Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếm lấy Vô Hối bang

Tiểu thuyết gốc · 3363 chữ

Lộc cộc! Lộc Côc!

Từng đám lính đi đến,chớp mắt đã có gần một trăm tên mặc đồng phục đỏ cầm súng AK 47,thấy cái xác của "người chết",mọi người đều kinh ngạc không biết mình có nhìn nhầm không,hình như nó giống với Sở bang chủ,đến khi một tên lính đi lên xác nhận thì mới kêu lên.

"A,S...Sở..Sở bang chủ đã chết!"

Nghe được tin này,toàn trường gần như sôi chào,ai nghĩ một người "không thuộc phạm vi con người" như vậy vẫn có thể chết,thật sự không biết ai biến thái đến mức có thể giết người này.

La Thái Thiên ở trên nhìn đám lính phía dưới,nghĩ ngợi một chút rồi quyết định ló đầu ra,dùng giọng uy nghiêm nói:

"Bang chủ của các ngưoi đã chết,ta cho các ngươi năm phút thời gian bỏ vũ khí xuống đầu hàng,ai dám kháng lệnh,giết!"

La Thái Thiên chưa nói hết,mấy tiếng súng nổ ra bắn thẳng vào đầu hắn.

"Tất cả anh em,chúng ta không cần phải nghe theo lời hắn. Tôi đoán hắn đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để ám sát lão đại ý đồ muốn cai quản Vô Hối bang chúng ta. Đối với những người ý đồ bất chính như vậy,chúng ta phải cùng nhau bắt hắn lại,tứ mã phanh thây báo thù cho lão đại."

"Báo thù cho lão đại."

"Báo thù cho lão đại"

Từng tiếng hô như hổ gầm vang lên,mọi người ở dưới ai cũng tức giận mười phần,cầm khẩu súng trong tay mình bắt đầu đổ vào nhà.Sau đó hắn nghe thấy rất nhiều bước chân lên đang ở dưới đi lên,La Thái Thiên thật sự tức giận,đúng là lão hổ không ra uy thì nó tưởng mình là mèo.

"Cô tìm một chỗ để trốn đi,để tôi xử lí mấy con bọ làm loạn này đã."

Nói xong La Thái Thiên lấy khẩu kiếm của hắn ra,đứng nép vào cửa nghe ngóng động tĩnh. Ba tên cầm súng lục từ từ đi lên,đi đến gần cánh cửa chỗ La Thái Thiên đứng, trên mặt ai cũng thật cẩn thận nhìn sang cánh cửa duy nhất ở trên tầng này. Một khẩu súng ló vào cửa,La Thái Thiên nhãn thần lạnh buốt,giơ kiếm lên rồi chém xuống,cánh tay của đối phương ngay lập tức bị chặt đứt. Không có nương tay,La Thái Thiên phi ra đâm một kiếm vào vị trí tim đối phương rồi cầm lấy vai hắn. Hai tên đằng sau thấy đồng đội chết thì xả súng vào La Thái Thiên,La Thái Thiên cầm lấy tên kia chắn trước mặt mình rồi đẩy về hướng hai người. Hai người định tránh ra thì đã bị La Thái Thiên tiếp cận và cho mỗi người một kiếm.

Nghe thấy ở trên có tiếng súng,mọi người định đi lên liền dừng lại,họ dường như đã quên mất cái tên kia đã giết lão đại của họ,dù hắn dùng thủ đoạn hạ lưu gì nhưng muốn giết được lão đại cũng là người có chút thực lực. Tên cầm đầu cũng như là người lúc nãy vận động người giết La Thái Thiên lấy một cái loa lớn ra,nói thật to:

"Người ở trên,các ngươi đã bị bọn ta bao vây. Ta cho ngươi năm phút,bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Nếu giám kháng lệnh,giết."

"Đầu hàng cái em vợ ngươi,đừng để gia gia ta xuống thu thập ngu muội tôn tử các ngươi,lúc đó các ngươi sẽ chết rất thảm."

La Thái Thiên tức giận từ trên tâng gào lên. Mụ muội nó,nghĩ mà tức,nó dám lấy cái câu hắn dùng để trả lại hắn,mà hình như nó còn có chút ngữ điệu giống hắn nữa. Đúng là lấy đạo người trả cho người a. La Thái Thiên bực tức,cầm mấy quả bom khói rồi giật chốt ném xuống dưới phía bọn họ rồi chuẩn bị tàn sát. La Thái Thiên cũng đau lòng lắm chứ,hắn lấy được ở trong sở cảnh sát kia cũng chỉ có năm hay bảy quả bom khói thôi,dùng một quả thì ít một quả,ai mà lại không tiếc.

"Đối phương có bom khói,mọi người cẩn thận." Tên kia hô to lên cảnh báo.

Ném xong La Thái Thiên nhảy qua cửa sổ mà Sở Thành đã định nhảy xuống nhưng không thành. Hắn đáp xuống đất gần như không ai phát hiện,từ đằng sau bắt đầu đi lên chém giết. Năm phút sau, đoàn xe buýt từ từ đi vào,những người trên đường thấy đoàn xe thì gây ra một náo động không nhỏ,dù sao đây cũng là hơn hai mươi chiếc xe buýt và rất nhiều xe con đằng sau từ từ đi vào. Đi đến một đoạn đất trồng,tất cả mọi người từ trong xe đi ra.

Một số ít người ở lại để trông chừng những người dân thường,hơn một trăm người cầm theo đao cùng các loại vũ khí sắc béng cùng với một nữ nhân ngoài ba mươi tuổi thành thục đi về hướng biệt thự. Đương nhiên đây là những thủ hạ cùng với hảo thê tử Liễu Ngọc Như của La Thái Thiên. Đi đến trước nhà,Văn Chiến đi lên cầm chiếc loa tự tin nói:

"Tất cả mọi người trong nhà nghe đây,các ngươi đã bị bao vây,ta cho các ngưoi một phút mang chúng ta thủ trưởng bình yên ra ngoài,nếu trong vòng ba mươi giây không ai đi ra,chúng ta sẽ xông vào."

Văn Chiến chính là tâm phúc của đầu tiên của La Thái Thiên mà cũng do Văn Chiến làm người cũng không tệ,dù trước đây ở trong nhóm bắt nạt học đường nhưng thật tâm của hắn cũng rất tốt nên rất nhiều thủ hạ tín phục hắn. La Thái Thiên từng có lệnh nếu hắn không có mặt thì tất cả mọi việc trong căn cứ sẽ do Văn Chiến và Lê Huyền Trang chủ trì. Lúc nghe tin mọi La Thái Thiên một mình giết vào hang ổ địch thì mọi người đều sôi trào,dù sao La Thái Thiên cũng không bạc đãi với họ mà còn rất tốt nữa,bọn họ bây giừo hận không thể xông vào hang ổ địch,giết cho thống khoái. Dù sao La Thái Thiên cho bọn họ luyện tập rất tốt,một ngày đến sáu bảy tiếng bọn họ đều phải luyện tập nên họ cũng có chút hơi tự đại về thực lực,khi nghe tin đối phương có rất nhiều súng thì bọn họ cũng vẫn là khinh bỉ đối phương. Ngươi có súng thì sao chứ,tao giết ngươi trước khi ngươi kịp nổ súng là được!

Gần một phút chôi qua,vẻ mặt Liễu Ngọc Như thật sự đã tái đi rất nhiều. Thân hình nàng còn có chút run rẩy,nàng chỉ sợ sẽ có điều gì xảy ra với hắn,đối với nàng hắn đã luôn làm hình bóng che nắng che mưa cho nàng khiến nội tâm nàng có chút ỷ lại vào hắn nhưng lo lắng cũng do nàng thật sự rất yêu hắn.

Đúng lúc này,một người thanh niên bị thương khắp người vẻ mặt hoảng loạn từ trong vọt ra,vừa chạy vừa hô to "Cứu mạng". Nhìn thấy đoàn Liễu Ngọc Như,người thanh niên đấy giống như thấy vàng càng chạy nhanh hơn về phía nàng . Bất chợt thứ gì đó từ trong nhà loé lên rồi bay về phía hắn.

Phập!

Một tiếng xuyên thủng êm tai vang lên,đầu của thanh niên kia kia bị một thanh kiếm xuyên thủng ngay tức khắc,thanh kiếm xuyên qua đầu thanh niên,máu phọt ra bay vào Liễu Ngọc Như đang chưa kịp hiểu gì. Lưỡi kiếm sắc béng đó chỉ cách mặt nàng đúng 10cm thì dừng lại. Một thanh âm quen thuộc vang lên:

"Phu nhân à,lần sau nàng đừng có đến gần nơi ta "hành sự" được không,nếu lúc đó ta không giảm tí lực ném thì thật sự không được nhìn thấy nàng rồi a"

La Thái Thiên từ từ đi ra,trên người dính đầy máu,nếu người khác nhìn qua thì sẽ tưởng đây là một người gần đất xa trời vì mất nhiều máu thế mà vẫn còn sống thì quả thật là kì tích. Nhưng La Thái Thiên và mọi người đều hiểu rõ hơn ai hết,đó căn bản không phải máu của hắn mà là của đối thủ,phòng chừng ở trong nhà đã diễn ra máu chảy thành sông hoặc đại loại thế cánh tượng.

Thấy La Thái Thiên đi ra thì Liễu Ngọc Như phảng phất như quên hết sự việc vừa rồi,chạy lại rồi nhảy vào lòng nam nhân này. La Thái Thiên đương nhiên cũng không nỡ đẩy cô nàng ra mà để nàng ôm một chút,sau đó thì thầm vào tai nàng:

"Như Như,mọi người đều đang nhìn em đó a."

Liễu Ngọc Như nghe thấy lời của nam nhân thối này thì mới xấu hổ,từ từ liếc ra sau thì đúng thật là mọi người đang tròn mắt nhìn mình. Dù gì nàng cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà hành động lại như thiếu nữ gần hai mươi vây đương nhiên là mọi người không nhìn sao được. Liễu Ngọc Như thẹn quá hoá giận,đánh vào ngực La Thái Thiên nũng nịu nói:

"Tại anh,tại anh,Thái Thiên thối,anh là đồ thối tha,làm người ta xấu hổ muốn chết."

La Thái Thiên gãi đầu có chút không hiểu nói:

"Rõ ràng là em muốn ôm anh trước mà."

"Hừ,em còn chưa hỏi anh cái tội anh dám giết người trước mặt em đâu. Tối nay a ngủ một mình đi."

"Thôi mà phu nhân,anh biết lỗi rồi mà."

Nhìn hai vợ chồng "trẻ" này phát cơm tró. Mọi người đương nhiên là rất khó chịu,đang chuẩn bị tản ra thì La Thái Thiên lên tiếng:

"Các cậu giúp tôi vào dọn mấy cái xác đi còn những người còn lại đi theo tôi tiếp nhận địa bàn."

La Thái Thiên cầm theo một số người đi rồi,đội hậu cần mới đến ngôi nhà. Chỉ là vào trong nhà là cảnh tượng đập vào mắt họ và sẽ không bao giờ quên được. Xác chết nằm la liệt,có người còn bị nòng súng xuyên qua đầu. Nội tạng ở khắp nơi,một mùi hôi tanh tưởi lưu truyền khắp phòng.

"Con mẹ a,thủ trưởng thật quá bá đạo. Một lời không hợp liền giết hết."

"Còn phải nói,thủ trưởng là anh hùng trong tim tôi đó."

"Phi,thủ trưởng đối với tôi còn hơn cả anh hùng,anh ấy thật sự không gì làm không được."

Cả đám người nghị luận sôi nổi,không ai chịu ai đều nâng La Thái Thiên lên tận trời rồi sau đó mới bắt đầu dọn dẹp. Căn nguyên của vấn đề hiện tại lại đang ở sân,nhàn nhã đi dạo. La Thái Thiên là muốn đi xem xét tình hình của căn cứ mới,dù gì thì hắn sau này cũng quản lí nơi đây,ít nhất vẫn phải tìm hiểu một chút tình huống nơi này.

"Đại gia,anh có chút đồ ăn gì không,tôi ba ngày không được ăn rồi,mong đại nhân có thể cho tôi một ít đồ có thể ăn,tôi sẽ tôn anh làm chủ nhân. Đúng rồi, tôi có thể làm quét nhà,rửa bát,lau dọn nhà cửa và nếu anh muốn...ừm.. anh biết đấy,tôi còn có thể làm chuyện đó nữa."

Một cô gái trẻ một bộ quần áo trông rách rưới quỳ xuống trước mặt hắn cầu khẩn nói,lâu lắm rồi La Thái Thiên mới cảm nhận lại được cảm giác được người quỳ xuống cung kính như này,nhất thời tâm tình vui lên không ít. La Thái Thiên bắt đầu đánh giá đối phương,đây là một cô gái thật sự rất bẩn thỉu,với cái mái tóc rối bời nhưng đây tuyệt đối là một vị mỹ nữ vì La Thái Thiên có thể cảm nhận được ngũ quan sắc béng của đối phương. Cộng thêm việc dáng người nóng bỏng của nàng,chỉ là một người như vậy cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là hồng nhan bạc phận mà.

Bên cạnh,Liễu Ngọc Như thấy La Thái Thiên ánh mắt khác thường nhìn nàng,nàng cũng không nghĩ gì nhiều,chỉ thấy đơn thuần là La Thái Thiên đang thương tâm cho cô gái. Liễu Ngọc Như ôm tay La Thái Thiên,rung rung một cái rồi ở bên cạnh nói:

"Phu quân,nhìn nàng thật đáng thương,hay chàng cho nàng ăn được không?"

Đương nhiên là La Thái Thiên đối với việc này cũng thấy rất bình thường,dù sao những người đáng thương như vậy hồi xưa hắn thấy không có một vạn cũng có tám nghìn. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ,sức đề kháng của hắn với nữ nhân thì thật sự yếu đi rất nhiều từ sau khi gặp hai cô gái vậy nên hắn cũng có cảm giác thương hại.

"Được rồi..A!" La Thái Thiên cầm tay nàng định bảo nàng đứng lên nhưng hắn phát hiện ra một thứ thật kinh hãi. Con mẹ nó! Nhặt được bảo rồi. La Thái Thiên vừa cô tình xem mạch nàng,phát hiện trong máu nàng có một loại lửa uy áp thẳng vào linh hồn La Thái Thiên. Nàng vậy mà lại là Bạch Diễm Điểu Huyết Mạch. Dù thật sự đối với hắn ngày xưa thì khinh thường nhìn cái này,dù sao ngày xưa hắn cũng không phải chưa từng ăn loại thịt điểu này. Nhưng bây giờ biết được nàng vậy mà có Tiên Huyết mạch,hắn thật sự rất vui mừng vì dù sao ngày xưa Bạch Diễm điểu cũng là một loại tiên thú,dù chỉ là tiên thú tầm trung nhưng ở phàm giới này thật sự là một tôn siêu cấp quái vật.

"Phu quân,chàng làm sao vậy." Liễu Ngọc Như lo lắng hỏi,chẳng lẽ La Thái thiên lúc chiến đấu không cần thận bị thương,mà bây giừo vận động mạnh khiến vết thương nứt ra to hơn?

"Không,không sao chỉ là ta đang nghĩ xem tối nay định dùng tư thế gì,bây giờ nghĩ ra nên có hơi chút kích động."

"Chàng,chàng vô lại." Liễu Ngọc Như mặt đỏ lên,nàng không nghĩ tên hỗn đản này lại nói ra vấn đề này ngay tại nơi đông người thế này. Mà dường như dáng vẻ của đối phương thì hắn từ khi đi cũng nàng đã bắt đầu nghĩ đến rồi,thật tức chết nàng mà.

"Được rồi,ngươi tên là gì." La Thái Thiên nhìn nàng hỏi.

"Dạ,thưa em là Bích Tâm ạ."

"Được rồi,ta có thiếu một chân nha hoàn,cô vào thay thế vị trí này được không?"

"Vâng." Bích Tâm ngoan ngoãn trả lời.

"Từ Khuyết." La Thái Thiên hô một tiếng. Từ trong một góc nào đó,Từ Khuyết đi ra,nửa quỳ dưới đất nói:

"Thuộc hạ bái kiến chủ nhân."

La Thái Thiên ngoài tin Văn Chiến ra thì còn đắc ý chính là thuộc hạ này,dù sao người này cũng sẽ không bao giờ phản bội hắn. Sau những ngày tập luyện khắc khổ,Từ Khuyết cũng đã lên đến Tụ Khí cảnh Tứ trọng,chỉ có sau mỗi hắn thôi. Ngoài ra hắn cũng đã biểu hiện ra một thiên phú ưu việt của mình về làm sát thủ nên La Thái Thiên cho hắn làm đội trưởng tiểu đội mười cũng kiêm luôn người bảo vệ của Liễu Ngọc Như.

"Ngươi đưa Bích Tâm về cho nàng ăn đi,rồi cho nàng một bộ quần áo để nàng tắm và cho nàng một phòng chống trong nhà. Còn phu nhân ta thì đã có ta bảo đảm rồi, không cần lo." La Thái Thiên quay qua Bích Tâm rồi nói tiếp:

"Còn ngươi,đi theo hắn rồi có gì không hiểu thì hỏi hắn,đợi tí nữa ta về."

"Vâng."

La Thái Thiên nhìn nàng đi rồi mình cũng Liễu Ngọc Như đi tiếp,tiếp đến rất nhiều người cũng muốn giống như Bích Tâm,cầu mong được hắn mang về cho làm nha hoàn. La Thái Thiên đương nhiên cũng không thấy được "hạt giống tốt" nên cũng chẳng quan tâm,chỉ để cho Liễu Ngọc Như một ít đồ ăn rồi để nàng phát cho người ta.

La Thái Thiên đi một vòng,cũng đã thấy được tình hình nơi đây. Trước đây Vô Hối bang thật sự rất keo kiệt,đến cả đồ ăn cũng chỉ cho mỗi ngày một bắt cháo loãng cho người dân,nhưng dù là thế đương nhiên vẫn sẽ có rất nhiều người đói và chết. La Thái Thiên cũng đã thám biết được khu này chia ra làm hai,một bên là dân khu và một bên là quân khu. Dân khu thuần tuý chính là nơi cho thường dân ở mà còn quân khu là nơi dành cho binh lính ở. Khu dân khu thì có rất nhiều nhà,nhưng ai cũng đói và khổ sở. Còn khu quân khu thì tốt hơn nhiều,ở đó có năm một khu nhà lớn có tổng cộng mười nhà liền kề với nhau. Nếu mà La Thái Thiên tính ra mỗi nhà ở được mười lăm người thì một khu nhà sẽ chứa được hơn bảy trăm người,tính ra là vừa đủ với quân hắn. Nhưng còn việc thường nhân của hắn mang lên thì đành phải uỷ khuất chút vậy,dù sao cũng chỉ có

La Thái Thiên về nhà,trước tiên là hắn thông báo với ngừoi dân về việc đổi chủ. Cũng như thông báo với người dân về luật lệ và chính sách mới của hắn. La Thái Thiên định sau thời gian này,mới tiếp tục ra quân để tìm lương thực.

Cạch!

Một tiếng mở cửa vang lên,La Thái Thiên nhìn về phía cửa,Từ Khuyết nửa quỳ xuống nói:

"Chủ nhân,đây là số liệu của những ngừoi dân và những binh lính ở chúng ta thu được,Vắn Chiến hắn nói nếu muốn thu thập thông tin cá nhân của từng người thì phải chậm mất ba đến năm ngày."

"Tốt." La Thái Thiên cầm lấy tập tài liều rồi bắt đầu xem xét.

Xem được một lúc,La Thái Thiên vẫn thấy Từ Khuyến vẫn đứng đấy,hắn cười:

"Còn việc gì nữa?"

"Phu nhân bảo ngài ra ăn cơm ạ."

"Được rồi,ta biết rồi,ngươi lui ra đi."

"Vậy thuộc hạ đi trước."

La Thái Thiên đi ra ăn cơm,ngồi hai bên bàn lớn là Lê Huyền Trang,Liễu Ngọc Như,Thanh Lệ,Y Vy và... Mạt Linh Vận,cô nàng này đáng lẽ La Thái Thiên sẽ không cho nàng ở đây nhưng vì vị tỷ tỷ của hắn cầu xin rồi làm nũng nên hắn cũng đành bất đắc dĩ cho nàng vào. Và đương nhiên một cái ghế ở giữa chính là ghế của La Thái Thiên.

La Thái Thiên đi ra nhìn thấy một người nữ nhân khoảng hai hai hai ba tuổi đang đứng sau chiếc ghế của mình,La Thái Thiên nhìn là biết đó là Bích Tâm nhưng hắn cũng thật sự rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của nàng. Khuôn mặt nàng mặt đỏ hồng phảng phất như vừa mới tắm xong, làn da mịn màng như em bé. Ngũ quan nàng thật sắc sảo,nàng buộc tóc kiểu củ hành búi cao vẫn còn hơi ướt,nhưng lại làm nàng thêm trông rất nhã nhặn. Nàng mặc một bộ váy giúp việc,dù bộ này không giống như loại trong mấy bộ phim của Nhật Bản nhưng cũng làm tôn lên đường cong hình chữ S nóng bỏng của nàng.

Thất ánh mắt của nam nhân kia nhìn mình,Bích Tâm cũng có chút e thẹn. La Thái Thiên thấy nàng như vậy liền ho một tiếng rồi ngồi vào bàn ăn. Bữa ăn cũng chỉ xoay quanh việc vết thương của Lê Huyền Trang và trêu đùa Liễu Ngọc Như cùng nói chuyện với tiểu bảo bối Bối Bối của hắn. Vì chuyện gia đình nên Y Vy và Lệ Thanh không chen vào được,đành phải đợi La Thái Thiên không còn chuyện gì để nói,hai nàng mới gợi lại chuyện xưa. Thấy hai nàng nói lại chuyện xưa của La Thái Thiên,Liễu Ngọc Như và Lê Huyền Trang cũng có chút tò mò nên dỏng tai lên nghe.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.