Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh nhau ở rừng lá đỏ

Tiểu thuyết gốc · 3199 chữ

La Thái Thiên sau một đêm dưỡng thần,lấy linh khí thiên địa để bồi dưỡng thân thể mình. La Thái Thiên thử đứng lên, phát hiện thân thể không sai biệt lắm cũng đã hồi phục,ở trên dưới sức mạnh tràn trề,hiện tại hắn tự tin có thể chiến với cái nương nương Liễu Ngọc Như kia mười ngày mười đêm. Nhưng chợt hắn nhớ ra là hắn đang bị trôi đến cái nơi khỉ gió nào,giờ vẫn đang ở trong nhà cô nàng Sát Vô Cơ kia.

Hắn nhìn quanh nhà,vẫn là căn nhà gỗ cũ đơn sơ như trước. Nhưng hắn lại không nhìn thấy cái nữ tử giả thanh thuần và em trai của nàng. Đang thất thần,La Thái Thiên nghe thấy tiếng ẩu đả ở rất xa,khoảng chừng cách đây năm trăm mét. Nhưng hắn là người luyện võ,các giác quan đã sớm vượt xa người thường nên việc nghe thấy tiếng động cách năm trăm mét là không vấn đề gì.

La Thái Thiên muốn đi xem náo nhiệt,hắn là có cảm giác vụ ẩu đả này có liên quan đến cái cô nàng Sát Vô Cơ kia,còn vì sao hắn nghĩ vậy tại vì nàng hôm qua đã hạ thủ với người của cái tên thủ lĩnh kia. Nhìn thủ hạ của tên kia ai cũng kiêu ngạo không coi ai ra gì thì tên thủ lĩnh kia hẳn là không phải là người tốt. Mà đối phương đã không phải người tốt thì thấy thủ hạ bị đánh thì chắc chắn sẽ rất tức giận và gọi các đàn em đi trả thủ người kia. Đây chính là một cuốn kịch bản muôn thuở mà khi ngao du thiên địa đã không ít lần xem.

La Thái Thiên đi đến một bìa rừng,từng cái cây lá vàng ươm (1) đung đưa theo gió tạo thành tiếng xào xạc vui tai,phảng phất như những cái cây này đang cổ vũ cho vụ ẩu đả đang xảy ra trong khu rừng này. La Thái Thiên nhanh chóng nhảy lên một cành cây,thoăn thoắt đi từ cây này sang cây khác. Hắn đi đến gần vụ ẩu đả,quả đúng như hắn nghĩ,cô nàng Sát Vô Cơ kia đang đánh nhau với mấy người,đệ đệ hắn ở đằng sau một tảng đá xa xa gần đó run sợ.

Sát Vô Cơ hôm nay bận một thân tuyết sắc bạch y bao quanh thân thể hoàn mỹ của nàng,nóng nảy đường cong như trong hoạ mà ra. Bên kia là những tráng hán cao to,thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc,mỗi người không cầm đại đạo thì cũng cầm cự nỏ nhằm vào những chỗ hiểm của nàng mà bắn. Ở trong tình huống hiểm nguy như vậy,nàng vậy mà không hoảng,thậm chí vẫn bình tĩnh uyển chuyển né chiêu thức rồi đánh trả. Từng đoạn vải trắng bay múa theo gió cùng với cảnh lá vàng rơi của mùa thu như là đang hoạ một bức tranh tiên tử đời thật.

Dây dưa mãi,một tên gầy còm mặt sẹo hai tay hai búa to đi ra,có lẽ chỉ có tên này là tên duy nhất có hình thể bình thường như một con người. Nhưng những tên tráng hán cao to không vì thế mà khing thường hắn,mà trên mặt bọn chúng còn có chút chờ mong,còn có thêm cả vài tia kính nể,phảng phất như tên này chính là gia gia của bọn họ,gia gia ra tay dạy giỗ ngoại tộc,bọn hắn có thể không vui mừng sao.

"Tụ khí Tứ Trọng,không biết cô nàng sẽ làm như thể nào." La Thái Thiên biết tên kia muốn cho đàn em lên trước để thăm dò thực lực sâu cạn của đối phương,cũng như là muốn làm Sát Vô Cơ mất sức rồi hắn sẽ chính là người ngư ông thủ lợi nhẹ nhàng đánh giết đối phương,quả thật đúng là đủ tâm cơ ngoan độc. Nhưng La Thái Thiên dù biết vậy nhưng cũng không có ý muốn đi xuống giúp Sát Vô Cơ. Trong nhãn thần hắn thấy vậy còn thoáng lên vẻ mong chờ,hắn là mong chờ Sát Vô Cơ sẽ đưa đến cho hắn bất ngờ gì,tại vì con người trước thảm cảnh thường bộc lộ ra nhưng tiềm năng ẩn sâu trong người. Với cả hắn cũng không định xem nàng chết,nếu thấy một tia nguy hiểm không đỡ được đối với nàng thì hắn sẽ ngay lập tức phi thân đi xuống,với tốc độ của hắn thì khoảng cách này bất quá một giây thôi.

"Tất cả lùi lại." Một tiếng nói cao giọng vang lên. Những tráng hán nghe thấy giọng nói này liền dừng tay rồi lùi lại,đi ra xung quanh tạo thành thế bao vây lấy Sát Vô Cơ. Tên nam tử gầy còm cầm hai cây búa lớn đi vào trong,nhìn về Sát Vô Cơ.

Sát Vô Cơ nhìn thấy người này như lâm đại địch,nàng có thể cảm nhận được khí thể hung mãnh từ người đối phương. Trong giây phút đó,nàng thoáng cái nảy ra ý định chạy chốn,nếu nàng muốn chốn thì căn bản những người này không lưu nàng được. Nhưng nàng nhãn thần lại nổi lên một vẻ quật cường,tại vì nàng không chỉ có một mình mà còn có một người đệ đệ trừ khi nàng nhẫn tâm bỏ được người đệ đệ này đi thì mới có thể thoát.Nhưng thật sự có thể sao,mạc dù người đệ đệ này của nàng có chút nghịch ngợm cùng với nang ngược nhưng nó chính là người thân duy nhất của nàng,cũng như là mệnh căn của nàng,nàng không thể bỏ hắn mà đi được.

Sát Vô Cơ nắm chặt tay lại,nhanh như thoát chạy lên tiến công,đạo lí "Tiên hạ thủ vi cường" đương nhiên nàng vẫn là hiểu. Nét uyển chuyển,tuỳ tâm như lúc trước đã không còn,thay vào đó là một cách đánh vững chắc nhưng không thiếu phần mạnh mẽ và nhanh nhẹn giáp lá cà với đối phương. Đối phương vẻ mặt vẫn bình tĩnh ung dung đỡ từng đòn đánh hiểm của nàng,phảng phất như hắn đối với nàng chỉ có tâm lí trêu đùa,không có ý muốn gì thật lòng đối đãi.

Thấy tên kia vẫn quá ung dung,nàng lại nhớ đến cái bộ mặt đáng ghét nói chuyện với nàng hôm qua. Nhưng cái tên trước mặt này đáng ghét hơn cái tên La Thái Thiên kia nhiều,thuần tuý coi nàng như món đồ để tập luyện. Sát Vô Cơ cắn răng tiếp tục ra cước,những cước này của nàng đã nhanh và mạnh hơn nhiều lắm,phảng phất như muốn băm vằm cái tên gầy còm kia. Đúng như nàng nghĩ,khi nàng dùng thêm lực đạo thì trên trán tên kia bắt đầu nổi lên những giọt mồ hôi,đỡ chiêu của nàng không còn dễ dàng như trước.

La Thái Thiên ở trên cây nhìn xuống không khỏi mắng nàng ngu ngốc,tên kia đúng là mạnh hơn nàng nhưng cũng chỉ hơn một chút thôi tại vì theo ánh mắt của La Thái Thiên thì nàng dùng một bộ cước pháp nào đó khiến cho sức chiến đấu của nàng tăng lên trên diện rộng. Nếu như nàng cứ theo như lúc nãy mà đánh thì có thể từ từ làm kiệt sức đối phương mà thắng,nhưng hiện tại có vẻ như nàng mới chính là cái người kiết ức trước.

Thấy cô nàng càng đánh càng hăng,tên gầy còm kia thấy tình thế không ổn liền lấy thủ làm công,nhưng hắn phải đỡ của Sát Vô Cơ năm cước thì mới có cơ hội phản công một lần. Nhưng tình hình phản công cũng không khả quan lắm,dù hắn có phản công như thế nào thì nàng vẫn sẽ bình tĩnh tránh thoát,căn bản không chiếm được chút ưu thế nào.

Trận đánh cứ diễn ra như vậy,cho đến một lúc sau,tên gầy còm đã có mấy vế thâm trên mặt,rõ ràng là hắn đã bị nàng đắc thủ cho mấy cước,trong lúc nghĩ ngợi nên làm cách nào thì hắn cảm thấy áp lực của nàng gây ra trên người hắn tựa hồ yếu hơn chút,hiện tại nàng ra bốn cước thì hắn có thể đánh trả một búa,nhãn thần hắn lộ ra ý cười,nguyên lai là nàng sắp mệt a. Cũng phải thôi,muốn dùng được lực đạo lớn trong thời gian dài thì phải có thực lực hùng mạnh. Huống chi hắn còn cao hơn nàng một cảnh giới,dù lần này hắn ăn thiệt thòi hơi nhiều một chút,nhưng mà hắn biết nàng căn bản sắp chịu không nổi,hắn chỉ cần chịu đựng thêm vài phút nữa thôi thì chắc chắn sẽ cầm về thắng lợi. Haizz,dù sao nàng ta cũng là nữ nhi a,dù đúng là một thân tu vi hơn người thường nhưng mà kinh nghiệm thực chiến thì cũng chỉ có như thế.

Quả đúng như hắn nghĩ,năm phút sau,khuôn mặt của nàng đỏ bừng,mồ hôi trên chán nhễ nhại. Động tác cũng theo đó mà chậm lại,để cho tên gầy còm kia có cơ hội,bắt đầu nhanh chóng phản công,từng búa từng búa nặng trĩu rơi xuống đầu nàng,nàng nhanh chóng tránh những búa đó ra. Lúc đầu có ưu thế tiên công,bây giờ nàng đã mất đi tiên cơ,chỉ có thể trong vô vọng phản công.

Nàng biết,nếu cứ phản công như vậy không sớm thì muộn nàng sẽ thua thôi. Đôi nhãn thần nàng như loé lên một tia ánh sáng như vừa quyết định một điều gì đo quan trọng. Nàng tránh đầu búa đánh đến trước mắt mình,thuận tiện lùi lại rồi hô to:

"Tam sinh lục cước,Tam sinh thoái thủ cước."

Sau đó nàng đá lên trên yết hầu của nam tử gầy còm,hắn "hừ" lạnh một tiếng khinh thường rồi giơ tay lên chặn,nhưng lại không thấy cước kia đạp đến. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó,âm thầm kêu hỏng bét nhưng lại như cảm thấy có gì đó đập vào khớp sau đầu gối làm hắn khuỵu xuống,nhìn ra đằng sau thì thấy nàng đã tung người lên,dùng lấy hai chân nàng kẹp vào cổ hẳn.

Răng rắc!

Một tiếng giòn tan vang lên,tiếng này chính là tiếng xương cổ của nam nhân gầy còm,đến khi chết hắn vẫn không tin được mình vậy mà bị một ả nữ nhân giết,còn nhục hơn là nàng ta "yếu" hơn hắn. Nhưng tất cả đều đã muộn,khi tiếng gãy cổ vang lên,tên nam tử nhãn thần không cam lòng gục xuống đất,thế giới lại ít đi một tên Tụ khí Tứ trọng.

Tên nam tử vừa chết đi,Sát Vô Cơ nằm xuống đất thở hổn hển,đương nhiên là nàng đã quá sức sau cú đá đó,đến bây giờ kể cả đến động một ngón tay cũng là muốn mạng nàng rồi,huống chi là đứng lên hay để ý việc khác. Nàng cũng âm thầm kêu may mắn,nếu không phải tên kia đắc ý việc hắn sắp chiến thắng thì nàng đã không dễ đắc thủ như vậy,lúc đó thì cũng chỉ là dãy dụa thêm một hồi rồi cũng chết mà thôi.

Những tráng hán cao to đứng bên xem kịch mắt vẫn trợn tròn. Lúc đầu thấy Sát Vô Cơ treo tên kia lên đánh thì bọn hắn có chút nghi ngờ nhân sinh,sao một người nữ tử dáng vẻ yếu đuối lại hung mãnh như vậy. Nhưng rồi sau đó nam tử kia bắt đầu phản công,mọi người bắt đầu cao hứng trở lại,bắt đầu hô hào cổ vũ hắn. Nhưng đâu ai biết được,chỉ trong phút chốc,người nữ tử vốn định chắc phải thua lại lật kèo ngoạn mục, không những thế lại còn giết chết đối phương. Sự thay đổi tình tiết trận đấu xảy ra quá nhanh và chóng vánh khiến bọn họ bây giờ vẫn còn mơ hồ và kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc cũng chỉ dừng lên nửa phút,trên mặt bọn họ bắt đầu hiện lên những nét giận dữ. Dù sao tên kia cũng là đội trưởng của bọn hắn,trải qua bao nhiêu cuộc chém giết tang thi đã sớm là huynh đệ sinh tử thắm thiết. Người đã chết,thử hỏi tại sao bọn hắn có thể không hận chứ.

Thấy Sát Vô Cơ không thể có chút chống đỡ nào trong tình huống này. La Thái Thiên liền từ trên cao nhảy xuống đất giữa sự ngỡ ngàng của mọi người. Trước khi đi,La Thái Thiên mặc một bộ bạch y theo kiểu cổ phong,dù sao hắn cũng là vẫn quen với mấy bộ kia hơn,những bộ quần áo bình thường trên thế giới này dù thoáng mát nhưng không hợp với hắn. Vẻ mặt anh tuấn cùng nụ cười tự tin trước ánh mặt trời khiến mọi người vừa nhìn tên này đã thấy kì lạ. Dù sao bây giờ những người mặc bộ đồ này chỉ có thể là trong đoàn phim cổ trang mà thôi,nhưng mà thật sự quần áo của hắn cùng với bộ mà Sát Vô Cơ mặc có chút không hẹn mà hợp.

"Các vị huynh đài này,hôm nay ta đến vốn chỉ để xem vui,nhưng không ngờ lại thấy một cô nàng đáng thương như vậy,bị người đánh đến không còn sức lực. Xin các vị huynh đệ ở đây thương xót cho nàng để ta mang nàng đi,chúng ta giải quyết theo hoà bình được chứ." La Thái thiên một bộ thân thiên nói với mọi người.

Con mẹ ngươi a,ngươi có phải mù không,nàng ta đánh tên kia đến chết rồi,nàng cũng chỉ có bị kiệt sức thôi được không?Cho dù những tráng hán này không hiểu văn chương loè loẹt,nhưng bọn hắn vẫn là hiểu được ý nghĩa vô sỉ trong lời nói của La Thái Thiên. Bọn hắn sinh ra đều là những man nhân thật thà chất phát,nào có đâu thấy cái con khỉ này nói những lời vô sỉ như vậy,tên này nếu thi văn không được điểm tuyệt đối thì ta thật sự muốn hung hăng giáo huấn người chấm một lần.

Đương nhiên La Thái Thiên chỉ thông báo chứ không phải muốn chưng cầu ý kiến của bọn hắn,ôm Sát Vô Cơ rồi chạy đi ra chỗ tảng đá mang luôn cả tên đệ đệ. Những tráng hán kia dù thấy người đi nhưng không cản được,người vừa gây cho bọn hắn cảm giác còn lợi hại hơn người phụ nữ kia nhiều lắm,tốt nhất vẫn không nên chọc vào hắn.

La Thái Thiên đương nhiên sẽ không mang nàng trở lại,mà mang nàng tiến sâu vào trong rừng. Thấy được một khu rộng dãi thoáng mát thì đặt hai người xuống,bắt đầu đi kiếm củi khô nhóm lửa. Sau khi nhóm lửa một hồi,La Thái Thiên lấy từ trong không gian giới chỉ một ít thịt lươn biến dị và một số gia vị. Trong không gian giới chỉ không có không khí cùng với độ ẩm nên hắn không lo vấn đề đồ ăn bị hỏng,nên La Thái Thiên đã cho mấy kg thịt lươn tươi vào trong đó bảo quản,đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Sau mười lăm phút tẩm ướp gia vị thì La Thái thiên bắt đầu cho thịt lên nướng,hương thơm nghi ngút bắt đầu lan toả ra khắp nơi. Dù ngày xưa là một vị đế hoàng,nhưng ít ai biết là La Thái Thiên từng nấu ăn rất giỏi,nguyên do đơn giản cũng bởi vì ngao du nam bắc cũng phải có chút kĩ thuật để chăm sóc các muội muội đệ đệ của mình.

Ngửi được mùi thơm nhức mũi,Sát Vô Cơ cùng với đệ đệ nàng tỉnh dậy,thấy một người thanh niên anh tuấn mang một thân bạch y nướng thịt. Nàng và đệ đệ do vừa cả buổi sáng đi đánh nhau nên cái bụng có chút khó chịu, không tự chủ đi về phía người thanh niên đang nướng thịt.

"Cô dậy rồi à?" La Thái Thiên vẫn nướng thịt,mắt không nhìn về phía cô,ung dung nói.

"Là anh! Sao lại là anh được,không phải là anh đang bị.."

"Bị thương sao,sáng nay vừa khỏi rồi. Đi ngang qua rừng thấy cô cùng mấy tiểu hài tử chơi đùa nên ghé qua chút,đúng lúc cô đang kiệt sức."

Sát Vô Cơ nhớ lại,lúc đó do nàng mệt quá,tâm lí có chút mơ hồ,vốn không để ý vậy mà xung quanh có người. Chỉ thấy tên này xuất hiện rất thình lình,ôm mình chạy đi. Nghĩ đến đây,mặt cô không nhịn được đỏ lên một hồi,đây chính là lần đầu tiên nàng bị nam nhân ôm thân mật như vậy. Nhưng nàng chợt bình tĩnh lại,trầm tư nghĩ tên này lợi hại như thế nào chứ. Theo lời nói của hắn thì nàng có thể dám chắc là hắn đã đứng một góc nào đó xem mình cùng tên kia đánh nhau,nhưng cũng thật rùng mình,tên này thần không biết quỷ không hay nhìn ở gần mọi người mà không ai phát hiện được hắn,chứng tỏ hắn cũng có thực lực. Nàng càng chắc chắn với giả thuyết của nàng khi thấy La Thái Thiên ám chỉ những người kia là "tiểu hài tử",một câu nói ngông cuồng như vậy người bình thường có thể ung dung nói ra sao,nàng chắc chắn tên La Thái Thiên này có quỷ.

" Sao nhìn tôi vậy? A! Hiểu rồi,cô là đang đói đúng không,được rồi,bổn đại gia rất phóng khoáng,nhất là đối với ân nhân của mình. Nào nào,ngồi xuống cùng ăn a." La Thái Thiên thấy nàng nhìn mình với ánh mắt như vậy tưởng nàng đói. Dù sao thì qua một hồi đánh nhau kiệt sức thì ai mà không đói chứ. Hắn lấy một que xiên thịt lươn rồi đưa cho nàng.

"Hừ,coi như ngươi còn có chút lương tâm." Nàng quả quyết giật lấy que thịt trên tay La Thái Thiên,hừ lạnh nói.

"Ưm,ngon,ngon quá." Nàng cắn một miếng,thịt lươn mềm ngọt như tan trong miệng nàng. Gia vị được nêm nếm cũng rất vừa ăn,không quá mặn cũng không quá ngọt,kết hợp hài hoà với thịt lươn làm ra một thứ tuyệt thế siêu cấp mỹ vị.

"Tỷ tỷ,cho ta ăn với a." Tên đệ đệ của Sát Vô Cơ thấy nàng ăn ngon quá nên thành ra cũng nổi lên cơn đói,lao vào ăn một miếng. Cả hai chị em giống như hổ đói,sau một lúc đã hết luôn xiên thịt lươn.

(1) Ở Hoà Bình chúng ta không có rừng lá đỏ nhá ae. Còn nếu ai hỏi tại sao tôi viết về Việt Nam mà không viết hẳn những địa danh có thật đi. Tôi xin thành thật nói rằng là ngày xưa tôi rất ngu sử địa,hoàn toàn chính là không có kiến thức,mà muốn tả những nơi danh lam thắng cảnh hay là những địa danh thiên nhiên tuyệt đẹp thì tôi sẽ cố gắng. Nhưng tôi cứ tạm thời bịa ra mấy địa danh viết cho dễ đã. Các bác thông cảm tui a.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.