Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả heo ăn thịt hổ

Tiểu thuyết gốc · 2808 chữ

Khụ khụ!

La Thái Thiên tỉnh dậy,định ngồi dậy thì chợt cảm nhận cơn đau đớn mãnh liệt từ thắt lưng đi lên,La Thái Thiên tâm trí kiên định như sắt thép cũng không nhịn được kêu "A" một cái.

"Anh dậy rồi à." Một tiếng nói của phụ nữ từ bên cạnh vang lên.

La Thái Thiên nhìn sang bên cạnh,thấy một nữ tử hai bảy hai tám tuổi. Khuôn mặt nàng trông gầy gò và rất bẩn ,có thể thấy được qua những vết đất dính trên mặt nàng. Tóc nàng mang màu nâu hạt dẻ,dài xoã lên trên vai. Dù khuôn mặt không xinh đẹp,nhưng vóc dáng nàng lại rất chuẩn,lớp đất bẩn không thể che được làn da trắng mịn của nàng. Nàng mặc một bộ trang phục giản dị màu da,có thể thấy rõ được những miếng vải được khâu vào và những vết nhờn đi theo năm tháng trên quân áo nàng.

Tay nàng cầm một bát cháo nóng,đi lại chỗ La Thái Thiên rồi nói:

"Anh được tôi thấy ở bên bờ sông bên kia đồi,tôi đã mang anh về căn cứ. Anh hôn mê được gần một tuần rồi."

"Ý cô là tôi nằm đây hơn một tuần rồi sao." La Thái Thiên giật mình,hắn chỉ nhớ mình bị con rắn nước kia quật xuống sống rồi trôi theo dòng nước. Sau đó thì hắn thật sự không biết gì nữa. Nhưng La Thái Thiên nghe vậy vẫn thầm kêu may mắn,nếu như ở trong hồ vẫn còn những con lươn biến dị hoặc tệ hơn là con rắn nước kia thì chắc bây giờ hắn đã đi chầu ông bà rồi. Lúc ấy hắn dù không bị thương quá nặng,nhưng chắc là lúc trôi theo dòng nước đâm phải tảng đá nào đó. Đừng tưởng hắn có sức mạnh có thể huỷ diệt một hòn đá hơn một tấn,nhưng đó chỉ là khi dùng linh khí trong cơ thể tụ về một điểm khiến sức tấn công hoặc phòng thủ tăng cao thôi,chứ còn nếu nói đến nhục thân thì cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút. Lúc đó hắn thần trí mơ hồ nên chắc chắn không thể lấy linh lực tụ vào một điểm,chỉ cần một hòn đá hơi nặng rơi chúng đầu hắn cũng có khả năng chết.

Cô gái nhìn hắn gậy đầu.

"Nơi này là đâu." La Thái Thiên bình tĩnh lại nhìn nàng hỏi. Bây giờ hắn mới bắt đầu giò xét nơi này,xung quanh là một căn nhà gỗ chật hẹp. Nội thất cũng rất đơn giản,chỉ có một chiếc giường đơn sơ được làm bằng gỗ rồi phủ rơm trên và một cái bàn gỗ nhỏ. Chính hắn cũng đang nằm trên chiếc giường này.

Cô gái mỉm cười

"Căn cứ Lộc Sơn,nằm ngay sát ranh giới huyện Mai Châu và Đà Bắc."

La Thái Thiên không ngờ mình bị trôi xa như vậy mà vẫn còn sống,quả thật là một điều kì tích. Nhưng bây giờ hắn không quá vui mừng,trước hết La Thái Thiên cần kiểm tra lại thương thế và nhanh chóng hồi phục,bởi vì hắn cần phải sớm nhất quay lại căn cứ. Dù đúng là ở dưới trướng La Thái Thiên ai cũng rất trung thực và nhiệt tình với hắn,nhưng đâu ai biết được cần hắn biến mất thì chắc chắn những người có dã tâm trong đám thủ hạ của hắn sẽ không thể ngồi yên được. Dù hắn biết một số người sẽ không phản bội,nhưng còn lại thì cũng không chắc được,dù sao hắn cũng không có thuật đọc tâm.La Thái Thiên vừa ngồi vừa nghĩ đến trường hợp xấu nhất,là khi hắn trên một tháng không trở về,vậy thì căn cứ sẽ có thể đại loạn. Dù sao Văn Chiến hoặc Lê Huyền Trang có tâm lí phụ thuộc quá lớn vào hắn,những việc duy trì lâu dài là không khả thi với bọn hắn.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi,tôi là La Thái Thiên,không biết cô tên là..?" La Thái Thiên thật sự cảm kích nhìn nàng. Nếu đã quen biết hắn lâu,chắc chắn ai cũng phải biết hắn là một người rất trọng nghĩa,người kính ta một thước,ta nhường người một trượng luôn là khẩu quyết sống của hắn,huống chi đây lại là ân cứu mạng.

"Không có gì,tôi tên là Sát Vô Cơ. Với cả tôi cũng chỉ là đi ngang qua thôi,nếu tôi không cứu anh thì người khác cũng cứu anh mà,thôi không nói chuyện đó nữa,anh bị thương rất nặng,cần phải ăn cái gì để hồi sức." Nàng nhìn hắn trên môi nở rộ một nụ cười đơn thuần,không có chút giả tạo nào cả.

Nhưng La Thái Thiên thì không nghĩ vậy,hắn thế nhưng là hiểu rõ hơn ai hết. Trong cái thời kì mạt thế này,mạng người vốn không bằng cỏ rác,những người bình thường bảo vệ cái mạng cho họ còn chưa xong,huống chi đi lo cho người khác làm gì. Một người đơn thuần,thuần khiết như thế này trong mạt thế thật sự là hiếm thấy,bởi vì lớp người này là lớp người dễ bị bắt nạt và lợi dụng nhất. Nhưng cũng bởi vì như vậy nên La Thái thiên càng có thêm hảo cảm với nàng.

La Thái Thiên nhìn bát cháo trên tay cô,dù bát cháo này cũng chỉ như bát cháo loãng ở trong căn cứ của hắn,nhưng khác biệt là trong bát cháo này thế mà được nấu bằng kha khá nhiều gạo,khi nàng xúc cháo lên thổi thì có thể thấy rõ được độ dẻo của gạo cùng với hơi nóng nghi ngút. Việc này làm La Thái Thiên thấy lạ,những người có thể nấu bát cháo như thế này trong thời mạt thế thì chắc chắn cũng là thủ lĩnh một phương căn cứ hoặc người nhà của thủ lĩnh,nhưng nhìn căn nhà gỗ nhỏ bé cũng như tính tình thiện lương của nàng thì hắn biết nàng không thể là người như vậy,vậy chỉ có một cách để lí giải đó chính là nàng tự cất dấu gạo cho riêng mình. Việc này rất nguy hiểm,bởi vì thời nay thiếu thốn nhất là lương thực,đến thủ lĩnh còn chưa chắc đã có ăn,nếu mà thủ lĩnh căn cứ này biết nàng cất dấu nhiều lương thực như vậy nhẹ thì bị cướp nặng thì giết.

Nhìn La Thái Thiên không giống như là một người có thể cầm cháo được,Sát Vô Cơ đành phải tự mình đút cho hắn. La Thái Thiên cũng không nhìn ra trong mắt nàng một chút miễn cưỡng hay khó chịu khi phải đút cháo cho một người không thân quen như hắn,phảng phất nàng như một người lương y từ mẫu trong chuyện cổ tích đi ra,tính tình đơn thuần mà thiện lương. Dù là vậy nhưng La Thái Thiên cũng rất xấu hổ,đây là lần đầu tiên trong vận mệnh hắn biết được cảm giác có người đút cháo cho mình là như thế nào.

Đút cháo cho nam nhân xong,Sát Vô Cơ nhìn ra ngoài một lúc rồi mới cẩn thận đóng cửa lại,rồi gỡ một tấm gỗ dưới sàn ra,ở dưới vậy mà đúng như La Thái Thiên nghĩ lại có vài bao gạo cùng với rất nhiều thùng nước,nàng cẩn thận cất bát và thìa xuống dưới rồi gắn lại tấm gỗ.

Vừa đóng tấm gỗ xong,chợt một tiếng đập cửa vang lên. Tiếng la của một thằng bé có chất giọng mới dậy thì vang lên:

"Tỷ tỷ,cứu em! Bọn nó định đánh em. Tỷ tỷ,nếu người không ra,ta là sẽ bị đánh chết a."

Nghe được tiếng nói này,mặt Sát Vô Cơ tái sầm lại,bước chân run run đi đến cửa rồi rồi bỏ cái giữ cửa rồi đẩy ra,tiến về chỗ tên tiểu tử trước mặt mà đau sót đối phương. Chỉ thấy ở ngoài có một tên tiểu tử tầm 15-16 tuổi sắc mặt hoảng sợ đang quỳ dưới đất,ở bên cạnh là năm tên cao to tướng mạo xấu xí người nào người đó đều cao to,đi sau đó là một tên dáng người hung lệ, vạm vỡ đến quá mức,phảng phất như người này phát dục quá mức bình thường.

Đối phương nhìn thấy Sát Vô Cơ đi ra thì nhãn thần không vẻ được vẻ kinh diễm nhưng khi nhìn lên nhan sắc của nàng thì lại thoáng qua vẻ thất vọng. Tên vạm vỡ quá mức nhìn nàng hỏi:

"Ngươi là tỷ tỷ của tên nhóc này,ngươi biết ranh này nó trộm đồ của thủ lĩnh không? Bọn ta nghi nó đã lén dấu vào trong nhà,phiền ngươi tránh ra cho chúng ta kiểm tra."

Nghe được lời này khiến nàng giật mình,nếu như đối phương mà phát hiện cái gì thì nàng chết chắc. Tuy trong lòng là một cỗ lo lắng nhưng tự tin là mình đã giấu mặt vẫn không đổi sắc,bình tĩnh đáp:

"Được,nhưng xin các vị đại nhân tha cho em tôi,thằng bé còn trẻ,căn bản vẫn chưa hiểu chuyện."

Sáu người không nói gì,chỉ đi qua Sát Vô Cơ,khi đi qua còn "vô ý" sờ vào chỗ nhạy cảm của nàng mấy cái. Sát Vô Cơ biết nàng bị chiếm tiện nghi nhưng chỉ cắn răng hậm hực,không có nói gì. Mọi người đều đi vào nhà,đầu tiên thấy chính là La Thái Thiên nằm trên giường như đã ngủ.

"Này,tiểu tử! Mày thấy bọn ông đây mà vẫn nằm,có phải khinh thường bọn ông không." Một tên trong sáu người nói với giọng điệu kiêu ngạo,đã đá vào chiếc giường lay hắn dậy.

La Thái Thiên nằm một bên có chút tức giận,hắn là ghét nhất mấy cái loại nghĩ mình là cao rồi dùng mắt chó nhìn người. Nếu không phải hắn còn chữa thương thì tên này bây giờ đã tàn phế.

"À,xin lỗi! Đây là chồng tôi,anh ấy hôm trước đi chặt cây vô tình bị cây đổ lên người mà bị thương,các anh có thể thứ lỗi cho anh ấy vô lễ được không?" Sát Vô Cơ thấy hắn định quấy dầy La Thái Thiên thì lo lắng. Nàng vẫn là rất quen với thủ đoạn của bọn này,nhìn người nào không hợp mắt thì trực tiếp đánh luôn.

"Không được,hử." Cái tên phát dục kinh người kia đang định ra chỗ La Thái Thiên lay hắn dậy. Nhưng chợt nhận thấy ở dưới chân mình có thứ gì nhão nhão. Nhấc chân lên thì thấy chân mình chính là dẫm lên một chất lỏng màu trắng sền sệt,ở bên trong hình như còn có..tinh bột?

Vì tên này nói rất to,những tên còn lại đều để ý đến hắn. Thấy chất lỏng sền sệt có chút giống với cháo kia thì bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa,đó thật sự là cháo. Tên phát dục bất bình thường thấy vậy liền đánh mắt cho mấy tên bên cạnh,hắn dù là ngu si tứ chi phát triển nhưng vẫn có thể nghĩ ra được tại sao. Bởi vì căn bản ở căn cứ này không có phát cháo miễn phí như bên căn cứ La Thái Thiên.

Năm người kia nhận được ánh mắt của đồng bạn,căn bản không quan tâm tên đàn ông đang nằm trên giường nữa. Quay sang nhìn Sát Vô Cơ mà lộ lên ý cười,dù người nữ tử này khuôn mặt không phải thực xinh đẹp,nhưng dáng người thật sự không phải hai chữ "cực phẩm" là có thể hình dung được. Lúc nãy bọn hắn còn đang định lấy lí do đệ đệ của nàng để bức bách nàng,nhưng hiện tại lại có thêm lí do này thì bọn hắn tin tưởng là chắc chắn thu được nàng vào tay.

La Thái Thiên thấy nữ nhân thuần khiết kia sắp bị bọn lưu manh làm nhục định chuẩn bị lấy súng từ trong không gian giới chỉ ra. Thế nhưng sau đó La Thái Thiên nhìn thấy một cảnh cho thấy là hắn đã lo lắng quá nhiều. Chỉ thấy cô nàng thanh thuần thấy hành tung của mình bị lộ,trong mắt loé lên vẻ hung quang,tiến lên nhanh như thiểm điện tung cước đá về tên phát dục quá độ kia. Tên kia không ngờ một nữ nhân nhìn trông thanh thuần,yếu nhược như vậy mà lại giả heo ăn thịt hổ nên bị trúng một cước bất ngờ kia,bay ngược về sau. Không đợi đồng bọn của hắn tấn công,nàng tiếp tục uyển chuyển vung những đường cước tuyệt đẹp vào người bọn hắn.

Tuy nàng nhìn yếu nhược vậy nhưng lại có lực lượng kinh khủng vô cùng phảng phất như là tuyệt đỉnh cao thủ như trong mấy bộ phim kiếm hiệp. La Thái Thiên không nghĩ tới nàng vậy mà nàng có tu vi Tụ Khí Tam Tầng mà những tên kia cùng lắm là nhất tầng nhị tầng thôi,thảo nào không kiêng kị gì mà dấu lương thực tư nhân trong nhà. Nhưng mà cũng đúng,một nữ tử vẻ bề ngoài trông cuốn hút như vậy mà lại thanh thuần thì đã sớm bị người ta ăn không còn một khúc,chứ đừng nói là muốn tồn tại trên thời đại này.

Chỉ trong mấy phút,nữ tử nhìn trông nhu nhược kia đã hạ gục hết sáu tên cao to. Nhãn thần nàng nhìn những người này lướt qua vẻ sát ý,nhưng sau đó là một tia nhu nhược. Rốt cuộc,nàng ta có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là một nữ nhân thôi,những chuyện giết người diệt khẩu này với tính cách của nàng thì vẫn là không làm được.

Tên đệ đệ vốn quỳ ở dưới sàn đã đứng lên,nhìn tỷ tỷ của mình với ánh mắt hâm mộ,hắn đương nhiên đã sớm biết là tỷ tỷ mình rất lợi hại nhưng không nghĩ lại lợi hại đến như vậy. Còn cô nàng Sát Vô Cơ sau khi trói những tên kia lại thì nhìn về phía La Thái Thiên. Nàng vốn tưởng hắn trên mặt sẽ hiện lên vẻ kinh ngạc hoặc sợ hãi,nhưng không,La Thái Thiên thấy nàng nhìn mình cũng quay sang nhìn nàng rồi cười,một nụ cười quỷ dị khiến nàng cảm thấy lạnh sống lưng,trong phút chốc nàng như bị hút vào nụ cười kia,thoáng cái nhìn thấy một cái động đầy máu và xác người. Giật mình lắc đầu,nàng không còn nhìn thấy cảnh kia nữa,nhìn lịa La Thái Thiên thì thấy hắn đã nhắm mắt nhập thần.

"Anh không sợ sao?" Sát Vô Cơ không hiểu được rốt cuộc lên tiếng hỏi. Tuy La Thái Thiên thật sự rất quỷ dị,nhưng nàng vẫn không nghĩ một tên thoạt nhìn trông rất gầy yếu này thì có bao nhiêu lợi hại,thêm cả hắn vẫn đang bị thương,nếu có chuyện gì xảy ra thì nàng tin tưởng vào thực lực của mình có thể giải quyết được.

"Sợ? Sợ cái gì,cô có giết người đâu mà tôi phải sợ." La Thái Thiên một mặt bình tĩnh đáp.

"Thê có nghĩa nếu tôi giết người thì anh sẽ sợ?" Sát Vô Cơ có hơi bất ngờ với câu trả lời của hắn,gặng hỏi tiếp.

"Đúng rồi a! Cô không biết thôi,con tim của tôi chính là mỏng manh yếu đuối,đến máu còn không dám nhìn sao lại không sợ chứ. Tỷ tỷ a,chẳng lẽ tỷ tỷ định giết tôi diệt khẩu hay sao." La Thái Thiên vô sỉ nói,biểu lộ của hắn đã hoàn toàn bán đứng hắn. Tên này thì có con tim mỏng manh gì chứ,phảng phất như hắn muốn giết đến máu chảy thành sông thì đúng hơn.

Thấy La Thái Thiên không muốn nói chuyện với mình,Sát Vô Cơ cũng không rảnh đi quan tâm hắn nữa. Quay sang đám người như chó chết nằm trên đất rồi nghĩ cách nào để xử li bọn hắn. Nàng sau một lúc suy nghĩ thì đã nghĩ ra mọt cách,gọi tên đệ đệ nàng vào rồi nói:

"Tiểu Sinh,tìm một cuộn dây thừng rồi mang ra đây cho tỷ tỷ."

Tên đệ đệ nàng nhanh nhẹn đi ra tìm dây thừng ý muốn lấy công chuộc tội. Nếu không thì tí nữa kiểu gì tỷ tỷ sẽ hành hạ cái mông hắn một phen vì dám ăn cắp cả đồ của tên thủ lĩnh kia.

Sau khi có được dây thừng,Sát Vô Cơ lấy đó để mang đi trói mấy tên kia lại. Nàng tiếp tục hì hục nâng mấy tấm gỗ trên sàn lên rồi nhét bọn chúng vào,dù sao sàn nhà nàng vẫn là rất rộng.

TG: Hôm nay ta bận chuẩn bị trung thu nên ra chương chậm,dù gì thì cũng chúc anh em vui vẻ trung thu nhá!

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.