Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãnh đạm

Tiểu thuyết gốc · 3178 chữ

Nhìn La Thái Thiên sắc mặt ủ rũ đi ra,cộng thêm với trận to tiếng trong phòng,dù là một cái ngốc tử nhưng Lý Khôn vẫn hiểu được là có chuyện gì.

"Thủ lĩnh,phu nhân hiểu lầm anh sao. Không được,cái này là lỗi của ta,để ta đi giải thích." Lý Khôn nhận tiên phong đỡ đạn,hắn chính là sợ La Thái Thiên bạo phát rồi một kích giết luôn hắn.

"Kệ nàng đi,bao giờ Hỗn Kháng hội tụ họp?" La Thái Thiên cưỡng ép bỏ đi tâm tình,vào công việc chính. Theo như hắn thấy,nếu như mấy cái căn cứ đều nhận được tin tức thì căn cứ của hắn cũng sẽ nhận được,chính căn cứ kia chính là chỉ có mỗi gần 2000 người dù chưa đủ điều kiện nhưng hắn tin rằng một người của hắn đánh được năm người của địch.

Thoáng cái hắn nghĩ ra một mưu kế,một mưu kế hốt gọn tất cả đám căn cứ kia vào một căn cứ,mà chính căn cứ đó là hắn vận hành.

"Khoảng một tháng nữa." Lý Khôn thấy hắn không để tâm đến việc kia thì mừng rỡ, nguyên lai cái thủ lĩnh này cũng là cái công việc cuồng,nữ nhi tình trường đều có thể gạt sang một bên.

"Ở đây có hay không radio,cho ta mượn một thoáng."

"Ở bên kia có một cái,thủ lĩnh định lấy làm gì a."

La Thái Thiên nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng,nói:

"Gọi về nhà."

Gọi về nhà?

Lý Khôn nghe vậy sắc mặt liền cổ quái,chẳng lẽ La Thái Thiên cũng là một phương bá chủ căn cứ? Mà cũng đúng,với thực lực của La Thái Thiên thì thật sự có thừa sức để làm.

"Thôi được rồi,đi nhanh ta còn muốn xem chỗ luyện tập của các ngươi."

"Được,đi theo ta,đội trưởng."

Trở lại Bắc Bình thôn,ở trong một căn phòng lớn,hơn mười người đang tụ tập quanh một chiếc bàn tròn,cười nói rất náo nhiệt.

Ngồi ngay vị chỉ chủ toạ chính là Lê Huyền Trang,ngồi ở bên cạnh là Văn Chiến và Bích Tâm. Chỉ là lúc này sắc mặt Lê Huyền Trang không được tốt lắm,khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ u sầu.

"Các vị chính là những người chức cao trọng vọng trong căn cứ,theo mọi người hiện tại chúng ta nên làm gì."

Một tên trung niên râu tóc bạc phơ nhìn qua trông rất soái khí nhếch miệng lên nói:

"Tôi nghĩ chúng ta muốn gia nhập Hỗn Kháng hội trước tiên nên bầu một người lãnh đạo mới trước." Nói xong,thấy mọi người ai cũng đều nhăn mặt lại,hiển nhiên là rất không đồng ý với ý kiến này,thấy vậy nên hắn nói tiếp:

"Chúng ta bây giờ chính là không có thủ lĩnh,mà muốn gia nhập Hỗn Kháng hội thì cần một người thủ lĩnh dẫn đầu,mà tôi chính là thấy Lê đội trưởng là phận nữ nhi không hợp đối với cái ghế này. "

"Ta không đồng ý,La thủ trưởng trước khi đi đã nói giao toàn quyền cho hai người họ,lệnh quân như núi,không thể không tuân." Một tên béo ngồi ở dưới hậm hực nói. Nếu nhìn kĩ thì ai cũng biết đây chính là Nguyễn Khải,cái tên mập khi xưa là ác bá ở trưởng La Thái Thiên,chuyên đi nịnh hót người khác để được che trở. Nhưng bây giờ thời thế đã khác,hắn nhoáng một cái cũng đã là đội trưởng tiểu đội 6,dưới trưởng hơn năm mươi anh em,chính là các đại lão một trong. Cái đáng chú ý là Nguyễn Khải bây giờ đã đổi tính,không còn một bộ hèn kém nhu nhược như xưa,tất cả mọi thứ hắn chính là đổi bằng thực lực cùng sự cố gắng thể hiện khiến cho La Thái Thiên nhìn bằng con mắt khác rồi bổ nhiệm hắn lên,đây cũng là lí do khi đó hắn từng thề sẽ luôn trung thành với La Thái Thiên.

"Đúng vậy,tôi cũng không đồng ý."

"Tôi không đồng ý."

"..."

Tất cả những người còn lại đều lên tiếng,đa số chính là trung thành và tận tâm với La Thái Thiên. Còn thiểu số vẫn đồng ý cũng bởi vì bọn hắn là chưa thấy đến thời điểm để trở mặt với La Thái Thiên.

Người đàn trung niên nam tử nghe thấy thế liền cúi đầu xấu hổ,cũng là do không thấy La Thái Thiên tin tức nên một lòng rất trông mong. Đến hôm nay vẫn là không chịu được,lấy cái Hỗn Kháng hội ra làm lá chắn để nói nên nỗi lòng.

"Thế bây giờ mọi người có ý kiến gì." Lê Huyền Trang tiếp tục lên tiếng hỏi,nàng dạo này thật sự rất mệt,công việc bù đầu,cái ăn cũng như tính mạng của gần hai nghìn người rơi vào tay nàng làm nàng thực luống cuống. Lúc đấy nàng mới hiểu nỗi khổ của La Thái Thiên cũng như trông ngóng hắn về.

"Báo!" Đúng lúc này,một tên lính mặc quân phục đi vào nói:

"Tiểu Tam,có chuyện gì mà hớt ha hớt hải vậy?" Văn Chiến nhìn tên lính đi vào,đó chính là thủ hạ dưới trướng hắn,có chút buồn bực.

"Thưa,chúng tôi bắt được một tín hiệu lạ."

"Tín hiệu gì." Trong nháy mắt không khí toàn phòng lên cao,bởi vì La Thái Thiên mất tích,các cấp cao ra lệnh phải luôn chăm chú radio 24/24 để tìm kiếm La Thái Thiên. Lúc đầu Lê Huyền Trang đã hỏi Từ Khuyết vị trí của La Thái Thiên,nhưng mà Vạn Sinh Thiên Khống Thuật chỉ cho chủ tìm nô mà nô không thể biết được chủ ở đâu. Vốn dĩ Vạn Sinh Thiên Khống Thuật có chức năng giao tiếp giữa chủ và nô,nhưng vì tu vi của La Thái Thiên còn quá yếu,căn bản không thể thông tin xa như vậy được.

"Lý Khôn căn cứ,La Thái Thiên ta,trở về."

Nghe được cái này Lê Huyền Trang thân thể liền run rẩy,từng giọt ngọc lệ nòng hổi cũng theo đó mà tràn ra. Nàng thật sự rất kích động, đây chính là cái tên khiến cả nàng và Liễu Ngọc Như ngày nhớ đêm mong,mỗi đêm không có hắn trêu đùa hoặc bên cạnh các nàng thật sự là những đêm kinh khủng nhất.

"La Thái Thiên." Lê Huyền Trang bất chi bất giác nói ra một câu. Không có nghĩ nhiều,nàng vui mừng hô to về phía mọi người:

"Chuẩn bị xe,chúng ta đi Đà Bắc."

Ở bên kia,

Nhân vật chính của chúng ta chính là đang xem mọi ngừoi luyện tập. Nói là luyện tập cho sang chứ thật ra chính là đánh lộn,những người ở đây họ không được giáo dục từ nhỏ,nhưng ai nấy đều rất vui vẻ cũng hạnh phúc.

Nhìn thấy Lý Khôn cũng La Thái Thiên đi ra,tất cả mọi ngừoi dừng đánh nhau xếp hàng lại. Chắc đây chính là điều duy nhất nghiêm chỉnh họ học được ở đây,bất quá La Thái Thiên cũng không buồn bực tí nào,trái lại chính là vui mừng. Dù họ chính là không có tổ chức,thế nhưng ai nấy cũng rất chi là đô con,cường tráng. Đây chính là một điểm La Thái Thiên thấy họ hơn ở quân hắn.

"Mọi người,đây chính là thủ lĩnh mới của chúng ta,La Thái Thiên,mọi người có thể gọi hắn là La thủ lĩnh. Từ bây giờ,La thủ lĩnh sẽ tự tay huấn luyện các cậu." Lý Khôn một mặt cung kính nhìn chỉ vào La Thái Thiên.

"Thủ lĩnh,ngài nên hiểu chúng ta a. Chúng ta không thể để cho một tiểu tử gầy yếu như thế này quản lí,mong ngài có thể thu hồi mệnh lệnh." Một người trong đám lên tiếng,mọi người ai nấy cũng đồng tình theo lời của hắn.

"Vậy phải làm sao để có tư cách quản lí mọi người đây?" La Thái Thiên không tức giận vì câu nói của mọi người. Dù sao thân thể mình nhìn qua cũng thật gầy yếu,họ cũng chỉ thấy sao nói vậy thôi.

"Ngưoi phải đánh thắng ta." Người lúc nãy lên tiếng nói.

"Được,ta chấp nhận. Một chiêu đánh thắng ngươi." La Thái Thiên đu đến trước mặt hắn,một bộ thủ thế.

"Cuồng vọng,để ta xem ngưoi đỡ nổi mấy chiêu." Tên kia đi ra,một bộ khinh thường nhìn La Thái Thiên. Theo hắn nghĩ thì cái thân thể yếu đuối như vậy thì có bao nhiêu sức lực được chứ.

Mọi người xung quanh thấy thế bắt đầu ồn ào,ai nấy cũng đều vui vẻ khi thấy có người gặp hoạ.

"Khai Thụ,ngươi đánh có điểm nương tay a."

"Các ngưoi đoán xem,tên kia sẽ chịu được mấy quyền của Khai Thụ."

"Ta đoán là không đến ba chiêu."

"Ba chiêu? Ta phi,ta đảm bảo là trong một chiêu Khai Thụ sẽ đem tên kia đánh bay."

"Các ngươi sai,chính là Khai Thụ vừa định tấn công ta đảm bảo hắn đã cầu xin tha mạng rồi,nếu không ta ăn cục đá cho các ngươi xem."

Nhưng tiếng hô hoán có bắt đầu đi lên hướng thề độc,ai cũng nhanh miệng nói cho sang mồm rồi thề thốt. Lý Khôn ở trên nhìn đám thủ hạ của hắn rồi cười,nếu bọn hắn biết La Thái Thiên kinh khủng thì có đánh chết bọn hắn cũng sẽ không dám thề thốt như vậy.

"Ngưoi xuất thủ đi,ta sợ nếu ta xuất thủ thì ngươi sẽ không có câu hội biểu diễn." La Thái Thiên một bộ cuồng ngạo khiêu khích.

"Không biết tự lượng sức mình." Khai Thụ nghe được lời khiêu khích thì không nhịn được lao lên vung quyền hướng La Thái Thiên. Một quyền này mang theo một thành công,chín thành thủ. Hắn chính là muốn khi va chạm nếu La Thái thiên không đỡ được thì rụt tay về,không đến mức đánh chết đối phương. Dù sao đối phương cũng là do Lý Khôn mang đến,nếu thật sự đánh chết thì chẳng khác nào đánh mặt hắn.

Thế nhưng La Thái Thiên vẫn đứng như vậy,khuôn mặt vẫn mang theo một nụ cười tự tin,không tránh không né để Khai Thụ quyền ma chạm trên ngực mình.

Bụp!

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên,La Thái Thiên vẫn như cũ đứng yên ở đấy,nét mặt vẫn như cũ tự tin. Bất quá Khai Thụ nét mặt liền xụ lại rồi,nguyên lai là đối phương vẫn có chút thực lực,xem ra hắn vẫn là nên nghiêm túc.

Khai Thụ tăng lực lên thêm sáu thành,cung hai quyền tiếp tục vào ngực đối phương. Chỉ thấy La Thái Thiên đánh rắm cũng không có,vẫn một dạng biểu cảm phong khinh vân đạm tự tin. Mọi người xung quanh liền ngốc rồi,những người lúc nãy thề độc từ trong đám đông bắt đầu lẩn đi,bọn họ sợ nếu không lẩn nhanh thì sẽ có người bắt bọn hắn lại rồi bắt làm theo lời thề thì khổ sở.

Khai Thụ nét mặt bây giờ trở nên vui vẻ,hắn lần đầu tiên thấy một đối thủ mạnh như vậy,quyền hắn đánh lên người đối phương như là đấm vào tấm sắt vậy,căn bản không làm nên cái gì to tát,nhưng mà cũng vì thế khiến hắn rất vui vẻ, hắn chính là ưa thích đánh nhau với những người mạnh mẽ,mà La Thái Thiên biểu hiện đã làm hắn đánh giá lại đối thủ này.

Khai Thụ lùi ra toàn lực vung quyền về hương La Thái Thiên,nhưng lần này La Thái Thiên bắt đầu động,nụ cười trên mặt cũng chợt tắt. Hắn nắm lấy tay của Khai Thụ,Khai Thụ thấy vậy muốn rút ra nhưng bất lực. Như vậy Khai Thụ vung quyền bằng tay còn lại,ý muốn tạo áo lực để đối phương buôn lòng tay mình ra. Thế nhưng hắn đã sai lầm,tay kia của hắn lại bị La Thái Thiên tay còn lại bắt được,Khai Thụ cố gắng vùng vẫy nhưng không thể,đối phương thật sự quá mạnh.

La Thái Thiên hơi bẻ hai tay lên trên,Khai Thụ cảm giác đau từ hai tay truyền đến,trực tiếp khuỵ gối xuống,bất lực nhìn La Thái thiên vặn tay mình.

"Ta thua." Khai Thụ bây giờ mới hiểu được người trẻ ruổi trước mặt mình kinh khủng đến mức nào. Bây giờ hắn không còn có thái độ khinh thường như lúc trước nữa,thay vào đó là một biểu lộ hết sức tôn kính, đây vốn là luật,người mạnh thì được người người tôn kính.

"Vậy bây giờ ta có tư cách đấy rồi chứ." La Thái Thiên đưa tay ra sau lưng,một bộ tươi cười nói.

"Đương nhiên là có rồi,thưa thủ lĩnh."

"Vậy tất cả tập hợp,tôi cần nói thoáng qua quy luật và cách tập luyện của chúng ta."

Sau đó La Thái Thiên nhìn mọi người đang chăm chú thì nói tiếp:

"Thứ nhất,phải chăm chỉ tập luyện thường xuyên... Cuối cùng,đó chính là lời hứa ta hứa với mọi người,nếu mọi người luyện tập tốt,mọi người sẽ có được lực lượng vô thượng,cùng ta đi chinh chiên nam bắc,lúc đó mọi người muốn mỹ nữ ta cho mỹ nữ,muốn lương thực ta cho lương thực,cùng sống một cuộc sống khoái lạc và hạnh phúc. "

Đợi cho vài phút tĩnh lặng,La Thái Thiên nhẹ giọng nói:

"Các cậu có đồng ý không?"

Câu nói này như là lời đánh thức ý chí chiến đấu trong người bọn họ,đến ngay cả Lý Khôn bên cạnh cũng huyết mạch sôi sục,hận không thể vì La Thái Thiên ngay tại đây vì hắn chinh chiến tam sơn tứ hải.

"Chúng tôi đồng ý,cầu mong thủ lĩnh ban chúng tôi sức mạnh."

"Chúng tôi đồng ý,La thủ lĩnh muôn năm."

"La Thái Thiên muôn năm."

Thấy mọi người nhiệt huyết la lớn như vậy,La Thái Thiên rất vui mừng. Nói đùa,tướng lĩnh nào mà lại không muốn thủ hạ của mình cường đại,tướng lĩnh nào lại không muốn thủ hạ của mình đối với mình sùng bái.

Vậy là nguyên từ lúc đấy đến tận buổi chiều hắn mới từ chỗ luyện binh đi về trong rừng lá đỏ. Lúc này hắn lại nhớ lại hồi sáng đệ tử mình nói những lời kia,trong lòng bất chợt nổi cơn hiu quạnh.

Đi về,La Thái Thiên đã thấy hai tỷ đệ đang đứng trên cọc gỗ tập luyện miệt mài,thấy vậy hắn liền đi ra gần đó toạ thiền tu luyện. Đến tối,La Thái Thiên mở mắt ra đã thấy hai người tự nhóm lửa,nướng thịt ăn. Hắn thở dài một hơi tự lẩm bẩm:

"Vẫn là tự mình quá đa tình." La Thái Thiên vốn định trở về để chỉ đạo bọn họ tu luyện, càng hơn đó là nấu nướng cho bọn họ ăn. Tại vì hắn nấu ăn rất ngon khiến cả hai người đều có ý phụ thuộc vào đồ ăn hắn nấu,bây giờ xem ra hắn chính là quên ngày xưa ai đã nấu cháo cho hắn ăn.

Thấy sư phụ mình về,Sát Vô Cơ đó chính là áy náy,muốn nói xin lỗi với vô sỉ sư phụ nhưng rốt cuộc không nói ra được. Thấy hắn nhắm mắt tu luyện,cả hai liền có ý muốn chính là làm cho hắn đồ ăn nhằm xin lỗi.

"Sư phụ,người ăn..." Sát Vô Cơ cầm một xiên thịt được mình nướng về phía hắn,bây giờ nàng mới nhận ra là chính nàng mới nấu cho hắn ăn một lần,còn căn bản chính là hắn tự nấu.

Nhìn khuôn mặt áy náy của hắn trong mắt La Thái Thiên là một biểu lộ khinh thường,nghĩ được vậy hắn liền tức giận,không để nàng nói liền hất tay,hắn thật sự cảm thấy bị sỉ nhục,chẳng lẽ nàng coi hắn là ăn mày đến bố thí sao,đúng là khinh người quá đáng. Bất quá hắn cũng chỉ là vẻn vẹn vứt đồ ăn sang một bên,đứng dậy nhìn về Sát Vô Cơ cùng Sát Vô Hối rồi mỉm cười,rồi sau đó là quay lưng bước đi.

Sát Vô Cơ không nghĩ sư phụ nàng hắn sẽ tức giân như vậy,nhưng thật sự nàng chính là cảm thấy rất uất ức. Cả buổi chiều đi săn mới được một con thỏ nhỏ,muốn làm cho hắn ăn nguôi giận vậy mà hắn lại vứt. Thế nhưng nhìn nụ cười của hắn,nàng cảm giác sợ hãi,nàng sợ hãi không phải vì sợ hắn giết nàng,mà nàng chính là nhìn thấy trong ánh mắt của hắn muốn bỏ rơi hai tỷ đệ nàng.

Thấy vậy Sát Vô Cơ liền hoảng hốt,nàng có linh cảm nếu để La Thái Thiên đi tức hai tỷ đệ nàng cùng hắn sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt,mỗi người một ngả. Như thế nàng liền chạy đến,bất chấp ôm La Thái Thiên eo vừa khóc vừa nói:

"Sư phụ,ta sai rồi,ta sai rồi. Chúng ta cầu xin người,đừng có bỏ chúng ta được không."

Thấy tỷ tỷ mình như vậy,Sát Vô Hối cũng đi đến cầm tay hắn rung rung khóc lớn:

"Sư phụ,tha cho tỷ tỷ ta đi mà. Nàng thật sự biết lỗi rồi,nàng chính là nhất thời làm bậy,xin sư phụ đại nhân đại lượng tha cho tỷ tỷ đi mà."

Cả hai người khóc tha thiết nhìn người thanh niên trước mặt này. Bọn họ thật sự rất sợ hắn sẽ rời bỏ cả hai người,chính cả hai người ai cũng biết,người đệ đệ thì chính là có tâm lí phụ thuộc quá cao vào La Thái Thiên,đã sớm coi hắn như một người cha của mình. Còn người tỷ tỷ thì lại có tình cảm với hắn,cũng không thể rứt bỏ được. Nếu bảo bọn hắn ân đoạn nghĩa tuyệt thì thật sự giết bọn hắn đi còn hơn,ai trong hai người đều hiểu là muốn có được một người sư phụ như thế này tốt trong mạt thế là gần như không thế. Cũng chỉ vì một lúc lỡ lời mà cả hai người cũng hiểu được họ vậy mà sắp mất đi lần nữa một cái phụ thân cũng như một cái sư phụ.

La Thái Thiên thấy cả hai người như vậy thì nhất thời mềm lòng,nói hắn thiên vị hai cái đồ đệ này cũng không sai,thậm chí có khi còn bằng đoạn tình cảm mà hắn đối với Phượng Ngọc Bích. Chính vì vậy,La Thái Thiên mới không nỡ bỏ hai người,nhưng mà trong thâm tâm thì vẫn luôn không thể bỏ được quy tắc cùng với sự hẹp hòi thành tính của mình. Nhưng giận thì cũng giận,hắn cứ như vậy mà trở về trước đống lửa toạ thiền.

Nhìn hắn lãnh đạm như vậy,Sát Vô Cơ cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu sớm biết vậy,nàng đã không dại mà đi nói những lời đấy. Nhưng cuộc sống làm gì có nếu như, dù không nói ra nhưng nàng hiểu hắn và nàng bây giờ như hai người xa lạ.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.