Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi Ức

Tiểu thuyết gốc · 2703 chữ

La Thái Thiên ăn xong liền chuẩn bị nước đi tắm,dù phòng tắm ở đây không có được xa hoa như khu vực phòng tắm của thủ đô nhưng cũng gọi là không tệ.La Thái Thiên ngồi xuống bồn nước nóng,cảm nhận lấy làn nước ấm bao phủ lấy người mình thì trong lòng thoải mái,nhất thời quên đi ưu phiền của một người lão đại.

Ngay tại lúc này,từ đằng sau La Thái Thiên,một người nhẹ nhàng bước vào.

"Bích Tâm,không phải em đang rửa bát sao." La Thái thiên biết nàng định làm gì,dù giống như là trách mắng đối phương,nhưng trên gương mặt lại lộ rõ ý cười.

"Nhi..nhiệm vụ của một nha hoàn là bồi chủ nhân tắm." Bích Tâm thẹn thùng nói.

"Không sợ ta ăn luôn em sao?" La Thái Thiên tiếp tục dò xét cô nàng

"Thân thể của nô tì là của chủ nhân,chủ nhân muốn thì nô tì sẽ hiến dâng." Bích Ngọc giọng như muỗi nói,cúi xuống bắt đầu kì lưng cho hắn,hơi thở thơm tho phá vào lưng La Thái Thiên.

La Thái Thiên cười,hắn rất muốn chính thức chiếm hữu lấy tiểu yêu tinh này. Dù sao chỉ có cách đó mới bảo đảm là nàng sẽ không bao giờ phản bội hắn cũng như kéo gần khoảng cách với cô nàng này hơn. La Thái Thiên đã bị nếm thử mùi vị bị phản bội một lần nên hắn bây giờ có tính cẩn thận hơn. Nhưng dù cách này hơi hạ lưu một chút,nhưng dù sao cũng là Bích Tâm nàng tự nguyện,hắn cũng không có đắn đo nhiều.

"Kyaaaa!"La Thái Thiên cầm lấy đôi ngọc thủ bé nhỏ của,kéo nàng vào nước,nước bắn tung toé.

"Chủ nhân,chủ nhân thấy thiếp có đẹp không." Bích Tâm e thẹn trong nước,đứng lên hỏi La Thái Thiên.

"Đẹp,rất đẹp." La Thái Thiên thật lòng nói. Trước mặt hắn bây giờ đúng nghĩa chính là một siêu cấp tiểu yêu tinh. Nàng chỉ mặc một bộ áo mỏng,không bằng nói là một lớp vải mỏng,vì bị ướt nên áp vào thân thể nàng làm hiển lộ ra thân thể nóng bóng. Hai quả tuyết lê căng tròn trắng toát,núm tuyết lê hồng hồng vì bị chiếc áo áp sát nên cứng lên. Ở dưới nàng hoàn toàn không mặc gì,để lộ ra kiều đồn kiêu ngạo cùng với một đám cỏ đen xếp thành hàng,còn ở dưới thì có thể thấy một cái khe hồng hào mê người.

La Thái Thiên cũng không nhịn nữa đặt nàng lên rồi lấy tiểu đệ đã căng cứng ra rồi xâm nhập vào. Từng tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên,một đám hoa hồng đỏ nở rộ ở dưới chỗ hai người ân ái. Hơn một tiếng câu thông,Bích Tâm mềm nhũn nằm trong lòng La Thái Thiên. Cũng vì lần đầu của nàng nên La Thái Thiên cũng chỉ dịu dàng mà làm một chút thôi chứ nếu với sức bền của thân của hắn đại chiến một ngày một đêm không phải là không thể.

"Bây giờ e là người của ta,chuyện gì liên quan đến em cũng liên quan đến ta. Ngày mai ta muốn em làm thư kí bên cạnh ta,được chứ."

"Vâng." Bích Tâm kiều mị nói,hai tay vẫn đang vuốt bộ ngực rắn chắc của La Thái Thiên.

La Thái Thiên cũng không có nhiều thời gian với cô nàng,đợi gần đến 9 giờ khi nàng đã ngủ từ trong phòng đi ra,hắn còn rất nhiều việc phải giải quyết. Đến gần nửa đêm,La Thái Thiên xong việc,gấp mấy bộ văn kiện đi ra ngoài. Nhìn qua cửa sở rồi như nhớ lại một điều gì đó,mặt lộ rõ nét tang thương,thì thầm một mình:

"Hôm nay là ngày trăng tròn ư,lâu lắm rồi. Không biết mấy tiểu tử kia thế nào rồi,còn tiểu nha đầu kia nữa. "

La Thái Thiên lấy một chai rượu từ trong không gian giới chỉ ra,ngồi xuống một bãi cỏ trước nhà,vẻ mặt mông lung nhớ lại.

"Thời gian vậy mà đã qua năm vạn năm,ta cũng đã đi qua một kiếp số,mới tưởng hôm qua cùng vui đùa với đám tiểu tử,hôm nay đã là một lão nhân gia sống cùng với tang thương của thời gian,tàn nhẫn của vận mệnh. "

La Thái Thiên thì thầm nhìn bóng trăng trên trời,thật không thể không nhớ lại ngày xưa,cùng bọn tiểu tử nông nổi làm chuyện xấu. Rồi đến lúc cắt máu uống rượu kết bái huynh đệ,cùng nhau trải qua sinh tử chi giao như vậy. Luân hồi đúng như một khất cái,ta cũng chỉ như một chiếc lá lênh đênh giữa dòng sông vận mệnh,mai đi đâu kia về đâu,đến lúc mờ mịt nhân gian,trăng ánh tà tà không nhịn được mà hối hận. La Thái Thiên vừa tu một hớp rượu mà nước mắt tuôn ra,một bàn tay lạnh buốt chạm vào khoé mắt hắn,lau đi giọt nước mắt của sự tang thương. La Thái Thiên quay sang thấy nét mặt Liễu Ngọc Như đang ôn nhu nhìn mình,vẻ mặt ấm áp khiến hắn thật sự an tâm.

"Phu quân,có tâm sự sao,nếu có tâm sự có thể kể với thiếp mà,thiếp sẵn sàng nghe chàng kể."

Liễu Ngọc Như dịu dàng nói với hắn,duỗi đôi đùi ngọc thon dài của mình ra ý vị để La Thái Thiên nằm vào. La Thái Thiên cảm thấy ấm áp,lâu lắm rồi hắn mới có được sự ấm áp như vậy,từ khi làm bậc đế vương,hắn luôn phải giữ thái độ bình tĩnh và lãnh đạm với thế gian,phải tỏ ra thật sáng suốt và uy nghiêm bất cứ lúc nào. Vì thế,gần như chưa từng có ai như vậy với hắn,khiến hắn cảm động không thôi,nhất thời địa vị của Liễu Ngọc Như trong lòng hắn tăng thêm nhiều lần.

La Thái Thiên bắt đầu kể chuyện,đương nhiên không nói đó là mình,nếu không hắn sẽ bị lộ ra bí mật trọng sinh,dù sao hắn cũng đã quyết định sẽ không bao giờ nói cho ai chuyện này.

La Thái Thiên bắt đầu kể về từ khi còn ở phàm giới,khi chưa thăng lên Tiên vực. Hồi đó,hắn chính là một cô nhi,không có người thân thích,sống cùng với sáu người khác. Sau này vì sáu người tình cảm đậm sâu,đều cắt máu tuyên thệ,kết bái huynh đệ. Nhóm lúc đầu có bảy người,hai nữ năm nam,La Thái Thiên chính là lão đại lão ngũ và lão thất đều là nữ,không những thế đều là những vị mỹ nữ tuyệt sắc. La Thái Thiên rất quý họ,luôn che chở mọi thứ cho họ,có thứ gì tốt thì cho họ trước nên lúc đó tình cảm của mọi người rất gắn kết. Lớn rồi,ai cũng đã có chút thành tựu,tiếng tăm nhưng vẫn luôn luôn nhớ lấy hắn,nhất là cô nàng tiểu thất,dù lúc đó cũng đã trở thành một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành,cũng được rất nhiều người cầu thân,nhưng nàng vẫn chỉ có loanh quanh theo hắn. Lúc đó La Thái Thiên cũng ở dưới ánh trăng này,từng hỏi nàng sau này hình mẫu lí tưởng của nàng là gì. Nàng cười rồi trả lời:

"Ta thích nhất là Thái Thiên ca ca,sau này ta sẽ không gả đi,chỉ một mực tại bên cạnh huynh,chăm sóc cho huynh,lúc đó huynh đừng có bỏ Tiểu Thất nha."

"Luyên thuyên,sau này nữ tử nào mà chẳng phải gả đi,chẳng qua muội vẫn chưa gặp được người mình thích thôi. "

"Có a,người ta thích chính là huynh đó." Tiểu thất nhỏ giọng trả lời.

Lúc đó La Thái Thiên nghĩ là nàng không thích gả đi hoặc là đã được mình chăm sóc cho quen rồi,chứ không nghĩ quá nhiều,dù sao lúc đó hắn là một cái tu luyện cuồng,ngoài tu luyện và chém giết ra hắn chỉ quan tâm đến các tiểu đệ và tiểu muội thôi,nên hoàn toàn không biết được hàm nghĩa trong câu trả lời của nàng của nàng.

Chỉ là cuộc vui nào cũng có lúc tàn,lúc đó cũng mấy trăm năm qua đi,nha đầu Tiểu Thất tu vi cũng rất cao nhưng vẫn dính lấy hắn. Một hôm La Thái Thiên tu vi đã đạt đại thành,chuẩn bị tấn thăng Tiên vực,hắn muốn nói chuyện vui này cho các tiểu đệ của hắn. Lúc đầu hắn tưởng mọi người đều vui mừng,nhưng ai trông cũng ủ rũ,nhất là cô nàng tiểu Thất,khóc rống lên. Mọi người đều trừng mắt về phía hắn nhưng La Thái Thiên vẫn không hiểu chuyện gì.

Vào một đêm trăng trước khi đi,La Thái Thiên đang chuẩn bị câu thông với cánh đường mở ra tiên giới,lúc đó tiểu Thất đi vào,hốc mắt vẫn còn đỏ. Nàng nhảy vào lòng hắn lại oà lên khóc nói:

"Thái Thiên ca ca,đừng đi được không,tiểu Thất không có huynh thì ta biết phải làm sao đây. Ai sẽ chải tóc cho ta mỗi khi ta dậy,ai sẽ giúp ta đứng dậy khi ta bị ngã,ai sẽ giúp ta trừng trị Tam huynh khi ta bị khi dễ. Còn nữa,ai sẽ giúp ta đàn khi ta múa. Ta yêu huynh,Thái Thiên ca ca,đừng bỏ ta có được không."

Lúc đó La Thái Thiên thật sự mới hiểu,hoá ra là hồi trước nàng không có nói đùa với hắn. Thật sự trước đây hắn luôn luôn coi tiểu nha đầu này là thân muội muội của hắn mà thật tâm chăm sóc,đối đãi. La Thái Thiên thật sự không nghĩ ra tiểu muội muội mình vẫn chăm sóc hàng ngày vậy mà thật thích mình,trông dáng vẻ nàng thì chắc nàng cũng đã tương tư lâu lắm rồi. La Thái Thiên thở dài,mang nàng đi ra cạnh cầu Tiên Hương,một cây cầu nổi tiếng là diễm lệ. Hoà mình vào dòng người tấp nập,đèn đường mịt mù nhìn lên bóng trăng tà mà huyền ảo,nói:

"Tiểu nha đầu,ta xin lỗi,ta không thể theo nàng được. Nàng biết không,ta không phải là người hợp với nàng,ta thuần tuý chính là một cái man nhân,không hiểu thế gian tình trường. Ta không muốn nàng buồn,nhưng nàng xứng với người tốt hơn ta,chăm sóc nàng,còn yêu nàng hơn ta nữa"

"Không,thiếp chỉ yêu mình chàng,không bao giờ thay đổi,cho dù nước có ngừng chảy,mây có ngừng trôi,cả thiên địa này có ngừng hoạt động, thiếp vẫn chỉ yêu một mình chàng." Nói xong,Tiểu Thất rướn người lên,hôn La Thái Thiên một cách yêu thương nhưng lệ rơi vì trong lòng lại quặn đau.

La Thái Thiên chợt mềm lòng với nàng,trong lòng cũng có một chút bứt rứt khó tả,dù hắn không có tình cảm với nàng nhưng với tính dung túng cũng như thật sự thương cảm nàng nên mặc để nàng hôn mình.

"Được rồi,ta xin lỗi. Tiểu Thất,nàng hãy quên ta đi,ngày mai ta đi tiên vực cũng không biết ngày tháng nào mới trở lại,ta muốn nàng phải thật hạnh phúc,muốn nàng phải biết tự chăm sóc bản thân được không? Nếu có lần sau gặp lại,nàng vẫn còn chưa gả thì ta hứa là sẽ không đi đâu nữa,ở lại với nàng." La Thái Thiên dặn dò xong quay lưng lại,đi về về phòng,chỉ vọng lại một câu cuối như lời định ước.

"Vậy,chàng có thể đàn cho thiếp nốt một lần được không,trước khi chúng ta li biệt." Tiểu Thất nhìn La Thái Thiên đang bước về xa xa,nói ra một câu có ý định từ biệt.

"Được." La Thái Thiên rất vui vẻ đáp ứng,dù sao để bảo hắn cái muội muội này bỏ xuống tâm tư thì đàn một bài đã sao. Dù sao trước đây chính hắn cũng hay đàn cho nàng khi những ngày trăng tròn như vậy.

La Thái Thiên bảo các tiểu đệ về phòng lấy cho mình bộ đàn tranh,mang ra ngoài cho hắn. Mọi người ai cũng vui vẻ đi lấy,dù sao đây cũng là lần cuối bọn họ nhìn thấy vị lão đại của mình. La Thái Thiên ngồi xuống chỗ của mình,ở trước mặt là cây đàn quen thuộc. Dòng người tấp nập thấy vậy cũng ngừng lại,đứng hai phía bên cầu nhìn xem.

Tiểu Thất vào nhà mặc vào bộ váy đỏ,chiếc váy được may bằng tơ mỏng,ở trên có khắc hình ảnh của những con phượng hoàng sống động như đang bay múa. Bộ đồ khiến thân ảnh nàng giống như được biến thành một tiên nữ kiều diễm,xinh đẹp. Nhưng hôm nay tiên nữ lại có vẻ buồn,đứng ra giữa cầu Tiên Hương,đôi môi miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhăn nhó. La Thái Thiên thấy vậy cũng không thể nào vui được.

Hắn bắt đầu đánh đàn,tiếng êm tai vang lên,tiếng đàn như nước chảy mây trôi nghe dịu lòng vô cùng. Nhưng càng nghe họ giống như càng thấy tang thương,càng cảm thấy mất mát giống như chỉ về tâm tình của một người goá phụ xa chồng,cô đơn mà đau đớn. Đây chính là bản "Nữ Nhi Tình",một bản nhạc mà La Thái Thiên bất chi bất giác đàn lên. Tiểu Thất ở trên nghe tiếng đàn cũng múa theo nhạc,thân thể mềm mại như run lên từng hồi, ẩn dấu trong điệu múa một loại đau thương của việc bị từ chối đợi cũng như nỗi khổ của một người vợ thiếu chồng.

Mỹ nhân như hoạ vương tình

Nguyệt quang như rọi bóng hình hồng nhan

Mỹ nhân chan chứa tim ai

Bóng hình năm ấy ngồi đàn bên trăng

Một đàn một vũ Tiên Hương

Nỗi niềm thiếu nữ vấn vương một mình

Đường tình vất vưởng nhiều đau

Hồng nhan vẫn đợi không sau đổi lòng!

Cho đến khi mọi người thấy từng giọt lệ rơi xuống từ khoé mi nàng thì mới ngộ ra,tất cả đều như chìm vào tĩnh lặng và đồng cảm với cô gái.Thiên nhiên cũng như nghe thấy tiếng lòng nàng,gió cũng ngừng thổi,mây cũng ngừng trôi chỉ có diễm lệ mà tang thương nguyệt quang vẫn chiếu xuống rọi lại bóng lưng hồng nhan xuống mặt nước. Giống như thế gian lãnh đạm này chỉ còn có mỗi hai người,một người thì thấy đau buồn như đến đứt đoạn con tim ,một người thì cảm thấy cô đơn và mất mát. Sau một lúc,tiếng đàn kết thúc,chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng và một tiếng khóc như vỡ oà của người con gái vang lên. Thiên địa nhật nguyệt đều tan theo nỗi lòng của người con gái.

La Thái Thiên không đành lòng nhìn,bay lên trời dùng tay mở kết giới xuyên qua Tiên giới chỉ vọng lại một câu nói làm ai nghe thấy cũng phải cảm thương cho số phận người con gái:

"Anh xin lỗi,hãy sống tốt và đừng nhớ đến anh."

Trở lại thực tại,

"Tối đấy,người con gái đó đã khóc rất lâu,người nam nhân đó đương nhiên biết nhưng cũng bất đắc dĩ không thể làm gì."

La Thái Thiên nằm trên đùi Liễu Ngọc Như nói rồi im lặng. Liễu Ngọc Như có cảm giác La Thái Thiên kể về câu chuyện cuộc đời của hắn vậy,nếu như không phải La Thái Thiên mới mười tám tuổi thì nàng sẽ chắc chắn đó là hắn. Bới vì lúc hắn kể,dường như giọng nói cũng run rẩy,vẻ mặt khổ sở mà day dứt giống,mặt trăng cũng nhấp nháy từng hồi giống như đồng cảm cũng như thương tiếc cho số phận của thiếu nữ trong chuyện.

Chỉ là La Thái Thiên biết tất cả đều là thật,hắn một mực tự nhủ sau này có được tu vi cao cường hắn sẽ đi đón nàng về,không cho nàng thêm uỷ khuất vì mình nữa. Chỉ là hắn cũng lo lắng nếu lỡ đâu nàng đã gả đi hoặc đã vẫn lạc rồi thì sao,nếu vậy chắc hắn cả đời sẽ không bao giờ tha cho chính mình.

TG:Chương này hơi cảm xúc một tí anh em ạ,nên mình sẽ viết ngắn hơi xíu. Còn bắt đầu từ chương sau lại trở lại bình thường nhá!

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.