phương tiện này,phải biết trong mạt thế phương tiện cũng là một thứ quý giá không thể thiếu trong một thế lực.

Chỉ là khi lên xe thì xảy ra tình huống có chút bối rối. Liễu Ngọc Như và Lê Huyền Trang đi lên xe thì thấy Thanh Lệ cứ dính vào La Thái Thiên. Theo giác quan thứ sáu đặc biệt sắc béng của phụ nữ thì cả hai đều có thể cảm nhận Thanh Lệ đối với La Thái Thiên không chỉ ở mức Thanh mai trúc mã. Còn La Thái Thiên thì chỉ coi Thanh Lệ như "muội muội" nhưng ai mà biết được hắn,lỡ đâu sau này hắn cấp đem Thanh Lệ thịt thì bọn họ lại có thêm tỉ muội. Dù bọn họ nói không để ý La Thái Thiên có thêm nữ nhân nhưng mà phụ nữ khi yêu ai lại không muốn giữ tình lang cho riêng mình đâu.

La Thái Thiên cũng không để ý các nàng,để Thanh Lệ ôm một cánh tay mình,Liễu Ngọc Như ôm một cánh tay mình rồi ngồi xuống. Lúc này hắn lấy bộ đàm ra,nói với đội trưởng quản lí từng đội xe:

"Chúng ta chạy về hướng Hoà Bình,mọi người đi từ từ thôi,không cần quá nhanh."

La Thái Thiên đã nghĩ rất nhiều rồi mới chọn Hoà Bình để lập căn cứ. Thứ nhất là vì Hoà Bình đất rộng mà dân số ít,lập căn cứ ở đấy đỡ lo bị thi đàn tấn công. Thứ hai là đoạn đường từ Hà Nội đến Hoà Bình cũng khá gần,đường lại rộng và ít xác xe ô tô trên đường đi. Thứ ba là địa hình đồi núi ở đấy rất hiểm trở,rất thích hợp để làm căn cứ.

La Thái Thiên đang nghĩ xem nên chọn huyện nào để lập căn cứ mới,hắn nghĩ mãi rồi quyết định chọn Mai Châu vì chỗ đó là vùng đồi núi,tạo thành thế dễ thủ khó công nên chọn chỗ đó là thích hợp nhất. La Thái Thiên nghĩ xong,nhìn sang bên cạnh mình thấy Thanh Lệ và Liễu Ngọc Như đang nhìn nhau với ánh mắt tranh đấu kịch liệt. Liễu Ngọc Như cảm thấy La Thái Thiên nhìn mình thì khoé miệng nhếch lên,ngẩng đầu lên mị nhãn như tơ,nhu tình như nước hôn lấy La Thái Thiên. Thấy nàng "đột kích" mình,La Thái Thiên cũng nồng nhiệt đáp ứng,cái lưỡi hư đốn luồn lách qua khoé môi của nàng cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho rồi cuộn vào nhau. Cả đoàn xe dường như ngây ra bất ngờ không nghĩ là La đội trưởng cùng phu nhân lại thân thiết với nhau ngay trước mặt họ.

Cả hai người hôn nồng nhiệt được vài phút thì tách nhau ra,Liễu Ngọc Như bị hắn "ức hiếp" đến thở hổn hển,nhưng nhãn thần lại lộ rõ ý cười,khiêu khích nhìn về Thanh Lệ. Thanh Lệ đương nhiên cũng không chịu kém cạnh,ôm cổ La Thái thiên trực tiếp hôn hắn,nói là hôn thì không bằng là Thanh Lệ mút môi hắn. La Thái thiên dù có bất ngờ nhưng cũng rất nhanh quên đi,lại dùng lưỡi của mình khuấy đảo trong khoang miệng nàng. Mọi người nếu trước đây đối với việc La Thái Thiên hôn vợ có chút bất ngờ thì lần này họ biết họ đã quá coi thường La Thái Thiên,lần này ai cũng thật sự bội phục rồi,La thủ trưởng không những thực lực biên thái mà tán gái lĩnh vực còn lợi hại hơn gấp hai lần không ngừng. Liễu Ngọc Như cùng Lê Huyền Trang cũng ngây ra,không nghĩ La Thái Thiên vậy mà ngay trước mặt mình tình tứ với người con gái khác,

Cả hai người tách nhau ra,La Thái Thiên cảm nhận được ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người nhìn mình,có người còn âm thầm giơ ngón cái cho hắn nữa. Hắn mới chợt nhận ra vấn đề,chợt cảm giác đau đớn từ eo chuyền tới. Hoá ra Liễu Ngọc Như tức giận âm thầm lấy tay vòng sang véo mạnh lấy khối thịt mềm trên người hắn. La Thái thiên ánh mắt cầu xin nhìn Liễu Ngọc Như,thấy nàng hừ lạnh quay sang bên kia không quan tâm đến mình nữa,bên kia Lê Huyền Trang cũng xụ mặt nhìn mình. La Thái Thiên bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng dỗ dành ôm nàng vào lòng,cô nàng vẫn y nguyên không để ý đến hắn.

Thấy Liễu Ngọc Như được ân sủng như vậy,Thanh Lệ cũng thấy mình bị chút bất công bèn nói:

"Thái Thiên,ta cũng muốn ôm."

La thái Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng,đánh cánh ánh mắt cho Y Vy ngồi phía dưới,Y Vy hiểu ý liền lên kéo nàng xuống.

"Aizzz." La Thái Thiên thở dài,rõ ràng mấy hôm trước bảo mình trong tim có một chỗ cho nàng là được mà,sao bây giờ lạnh ghen lồng ghen lộn thế này. Đúng là con gái còn khó hiểu hơn cả binh pháp a.

La Thái Thiên nhìn nàng công chúa ngồi trong lòng mình,nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn ăn dấm,La Thái Thiên nhẹ nhàng giải thích:

"Phu Nhân à,ngươi giận ta sao,đừng giận ta mà. Ta với nàng chỉ là thanh mai trúc mã thôi. Ta cũng không biết nàng sẽ làm như vậy a."

Liễu Ngọc Như vẫn không chút nể tình,nói

"Ồ,vậy tại sao nàng lại mút môi ngươi. Mà dáng vẻ của ngươi cũng rất là hưởng thụ mà."

"Phu nhân xinh đẹp của ta,ta xin lỗi mà,lần sau ta không như thế nữa được không." La Thái Thiên cầu xin nàng.

"Còn có lần sau?" Liễu Ngọc Như lườm hắn.

"Không có a." La Thái Thiên uất ức nói.

"Hừ tạm tha cho ngươi đó."

"Hắc hắc,phu nhân ngươi thật tốt a."

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.