Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị động trong sông

Tiểu thuyết gốc · 3059 chữ

Bốn ngày sau,tại Bắc Bình Thôn,mọi người đã bắt đầu làm quen với cuộc sống nơi đây. Từng ngôi nhà gỗ được dựng lên ở gần thôn,mọi người ra vào tấp nập. Ở trong thôn,những người đói khát đầy đường cũng đã ít đi hơn nửa,thay vào đó là một hàng người dài từ trong dân khu đến quân khu. Ở đầu hàng người,từng người dân đang bình tĩnh lấy bát cháo loãng nóng từ người nhân viên phân phát.

"Đại nhân,cho tôi thêm một xíu đi."

"Soái ca,cho tôi thêm một xíu được không,tối nay tôi cho anh qua đêm."

"Cậu hì à,cậu nể mặt lão nhân này phân phát thêm cho tôi được không?

Từng người từng người đi lên vừa lấy cháo vừa thảm thiết cầu xin,ai cũng muốn để đối phương nhìn thấy một mặt thảm thương của mình để cầu thương hại từ họ. Nhưng những người phân phát cháo cũng không quan tâm,La Thái Thiên chính là từ ba ngày trước đã ra quyết định,mỗi buổi sáng và buổi chiều,người thường trên khắp cả thôn sẽ được phân phát một bát cháo loãng miễn phí,người già và trẻ con sẽ được phát một tờ giấy chúng minh thân phận để nhận được trợ cấp nhiều hơn một chút.

Tổng cộng có tất cả ba khu phân phát cháo,người phân phát đều từ quân khu mà ra,không ai dám to gan đi cướp những chỗ phân phát cháo này cả. Vì ngày hôm nọ,một người bất mãn vì mình được ít cháo(thực chất là đủ) nên cố gắng vào đề nghị và đe doạ người phân phát đưa thêm cháo. Kết quả là người ấy bị lôi đi như một con chó chết rồi cấm được nhận hỗ trợ cháo loãng miễn phí một tuần. Kể từ đó chỉ có người xin phát thêm cháo chứ cũng không ai dám to gan đi gây sự cả,cái giá của việc đấy không phải là bọn họ có thể chấp nhận.

Lúc này,La Thái Thiên đang ở phòng làm việc mới,một tay vừa xem các tài liệu còn tay kia thì ôm Bích Tâm. Hôm nay Bích Tâm mặc một bộ đồ văn phòng màu đen bó sát người làm nổi bật lên đường cong hình chữ S mê người của nàng.

"Ưm...ư,chủ...nhân anh thật hư,ư.. đừn..đừng có vê nó nữa. Có văn bản mới cho anh từ bên Long Vũ gửi a." Bích Tâm đỏ mặt tránh thoát khỏi ma trảo đang vân vê kiều đồn to tròn của nàng,một bên cầm một một vài tờ giấy được kẹp ngăn nắp đưa cho La Thái Thiên

"Ui,hình như nơi này của em lại lớn hơn một chút. A,văn bản à, đâu đưa anh xem." La Thái Thiên đưa tay lên mũi ngửi mùi hương từ thân thể nàng,vẻ mặt thoả mãn như hít cần rồi mới cầm xấp giấy của Bích Tâm đưa cho.

La Thái Thiên lật xem từng trang,vẻ mặt không biết nghĩ cái gì,một bộ dáng hài lòng hiện ra nhưng sau đó lại vụt tắt thay vào đó là sự âm trầm. Trong văn bản có ghi,thử nghiệm với nước sông được đun sôi thành công,sau đó là những thông số và những thông tin về cuộc thử nghiệm. Cuộc thử nghiệm này là La Thái Thiên muốn tìm một nguồn nước an toàn,hắn đương nhiên đầu tiên nghĩ đến là nước sông gần làng rồi sau đó hắn đưa Long Vũ đi làm việc này,La Thái Thiên là muốn thử đun sôi nước sông xong cho những người được chọn làm thử nghiệm uống,xong rồi đợi phản ứng xảy ra. Với kết quả này,có nghĩa là từ nay về sau nếu muốn thì có thể dùng nước sông để thay nguồn nước hi hữu lấy được từ trong siêu thị,đây chính là tin đáng mừng.

Nhưng văn bản này không chỉ có nói về cuộc thử nghiệm,Long Vũ còn nói về những thuỷ sản dưới sông. Sông gần Bắc Bình thôn tuy không phải là to nhưng cũng là một con sông có rất nhiều tôm cá và nước đặc biết sạch. Người dân Bác Bính thôn từ khi Mạt thế xảy ra đã mang ý nghĩ ra sông này để săn bắt thuỷ sản kiếm ăn,nhưng một khi mò xuống nước thì sẽ bị một con lươn dài từ dưới nước vồ lấy ăn thịt đến xương cũng không tồn.

La Thái Thiên thấy vậy liền muốn đi xem thử,nếu muốn đỡ lo nghĩ về vấn đề đồ ăn,lương thực thì cái sông này chính là một cách. Vậy thì trước tiên hắn phải diệt sạch đám quái vật kia trong sông kia đã.

"Bích Tâm,em đi báo với Văn Chiến,bảo hắn lấy mấy người trong đội, một ít thịt và mấy bịch máu tươi cũng với mọt cái lưới lớn ra sông cho anh." La Thái Thiên véo má nàng một cái rồi đi ra ngoài. La Thái Thiên đi ra khỏi phòng làm việc rồi đi xuống,muốn đi qua sông thì hắn sẽ phải đi qua dân khu,cũng thuận tiện xem xét tình hình dân khu thế nào.

"A,thủ trưởng anh đi ra ngoài à."

"Chào thủ trưởng,một ngày tốt lành a."

"Thủ trưởng,anh muốn đi đâu a,có muốn vào nhà tôi ngồi tí?"

"..."

La Thái Thiên từ trong văn phòng của hắn đi ra sông,trên đường ai cũng vui vẻ cúi đầu chào hắn vì qua một số ngày mọi người đều biết hắn là một người lãnh đạo tốt,ít nhất là vẫn tốt hơn tên Sở Thành kia,đến một bữa ăn miễn phí còn không cho họ được. La Thái Thiên cũng gật đầu chào mọi người biểu thị sự gần gũi với những người dân,dù sao về thì hắn cũng từng là bậc đế vương,nếu muốn căn cứ yên ổn thì phải lấy lòng những lớp cuối cùng này trước.

Qua một màn khách khí,La Thái Thiên đi đến bờ sông rồi dạo quanh một vòng. Qua xem xét,La Thái Thiên thấy mặt sông chảy vẫn ôn tồn như thường,nước vẫn trong xanh,không có mùi gì đặc biệt. Đứng ở hồ xem xét một lúc,Văn Chiến cầm một chiếc túi màu đen nhìn trông rất nặng cùng hơn mười người cầm súng và Bích Tâm đi về phía La Thái Thiên.

"Thủ trưởng,anh tìm tôi?" Văn Chiến cười nhìn La Thái Thiên.Qua quá trình tiếp xúc,hắn có thể thấy La Thái Thiên đã tín nhiệm hắn và coi hắn là bằng hữu nên hắn mới dám nói với La Thái Thiên như vậy.

"Um,tôi muốn cậu giăng lưới ở giữa sông rồi thả xuống một bịch máu tươi và một miếng thịt xuống đó." Sau đó La Thái Thiên quay qua đám người câm súng rồi nói:

"Còn các cậu lấy ra năm người để ý tấm lưới,tí nữa tôi hô "kéo" thì các cậu kéo lên được chưa. Còn những người còn lại thì dàn xung quanh tấm lưới,nếu có dị động thì tôi sẽ hô "bắn",lúc đó các cậu hiểu phải làm gì rồi chứ."

"Đã rõ,thưa thủ trưởng." Những ngươi được sắp xếp đồng thanh hô lên rồi đi về vị trí.

Văn Chiến giăng lưới xong rồi lấy một bịch tiết động vật ra rồi cắt,ném xuống sông. Trên mặt sông trong xanh nổi lên những giọt huyết màu đỏ,Văn Chiến cũng không đợi,trực tiếp ném một miếng thịt lợn xuống.

1 phút. 2 phút. 5 phút!

Qua năm phút đồng hồ,vẫn chưa thấy động tĩnh gì. La Thái Thiên ở trên vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Chợt mặt nước vốn vô cùng tĩnh lặng chợt dao động,một thứ gì đó bơi siêu nhanh về hướng miếng thịt. La Thái Thiên nhíu mày,chỉ chưa đầu ba giây,con vậy đó cắn xé moeengs thịt nhưng cũng bị mắc vào lưới.

"Kéo!" La Thái Thiên hô to. Năm người kia đã sớm chuẩn bị sẵn,một hơi kéo thứ kia lên bờ.

Chỉ là hình dạng của con vật kia khiến bọn họ cảm thấy hoang mang. Đó thì đúng là một con lươn nhưng nó lại dài đến kinh người,chiều dài thân thể lên đến 3m,nó cũng to gấp 8 lần con lươn bình thường,trọng lượng ước trừng được 200kg.Con lươn bị kéo lên bờ thì cố gắng dãy dụa,nó dùng thân mình để cố gắng thoát đi cái lưới vướng víu,nhưng mà không được.

"Bắn!" La Thái Thiên hô,hàng loạt những khẩu AK 47 đã được lên nòng đồng loạt nổ súng. Con vật này đương nhiên không thể chống chọi với súng đạn,trực tiếp bị bắn chết. La Thái Thiên thấy vậy liền suy đoán,một con lươn như vậy mà có tu vi Tụ Khí tâng năm,bằng La Thái Thiên,cũng thật quá biến thái đi.

La Thái Thiên lấy ra thanh kiếm của mình,rạch bùng con lươn ra lấy ra một viên hạch màu đỏ bằng đốt ngón tay cái. Đúng như hắn nghĩ,những con lươn này cũng có thú hạch,tinh hoa của linh thú. La Thái Thiên hớn hở vì kiếm được món lớn, hắn đương nhiên biết những con linh thú như thế này đều là ăn được,còn rất tốt nữa. La Thái Thiên mới nói với một tên lính gần đó:

"Cậu đi về gọi thêm chục người nữa đến đây,gọi thêm cả đội hậu cần nữa." Nói xong La Thái Thiên nói tiếp với mọi người:

"A Chiến cậu cứ tiếp tục đi,lần này mười người ra để ý cái lưới,tôi nói mọi người kéo thì lại kéo lên,hiểu chưa."

"Rõ rồi,thủ trưởng."

Mười người được chọn ra chỗ cái lưới,chuẩn bị nhận lệnh. Văn Chiến lại tiếp tục thả thêm một bịch máu xuống rồi cầm miếng thịt vứt theo. Lần này lâu hơn một chút,mưới phút sau,mặt nước đã chìm vào yên lặng lại lần nữa rung động,mà có vẻ rung động lần này lớn hơn lần trước. La Thái Thiên và mọi người lại nhìn thấy một bóng đen vụt tới đớp lấy miếng thịt xong rồi lại bị mắc vào lưới.

"Kéo!"

La Thái Thiên hô to,mười người tromg tư thế chuẩn bị chỉ chờ có vậy,lập tức dùng sức kéo lên. Chiếc lưới to lớn cùng với con lươn bay lên đập xuống đất. Con lươn lần này còn dài hơn con trước đến hai mét,nhìn dáng vẻ của nó đen ngòm,trông rất phản cảm,con này phải nặng đến 400kg.

"Bắn đi."

La Thái Thiên hô lên tấn công. Từng người lính đứng chờ sẵn không chần chừ,trực tiếp giơ súng lên bắn. Từng viên đạn bắn lên da của con lươn,nhưng da nó quá trơn nên những viên đạm vừa va chạm đã bay ra.

"Bắn vào mắt,điểm yếu nó là mắt."

La Thái Thiên thấy vậy liền hô lên. Mắt chính là điểm yếu chí mạng của mọi sinh vật,bởi vì nó thường rất yếu và cũng là một cộ vị gần não bộ.Mọi người nghe vậy mới đổi hướng sang mắt mà bắn,từng viên đạn xuyên qua mắt,trực tiếp vọt thẳng lên não. Qua mấy giây,não của con lươn chắc cũng đã bị đạn công phá thành một đống bầy nhầy.

La Thái Thiên tiếp tục trèo lên thân con lươn,dùng kiếm tạch bụng nó ra,lại lấy ra một viên thú hạch to bằng đốt ngón tay cái,lại nhét vào không gian giới chỉ. Vậy là La Thái Thiên tổng cộng đã thu thập được ba viên thú hạch,nhưng mà ba viên đều chưa một lượng hung tính quá cao,cho đến hiện giờ hắn vẫn chưa xử lí được ba viên thú hạch này nên đành vứt một bên.thấy hai cái xác lươn vẫn nằm đấy,La Thái Thiên cũng thấy trời cũng có điểm đen,nói với Văn Chiến:

"Được rồi,anh đi lấy một nửa con lươn nhỏ mang đi nấu cháo cho người dân đi. Còn lại thì chia cho quân khu,chia cho các anh em tẩm bổ. Còn lại thì lập một xưởng làm đồ khô để cất giữ. À,anh tuyển thêm một số người làm một cái lưới thật to đi,cao 3m dài 150m là được,ngày mai tôi cần luôn."

"Được rồi,thủ trưởng."

Xong La Thái Thiên chào bọn họ rồi dắt Bích Tâm đi về phòng làm việc của hắn,La Thái Thiên cần lấy một số thứ trước rồi sau đó mới về nhà. Đi về nhà,La Thái thiên đi tắm một hồi rồi mới ăn cơm. Hôm nay đồ ăn thịnh soạn hơn mấy bữa trước vì bữa tối nay có lươn nhiều món. La Thái Thiên ngồi vào chỗ rồi nói:

"Được rồi,mọi người ăn cơm thôi,hôm nay săn được vài con lươn,ăn nhiều vào." Nói xong hắn gắp thịt lươn vào bát của Liễu Ngọc Như vfa Lê Huyền Trang.

"Ưm,ngon,ngon quá." Mọi người ai cũng gắp một miếng lươn lên miệng ăn,thịt lươn mềm,như tan trong miệng. Ăn xuống bụng thì như cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu phân tán khắp cơ thế khiến tạo ra một cảm giác khoan khoái.

"Vết thương của em sao rồi?" La Thái Thiên vừa ăn vừa hỏi Lê Huyền Trang.

"Dạ cũng hết rồi ạ." Lê Huyền Trang khuôn mặt có chút vui mừng nói.

"Ừm,vậy ngày kia em và Như nhi cùng nhau đi xuống Trần Khôn trấn nhỏ dưới kia tiêu diệt tang thi giúp a kiếm lương thực được không. Anh sẽ phái một đoàn người đi theo bọn em." La Thái Thiên nhìn Liễu Ngọc Như rồi nhìn Lê Huyền Trang nói. Hắn là muốn cho hai người một ít chiến tích,dù sao cả hai người đều không phái loại người thích yên phận,ai cũng muốn cùng mình chiến đấu sau này nên ít nhất cũng phải cho họ một ít quân,nhưng quân dưới chướng hắn ai không phải là người tâm cao khí ngạo,họ phục cũng chỉ là tấm lòng và thực lực mà thôi. La Thái Thiên cái này là nhất tiễn song điêu,vừa để Lê Huyền Trang thanh danh cao lên trong đại quân của cũng như để hai người bọn họ đi rèn luyện thực chiến. Nhưng vẫn là cái thứ ba là để bọn họ hoà thuận hơn,dù cả hai đều chấp nhận nhau nhưng La Thái Thiên cũng không thể biết chắc trong thâm tâm hai người thực sự nghĩ gì,vạn nhất bọn họ nói thế nhưng trong tâm đều không phục thì thật sự khó sống cùng nhau.

"Vâng." Cả hai người đều đồng ý,Liễu Ngọc Như là người kích động nhất. Nàng luôn muốn có một ngày mình cùng hắn chiến đấu chứ không phải là ở sau hắn nhận che chở.Gần đây nàng vừa lên được Tụ Khí Tứ trọng và La Thái Thiên cũng dậy nàng thêm mấy môn công pháp phù hợp cho nàng học. Đến bây giờ thì ít nhất trong quân cũng có thể đứng vào hàng ngũ cao thủ.

"T..tôi cũng muốn đi." Mạt Linh Vận nghĩ mãi rồi nói ra một câu,dạo gần đây nàng đều sống nhờ nhà La Thái Thiên rất sung sướng. Nhưng với bản tính kiêu ngạo của nàng thì không chấp nhận được như vậy. Nàng biết nàng chỉ là nhờ quan hệ với Y Vy thì mới được ở đây,nếu không một tiểu thư đài các đến chói gà không chặt như nàng thì chỉ có thể làm thường dân mà thôi. Nàng là muốn mình có thể giống như bọn Liễu Ngọc Như,quang minh chính đại lập công rồi ở đây.

"Ách...cô thật sự muốn đi sao Mạt tiểu thư." La Thái Thiên không nghĩ nàng sẽ nói vậy, dù hắn có chút hơi bất mãn với điều kiện của nhưng vì thế hắn thấy được nàng cũng không cam tâm tình nguyện làm con ở. Nhất thời hảo cảm của hắn đối với nàng cao lên.

Mạt Linh Vận kiên quyết gật đầu.

"Tôi rất xin lỗi,Mạt tiểu thư. Tôi không thể đồng ý với điều kiện của cô,đây không phải là đi một chuyến đi du lịch,mà đây chính là đi chiến đấu với tang thi,bất cứ lúc nào cũng có thể chết người. Tôi cũng không có đủ người để có thể chăm lo cho an toàn của cô được đâu Mạt tiểu thư." La Thái Thiên nghiêm túc nói,hắn là có ý muốn thăm dò cô nàng này.

"Tôi chính là muốn đi giết tang thi đấy,thì sao? Anh quản được tôi sao." Mạt Linh Vận có chút tức giận nói,nàng rất ghét bị người ta nói thẳng cho như vậy. Chính hắn vậy mà bảo nàng như thế khác gì nói nàng chính là cái nhị thế tổ đâu,sao mà không tức cho được chứ.

La Thái Thiên nhíu mày,đây là lần thứ hai cô nàng này dám nói với mình theo cái giọng đó. Nếu là người khác thì chắc chắn đã là người chết,nhưng bên cạnh Y Vy nhìn mình cầu khẩn nên cũng đành chấp nàng,nói:

"Vậy được,để tí tôi an bài cô vào đại đội hai. Nhưng một khi đã vào quân đội,tôi mặc cô ngày xưa là cái dạng gì chủ tịch,thì vào đó tất cả mọi thứ đều phải nghe theo đại đội trưởng,quân lệnh như núi,nếu không nghe thì cứ theo quân pháp mà xét xử." La Thái Thiên nếu đã bỏ qua cho nàng thì cũng rất tán thưởng với tính cách quật cường này,nhưng nàng cũng chỉ là một cái chủ tịch,cái gì chém giết sự tình cũng chưa từng thấy,hắn nghĩ là chỉ vòng một ngày nàng sẽ không chịu nổi thành thật mà đi về thôi.

"Được,tôi đồng ý với anh." Mạt Linh Vận biết đây chính là cơ hội duy nhất của mình,đành thoả hiệp với La Thái Thiên.

Sau bữa ăn,La Thái Thiên đi ra ngoài sân trước để tu luyện. Buổi tối hôm nay gió thổi nhẹ nhẹ,bâu trời không có mây khiến lộ ra một khoảng tinh không đầy sao. Ngồi hóng mát một lúc,hắn mới có tâm tư ngồi xuống toạ thiền,chuẩn bị tu luyện. Qua mấy ngày, tu vi của hắn cũng đã tăng lên Tụ Khí ngũ trọng đỉnh cao,phỏng chừng chỉ cần trong đêm nay là có thể thăng lê lục trọng luyện tạng chi cảnh. Hắn bắt đầu câu thông với Vạn Tinh Tụ Linh pháp rồi bất đầu tu luyện

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.