Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thêm dầu vào lửa

Tiểu thuyết gốc · 2786 chữ

Buổi đêm hôm đó,trăng đã lên cao quá đầu,từng tia ánh trăng trong trắng như tâm hồn thiếu nữ chiếu xuống mặt đất. Đến khi chiếu đến khuôn mặt anh tuấn mà bá khí của La Thái Thiên thì trăng dường như run run,tựa như chính nó đang sợ sự lãnh đạm cũng như băng giá trên khuôn mặt của La Thái Thiên.

La Thái Thiên đang tu luyện thì chợt nghe tiếng sột soạt bên tai,tiếng động dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được. La Thái Thiên mở mắt ra nhìn thấy Sát Vô Cơ đang đi tới thì lửa giận bị đè ép lại bùng phát,mặt đất như lung lay theo tâm tình của hắn. Từng cơn gió bắt đầu tán loạn,tung bay làn tóc dài của La Thái Thiên. Giờ phút này,hắn giống như chính là tên hoàng đế năm xưa,đạm nét uy nghiêm và bá khí của một vị tiên vương lâu đời. Nhưng hiện tại,đế hoàng tức giận,núi sông rung động,Tiên Vương bực bội,đất trời tắm máu!

Như nhìn thấy được sự uy nghiêm và tức giận của sư phụ,Sát Vô Cơ trong lòng chợt mất mát,vốn dĩ nếu không nói ra,hắn sẽ không lãnh đạm như vậy với nàng. Vốn dĩ,nếu không nói ra,nàng sẽ không tổn thương hắn. Bây giờ,nàng thật hận chính mình,sao có thể nói ra loại lời nói ngu ngốc đấy chứ. Vì thế nàng thật sự không ngủ được,nàng sợ nếu như nàng ngủ,hắn sẽ đi mất,không bao giờ quay trở lại nữa.

Nghĩ như vậy,nhìn lại người sư phụ của mình. Dù hôm nay có như thế nào,nàng cũng phải quyết tâm xin lỗi người sư phụ này. Dù gì thì chính hắn cũng là người kéo nàng ra khỏi thương tâm mất cha mẹ,cùng nàng chia sẻ gánh chịu nỗi đau,cũng là một người hay lo lắng khổ sở cho nàng và đệ đệ. Nàng như kệ tất cả trời đất rung động,hay là ánh mắt tức giận của hắn,nàng chỉ vỏn vẹn một nụ cười,một nụ cười của xinh đẹp mà miễn cưỡng đi về phía hắn.

Hôm nay nàng mặc một bộ bạch y thoáng mát như là trong suốt vậy. La Thái Thiên có thể thấy nàng chính là không mặc áo ngực và nội khố,La Thái Thiên có thể nhìn thấy được làn da như ngọc trai trắng muốt mà mình màng. Từng đường cong rõ ràng hiện hữu,từng khu đồi núi hang động chập trùng mà sống động. Tạo thành một thân thể tuyệt mỹ hoàn hảo không gì sánh được.

"Sư phụ,nếu người vừa lòng,ta xin hiến dâng cho người thân thể trong trắng,xin người đừng giận nữa,ta chính là biết sai rồi." Nàng vừa nói nước mắt vừa rơi,nhưng trên môi vẫn treo một nụ cười,một nụ cười như có thể cứu rỗi thế giới.

Nhìn thấy vậy,tâm tình La Thái Thiên có chút không hiểu hoà vào nụ cười đó,cơn giận cũng bắt đầu theo đó mà tan biến,xung quanh cơn gió theo đó mà nhu nhược,nhật nguyệt cũng làm tia lệ ngọc của nàng càng long lanh,càng tô đậm niềm tiếc thương một người con gái.

Nàng đi về phía hắn,dùng đôi môi vốn không son nhưng vẫn đậm của mình hôn lên môi hắn,thiên địa như nhu hoà vào nụ hôn đó,cây cỏ xung quanh cũng bắt đầu rung động theo hai người,nguyệt quang trắng toát như ủng hộ hai người. Được thiên nhiên ủng hộ như vậy,Sát Vô Cơ bắt đầu sờ loạn trên người La Thái Thiên,đôi môi đỏ mọng như dính vào môi hắn.

"Sư phụ,ta xin lỗi,ta đã lừa ngươi thực ra ta khuôn mặt không phải thế này,cũng vì nguyên bản là lòng thận trọng của con gái trong thời mạt thế." Vừa nói,Sát Vô Cơ xoa mặt mình,khuôn mặt nàng bắt đầu biến dạng rồi biến trở thành một khuôn mặt hình trái xoan,nghiêng nước nghiêng thành.

Đôi mắt phượng,mi như lá liễu kết hợp cùng với cặp lông mày mày như hoạ. Khuôn mặt trắng mịn khác hẳn với khuôn mặt có chút điểm tàn nhan ngày xưa,sống mũi nhỏ nhắn mà cao ráo,đôi môi nhỏ nhắn đỏ như hoa hồng rất vũ mị. Đây chính là diện mạo hoàn toàn khác đối với ngày xưa,đúng là chim sa cá lặn,hoa gặp hoa thẹn,liễu thấy liễu hờn,hoạ quốc ương dân.

Chỉ là La Thái Thiên không nhìn vào đó,tròng mắt như teo lại thành một điểm nhỏ. Hắn đẩy nàng ra xa,khuôn mặt băng lãnh đến cực điểm,giống như trước mặt hắn không phải đồ đệ hắn mà chính là cái tên Thu Tưởng khốn khiếp kia vậy.

La Thái Thiên thật sự rất sợ chữ "lừa",nhất là trong lúc như thế này,cũng tại vì chính hắn không thể nào quên được năm đó. Cái năm mà hắn đã mất đi tất cả,cái năm mà chính hắn dù được sống lại nhưng cũng bứt rứt không thôi,chính cái năm đó,người huynh đệ Mạc Thiên của hắn chết trên chiến trường,bốn huynh đệ còn lại thì phản lại hắn. Hắn thật sự sợ hơn là một ngày nào đó người bên cạnh lại lừa mình,với tính cách trọng tình trọng nghĩa của hắn thì chắc chắn sẽ không giết họ,nhưng hắn tâm cũng sẽ không tha cho họ đến lúc đó lòng hắn lại thật sự bứt rứt.

Như nghe được từ lời nói của nàng chạm vào chỗ đau của hắn,kí ức đau thương như gợi lại,từng tia sát khí mãnh liệt ngưng tụ,hắn thật sự không khống chế nổi cảm xúc nữa rồi. Thiên địa lại bắt đầu như cộng hưởng với hắn,theo hắn mà phẫn nộ,cây cối như rung động,trời đất như muốn nứt ra,từng cơn gió từng cơn mưa điên cuồng vây quan hắn,đây chính là tác dụng phụ của Vạn Tinh Thánh Thể.

Sát Vô Cơ cứ nghĩ là nàng nói vậy thì hắn sẽ mừng rỡ,không ngờ như vậy lại càng đổ thêm dầu vào lửa. Nhìn La Thái Thiên như là đang tẩu hoả nhập ma kia,sát khí trùng trùng kéo về phía nàng khiến nàng không thở nổi. Nàng khuỵu xuống đất,nước mắt nàng lại rơi,nàng vốn không nghĩ chuyện này lại đi xa như vậy,theo như trí thông minh của nàng thì nàng chắc đã vô tình chạm vào nỗi đau khổ ngày xưa của hắn.

Một người thì mắt sáng như thiên hà,uy nghiêm như mãnh hổ,bá khí ngang trời đất, vô tình như thương khung. Một người thì xinh đẹp như tiên thiên,khí chất như trích tiên,tóc dài như thác nước,mắt sáng như thái dương,đôi mi như bán nguyệt,làn da tựa ngọc trai đúc thành. Chỉ là bây giờ,một người đối một người như nước với lửa,còn người kia thì lại như là tiếng thác nước chảy róc rách,từng giọt từng giọt lệ nóng doanh tròng mi như nguyệt của nàng.

Nhưng sau được một lúc,khuôn mặt hắn bắt đầu hoà hoãn lại,thiên địa bắt đầu trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Hiện tại La Thái Thiên đâu còn là một khuôn mặt thiếu niên năng động,mà hắn bây giờ phảng phất như một lão quái vật sống vạn năm,nguy hiểm và bá đạo nhưng lại mang theo nỗi buồn theo thiên thu bao nhiêu tuế nguyệt không thể phai mờ trong nhãn thần,mang theo cả những kí ức khổ đau như núi nặng đè lên tim gan.

La Thái Thiên quay lại ánh mắt rõ vẻ băng lãnh nhìn nàng một thoáng,sau đó không có nói gì lại bắt đầu rời đi. Sát Vô Cơ nhìn cái bóng lưng bá đạo mà cô đơn kia rời đi,trong lòng không khỏi tiếc hận. Chỉ là nàng bây giờ đã không còn sức để đuổi theo hắn,từng giọt nước mắt của sự vui mừng thoáng vậy mà lại trở về đau khổ.

Ngay tại lúc đấy,tâm hồn thiếu nữa mới hiểu được sự lãnh đạm của thế gian cũng chỉ bất quá là như vậy. Kể cả gió có ngừng thổi,mây có ngừng trôi,nguyệt có dừng quang,thái dương có hay không tắt,địa cầu có không quay hay là sự sống trên thế giới có tắt hết cũng vẫn không bằng được sự khó chịu khổ sở đến từ sự lãnh đạm của một người.

Sáng hôm sau,xung quanh Lý Khôn căn cứ chính là rất nhiều đoàn xe,những người lính trên xe sau lưng đều có một khẩu AK 47,nhìn họ như là đang đi lên tiền tuyến nhưng ai nấy lại rất cao hứng. Giống như họ không phải đi đánh trận mà đi quán bar vậy. Đó chính là đoàn xe hùng hậu của Bác Bình căn cứ,hôm nay cử hành trận thế như thế này chính là muốn đón thủ trưởng của bọn hắn về.

Từng đoàn từng đoàn xe nối đuôi nhau đi vào trong căn cứ. Đi đến ngoài khu biệt thự,tất cả đều dừng lại,ba người mặc quân phục xuống xe,khuôn mặt ai nấy đều rất kích động.

"Thủ trưởng,tôi đại đội trưởng đại đội ba đến cứu ngài,xin ngài thứ tội vì sự chậm trễ của chúng tôi."

"Thủ trưởng,tôi đại đội trưởng đại đội hai đến cứu ngài,xin ngài thứ tội vì sự chậm trễ của chúng tôi."

"Thủ trưởng,..."

Cả ba người đều nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt chào theo nghi thức quân đội. La Thái Thiên thấy họ đến đón mình nên cũng mừng rỡ chào lại. Đám người Lý Khôn ở sau thấy quân đội của La Thái Thiên tới thì bất ngờ. Nhất là Lý Khôn,hắn có thể cảm nhận được mỗi người lĩnh ở đây vậy mà đều Tụ Khí tam trọng là thấp nhất,trên người được trang bị đầy đủ đến tận răng. Nhất chính là cái khí thế sắc béng như đao kia,thật giống như bộ đội đặc chủng được huấn luyện kĩ càng,quân của mình so với họ hoàn toàn chính là rác rưởi,không hoàn toàn chính là không so sánh được.

Bất quá,quân của hắn sắp được huấn luyện sẽ rất nhanh được như vậy,còn có khi còn lợi hại hơn như vậy. Lý Khôn nghĩ đến cảnh mình sau này sẽ trở thành đại tướng quân thống lĩnh hàng ngàn quân xông pha đánh giết giặc thì huyết mạch hắn lại bắt đầu sôi trào,không khỏi thầm kêu may mắn khi xưa mình biết thức thời.

La Thái Thiên nhìn quân đội hùng hậu ở đằng sau đến đón mình thì vui vẻ,đi lên cười nói:

"A Chiến,a Vũ,các cậu mang anh em tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi,sau đó vào nhà ngồi nói chuyện."

"Tuân lệnh!" Hai người đồng thanh hô,gần hai tuần rồi La Thái Thiên mới ra lệnh cho họ,ai cũng hăng hái như muốn nhảy cẫng lên vậy.

Hai tên kia đi rồi thì Liễu Ngọc Như cùng Lê Huyền Trang không hẹn mà hợp cùng nhảy vào lòng La Thái Thiên,La Thái Thiên xoa đầu hai nàng an ủi. Đám người Lý Khôn rất biết thức thời,không làm kì đà cản mũi đi ra chỗ khác. Liễu Ngọc Như nũng nịu nói:

"Ngươi biết không,ngươi không có nhà Bối Bối toàn đòi phụ thân,nàng thật sự quên đi mất cái thân sinh người mụ mụ này rồi."

"A,đúng rồi. Dạo này nàng ở nhà có khoẻ không. Ngươi đi xuống đây nàng không đòi theo cùng chứ?"

"Nàng khoẻ đến không thể khoẻ hơn a,nghịch nhiều đến mức muốn ta mệt chết. Lúc nói với nàng ta muốn xuống đây thì đòi sống đòi chết đi theo,bất quá là ta nhanh trí nghĩ ra cách để nàng ở nhà."

"Ngươi dùng cách gì a." La Thái Thiên tò mò hỏi.

"Ta mới không nói cho ngươi,phu quân xấu." Liễu Ngọc Như lại dùng thân hình mềm mại của mình uốn éo trên thân hân.

"Phu quân,thiếp ở nhà thật sự rất buồn chán,đêm nào cũng nhớ đến hình bóng chàng,vậy mà chàng lại chỉ nhớ đến nữ nhi bảo bối là sao." Liễu Ngọc Như phụng phịu nói.

"Nàng ghen với con gái nàng đấy à." La Thái Thiên dở khóc dở cười nói,tại sao có thể có người phụ nữ ghen cả với thân sinh nữ nhi chứ.

"Hừ ai mà thèm ghen với chàng chứ." Liễu Ngọc Như hừ lạnh,nhưng mà ánh mắt nàng lại biểu lộ ghen ghét rõ ràng.

Người xưa nói không có sai, đúng là con gái là loài sinh vật khẩu thị tâm phi a.

"Thôi được rồi,để tối lão công đền bù thoáng cho hai lão bà nhá." La Thái Thiên nhìn một trái một phải nữ nhân bé nữ nhân lớn nói,ý đồ nhất long nhị phượng hiện hữu rất rõ ràng. Bất quá như xa hắn quá lâu,tâm lí hai nàng lại không có chút kháng cự mà còn có chút chờ mong.

Nói xong La Thái Thiên mang Liễu Ngọc Như lên nhà,còn mình cùng ba cái đại đội trưởng ở dưới ngồi xuông bắt đầu bàn luận.

"Các cậu nghe về Hỗn Kháng hội rồi chứ." La Thái Thiên đi vào vấn đề chính.

"Ừm,chính là lúc anh mất tích được ba ngày thì có người gửi thư đến,chính là muốn chúng ta gia nhập Hỗn Kháng hội. Bất quá lúc đó chúng tôi muốn đợi anh về rồi mới quyết định." Văn Chiến ở một bên nói,trên tay hắn cầm một bảng báo cáo những sự việc lúc La Thái Thiên rời đi.

"Nếu gia nhập thì căn cứ chúng ta thuộc loại lớn hay nhỏ." La Thái Thiên hỏi tiếp.

" Thưa thủ trưởng căn cứ chúng ta được xếp vào hàng ngũ căn cứ loại lớn,bởi vì khi anh đi cũng có kha khá nhiều người lánh nạn xin gia nhập chúng ta,vì thế chúng ta cũng lên được con số hơn hai nghìn dân."

"Họ cho chúng ta quyền lợi gì đặc biệt không?"

"Thật ra cũng không có cái gì,nguyên bản cũng chỉ là trợ giúp lương thực và lưu thông hàng hoá các căn cứ thôi." Lê Huyền Trang ở bên cạnh nói.

"Như vậy,trước tiên tôi muốn đó là cậu đồng ý lời mời của chúng đi,bất quá chúng ta cần điệu thấp một điểm hiểu không,sau đó..."

"Vâng,bọn tôi đã hiểu." Long Vũ cùng Văn Chiến nhiệt huyết sôi trào nói. Theo như kế hoạch của La Thái Thiên,nếu như mà thành công thì căn cứ của họ sẽ mạnh hơn bao giờ,mà căn cứ của họ mạnh hơn thì họ cũng sẽ giống như nước lên thì thuyền lên nên được thơm lây.

Qua thêm một hồi thời gian,cả ba người đều nói chuyện xong,La Thái Thiên liền muốn tiễn họ về,dù sao thì để đón hắn về bọn họ tốn chín phần binh lực. Có nghĩa là ở căn cứ chỉ còn một thành binh lực cuối cùng,nếu lở may xảy ra chuyện gì thì thật sự đúng là mọi công sức xuống sông xuống biển hết. La Thái Thiên mới nói:

"A Chiến,a Long,hai cậu đi về trông căn cứ,bên này có Huyền Trang là đủ. Người của mình các cậu cứ mang về đi,chỉ để lại khoảng năm mươi người là được. Có chuyện gì cứ liên lạc qua bộ đàm là được."

"Vâng,vậy chúng tôi đi." Cả hai người quay ra cửa,qua tập hợp binh lính rồi lại quay về.

Buổi tối,

La Thái Thiên trên tay Liễu Ngọc Như tựa một con mèo con nằm yên vị. Nàng ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ có chút buồn rầu hỏi:

"Phu quân,có tâm sự sao."

La Thái Thiên liếc xuống Liễu Ngọc Như dưới tay mình mỉm cười hôn vào chán nàng rồi đáp:

"Vẫn là Như Nhi hiểu ta nhất." Nhưng mà hắn cũng không có ý định kể cho Liễu Ngọc Như,dù sao thì việc này cũng liên quan đến kiếp trước của hắn. Thế nhưng hắn muốn an ủi nàng nên mới nói:

"Một chút tâm tư cũ thôi." La Thái Thiên vừa nói bàn tay lại không yên vị,bắt đầu trêu đùa đôi bạch thỏ của Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều,dù sao ai cũng có chút bí mật của riêng mình. Nàng thấy hắn trêu đùa thì cũng điên cuồng đáp trả,cũng hơn một tuần nàng vẫn chưa được sủng hạnh đủ đây.

Cả hai lại bắt đầu điên cuồng thác loạn,đến mức khiến Lê Huyền Trang sát vách không ngủ được,đành phải sang phòng La Thái Thiên tố cáo. Thế nhưng nàng lại bị hắn bắt vào rồi lâm vào hắc thủ của hắn.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.