Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Niềm kiêu hãnh của chiến sĩ

Tiểu thuyết gốc · 3974 chữ

Buổi sáng,khi mặt trời đã lên cao,từng tia nắng chiếu xuống khu rừng,từng sinh vật bắt đầu thức dậy bắt đầu ngày mới bằng cách săn mồi,chăm sóc con cái khiến cả khu rừng nhộn nhịp hẳn lên.

Nhưng buổi sáng thì La Thái Thiên không như vậy,hắn đang nằm trên giường,một bên ôm Liễu Ngọc Như,một bên ôm Lê Huyền Trang một bộ mặt vô cùng diễm phúc. La Thái Thiên thức dậy,hai tay bắt đầu không yên,khẽ chiếm tiện nghi cả hai người.

"Ưm,phu quân,chàng thật hư a." Liễu Ngọc Như giận hờn nhìn La Thái Thiên,mới buổi sáng thôi mà đã không yên ổn đối với hắn rồi.

"Ta hư? Ta chính là đang làm việc tăng tu vi cho lão bà a,đó chính là một người phu quân tốt thường làm mà." La Thái Thiên vừa nói vừa phụ hoạ lên,từ việc làm chuyện đó với nàng mà trong lời nói của hắn lại như là cứu giải ngân hà sự việc cao cả.

"..." Liễu Ngọc Như cũng thật sự cạn lời,mỗi khi nàng nói hắn lưu manh thì hắn lại lôi "việc tu luyện" ra làm bia đỡ đạn. Nhiều lần như thế khiến nàng thật sự vô cùng thấy bực nhọc với cái gọi là "Thiên Xà Mị Thể",với cả nàng cũng rất phiền muộn mỗi khi làm chuyện đó với hắn. Thông thường trong những bộ tiểu thuyết thì người có thể chật song tu đáng lẽ ra là phải rất khoẻ về mặt chuyện đó,thế nhưng không hiểu sao mỗi khi lâm trận,nàng vẫn là người giơ cờ trắng đầu hàng.

"Đúng lúc này La Thái Thiên đã lấn tới,đè chặt lên thân thể kiều mị của nàng. Vì buổi sáng chính là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày,trường thương vốn đã nguội lạnh của La Thái Thiên lại dần cứng lên,cà cạ vào tiểu phúc của nàng. La Thái Thiên miệng bắt đầu lấy cái cổ thon gầy trắng nõn làm mục tiêu đầu tiên tấn công,kết hợp với đó là đôi tay mò mẫm lên trên cặp cầu tuyết to tròn của nàng.

Bị La Thái Thiên tấn công như vậy,Liễu Ngọc Như lại bắt đầu hứng lên,bên dưới bắt đầu có điểm ướt. Nàng liền dạng chân thành hình chữ nhân (人) để trường thương của La Thái Thiên có thể thoải mái đi vào. La Thái Thiên thấy nàng hứng lên thì cũng không để càng thất vọng,lại bắt đầu lên ngựa vác trướng thương lâm trận.

"Ưm..Ư.Ư..ư." Từng tiếng rên yêu kiều của Liễu Ngọc Như kèm theo là tiếng thở dốc của hai người. Lê Huyền Trang ở bên cạnh nghe vậy thì cũng không ngủ được,mở mắt ra thì thấy hai người đang "đánh trận" thì đỏ mặt,như một tiểu thỏ trắng bị đánh động định chạy đi.

"A! Xấu phu quân."Nhưng mà đại lang La Thái Thiên làm sao để tiểu bạch thỏ nàng chạy,ôm nàng nằm xuống giường rồi tiếp tục trò nhất long nhị phượng. Qua một hồi đánh chiếm kịch liệt, cuối cùng vẫn là cả hai nàng không chịu được dưới sức mạnh kinh khủng của La Thái Thiên,đành phải buông cờ chịu thua.

"Như nhi,đến bây giờ ta vẫn thắc mắc sao nàng có thể để cho Bối Bối yên vị ở nhà vậy." La Thái Thiên nhìn trong ngực mình Liễu Ngọc Như thắc mắc. Hắn thế nhưng biết là Bối Bối chính là rất dính hắn,đến cả khi hắn làm việc cô nàng còn năm lần bảy lượt trốn đi lẻn vào với hắn. Mà một tiểu nha đầu tinh nghịch như vậy,khi nghe tin người phụ thân lâu ngày không gặp chắc chắn sẽ nàng nặc đòi theo,hắn cũng không tin Liễu Ngọc Như có thể chống đỡ chiêu trò của tiểu quỷ này.

"Ta cũng không biết a. Dạo này nàng với Thanh Lệ rất thân,có xu hướng muốn đến mỗi lúc mỗi nơi đều ở với nàng. Ta cũng chỉ nói với Thanh Lệ đôi chút để cho rồi đơn giản là nàng lừa Bích Bích ở nhà." Liễu Ngọc Như thản nhiên nói,trong đầu vẫn còn có chút quỷ quái. Vốn dĩ nàng và Thanh Lệ quan hệ thật sự không tốt cho lắm,cũng nguyên do chính vì La Thái Thiên thế nhưng vậy mà dạo gần đây Thanh Lệ có chút thay đổi,dường như nghe lời nàng hơn.

Mụ mụ nó,thật gặp quỷ. La Thái Thiên thật sự rất bất ngờ,hơn hai hết hắn chính là người đứng ở đầu tranh chấp giữa hai bên nên biết quan hệ hai người kịch liệt đến mức nào. Đương nhiên không tới mức hận thù nhau,không chết không thôi nhưng cũng không hoà hợp. Còn kì lạ hơn là cái tiểu quỷ kia,thế mà từ trước đến giờ chỉ thân thiết với hắn và Liễu Ngọc Như vậy mà chuyển biến như vậy. Hắn đang thầm nghĩ xem trong câu chuyện này có hay không một âm mưu,chứ không thì chỉ có là Thanh Lệ bị uống nhầm thuốc,thay đổi tính cách một trăm tám mươi độ?

"Trang nhi,ở căn cứ huấn luyện binh lình có khó khăn gì không." Dù Văn Chiến đã đưa cho hắn một bản báo cáo khá chi tiết về căn cứ trong hai tuần gần đây. Nhưng hắn vẫn là muốn hỏi trên phương diện của Lê Huyền Trang,dù sao đâu phải Văn Chiến cái gì cũng biết.

"Không có gì nhiều,gần đây thiếp thấy kha khá mầm giống tốt ở trong dân khu,bây giờ vẫn đang trong thời gian huấn luyện."

"Triệu Thư Uyển thì sao?" Vì Triệu Thư Uyển lúc trước ở trong quân đội đã lâu,La Thái Thiên sau khi thu được căn cứ thì đã cho nàng lên làm quân sư,trực tiếp chỉ đạo quân đội của hắn tập luyện. Bất quá vẫn là La Thái Thiên rất cẩn thận,luôn để Lê Huyền Trang cùng một số người theo dõi nàng,đề phòng nàng có dị tâm.

"Nàng cũng rất thành thật huấn luyện binh lính,chúng ta không nhìn ra được gì,thiếp nghĩ là nàng thật tâm đối với căn cứ mình."

La Thái Thiên cười cợt,thật tâm? Nếu không phải hắn đủ mạnh thì tất cả đều chưa chắc. Vẫn như cũ là cần cẩn thận một điểm,nhiều khi đang ăn chắc rồi thì lật thuyền trong mương cũng không quá lạ. Nhưng đương nhiên La Thái Thiên sẽ không nói cái này trong lòng,dù sao hắn vẫn rất tự tin với thực lực của mình,miễn là hắn còn thực lực thì nàng sẽ không lên nổi sóng gió. La Thái Thiên chỉ nhàn nhạt một câu:

"Cứ tiếp tục theo dõi nàng,anh rất bằng lòng với cách làm việc của em."

"Vâng." Lê Huyền Trang được tình lang của mình khen nên rất cao hứng.

"Căn cứ..."

Nằm hàn huyên thêm với hai nàng thêm một lúc,La Thái Thiên đứng dậy,bây giờ hắn có một tháng để luyện binh và khếch chương thế lực trước khi khai mở hội nghị các căn cứ ở tình Hoà Bình.

La Thái Thiên đi đánh răng chuẩn bị,mặc vào một bộ quân phục màu xanh lá cây,đây chính là bộ quân phục may riêng cho hắn từ da của cái con rắn nước đấy. Mặc xong La Thái Thiên đi xuống tầng ăn bữa sáng. Hắn vừa ăn vừa nhìn Lê Huyền Trang và Liễu Ngọc Như nói:

"Tí nữa hai nàng đi với ta xem nhìn đi luyện binh,tiện thể cho Như nhi học hỏi chút đỉnh."

"Vâng." Lê Huyền Trang ôn nhu nói,nàng bây giờ đúng là một thiếu nữ mới rơi vào trong bể tình,phỏng chừng như tình lang nói gì nàng cũng sẽ làm theo.

"Cả thiếp sao. Vâng." Liễu Ngọc Như có hơi bất ngờ nói,bất quá nàng vẫn tuân theo La Thái Thiên nói,đây chính vì một loại tìn nhiệm,một loại tín nhiệm có chút mù quáng.

Lúc trước nàng được La Thái Thiên phân đi dẫn đội xuống thành thị xem một chuyến. Nhưng sau đó hắn mất tích nên việc Liễu Ngọc Như ra ngoài lịch luyện cũng ngâm nước nóng.

La Thái Thiên hiện tại đây là tiếp tục kế hoạch muốn cho Liễu Ngọc Như một cái thực quyền. Tại vì càng ngày càng nhiều người đến cư trú căn cứ hắn,sau này khi có quá nhiều thì sẽ cần những người quản lí,La Thái Thiên là đang muốn cho người của mình nhập vào trong đó,đề phòng sau này những người không có hảo tâm cắn trộm. Tuy là với sự cường đại tăng lên nhanh chóng của La Thái Thiên,những người không có hảo tâm sẽ không có đạt được ý nguyện. Nhưng ai biết được chứ,qua một lần bị cắn trộm,hắn mới hiểu ra thực lực cường đại chưa chắc đã áp chế được cục diễn. Vẫn là sớm ngày phát hiện rồi diệt từ trong trứng nước vẫn hơn,hắn thế nhưng là không muốn thử lại cảm giác khi mình bị thương thì có người tạo phản. Và trước mắt,hắn tin nhất vẫn là hai người này,đây chắc cũng do một phần là thành quả của việc cả ba đều yêu thương nhau,dần dần sinh ra tin tưởng.

Ăn xong,cả ba ăn mặc chỉnh tề cùng nhau đi ra nơi huấn luyện binh sĩ. Vừa đi cả ba người vừa nói những kì ngộ hay trải nghiệm những nagyf La Thái Thiên không ở trong căn cứ,thoáng cái đã đến nơi. Lý Khôn thấy La Thái Thiên đến thì đi ra,chào theo nghi thức quân đội:

"Thủ trưởng."

La Thái Thiên thấy hắn một bộ dáng này nhìn đẹp trai hơn nhiều,cộng thêm với cái dáng thủ lĩnh trong quân đội nghiêm túc,chỉnh chu. Không như một bộ hôm qua hắn gặp,một bôn áo va lỗ cùng với chiếc quần dài. So sánh với đó,hiện tại so ngày xưa càng thêm một cỗ bá khí,uy nghiêm.

Nhìn thấy La Thái Thiên nhìn chằm chằm mình như vậy,Lý Khôn có hơi mất tự nhiên nhìn qua rồi chào hai vị tẩu tử. Cái dáng đứng nghiêm chỉnh cùng với các loại lễ độ trong quân doanh là hôm qua Văn Chiến cùng Vũ Long có dậy thoáng qua. Khiến cho cả nhóm bây giờ trông khác biệt hơn hẳn,giống như từ một đám du côn lột xác thành một đội quân nghiêm chỉnh hùng mạnh.

La Thái Thiên đi tới,nhìn một đoàn hơn hai trăm người,xếp thành từng hàng nghiêm chỉnh thì hài lòng. Hiệu quả làm việc của Văn Chiến thật sự rất tốt,La Thái Thiên âm thầm tự nhủ sau này cần phải thưởng thêm cho hắn.

La Thái Thiên bắt đầu cho mọi người tập luyện,đầu tiên chính là bài tập khởi động,để tí nữa khi vào bài tập chính sẽ không bị những chấn thương nhỏ. Qua mười lăm phút khởi động xong xuôi,La Thái Thiên bắt đầu vào bài tập chính,hôm nay bài tập đó chính là vác một ba lô to chở 50 kg đá trên lưng,rồi theo đoàn leo núi. Những hòn đá này chính là La Thái Thiên vận dụng một ít thủ đoạn,khiến một hòn đá bằng nắm tay cũng có trọng lượng 5kg,tổng cộng mỗi người mười cục rồi bắt đầu theo hàng.

La Thái Thiên đương nhiên sẽ không bỏ sót một ai,đến hắn cùng với hai phu nhân của mình cũng đeo ba lô đầy đá lên,dẫn đầu đoàn leo núi. Lý Khôn căn cứ chính là ở vào thế rừng núi bao bọc,ở xung quanh bán kính 300 mét là vùng bằng phảng ít cây,còn tiếp đó chính là một khu rừng lớn. Ở sau Lý Khôn căn cứ chính là một dãy núi không quá cao,nhưng cũng chính vì vậy nên Lý Khôn căn cứ ở vào một địa thế rất hiểm trở mà lại an toàn.

Nói là leo núi nhưng thực chất nó chỉ là một ngọn đồi cao tầm hai trăm mét,không dốc quá dốc,đường đi cũng rất thuận tiện để người không bị vấp ngã. La Thái Thiên hăng hái dẫn đầu,hắn dẫn hơn hai trăm người bắt đầu chạy lên,để phòng ngừa có ngừoi lười biếng,La Thái Thiên đã ra quy định ai ở cuối thì phải làm vệ sinh cho cả căn cứ trong một ngày. Tuy căn cứ cũng không thiếu nhân thủ đi dọn dẹp,nhưng khối lượng công việc vẫn là phi thường nhiều,vì thế ai cũng cố gắng để không bị tụt lại.

Sau mười phút cước bộ, đám người ở sau đã bắt đầu mệt rã rời,cũng vì đây chính là một ngọn đồi dốc,khiến cho bọn họ càng leo càng mệt. Dù ai cũng thân thể vạm vỡ,mạnh mẽ gấp đôi người thường,nhưng thật sự vừa đeo cái túi nặng 50 kg vẫn là khó khăn đối với họ. Nhìn thấy ở đằng sau mình ai cũng bắt đầu mệt mỏi,lại nhìn cũng sắp đến nơi Lý Khôn liền quát to về phía mọi người."

"Tất cả mọi người nhìn lên hai vị tẩu tử đi,cả hai người thân là con gái nhưng đến điểm khổ sở vẫn chưa kêu,vẫn còn đang cố gắng leo lên. Các cậu là phận nam nhi,các cậu yếu đuối như vậy có thẹn không? Đến hai người con gái cũng không bằng thì các cậu định đi đánh cái gì giặc? Nếu mọi người không cố gắng được thì tất cả vinh quang,thành công,danh vọng đều tan đi hết,các cậu có cam tâm không?"

Tiếng nói như sấm vang rền trong thâm tâm của mọi người,như chính là đánh thức niềm cao ngạo cùng với quyết tâm chiến thắng.

"Đúng rồi,chúng ta là quân nhân,những người quân nhân tâm trí kiên trì và nhẫn nại là không thể phá vỡ."

"Chúng ta là binh sĩ,chúng tôi không cam tâm để thua thiệt nữ nhân,chúng tôi là những người giỏi nhất."

"Chỉ cần một tia hơi thở,dù là đi trên mặt nước hay bơi trên không chúng tôi sẽ không từ bỏ."

"Không từ bỏ!"

"Không từ bỏ!"

"Không từ bỏ!"

Từng tiếng hô như tiếng pháo nổ vang lên khắp khu rừng,núi rừng cũng phải bàng hoàng,những ao hồ mặt thuỷ vốn tĩnh lặng cũng bắt đầu dậy sóng như cộng hưởng với sĩ khí của đoàn người. Lý Khôn thấy vậy liền vui vẻ,đi lên phía trước. Những người đằng sau phảng phất như quên đi mệt mỏi,bắt đầu đi lên với tốc độ cao hơn.

La Thái Thiên ở trên nhìn hết vào trong mắt cảnh này rồi cười. Hắn đúng là không nhìn lầm người,cái Lý Khôn này,rất có tố chất làm tướng sĩ. Dù là đầu óc của hắn không có được linh hoạt,chính là hữu dũng vô mưu,nhưng về việc tư duy trong huấn luyện binh sĩ thì La Thái Thiên phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Rất nhanh,đoàn người đã lên được đỉnh đồi,trên người ai cũng là ướt đẫm mồ hôi,nhưng biểu cảm khuôn mặt lại là kích động vô cùng. Bọn hắn cho dù thật mệt nhưng mà bọn hắn hiểu được một điều,làm bất cứ điều gì khó,vẫn là phải cố gắng hết sức mà làm thì ắt sẽ thành công.

Nhìn thấy mọi người như vậy khiến La Thái Thiên có chút ngoài ý muốn,muốn mọi người ngồi nghỉ một chỗ rồi mới xuống đồi. Vậy nhưng trước khi hạ lệnh,Lý Khôn đến bên cạnh La Thái Thiên chắm hai tay lại cúi xuống nói:

"Thủ trưởng,ở trên này chính là nhiều gió,anh em trong đội rất dễ bị nhiễm phong hàn,cầu mong thủ trưởng cho chúng tôi không cần nghỉ ngơi,trực tiếp quay trở về."

"Được." La Thái Thiên thấy vậy liền không cự tuyệt được,dù sao đi xuống thì sẽ không quá khó khăn như đi lên,bất quá vẫn là có 50 kg trên lưng nên cũng không phải quá dễ. Chỉ là người ta đã cầu mình thì đành đồng ý.

Hai mười lăm phút sau,cả đoàn đi chạy bộ huấn luyện trên núi đều trở về,La Thái Thiên thấy lần đầu huấn luyện nặng như vậy là có tiến bộ,nên muốn khen thưởng Lý Khôn một thoáng:

"Cậu làm rất tốt,nói đi,cậu muốn cái gì."

Lý Khôn nghe vậy thì mừng rỡ,biết La Thái Thiên khi muốn khen thưởng một ai đó thì sẽ cho họ công pháp mạnh mẽ,giúp họ tăng trưởng tu vi. Đây chính là hắn từ Văn Chiến đến hỏi thăm được,bất quá không nghĩ hắn nhanh vậy mà đã được thưởng. Dù vui mừng là thế,nhưng Lý Khôn vẫn một mặt nghiêm chỉnh cung kính nói:

"Thuộc hạ chính là thích dùng kích,có thể hay không cho ta một bộ kích pháp tấn công."

"Được." Thấy đối phương một mặt bình tĩnh như vậy,La Thái Thiên đánh giá cao Lý Khôn hơn chút. Đưa ngón trỏ và ngón cái lên mi tâm của của Lý Khôn rồi nhắm mắt lại. Một đạo quang mang theo hai ngón tay của hắn bắn ra,chui vào mi tâm của Lý Khôn. Đầu óc Lý Khôn chỉ hơi nhói một cái,rồi bất chợt một đoạn kí ức hiện ra rồi ghim lại luôn trong thức hải để không bao giờ quên.

"Tam phương liên kích." Một quyển sách cổ bìa vàng xung quanh toả ra bạch sắc quang mang. Lý Khôn thật sự rất vui mừng,đây chính là thứ hắn mơ ước từ khi biết đến trên thế giới có các loại vũ kĩ,công pháp. Hắn bây giờ hận không thể mang kích ra lên ngựa ra trận giết địch cho La Thái Thiên.

"Khuyến mãi ngươi thêm cái này." La Thái Thiên lấy từ trong không gian giới chỉ ra một đoạn mâu,đây chĩnh là vũ khí khi giết tang thi đi ra,dù không được bá khí như thanh kiếm của hắn nhưng cũng rất không tồi. Dù không phải hắn chính tay nhặt nhưng chính là hắn gián tiếp bảo người giết tang thi rồi thu lấy.

Lý Khôn thấy thế liền quỳ xuống,tuy hắn chính là cái ngốc tử nhưng vẫn hiểu ý muốn của La Thái Thiên,hắn đó chính là muốn thu mua lấy bản tâm mình. Bất quá Lý Khôn cũng không có cự tuyệt,hắn cảm thấy đời này đi theo La Thái Thiên chính là điều mĩnh cảm thấy chính xác nhất. Hắn nói:

"Thuộc hạ Lý Khôn,cảm ơn thủ trưởng. Thuộc hạ thề,cam tâm tình nguyện cả đời là thủ hạ của La Thái Thiên,nếu có nửa lời lừa dối,ngũ lôi oanh đỉnh,yên hôi phi diệt."

La Thái Thiên rất hài lòng,đây chính là kết quả mà hắn muốn thấy nhất. Vẫn là Lý Khôn không để hắn thất vọng,hắn có thể thấy trong mắt của hắn loại trung thành xen lẫn với sùng bái mù quáng.

"Được,ta rất hài lòng. Ngươi lui ra đi." La Thái Thiên tâm tình vui vẻ nói.

"Vâng,vậy thuộc hạ xin cáo lui." Lý Khôn cần lấy trường kích của mình rồi lui ra. Hắn chính là đang háo hức muốn tìm chỗ rồi tập luyện bộ kích pháp này.

La Thái Thiên đi ra rồi cho mọi người học đối kháng cơ bản rồi cho mọi người chia thành cặp,tự đối kháng với nhau tăng lên trình độ công kích. La Thái Thiên cùng Liễu Ngọc Như hai người đứng bên cạnh hắn nhìn xuống từng cặp từng cặp đối kháng với nhau. La Thái Tjieen nhìn về phía Liễu Ngọc Như nói:

"Hôm nay nàng đã học được hết chưa."

"Đã ghi nhớ hết,thưa lão công." Liễu Ngọc Như nho nhã nói,bất quá nhìn thật sự rất kì dị,dù sao với bộ dáng của nàng thì thích hợp theo bộ dáng kiều mị hơn là nho nhã.

Tập hết như vậy cho đến trưa,La Thái Thiên bảo mọi người nghỉ ăn trưa rồi chuẩn bị hai tiếng sau tiếp tục. Sau cả buổi chiều tập luyện,đến khi mặt trờ chuẩn bị lặn,Liễu Ngọc Như đã học được rất nhiều,cả ba người dắt nhau đi về biệt thự.

Cả ba vừa đi vừa nói,không để ý đến một người phụ nũ tóc dài trước mặt. Đi đến gần,La Thái Thiên vốn tưởng đó chỉ là một thường dân,bất quá hắn rất nhanh bác bỏ ý kiến này. Nữ nhân kia giống như đã đứng đây chờ hắn từ sớm vậy,đi đến gần,khuôn mặt vui cười của La Thái Thiên lại nổi lên vẻ băng lãnh. Nguyên lai khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp trước mặt vậy mà lại là Sát Vô Cơ,hắn cứ tưởng là nàng đã sớm bỏ đi rồi,không nghĩ là vẫn cố chấp như vậy. Bất quá dù sao đi nữa cũng không xoá đi nổi nét mặt chán ghét của hắn đối với nàng.

"Sư phụ,ta sai rồi,xin người,xin người đừng bỏ rơi bọn ta." Sát Vô Cơ ở phía trước bất chợt quỳ xuống một tiếng nặng trĩu. Đầu bắt đầu điên cuồng đập xuống,khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp vậy mà nhìn có vẻ chật vật,tóc nàng rối bời,bờ trán trắng trẻo có chút nhợt nhạt bắt đầu rỉ máu. Có thể nhìn ra ngày hôm qua nàng chật vật như thế nào.

Lê Huyền Trang cùng Liễu Ngọc Như thấy vậy liền trừng mắt nhìn La Thái Thiên,nhưng đến khi thấy phát hiện khuôn mặt của hắn tức âm trầm đến đáng sợ. Liễu Ngọc Như thấy vậy chân giống như nhũn ra,nếu không phải La Thái Thiên đang ôm nàng thì nàng đã sợ hãi khuỵu xuống. Đây chính là cái khuôn mặt băng lãnh đến tàn nhẫn kia của La Thái Thiên,qua cái lần Tạ Hổ đột nhập,Liễu Ngọc Như liền là người đầu tiên được thấy hắn tức giận như vậy,bây giờ nhìn lại hình như còn tức giận hơn ngày xưa,cái lời định khuyên La Thái Thiên lại chợt nuốt lại trong lòng. Lê Huyền Trang vẫn là lần đầu tiên thấy bộ mặt này của hắn,đối với nàng,hắn chính là một người vui tình,có chút lạnh lùng và cũng có chút vô sỉ. Nhưng đến khi nàng thấy bộ mặt âm trầm như này mới phát lạnh sống lưng,phảng phất như La Thái Thiên bị một thân tuyệt thế ma đầu nhập thể vậy,cái lời định nói cũng nuốt trở lại.

Còn đối với La Thái Thiên,hắn không có tí thương sót Sát Vô Cơ tí nào. Theo hắn thấy,nàng chính là tranh thủ hai phu nhân tâm tình thiện lương của mình mà đánh. Khiến hắn đối với nàng càng thêm khinh thường cùng ghen ghét. Bất quá nàng cũng từng có đoạn tình cảm sư đồ với La Thái Thiên,hắn cần tay hai người hừ lạnh rồi quay đi hướng ngược lại.

"Sư phụ,ta cầu người,người đừng đi." Thấy La Thái Thiên đi,Sát Vô Cơ liên đuổi theo,bất quá bước chân của nàng có chút chập chững như say rượu. Đi được mấy bước,nàng liền đổ người xuống nằm bất động như là đột quỵ. Nhưng trong mắt La Thái Thiên hành động này chính là vô sỉ hành động,hắn còn cảm thán rằng nữ nhân này đúng là cái tâm ngoan thủ lạt,vốn hắn tưởng nàng hiền lành phúc hậu,đoan trang xinh đẹp nhưng cuối cùng vẫn là cầu sự thông cảm từ hai vị phu nhân của mình. La Thái Thiên cứ thế mà bước đi,không nhìn lại.

Thế nhưng khi hắn đã đi xa,Sát Vô Cơ vẫn như cũ nằm trên đất như chết thật vậy. Chỉ khi có một cái 16,17 tuổi thiếu niên đi ra khóc lóng bế nàng lên rồi mang đi.

TG:Ta viết sắc như vậy thôi,dù sao cũng cái chính là tu tiên truyện,viết nhiều và nặng quá nó không hay a.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.