Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắn nước ở hồ

Tiểu thuyết gốc · 3304 chữ

Buổi sáng hôm sau,La Thái Thiên từ trong toạ thiền tỉnh dậy,đôi mắt trong phút chốc như có đạo quang mang màu trắng lấp loé,khí tức của hắn dường như tăng lên một đoạn.

Tụ khí lục trọng,luyện tạng chi cảnh-Thành!

La Thái Thiên đứng lên,thất thần một chút,hắn là đang kinh ngạc khi thấy thêm một đạo kí ức trong thức hải.

Chu Tinh Chỉ!

Trong não hải của hắn,một bóng người màu đen đứng trong tinh không,khi hắn di chuyển,một bước chính là cả thiên thu. Điều kinh khủng hơn đó chính là nếu nhìn kĩ,có thể thấy người này cực kì to lớn,hắn được cấu tạo bằng hàng vạn tinh cầu lớn nhỏ. Lúc này,La Thái Thiên cực kì kinh sợ,đây phải là tồn tại mạnh cỡ nào. Kiếp trước hắn vẫn chưa nhìn thấy người nào cường đại như vậy cả,phảng phất như thế gian tất cả mọi thứ trước mặt loại tồn tại kia chỉ như hạt bụi,còn hắn với tu vi tiên vương thì cũng chỉ là một con kiến mà thôi. Đúng là nhân ngoại hữu nhân,thiên ngoại hữu thiên a.

Bất chợt,người kia đứng lại,trước mặt hắn chính là một không gian vô tận với đầy rẫy những làn khói màu hồng. Nhưng La Thái Thiên chắc chắn đó là tập hợp của các hành tinh bằng một cách kì lạ nào đó mà biến thành như vậy. Người đó giơ ra một chỉ,một vệt sáng từ trong ngón tay hắn bay ra về phía làn khói. Chỉ trong vài tích tắc,từ trong làn khói,loé lên vài đạo quang mang kì dị,làn khói bắt đầu từ từ mờ ảo xong biến mất.

Sau cảnh người kia ra một chỉ đó,La Thái Thiên hít một ngụm lãnh khí, người lúc nãy thật sự quá cường đại,người kia thật sự cường đại đến mức không còn ở trong phạm vi hiểu biết của con người nữa. Nhưng La Thái Thiên chợt nghĩ đến một lí do,chắc chắn đó là người tạo ra Vạn Tinh Tụ Linh Pháp,và đó cũng là người đầu tiên có huyết mạch Vạn Tinh Thánh Thể. Còn chiêu vừa rồi,hắn chắc chắn đó chính là Chu Tinh Chỉ vừa xuất hiện trong não hải của hắn.

La Thái Thiên thấy vậy liền mừng như điên,như vậy có nghĩa là sau này hắn tu công pháp này lên chung cực tầng,cũng có thể như vị cường giả kia. La Thái Thiên không chần chừ,bắt đầu theo như khẩu quyết trong đầu mà tập luyện. Tập luyện từ buổi sáng đến tận tối,hắn vậy mà mới miễn cưỡng thi triển ra được chiêu thức này. Phải biết rằng với linh trí của hắn thì muốn học một loại công pháp Thiên-Địa-Huyền-Hoàng là việc rất dễ,còn về tiên cấp năm cấp đầu thì vẫn có thể học tốt,nhưng còn năm cấp sau thì mới có thể miễn cưỡng học,nhất là Tiên cấp công pháp cấp chín hoặc cấp mười thì hắn còn chưa từng gặp(1). Nhưng đến mức cả một ngày chỉ miễn cưỡng bước vào bất nhập lưu thành thạo thì La Thái Thiên có thể chắc chắn rằng đây là một bộ công pháp siêu việt Tiên cấp.

Nhưng vì thế nên uy lực của nó cũng rất mạnh,hắn chỉ ra một chỉ,một hòn đá to lớn ước chừng nặng hai tấn trực tiếp bị nổ tung. Đương nhiên La Thái Thiên cũng không chắc đây là uy lực tận cùng của chiêu này,vì có thể là hắn chưa thấy tảng đá nào to hơn tảng đá kia thôi. Nhưng cái được cũng phải trả giá bằng cái mất,hắn có thể cảm giác là với thực lực hiện nay hắn chỉ có thể sự dùng chiêu này một lần thôi. Nhưng La Thái Thiên cũng đã rất vui vì đây có thể làm chiêu để mình dùng như một cây cỏ cứu mạng lúc nguy cấp.

La Thái Thiên luyện tập xong rồi đi vào trong nhà,để việc tu luyện của mình có hiệu suất cao nhất nên La Thái Thiên đã bảo Liễu Ngọc Như không cần mang đồ ăn cho hắn. Nhưng sau một ngày mệt mỏi,cái bụng của hắn bắt đầu biểu tình kịch liệt,dù gì thì La Thái Thiên vẫn chưa đến tích cốc cảnh giới,không ăn uống mà vẫn sống được.

La Thái Thiên đi về phòng mình,định bảo Liễu Ngọc Như hầm cho hắn chút đồ ăn,nhưng cảnh sau đó lại làm hắn không nghĩ đến cái bụng đói meo của mình nữa. Chỉ thấy cảnh trên chiếc giường mà hắn hay nằm,Liễu Ngọc Như cùng với Lê Huyền Trang đang nằm ngủ. Hôm nay cả hai người đều mặc một cái áo mỏng và mấy chiếc quần lót ren hắn mua cho các nàng,vì là ở nhà nên cả hai đều không có mặc áo ngực. Vì mặc chiếc áo mỏng và thiếu vải làm lộ ra cả một vùng ra thịt trắng như tuyết,chiếc ão cũng không thể che được hai núm tuyết lê vươn cao lên. Đôi đùi ngọc tẳng tắp và một “vườn” lá đen rậm rạp nhưng không bừa bộn xếp thành hàng cùng với khe rãnh huyền bí hồng hào như ẩn như hiện trên chiếc quần lót có phần quá mức khiêu gợi này.

Không nhịn được nữa,La Thái Thiên từ từ tiến đến thật chậm để làm cho hai người không phát hiện. Dùng bàn tay thô của mình sờ lên tai Liễu Ngọc Như xem nàng có ngủ thật chưa. Thấy nàng ngủ say rồi,La Thái Thiên vui như được mùa bắt đầu vân vê hai trái tuyết lê của mềm mại của nàng.

"Ưm..ư." Liễu Ngọc Như trong vô thức rên lên một tiếng yêu kiều. Khuôn mặt nàng bắt đầu đỏ lên làm cho nàng thêm vẻ kiều diễm ướt át. La Thái Thiên bắt đầu dùng ma chảo của mình xâm nhập vào trong áo nàng,còn tay kia thì bắt đầu bóp lấy kiều đồn mềm mại.

"Hự.. Phu quân,ngươi đang làm gì a." Liễu Ngọc Như cảm thấy được hai nơi nhạy cảm của mình bị tập kích nên bật dậy,nhìn thấy người nam nhân như tên trộm đang vuốt ve nàng rồi lại nhìn sang bên cạnh thấy Lê Huyền Trang vẫn đang say giấc bên cạnh, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ.

"Suỵt,ta đang khám cho nàng,để xem mấy ngày này nàng có phát triển thêm chút gì không." La Thái Thiên cười vô lại,hai tay vẫn liên tục lướt qua lại những chỗ nhạy cảm của nàng. Đôi môi cũng không chịu yên,mò xuống mút lấy nhũ hoa của nàng.

"Ưm..Trang.. Ưuu.. Nhi đang ở bên..ư..đừng." Liễu Ngọc Như dù thiếu thốn,nhưng vẫn biết xấu hổ,nàng không thể làm điều này bên cạnh hảo tỉ muội của mình được. Nhưng nàng không biết,tiếng thở dốc cùng với sự uốn éo của cơ thể nàng đã phản bội lại lời nói của nàng,cũng làm thú tính của tén đàn ông kia tăng cao.

"Không sao đâu,nếu nàng dám làm phiền chúng ta,cùng lắm thì...làm thịt nàng luôn. Với cả ta nghĩ cơ thể nàng sẽ không đồng ý nếu ta dừng lại đâu." La Thái Thiên nói rồi lấy ngón tay trong âm đ*o nàng ra,một dòng chất dịch sền sệt đi theo ngón giữa của hắn chảy xuống.

"Vậy đến đi,ta hết chịu nổi rồi."

Liễu Ngọc Như nói rồi cầm cây gậy đã sớm cang cứng kè vào cửa âm đ*o của mình. La Thái Thiên cũng không trêu đùa với nàng nữa,trực tiếp đút vào. Khoái cảm từ bên dưới truyền đến cùng với việc "vụng trộm"của hai người khiến La Thái Thiên hưng phấn không thôi. Sau một hồi mây mưa,Liễu Ngọc Như bị La Thái Thiên làm cho không còn điểm sức lực,mềm nhũn nằm vào lòng hắn. La Thái Thiên định bỏ đệ đệ ra khỏi nàng nhưng nàng lắc cặp kiều đồn không cho tiểu đệ đệ đi ra. Hai người cứ thế ôm nhau ngủ.

"Kyaaaa!" Buổi sáng sớm,khi hai người đang say giấc nồng thì Lê Huyền Trang kêu to lên,mới tối hôm qua nàng cùng Liễu Ngọc Như nói chuyện đến ngủ quên mất. Lúc sáng dậy thấy Liễu Ngọc Như cùng La Thái Thiên đang trần truồng ôm nhau ngủ,hình như hai người đêm qua nhân lúc mình ngủ đã làm những việc "tốt". Thảo nào hôm qua nàng đang say giấc thì hiện ra xuân mộng,sờ xuống quần lót thì thấy nó đã ướt đẫm,Lê Huyền Trang muốn đi ra ngoài,nhân lúc hai người chưa dậy đào tẩu,sợ họ thấy cái quần lót đã ướt đẫm của mình.

"Tiểu nha đầu,mới sáng sớm em kêu cái gì. Em nghĩ ta không dám thịt em sao." La Thái Thiên mở mắt ra nhìn nàng nở nụ cười như sói nhìn mồi.

"Anh,vô sỉ." Lê Huyền Trang biết La Thái Thiên định nói đến cái gì thì không khỏi đỏ mặt,nàng biết sớm muộn thì mình sẽ trao thân cho người đàn ông này. Nhưng được kể lại từ Liễu Ngọc Như biết được phá thân rất đau, đau đến mức "chết đi sống lại". Nghe được những thứ đó khiến tâm lí Lê Huyền Trang sinh ra một tia lo sợ mà trốn tránh.

"Răng ta vẫn rất trắng và đẹp a,nàng không thấy sao." La Thái Thiên nhe hàm răng sáng bóng xếp thành từng hàng. Chợt hắn để ý thấy nãy giờ Lê Huyền Trang ăn nói lắp bắp,tay thì cứ che giữa hai chân,giống như có điều gì mờ ám đang che dấu hắn.

"Em có cái gì che dấu anh à." La Thái Thiên thẳng thắn hỏi,đôi mắt nhìn về phía tay đang kẹp dưới háng cô nàng.

"Khô..không có." Lê Huyền Trang xấu hổ nói,đây là lần đầu tiên nàng nói dối hắn,trong lòng bối rối không thôi.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng,La Thái Thiên biết là mình đã đoán trúng,rút cây thương trong Liễu Ngọc Như ra rồi lại gần cầm tay cô nàng. Thấy dáng vẻ khoả thân của La Thái Thiên,Lê Huyền Trang xấu hổ không thôi,tay càng nắm chạt vào quần lót ướt đẫm của mình. Thấy nàng không chịu buông,La Thái Thiên cười bỉ ổi rồi lè lưỡi ra liếm lấy rái tai nàng rồi nói:

"Bé ngoan,mở ra cho ca ca xem nào,mở ra ta thưởng ngươi "kẹo" a."

Cảm nhận được hơi nóng phả vào tai nàng,giống như có một giòng điện xâm nhập chảy qua khắp cơ thể khiến nàng mềm nhũn ra,tay cũng vô ý buông lòng. La Thái Thiên bỏ tay nàng ra thấy được chiếc quần lót ướt sũng,trên đấy còn có toả ra hương thơm thoang thoảng.

"Ồ,không nghĩ Trang Nhi của ta thật là hư a. Nàng nói xem,ta nên trừng phạt nàng thế nào đây." La Thái Thiên nói rồi trêu chọc vào âm v*t đã sớm cứng lên.Bị tập kích bất ngờ,Lê Huyền Trang lấy tay muốn gạt ma trảo kia ra nhưng càng gạt hạ thân nàng càng cảm thấy tê tái,sau một lúc chống cự,nàng như cảm thấy thứ gì đó trong người mình chuẩn bị trào ra.

"Ư..ư." Lần đầu đạt đến cao trào của nàng vậy mà xảy ra như vậy. Sau cao trào,thân thể nàng vẫn run rẩy từng hồi. La Thái Thiên trường thương đã cứng trở lại,chuẩn bị vạch ra định cởi cái quần lót ướt sũng ra rồi sủng hạnh nàng một phen. Hắn cười hắc hắc dâm dục nói:

"Để ta cho nàng xem cực lạc của đàn bà,ta đảm bảo nàng sau khi thử sẽ không bao giờ quên."

"Dạ,xin nhẹ nhàng với thiếp." Biết thú tính của người đàn ông này đã nổi lên,Lê Huyền Trang không định chống cự nữa,nàng muốn nhân cơ hội này phá tấm rào cản giữa hai người.

Cốc cốc!

Đại sự sắp thành thì lại bị một tiếng gõ cửa phá đám,La Thái Thiên tức giận hỏi:

"Ai?"

Thấy La Thái Thiên giọng đầy tức giận,Bích Tâm ở ngoài run sợ nói:

"Văn đội trưởng muốn gặp anh."

"Thái Thiên,anh đi đi,lỡ đâu có việc gì đó quan trọng thì sao." Lê Huyền Trang nghe được tiếng của Bích Tâm trong nội tâm lại có một tia phản kháng,đẩy La Thái Thiên ra rồi ra khỏi giường mặc quần áo.

"Được rồi,tôi ra ngay."

La Thái Thiên chán nản nói,biết lần này không có thể ăn được nàng,hắn chợt nhớ lại,trong lòng liền bực tức. Nhớ lại hôm qua trong lúc tu luyện hắn đã đồng ý với Văn Chiến sáng nay đi ra sông giải quyết nốt mấy con lươn đột biến. Con mẹ nó,biết thế hắn đã không đồng ý,hắn không nỡ bỏ rỡ cơ hội thịt Lê Huyền Trang,sau này hắn sợ sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa. Nhưng là một vị thủ lĩnh,nói lời thì phải giữ lời đành phải nhịn lại dục vọng mặc lại quần áo rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

La Thái Thiên đi ra bờ sông cùng Bích Tâm với vẻ mặt cau có. Đi qua dân làng cũng chỉ chào hỏi qua loa,hiển nhiên vẫn là để bụng với cô nàng Bích Tâm đến đúng lúc. Ra đến bờ sống thì đã thấy rất nhiều người dân đứng bên ngoài,đương nhiên là có một đội lập một chỗ phân cách,không cho dân thường gần quá hai mươi mét. Thấy La Thái Thiên đến thì ai cũng lùi lại nhường đường cho hắn,Văn Chiên thấy hắn hôm nay sao có tâm trạng "vui vẻ" hơn mọi ngày,thấy với ánh mắt hắn nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy,chẳng lẽ thủ trưởng làm việc gì rồi phu nhân không cho lên giường rồi giận cá chém thớt?

"Thủ trưởng,hôm qua không ngủ đủ sao?"

Đủ cái con mẹ ngươi a,nếu ngươi không gọi ta thì ta đã không như vậy. La Thái Thiên nhìn tên đã phá hỏng chuyện tốt của mình mà thầm mắng,cố nhịn lại xúc động muốn đánh người,nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười miễn cưỡng nói:

"Không sao,hôm qua ngủ ta lỡ lăn xuống giường. Thôi,đi chuẩn bị việc của cậu đi."

Ngươi nói có quỷ mới tin được. Một người chém giết hơn mấy chục người không bị gì mà vẫn bị rơi giường,cái giường đó cũng quá ngưu đi. Văn Chiến đương nhiên sẽ không nói ra những điều không có đầu óc này,quay về chỗ của mình rồi chuẩn bị.

"Được rồi,bắt đầu đi." La Thái Thiên bỏ tâm tình qua một bên,nói với Văn Chiến.

Lần này,Văn Chiến cùng bốn tên thủ hạ mỗi người cầm một bịch máu rồi ném xuống sông rồi vứt thêm mấy miếng thịt xuống dưới. Qua năm phút yên tĩnh,năm con lươn đột biến không nhịn được phi ra đớp và bị mắc vào lưới. Những người đã chuẩn bị sẵn chỉ việc kéo lưới lên và giết nó. Thấy những thứ khổng lồ như vậy bị tiêu diệt,người dân ở dưới không những không sợ hãi mà còn hô hào vui sướng.

La Thái Thiên nghĩ thầm:"Nếu đám này nhiều đến mức không có điểm dừng thì làm như vậy đến bao giờ mới hết?"

La Thái Thiên nghĩ được thế bèn quay sang Văn Chiến nói:

"Đổ hết xuống đi,tôi muốn xử lí hết tất cả trong một lượt."

"Được,mấy cậu ra đây giúp tôi." Văn Chiến chỉ vào mấy người nói.

Tất cả đều ném xuống một bịch máu rồi hơn mười miếng thịt. Chỉ sau năm phút,dòng nước vẫn chảy ôn tồn như thường. Sau mười lăm phút,dòng nước bắt đầu có từng tia hỗn loạn,một thứ gì đó to lớn vụt qua rồi bị mắc lưới. Thấy mình bị bắt thì nó dẫy dụa điên cuồng nhưng các thủ hạ của Văn Chiên đã chờ sẵn,trực tiếp kéo con vật kia lên. Chỉ thấy một con rắn nước khổng lồ dài hơn ba mươi mét được kéo lên trên,toàn thân nó màu xanh,nhìn trông rất hung dữ.

"Tất cả lùi lại." La Thái Thiên hô to lên,hắn có thể cảm thấy được luồng khí tức nguy hiểm mãnh liệt phát ra từ trên thân con rắn. La Thái Thiên có thể đảm bảo,con rắn này có tu vi Tụ Khí cảnh bát hoặc cửu trọng.

La Thái Thiên lấy thanh kiếm của mình ra,rồi phi thân về phía con rắn. La Thái Thiên định áp sát đánh nhanh thắng nhanh,thông thường lớp vẩy của bên ngoài rắn thường khá mềm. Nhưng khi kiếm của hắn va chạm với lớp vảy của con rắn thì chỉ tổn thương vỏn vẹn với lớp vảy,không lún sâu hơn được đến phần thịt. Nhưng. Con rắn vẫn còn đang bị mắc bởi cái lưới khổng lồ lên di chuyển rất khó,nhưng khi bị La Thái Thiên công kích thì nó dùng đuôi quật trả về phía hắn. Vì khoảng cách quá gần,La Thái thiên biết không thể tránh được nên đành ngạnh kháng.

Tát!

Ầm vang một tiếng,La Thái Thiên bị quật chúng bới cái đuôi,cả người bay ra xa,không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi,hiển nhiên là cú va chạm đấy khiến hắn bị thương không nhẹ. Mọi người ở xa thấy vậy liền lo lắng,đây là lần thứ hai họ thấy La Thái Thiên bị một sinh vật kích thương,phải biết trong lòng họ La Thái Thiên là niềm kiêu hãnh của bọn họ,thấy niềm kiêu hãnh bị kích thương ai cũng đều thương sót không thôi. Những thủ hạ trung thành với La Thái thiên thì tức giận,quên luôn lời hắn nói lúc nãy,giơ súng lên điên cuồng bắn vào con rắn lớn. Những viên đạn cùng lắm cũng chỉ xuyên qua được 3cm rồi không thể tiến thêm,phảng phất con rắn này da quá dày,nếu dùng đạn xuyên giáp thì còn may ra phá được lớp vẻ ngoài của nó.

La Thái Thiên cầm kiếm đứng lên,lau đi vết máu vương trên khoé miệng rồi nhìn về hướng con rắn. Sau mấy phút,con rắn đã tìm được lối ra khỏi lưới,bắt đầu tấn công vào những người tấn công nó.La Thái Thiên không thể chỉ nhìn như vậy,một lần nữa phi thân lên,nếu có những người chết trước mặt hắn thì không khác nào sỉ nhục hắn là một tên thủ lĩnh thất bại,yếu đuối. Nhưng con rắn nước vẫn nhanh hơn một chút,nó đã xông vào đám người mà tả xung hữu đột,những người bị nó áp sát cũng chỉ có thể bị chui vào cái miệng tanh ngòm,từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên,mọi người sợ hãi chạy tán loạn.

"Chính là lúc này." La Thái Thiên thấy con rắn không để ý làm lộ phần thịt mềm chỗ bảy tấc của mình,không để nó có thời gian phát hiện,hắn dùng kiếm muốn chọc thẳng vào điểm yếu đó.

"Xuyên tiễn kiếm." Một tia chớp loé sáng dưới bụng con rắn,chọc thẳng vào nơi thịt mềm yếu đuối của nó,máu tươi tuôn ra như suối. Dù bị đâm thẳng vào tim,con rắn vẫn chưa chết hẳn,nó nhìn La Thái Thiên mà căm hận,biết mình sắp chết,nó cũng muốn kéo theo cái người đã đánh lén nó. Con rắn xanh dùng hết sức tàn của mình,vụt đuôi của mình vào người đàn ông. La Thái Thiên không ngờ được nó vẫn có thể còn sức nên không tránh được một kích liều mạng của nó,bị quật văng xuống sông. Sau đó con rắn cũng theo đó mà chảy hết máu,chết!

"Thủ trưởng!"

"Chủ nhân!"

Suýt quên,

(1) Công Pháp chia từ thấp đến cao:

Bất nhập phẩm-Hoàng cấp-Huyền cấp-Địa cấp-Thiên cấp-Tiên cấp(thập trọng)-Thánh cấp(thập trọng)-…

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.