Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh là biến thái sao?

Tiểu thuyết gốc · 4152 chữ

Đoàn xe nối đuôi nhau mà đi,họ đi được một chút rồi dùng lại để dọn đường. Dù sao Mạt thế xảy ra,nhiều xác xe ô tô vẫn bị vứt ở ngoài đường chính,gây cản trở giao thông.

Ba tiếng sau,đoàn xe của La Thái Thiên đi vào địa phận huyện Mai Châu. Đi được một lúc, La Thái Thiên giống như cảm nhận được gì đấy,bèn ra lệnh cho mọi người dừng xe ở gần một khu rừng rồi gọi tiểu đội mười xuống xe. Tiểu đội mười là tiểu đội mới lập,chỉ có khoảng mười người nhưng mỗi người đều là những người am hiểu ám sát. La Thái Thiên thì thầm với họ một cái gì đó rồi tất cả mọi người đều nhảy lên rồi biến mất. La Thái Thiên dùng bộ đàm nói với những chiếc xe phía sau:

"Mọi người đợi ở đây,đợi tín hiệu của tôi,để tôi giải quyết mấy thứ lằng nhằng."

Nói xong,La Thái Thiên lên chiếc xe đi đầu đầu bảo lái xe xuống dưới ngồi để mình lên lái cho. Lái được một lúc,đoàn xe đi vào một khu xung quanh toàn là cây cỏ xanh tươi,một địa điểm thích hợp để đột kích. Đúng lúc này,những thứ vốn là "bụi cây" bất chợt di chuyển,rồi "bụi cây" và những cồn cát tự dưng đứng lên hướng súng vào đoàn xe,đây không phải là bụi cây hay gì mà chính là người. La Thái Thiên không khỏi cười khổ,đây chắc chắn là những người được đào tạo,nhưng cũng chưa lâu,nhìn cách di chuyển và cách nguỵ trang chưa được thuần thục. Chỉ cần là người bình thường nếu để ý một tí thì sẽ nhận ra ngay.

Ba người hai nam một nữ cầm khẩu AK 47 đi lên trước đầu xe,hướng súng vào La Thái Thiên. La Thái Thiên cười lạnh rồi đi xuống xe,trước khi đi hắn có ra hiệu với những người sau một chút.

"Đội trưởng,không phải anh bảo có hơn mười chiếc xe đi về phía này cơ mà." Một thanh niên thấp bé hỏi người nam tử bên cạnh.

"Ta không biết,bắt được đoàn xe này thì sẽ biết thôi. Đoàn xe này không phải đoàn xe bình thường,phải cẩn thận." Tên nam tử ngoài ba mươi râu rậm trên mặt có một vết sẹo nhỏ nói.

Cả ba người đứng đấy,chỉ thấy La Thái Thiên một người thân hình nhỏ bé mặc phổ thông phục đi xuống xe,trên tay không một tấc sắt. La Thái Thiên run sợ nhìn ba người nói:

"Các vị đại ca,xin cho hỏi ở đây có chuyện gì vậy ạ. Có gì chúng ta từ từ nói,không động súng đạn được không."

Thấy La Thái Thiên bộ dạng run sợ,bọn họ bỏ xuống nghi ngờ,bỏ súng xuống nhưng mặt cả ba vẫn chăm chú nhìn La Thái Thiên. Tên nam tử râu rậm nhìn La Thái Thiên nói:

"Ngươi là ai,sao lại đến đây."

"Tôi là La Thái Thiên,sinh viên ở thủ đô đi nạn lên đây. Đại nhân cũng biết,Mạt thế xảy ra mà thủ đô dân số quá nhiều nên tang thi rất đông. Tôi chỉ muốn mang các người bạn học đi chỗ khác lánh nạn. Đại nhân,cho tiểu nhân hỏi đây là đâu ạ." La Thái Thiên vẫn một bộ run rẩy,tựa bộ rất run sợ những mũi súng chĩa vào mình. Thực ra La Thái Thiên lại là đang nhìn xem đang có bao nhiêu khẩu súng chĩa vào mình.

Nghe được hắn là người thủ đô,mọi người có chút hơn ghen ghét nhưng thấy đối phương không giống mấy tên nhị thế tổ kia nên cũng bình thường trở lại. Tên đội trưởng nói với giọng đắc ý:

"Đây là địa bàn của Vô Hối bang,là nơi mà người ta có thể đến để tị nạn. Ngươi cũng đến đây để lánh nạn đúng không? Muốn gia nhập không phải không được,nhưng có chút điều kiện không biết cậu chọn thế nào?

"Điều kiện gì a?"

"Muốn được vào tị nạn thì ngươi phải giao nộp cái xe kia cho bọn ta rồi giao hết lương thực và vật dụng thiết yếu thì chúng ta sẽ rộng lương che chắn cho ngươi."

Nghe được tên đội trưởng nói vậy,cô gái xinh đẹp bên cạnh nhíu mày một cái rồi hừ lạnh.

La Thái Thiên cũng nhìn ra được biểu hiện của nàng,biết là nàng có chút không thích về câu nói gì đó của người nam tử kia. Chẳng lẽ là cái câu "Đây là địa bàn của Vô Hối bang"? Nếu vậy thì chắc chắn đó không phải là địa bàn thực sự của bọn hắn,La Thái Thiên thầm nghĩ chắc đối phương cũng giống Hắc Long bang hồi trước "mượn" tạm một khu nào đó để làm đại doanh. La Thái Thiên không nghĩ nữa,chỉ cần tí nữa hỏi không phải là được sao.

La Thái thiên với bộ dáng yếu ớt,hỏi tiếp:

"Vậy nếu tang thi tấn công thì sao. Không dấu vị lão đại này tôi là người tị nạn của một căn cứ từ thủ đô lên,ở đó bị tang thi đàn tấn công bây giờ đã biến thành địa ngục trần gian. Xin hỏi nếu như căn cứ của chúng ta bị tang thi tấn công thì sao?

Tên đội trưởng có chút khó chịu với tên này,những nghĩ đến cái xe to kia. Hắn nghĩ trong đó phải có rất nhiều lương thực,vậy nên cũng không so đo,mới nói:

"Chỉ là đám tang thi mà thôi,bọn ta thế nhưng là có rất nhiều súng đạn,có còn mấy khẩu súng máy tự động. Nếu đám tang thi dám bén mảng đến chắc chắn bọn ta sẽ khiến cho chúng lòi ruột."

La Thái Thiên nghe được vậy thì trong mắt không dấu nổi ý cười,phảng phất như đám vũ khí đó là của hắn vậy. Lúc này La Thái Thiên nói vào bộ đàm:

"Giết."

Nghe thấy vậy tên đội trưởng bèn ngưng trọng,giơ súng lên định nổ súng về phía La Thái Thiên,chỉ thấy một đạo quang mang loé lên rồi hắn thấy tầm nhìn mình bị lăn xuống đất còn thân thể thì vẫn đứng đó nhưng phần đầu đã biến mất. Thấy sự việc như vậy,cả đám "bụi cỏ" xung quanh điên cũng bắn vào La Thái Thiên nhưng chỉ thấy thân thể hắn loé lên rồi không thấy đâu nữa. Chợt hắn đã đi đến gần bọn họ,như hổ lạc vào bầy cừu điên cuồng chém giết. Những người khác định xả súng bắn lén hắn thì chợt đằng sau có một thanh chuỷ thủ lạnh buốt,chém đứt yết hầu của những người có ý định bắn lén. Những người trên xe thấy bắn nhau nổ ra,cũng thò tay ra cửa sổ cầm súng bắn quyết liệt. La Thái Thiên vừa chém giết vừa hô:

"Bỏ vũ khí xuống đầu hàng không giết!"

Bị địch tập kích cả từ ngoài vào trong,những "bụi cỏ" sợ mất mật,rất nhanh mất đi chiến khi rồi vứt súng đầu hàng. Cuộc chiến rất nhanh kết thúc,tất cả gần như chết hết,chỉ có 12 ngừoi còn sống đầu hàng rồi được dẫn đi,khung cảnh xung quanh như địa ngục trần gian,thi chất thành đống huyết chảy thành sông. Một bóng người nhỏ bé tươi cười đứng giữa năm cái xác,trên tay hắn cầm một thanh kiếm sắc béng. Những giọt máu từ trên kiếm rơi xuống tí tách,ánh kiếm được mặt trời trói vào càng lộ ra vẻ sát tinh. Cô gái duy nhất còn sống vẫn đứng ngây ra,nàng nhìn vào khuôn mặt tươi cười có chút đáng sợ kia,nàng không nghĩ trước kia bộ dạng sợ hãi run rẩy chỉ là vỏ bọc của hắn để hỏi lấy thông tin từ tên đội trưởng. Nàng thật sự cũng lần đầu tiên thấy một người tàn sát nhiều người như vậy vẫn còn tươi cười được.

Nàng còn sợ hơn những người lúc nãy ở trong bóng tối,họ như một bóng ma lướt qua người nào thì yết hầu người đó bị đứt. Phải biết là nàng cũng là một cao thủ Tụ Khí nhị trọng nhưng lại không nhìn thấy thân pháp của những người kia,thật sự quá đáng sợ.

La Thái Thiên thật sự rất sảng khoái,qua một hồi chém giết hắn mới nhận ra đây là thú vui lớn thứ nhì chỉ sau bồi nữ nhân đi ngủ. Hắn không khỏi cảm thán nhớ lại đời trước mình cùng các huynh đệ lăn lộn từng bước từng bước giết lên đỉnh cao,đó là một chặng đường nhuốm máu bao nhiêu thiên kiêu,giết hại bao nhiêu sinh mạng. Chỉ là bây giờ lấy được cảm giác xưa nhưng không biết bọn họ sao rồi.

La Thái Thiên hoài niệm một lúc thì phát hiện nữ nhân kia đang nhìn mình chợt quên đi chuyện cũ,đi về phía cô nàng. Cô nàng nhìn hắn đang đi lại gần mình thì không tự chủ lùi lại,đây là bản năng của phụ nữ khi cảm thấy một thứ gì đó đáng sợ. Từ trên những cây cao và trong những góc khuất chui ra mười người mặc một bộ trang phục màu đen từ đầu đến chân bao vây lấy nàng. Thấy không thể lùi được nữa,cô gái bị La Thái Thiên nắm ngọc thủ.

"Sao cô lại chạy thế a,tôi cũng không định giết cô."

Nàng vùng vằng ra khỏi bàn tay La Thái Thiên. Nàng thế nhưng là lần đầu tiên bị nam nhân lạ mặt cầm tay,mà lại dùng cái tay vừa giết người của mình sờ nàng.

"Anh muốn gì?"Cô nàng cảnh giác nói.

La Thái Thiên lúc nãy tập trung vào những cái "bụi cỏ" kia nên không để ý đến nàng. Bây giờ nàng hỏi La Thái Thiên mới bắt đầu đánh giá lại. Nàng mặc một bộ quần áo dã chiến khiến thân hình thon dài mềm mại được phô ra. Mắt to tròn,hàng mi dài thành hàng,lông mày thưa tạo thành một hình cung. Khuôn mặt nàng thon dài,đôi môi hồng hào như cánh sen,buộc ra đằng sau là một bộ tóc đuôi ngựa dài xuống dưới thân nàng. Làn da trắng,có xen lẫn chút đỏ hồng,hai bộ đồi núi hơi nhỏ chỉ tầm như quả cam,đôi chân thon dài bước đi uyển chuyển. Cái eo thon gọn cùng cái mông nhỏ căng tròn vểnh lên trông rất quyến rũ.

"Bình tĩnh đi,tôi chỉ định hỏi cô mấy vấn đề thôi. Trước tiên,cô tên là gì." La Thái Thiên vẫn đang dùng ánh mắt sói nhìn nàng như nhìn con mồi.

Thấy ánh mắt của hắn dò xét trên người mình,nàng có chút chán ghét lườm đáp:

"Triệu Thư Uyển."

La Thái Thiên không để ý nàng nhìn mình như vậy,hỏi tiếp:

"Đây thật sự là đâu?"

"Vô Hối... Một cái thôn nhỏ kêu Bắc Bình thôn." Triệu Thư Uyển định theo thói quen trả lời nhưng nghĩ mình cùng không cần dấu hắn cái này nên mới nói.

"Ồ,cô đưa tôi lên đó được không?"

Triệu Thư Uyển biết là mình sẽ không thể nói "không" được. Nên Triệu Thư Uyển bèn gật đầu. Đi theo La Thái Thiên định lên xe,nhưng La Thái Thiên bảo như thế quá lộ,cả hai người đi bộ đến đó. La Thái Thiên nhìn những người tiểu đội mười rồi gật đầu một cái,bọn họ liền hiểu ý lại đi vào góc khuất. Rồi La Thái Thiên đi theo Triệu Thư Uyển,vừa đi hắn vừa hỏi chuyện Vô Hối bang.

Nguyên lai Vô Hối bang cũng là bang phái hắc đạo từ thành phố Hoà Bính lánh nạn lên chỗ này,lúc đó thì Vô Hối bang chỉ có gần năm chục người thôi. Dần dần,càng nhiều người đến tránh nạn chỗ này,Vô Hối bang bây giờ cũng đã có hơn sáu trăm người tị nạn,hơi ít so với Long Hổ bang một xíu nhưng dù gì đây cũng là Hoà Bình,không nhiều người như thủ đô được. La Thái Thiên còn biết một tin quan trọng hơn là bọn hắn cướp được một binh doanh bí mật trong rừng,binh doanh đấy có khá nhiều súng ống các loại và bắt được một ít binh lính còn sống ở đó. Triệu Thư Uyển là người phụ trách ở đó bị chúng bắt đi huấn luyện binh lính cho chúng nếu không sẽ giết đồng đội cô. Đội hôm nay chính là những người vừa mới học được một chút "da lông" đi thực chiến khi nghe được có một đoàn xe bus đến.

La Thái Thiên còn nghe nói bang chủ của Vô Tâm bang là một người rất đáng sợ. Người đó trông nhỏ con như hắn nhưng lại có thể niệm chú giết người trong vô hình nên ai cũng rất sợ hắn. Chính Triệu Thư Uyển đã thấy hắn cách không giết một đồng đội của cô,lúc đó cô nghĩ hắn thật sự quá kinh khủng,cũng quên đi mất ý nghĩ đối nghịch. La Thái Thiên nghe đến đây thì giật mình,giết người trong vô hình là phải dùng thần thức để trảm diệt linh hồn của người khác. Nhưng quá trình này cần một tinh thần lực cường đại với cả muốn khai dẫn ra tinh thần lực thì phải tu đến cảnh giới Trúc Cơ cảnh. La Thái thiên nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng thấy không thể nào có người vừa mới vào Mạt thế mà có người đã đột phá lên Trúc Cơ được thế nên chắc chắn là người đó nhặt được bí bảo công kích tinh thần.

La Thái Thiên cười,linh hồn? Hắn chính là khoẻ nhất về linh hồn,dù sao cũng là người sống hai kiếp,linh hồn kiếp trước đổ dồn vào kiếp này để hắn có được linh hồn cường đại. Dù không phóng ra được nhưng mà để tự vệ thì đến cả Kim Đan cảnh thần hồn công kích hắn cũng không sợ.

La Thái Thiên đi đến ngoài thôn,ở trước cổng có một khẩu súng máy và hai người đứng canh ở đấy,xung quanh cũng có hai hoặc ba người cầm AK 47 đứng canh. Dường như biết chẳng ai ngu đi gây sự với bang của mình,hai người ngồi buồn chán ngồi xuống đánh bài. Nhìn trước ngó sau,La Thái thiên nói vào bộ đàm:

"Phía trước tôi,hai thằng hướng mười giờ,một thằng hướng hai giờ và hai thằng hướng mười một giờ,giết hết."

Nghe được lệnh của La Thái Thiên,tiểu đội 10 người bắt đầu đi lên giết thằng đi lẻ trước rồi sau đó đợi bốn người kia phân tâm rồi giết hết. Không một tiếng động,cổng vào thôn đã bị chiếm. La Thái Thiên nhanh chóng đi lại,bắt đầu đi vào trong thôn. Theo bước chân của Triệu Thư Uyển,La Thái Thiên luồn lách qua đám lính đi tuần rồi đi tới nhà của tên bang chủ,đây là một ngôi lớn,dù không phải biệt thự có vườn nhưng cũng rất hoành tráng.

"À,cô chưa nói cho tôi tên bang chủ tên là gì a. Oa,sao cô mặt đỏ vậy,bị sốt sao." Đến gần,La Thái Thiên hỏi nàng thì thấy nàng mặt đỏ lên,trông như một thiếu nữ mười tám bị bạn trai bóc tem vậy.

"Không,tôi không sao. Hắn tên là Sở Thành." Bị La Thái Thiên hỏi nàng càng đỏ mặt hơn,La Thái Thiên có chút không hiểu nhưng cũng không để ý nhiều mà dắt nàng đi vào.

Vào trong,La Thái Thiên nhìn thấy kha khá vệt nước trong suốt ở dưới sàn. Hắn không nghĩ đối phương vậy mà lại là một tên lười biếng,để nước vãi trên sàn mà không lau,nhưng hắn cũng không định lau hộ hắn,từ từ tiếp tục bước lên lầu hai. Lên lầu hai La Thái Thiên đầu tiên là nhìn thấy nhiều nước hơn,trong nước lại có một chút chất lỏng màu trắng?

La Thái Thiên vẫn không nghĩ nhiều từ từ đi lên tiếp,chỉ là lần này không chỉ có những vệt nước mà còn nghe thấy từng tiếng "cọt kẹt" của chiếc giường và từng tiếng rên yêu kiều của phụ nữ. Mà La Thái Thiên nghe thấy không phải chỉ là tiếng một người mà có đến tiếng của bốn người phụ nữ. La Thái Thiên bây giờ mới ngộ ra vì sao cô nàng Triệu Thư Uyển lại đỏ mặt đến vậy,nguyên lai là xấu hổ a!

"Nàng đã sớm biết điều này đúng không. Thế mà nàng vẫn đi vào điều đó chỉ chứng tỏ một điều, nàng cũng "muốn" lắm đúng không. Thôi nào,ta biết ở tuổi những người đẹp như nàng thường sẽ có nhu cầu rất cao,không cần phải nói đâu,ta cũng hiểu mà. Nhưng ngươi không thể đánh chủ ý lên ta a,vợ ta mà biết thì có lẽ ta phải bị phạt a,vẫn là ngươi dùng tay đi." La Thái Thiên nhìn cô nàng rồi buông lời trêu chọc.

"Ngưoi! Lưu manh!" Triệu Thư Uyển bị hắn nói cho càng đỏ mặt,nước mắt chuẩn bị túa ra,chân cũng có dấu hiệu run run vì tức giận. Nàng đã gặp qua nhiều tên lưu manh mà chưa thấy tên nào lưu manh như vậy,còn nói ngươi hiểu ta a,hiểu cái rắm.Nếu không phải tên hỗn đản này kéo nàng vào thì nàng thề là nàng sẽ không bao giờ vào cái nơi này.

La Thái Thiên cảm thấy trêu đùa những nữ nhân da mặt mỏng quả thực là thú vui của nhân gian.La Thái Thiên thấy nàng sắp khóc thì không trêu nàng nữa,dắt nàng lên tầng. Trên tầng bốn,cũng là tầng cao nhất của toà nhà,từng tiếng thở gấp và những tiếng rên yêu kiều vang lên càng lúc càng to. La Thái Thiên từ từ mở cửa nhòm vào,thấy một tên thanh niên đang cưỡi hai cô gái,hai cô còn lại bị hắn dùng tay trêu trọc không khỏi rên to. La Thái Thiên thật sự phục người huynh đệ này,từ vết tích dưới tầng đã cho thấy người này thật sự là quá phong cách và cũng quá khoẻ. Thật sự người con trai nào mà chẳng từng mơ ước được một ngày có thể chơi "Nhất Long hí Tứ Phượng" chứ.Hắn nhìn cái vật kia vào ra liên hồi cảm thấy vẫn nhỏ hơn mình nhưng lại quá ngưu,La Thái Thiên thật sự là cam bái hạ phong với tên gọi là Sở Thành này rồi.

La Thái Thiên không muốn uổng phí sức lực,từ trong không gian giới chỉ ra lấy ra một khẩu súng màu đen. Triệu Thư Uyển thấy hắn lấy một khẩu Berreta 92 có gắn giảm thanh từ trong không khí ra thì có chút ngạc nhiên,nam nhân này thật kì quái,dù tuổi còn nhỏ nhưng thật sự quá nhiều thứ khiến người khác kinh ngạc. Chỉ là cảnh sau đó còn khiến nàng kinh ngạc hơn.

Chỉ thấy trước khi La Thái Thiên bóp cò,đối phương phảng phất nhưu cảm nhận được điều gì đó,cầm vai một cô gái và che trước mình. Chỉ là lúc đó La Thái Thiên đã bóp cò,người nữ tử kia trực tiếp bị bắn nát óc,nằm xuống.

La Thái Thiên cũng không khỏi cảm thán mà thốt ra một câu:

"Phản ứng thật nhanh."

"Huynh đệ kia,ở trong bóng tối mà bắn lén người khác thì mặt mũi không ổn lắm đâu a,mày có dám đánh tay đôi với tao không." Sở Thành lại lấy một cô gái ra chắn trước thân mình,mặc cho cô dãy dụa thế nào đi nữa hắn cũng không buông. Đối với hắn đám phụ nữ này cũng chỉ là công cụ để hắn giải quyết vấn đề sinh lí thôi,có chết hết thì hắn cũng có thể kiếm thêm,mà hắn chết thì không còn cái gì nữa.

La Thái Thiên nghe vậy cũng không định chơi đùa với hắn nữa,cất khẩu súng vào rồi lấy thanh kiếm từ trong không gian giới chỉ ra rồi nhìn vào ánh mắt đối phương nói:

"Đến đây!"

Thấy cảnh này,Triệu Thư Uyển cũng không biết hắn cuồng cọng hay là ngu nữa.

Ngươi cứ cầm súng bắn hắn thì đã sao,bây giờ muốn đánh tay đôi với hắn. Dù nàng biết La Thái Thiên thật sự rất mạnh nhưng so với những ác mộng mà tên Sở Thành kia gây ra cho nàng nên nàng vẫn nghĩ Sở Thành mạnh hơn. Nhưng nàng nghĩ gì cũng không kịp nữa,cả hai đã bắt đầu đánh nhau kịch liệt.

La Thái Thiên có phần kinh ngạc vì chém đến hắn nhưng mà chỉ để lại một vết xước,không ngờ tên kia lại là một tên luyện thể,mà tu vi hắn lại còn cao như vậy đã là Tụ Khí ngũ trọng,có tư cách đứng ngang hàng với hắn. Còn tên Sở Thành kia thật sự còn kinh ngạc hơn,hắn từ khi quật khởi đến giờ,viên đạn bắn vào cũng chỉ như vết xước này thôi,chẳng lẽ nói hắn sức còn bàng vết đạn bắn. Nhưng mà cũng chỉ là đứng ngang hàng mà thôi,chứ nếu hắn đánh nhau thì sẽ giết tên này như giết gà vì lúc nãy La Thái Thiên chỉ dùng sáu phần lực.

Càng đánh vào,Sở Thành càng kinh hãi. Tên này đúng là một tên biến thái,mình đánh với hắn mà mỗi lúc nó lại dùng nhiều lực đạo hơn chút điểm,phảng phất như đối phương đang chơi đùa với mình vậy,thế còn đánh cái rắm a.

Xoẹt!

Cuối cùng La Thái Thiên lực chiến đấu cũng toàn mở,chém một vết sâu hoắm vào vai,máu tuôn ra không ngừng. Thấy nguy hiểm như vậy,Sở Thành sắc mặt âm trầm giọng nói ẩn hàm một tia tức giận:

"Là ngươi bức ta,nếu chết rồi thì cũng không cần rủa mình sao quá ngu."

Sơ Thành giữ khoảng cách với hắn,chắp tay lại rồi bắt đầu lẩm nhẩm cái gì đó. La Thái Thiên thấy vậy thì đứng yên,hắn là muốn xem thằng này muốn làm gì. Nhưng việc làm này của La Thái Thiên trong mắt của Triệu Thư Uyển thuần tuý chính là ngu ngốc,không biết tự lượng sức mình,nhưng trong âm thầm cô vẫn cầu mong cho hắn dù sao nếu hắn vong thì cô cũng không tránh khỏi. Sở Thành mở mắt ra thấy La Thái Thiên vẫn đứng đấy nhìn mình trong mắt lộ ra ý cười,chẳng lẽ hắn biết chiêu này của mình nên sợ hãi,không giám bỏ chạy?

Nghĩ thì nghĩ vậy,nhưng hắn thật sự rất muốn bằm tên này ra vạn mảnh xong rồi lấy nữ nhân phản bội kia tiền gian hậu sát,đang lúc cao trào thì tự nhiên có một thằng mặt trâu lại muốn giết mình thật là quá con mẹ nó biết chọn giờ. Sở Thành chỉ tay ra,một đạo quang mang nhàn nhạt bay về phía La Thái thiên rồi chui vào não hải hắn. Sau hai phút,La Thái Thiên vẫn đứng đấy cười,giống như chiêu kia của hắn không có tác dụng gì hết. Nhìn nụ cười của hắn mà Sở Thành lạnh sống lưng,giống như ánh mắt của thần chết vậy.

Chạy!

Bây giờ Sở Thành chỉ biết nghĩ cách chạy thôi,tên này quá con mẹ nó biến thái,hắn thật sự tuyệt vọng rồi,nếu La Thái Thiên thả hắn đi thì hắn sẽ thật lòng không bao giờ dám quay lại tìm phiền phức. Không nói nhiều,Sở Thành liền nhảy ra khỏi cửa sổ,cảm giác hắn sẽ không đuổi theo mình thì ý thứ hắn dần dần đi vào mờ ảo. Cuối cùng rơi xuống chỉ là một đầy máu Sở Thành và một vết kiếm sâu hoắm ở ngực.

La Thái Thiên ở bên trên đắc ý,hắn vừa là dùng chính là chiêu "Xuyên Tiễn Kiếm" mà hắn vừa mới học. Đây là một bí kiếm siêu cường,là ngày xưa hắn lấy được khi cứ một con Lam điêu,vốn lúc đó tưởng là gân gà nhưng không ngờ bây giừo lại hữu dụng như vậy.

Còn cô nàng Triệu Thư Uyên thì nhìn ra cửa sổ với ánh mắt không thể tin được. Nàng không thể tin được La Thái Thiên một thân hình nhỏ con vậy mà đáng sợ như vậy. Đúng là đừng bao giờ khinh thường người khác mà,lúc Sở Hành ra chiêu nàng đã chuẩn bị để nhìn người thanh niên này gục xuống rồi. Nhưng nó lại không theo ý muốn của nàng,La Thái Thiên vậy mà đánh rắm cũng không có mà còn doạ Sở Hành chạy trốn.

"Anh là biến thái sao?" Triệu Thư Uyên không nhịn được nhìn thanh niên trước mặt hỏi.

"Con em cô,cô mới là biến thái,cả nhà cô đều là biến thái." La Thái Thiên phản bác

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.