Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tha thứ

Tiểu thuyết gốc · 3522 chữ

Về đến biệt thự,La Thái Thiên vào phòng tắm rồi cởi quần áo ra,nhảy vào trong bồn tắm. Cảm nhận được làn nước mát lạnh du động cạnh mình,cơn giận của La Thái Thiên cũng lập tức bình tĩnh xuống. Ngâm mình thêm vài phút,La Thái Thiên đi ra rồi mặc quân áo.

"Honey,xuống ăn cơm a." Giọng nói trong trẻo dễ chịu đầy tình mị lực của Liễu Ngọc Như từ dưới tầng vang lên.

"Được rồi,anh đang xuống."

Ngồi quanh bản tròn,La Thái Thiên vừa ăn cơm vừa nhìn hai phu nhân của mình. Xét thấy hôm nay họ có chút là lạ,ai cũng im thin thít không nói cái gì. La Thái Thiên liền biết tại sao họ lại như vậy,có vẻ lúc nãy khuôn mặt khi tức giận của hắn quá đáng sợ,cũng không may doạ phải cả hai nàng. La Thái Thiên một bộ bất đắc dĩ nói:

"Ta xin lỗi,đã doạ hai nàng rồi."

Cả hai người chỉ cười dịu dàng nói:

"Không sao,chàng làm vậy là có lí do của nó. Bọn thiếp vẫn hiểu cho chàng mà."

La Thái Thiên nghe vậy liền ấm lòng,chắc chắn hắn mấy kiếp trước đã cứ vớt giải ngân hà nên ông trời xem ở phân thượng đó mang hai nàng đến cho hắn. Bất quá hắn vẫn là hỏi:

"Cảm ơn hai nàng,vẫn là hai nàng tốt. Thế nhưng hai nàng không định hỏi ta xem vì sao ta lại tức giận thế sao?"

"Chàng muốn nói tự nhiên sẽ nói,hai chúng ta phận làm thiếp đâu dám nhiều lời." Liễu Ngọc Như ranh mãnh nói. Định nói thêm điểm tự ti để La Thái Thiên cảm thấy thương cảm mà nói ra. Nàng tuy nói là không để ý,nhưng thật sự cả hai nàng rất là để ý,nhất là những chuyện về La Thái Thiên. Cho dù cả hai nàng được La Thái Thiên rất sủng hạnh,nâng như nâng trứng,hứng như hứng hoa nên rất thích cảm giác này,muốn tìm hiểu La Thái Thiên một chút nghịch lân của hắn,để đề phòng lỡ không may mình đụng phải liền thảm.

Nghe nàng nói vậy,La Thái Thiên cảm thấy hai nàng thật là một người vợ tuyệt vời. Bất quá khi hắn nhìn liếc qua ánh mắt hai nàng,lại thấy chút ý tứ uy hiếp. Ý vị nếu hắn không nói ra,cả hai người có thể không cho hắn vào phòng. La Thái Thiên thấy vậy liền lo lắng,lỡ đâu tối nay các nàng không cho mình vào phòng thì thật thảm a,vẫn tốt nhất là mở miệng,tự động nói ra:

"Đó chính là ân nhân cứu mạng của ta,..." La Thái Thiên thở dài chán nản bắt đầu kể chuyện, Liễu Ngọc Như hai người dỏng tai lên nghe. Đến đoạn La Thái Thiên cứu hai người ở trong rừng rồi đến lúc nhận đệ tử và cuối cùng là lí do ngăn cách.

Liễu Ngọc Như mới bừng tỉnh đại ngộ,hoá ra lí do mà La Thái Thiên tức giận đó chính là vì Sát Vô Cơ nàng không tin tưởng hắn. Thân làm sư phụ vậy mà dẫn đến đệ tử nghĩ xấu về mình như vậy thì đối với người bình thường đã rất khó chịu,huống chi là một người có bản tỉnh cao ngạo như La Thái Thiên. Dù chính là La Thái Thiên hơi quá đáng nhưng mà hắn thật sự rất quan tâm nàng nên mới giận như vậy,cũng chỉ có thể nói nàng xui xẻo lỡ mồm thôi.

Liễu Ngọc Như cũng dường như đoán về manh mối khoá khứ của hắn. Lúc nghe đến đoạn Sát Vô Cơ lừa dối La Thái Thiên thì trong mắt hắn chính là một mảnh nồng đậm hận thù cùng với sát khí,những nồng đậm hận thù khí tức này nàng dám chắc không phải từ Sát Vô Cơ mà ra,có thể đó chính là manh mối về khoá khứ của hắn. Bất quá Liễu Ngọc Như vẫn không hiểu tại sao ở người thiếu niên mười tám tuổi này lại sinh ra một lòng nồng đậm oán khí cùng sát khí như vậy.

Nghĩ đến đó thì nàng cũng mới thoáng để ý,La Thái Thiên người này rất là ân cần,chu đáo. Luôn tính toán chi li mọi việc trước khi làm,đây không giống với tác phong của một người thanh niên mới mười tám tuổi chút nào,phảng phất như chính là một vị đế vương lâu năm nhập thần vậy. Cộng thêm với cả hiểu biết sâu rộng về võ đạo,cùng với những huyền bí của hắn,khí chất của hắn cũng có thể xếp vào đỉnh tiêm.Bất quá như vậy mới để Liễu Ngọc Như hai người mê mệt,dành cả trái tim và chọn một đời cùng hắn kề vai sát cánh.

Lê Huyền Trang thì cũng không nghĩ nhiều như Liễu Ngọc Như,nàng chỉ để ý những thứ liên quan đến hắn,bây giờ nàng chính là đang ghim vào trong ý thức về nghịch lân của hắn,nhắc nhở mình sau này tốt nhất không nên động vào.

Một lời nói hết,La Thái Thiên như trút được gánh nặng,nhìn cả hai phu nhân của mình với ánh mắt chờ mong:

"Hai bà xã,ta đương nhiên rất tin tưởng các nàng. Nhưng ta thật sự muốn hỏi,liệu rằng nếu sau này có chuyện gì xảy ra,liệu các nàng có bỏ ta mà đi không?”

Hai người nhìn La Thái Thiên không chút do dự nói:

"Đương nhiên là không. Từ lúc hai bọn ta quyết định trao thân cho chàng thì bọn ta kể cả Bích Tâm nàng đã quyết định theo chàng đời đời kiếp kiếp,thương khung bất tận,chàng đi đâu chúng ta theo đó,chiến trường bất tâm,chúng ta sinh cùng sinh,tử cùng tử. Vì thế,sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa chàng cũng phải nói cho chúng ta đầu tiên,được không."

"Được,ta nghe hai nàng." La Thái Thiên có chút cảm động nghe hai nàng nói vậy,hắn tin là hai nàng thật tâm nói. Không phải là vì ánh mắt thành thật của hai nàng,mà đó chính là tâm ý trong lời nói. Lúc nãy nếu nói hắn không có chút nghi ngờ hai nàng tí nào thì cũng sai,bất quá vẫn là hắn đã nghĩ nhiều,đã trách lầm các nàng. Được những người thê tử như thế này thật sự hắn đã rất hài lòng rồi.

Buổi tối đó,đợi cả hai đã vào giấc,La Thái Thiên vẫn còn thức nên đi lấy một chai rượu đỏ rồi ra đứng cửa sổ ngắm trăng,đứng một hồi mỏi mệt thì hắn ngồi lên trên bệ cửa sổ,gác một chân lên đó.

Dù hôm nay trăng không tròn nhưng La Thái Thiên lại mang theo một tầng hoài niệm,tầng hoài niệm đó lại hướng về tinh không xa xa một người con gái tên Du Hiệu Nguyệt,người con gái đó hắn hay gọi bằng cái tên thân thiết,Tiểu Thất.

Hắn thật sự rất ăn năn đối với nàng,đáng lẽ ra cả hai người vốn đã gặp nhau từ sớm,bất quá lúc đấy hắn chung quy vẫn là không hiểu truyện. Bây giờ trăng đã già,hắn cũng đã có hai người phu nhân hết lòng hết dạ với hắn,liệu nàng thấy hắn như vậy còn có thích hắn không.

La Thái Thiên biết chính mình hơi hoa tâm,nhưng cũng bởi vì chính mình không thể bỏ qua được ai,ai cũng cùng hắn qua bao nhiêu kỷ niệm,cùng hắn thề sông hẹn biển, hắn làm sao nỡ bỏ được họ chứ. Nhưng cũng vì đó là mệnh trời,nên hắn đành phải thuận theo,dù sau này Tiểu Thất thấy hắn như thế nào cũng được,nhưng hắn tự thề không thể phụ nàng được nữa.

Uống vài hớp rượu,khuôn mặt anh tuấn ướt ánh trăng của La Thái Thiên đã ngủ thiếp đi. Chỉ là khuôn mặt hắn vẫn nhăn lại,tay vẫn cầm trai rượu,một bộ thất tình mà ngủ quên mất.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì thấy một tấm chăn trên người mình. La Thái Thiên cười hạnh phúc biết chính là hai phu nhân sợ mình lạnh,mới lấy một tấm chăn ra đắp cho mình. Tuy với tu vi này của hắn thì thân thể lạnh nóng đã không còn là vấn đề nữa,bất quá đây vẫn là một việc phi thường ấm lòng sự tình,chứng minh cho hắn thấy các nàng thật sự yêu thích hắn.

Ăn xong cả ba người lại đi huấn luyện quân sĩ,dù sao thời gian là vàng,cần phải nhanh chóng tăng cường thực lực toàn quân. Nhưng khi La Thái Thiên ra ngoài,ở trước cửa biệt thự năm mét một thanh niên trẻ tuổi đang quỳ,người thanh niên này chính là hắn cũng quen biết Sát Vô Hối.

Sát Vô Hối thấy hắn đi ra trong nhãn thần mờ mịt xuất hiện một tia vui mừng,vẫn quỳ rồi rạp đầu xuống thấp nhất,vừa quỳ vừa thành khẩn:

"Sư phụ,xin người tha cho tỷ tỷ ta đi. Tỷ tỷ ta vì lo lắng người nên hôm qua đã ngã bệnh,hiện tại vẫn còn đang trên giường,nếu ngài không đi nàng thật sự sẽ chết mất."

Nghe hắn nói vậy La Thái Thiên càng nhíu mày nhiều hơn,hắn chính là nghĩ Sát Vô Cơ này thầm giả bệnh,lấy đệ đệ mình ra làm cái đỡ đạn,giúp nàng xin lỗi. Cũng bởi vì thế La Thái Thiên càng thương cái tiểu đồ đệ này,cũng tại vì lỗi là một bên Sát Vô Cơ làm ra,không lên quan tới người đệ đệ là hắn,bất quá hắn vẫn bị chính mình tỷ tỷ ra làm lợi dụng đến.

"Ngươi đứng lên đi,ngươi quỳ cả đêm qua à? Sao ngốc thế,chính ngươi tỷ tỷ nói gì ngươi cũng làm sao?" La Thái Thiên nhìn tiểu đồ đệ khổ sở thì thương tâm,dù hắn không có nhận tên đồ đệ này,bất quá hắn vẫn coi Sát Vô Hối là tiểu đồ đệ của mình.

Nghe thấy La Thái Thiên nói vậy thì Sát Vô Hối biết hắn hiểu lầm nên vẫn quỳ, đầu rạp xuống đất nói:

"Sư phụ,đây không phải tỷ tỷ ta ý nguyện mà ta tự đến,thế nhưng tỷ tỷ ngã bệnh vẫn là sự thật. Người mau đi cứu tỷ tỷ ta a,ta có thể quỳ ở đây bảy ngày bảy đêm chỉ cần người tha lỗi cho tỷ ấy và cứu nàng một mạng."

La Thái Thiên thấy vậy liền càng thương tâm,cái này đồ đệ tốt của mình vậy mà lại có một cái âm độc tỷ tỷ. Không biết cái tỷ tỷ của mình xấu xa như thế nào mà vẫn bao che cho nàng. Thoáng cái,nhận định của La Thái Thiên đối với Sát Vô Cơ liền vô hạn xuống thấp,cơ hồ chính là phật tử thấy một cái đại ma đầu không chuyện xấu gì không làm.

"Thôi ngươi đi về đi,bảo Sát Vô Cơ nàng đừng tìm ta nữa." La Thái Thiên thấy đồ để nhỏ của mỉnh quá khổ,muốn cho hắn nói cho nàng để nàng chết tâm đi. Dù thật sự hắn rất muốn tha lỗi cho nàng nhưng mỗi khi nhớ lại lời nói dối của nàng lại không kiềm chế nổi bản thân mà nổi đoá.

"Không sư phụ,ta cầu xin ngài đại nhân đại lượng,nhân từ từ bi tha cho tỷ tỷ. Ta sẽ quỳ ở đây mãi nếu ngài không tha lỗi cho tỷ tỷ ta." Sát Vô Hối thấy La Thái Thiên vẫn rất quan tâm mình,thế nên trong mắt hắn loé lên một tia hi vọng,lấy ra kế sách áp hòm-Khổ Nhục Kế.

"Vậy thì ngươi quỳ đi." La Thái Thiên tức giận kéo hai lão bà đi,để hắn ở đó quỳ. Hai người Lê Huyền Trang cũng bất đắc dĩ,hai nàng chính là biết La Thái Thiên trong mắt vẫn rất quan tâm tên đệ tử kia,bất quá nguyên do là vì hắn tỷ tỷ nên đành làm vậy,muốn hắn biết khó mà lùi.

Đi ra nơi huấn luyện,La Thái Thiên khuôn mặt phụng phịu gọi Lý Khôn tới. Lý Khôn thấy tôn đại thần này hôm nay có vẻ không vui,mồ hôi chảy ra còn nhiều hơn khi leo núi.

"Ngươi đi về để ý xem tên thanh niên quỳ trước biệt thự nhà ta,nếu hắn có gì không đúng thì ngay lập tức mang vào trong nhà,cho hắn ăn rồi báo cho ta. Ngươi tốt nhất là đứng đấy đợi đến khi hắn đi về,hiểu chưa." La Thái Thiên ra lệnh,hắn kì thật vẫn rất lo lắng cho người đệ tử kia,dù sao một ngày làm sư cả đời làm cha,hắn chính là không lo mới không được.

"Vâng,thủ trưởng." Lý Khôn nghe La Thái Thiên rồi đi luôn,vì La Thái Thiên tức giận lên trông quá đáng sợ,hắn chính là không muốn ở lại chần chừ rồi ăn đanh.

Tập luyện cả sáng,La Thái Thiên nhìn xuống mọi người với một nụ cười hài lòng. Nhưng sau đó như nhớ ra cái gì,quay lại hướng Liễu Ngọc Như hỏi:

"Nàng xem Lý Khôn chưa về sao?"

"Ân." Liễu Ngọc Như biết tên La Thái Thiên này chính là lo tiểu đồ đệ của hắn,dù miệng lưỡi chính là độc dược nhưng tâm hồn lại luôn hướng bên kia mà lo lắng.

"Mọi người,hôm nay chúng ta nghỉ sớm chút điểm,chiều chúng ta luyện tiếp. Bây giờ mọi người có thể giải tán." Vốn dĩ La Thái Thiên còn muốn cho họ tập luyện thêm chút xíu,nhưng mà cái đệ tử ngốc kia của mình vẫn quỳ ở biệt thự,để hắn quỳ như vậy hắn có chút không vui.

Nói xong La Thái Thiên cũng Liễu Ngọc Như hai người dắt tay nhau nhanh chóng đi về. Đi đến gần biệt thự,bụi cỏ ở gần họ rung động một cái,chui ra một người mặc quân phục,đó chính là Lý Khôn.

"Thủ trưởng,anh về rồi. Người thanh niên kia cả sáng vẫn luôn quỳ ở kia,không có chút nào nghỉ ngơi ngồi xuống,chỉ yên vị quỳ ở đấy." Lý Khôn nhìn La Thái Thiên báo cáo,lời nói của hắn càng làm La Thái Thiên lo lắng. Cho dù bây giờ không phải mùa hè,nhưng cái nắng buối sáng cũng không quá dễ chịu,dầm nắng hơn mấy tiếng như vậy liệu Sát Vô Hối có cầm cự được không.

Đi dến trước mặt,một người thanh niên quật cường vẫn y nguyên quỳ ở đó,dù đã quỳ hơn chục tiếng nhưng mà bộ dạng hắn vẫn một bộ hiên ngang lẫm liệt lưng thẳng nhìn về phía trước. Nghe thấy tiếng chân bước lại gần,Sát Vô Hối quay khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của mình sang La Thái Thiên. Cố gắng nặn ra một nụ cười rồi nói:

"Sư phụ,ngươi suy nghĩ kĩ rồi a?"

"Tiểu tử,lần sau muốn chết thì đừng ra trước cửa nhà ta,đường đường là thủ lĩnh không muốn có một xác chết trước nhà đâu." La Thái Thiên miệng lưỡi độc đoán nói,thế nhưng hắn hành động lại xem Sát Vô Hối cơ thể. Thật may,hắn không có là sao,bất quá tim đập hơi nhanh cùng với một chút chóng mặt mà thôi.

"Sư phụ à,người vẫn chưa nói cho ta câu trả lời của người." Sát Vô Hóii vẫn một mực quỳ,nhất quyết muốn nghe được câu trả lời hợp lí của hắn.

"Được,ngươi dẫn đường đi." La Thái Thiên bất đắc dĩ với tên đệ tử này,dù cơn giận với Sát Vô Cơ chưa nguôi,thế nhưng nếu không đồng ý thì có thể tên này sẽ quỳ đây cho đến chết thật.

Sát Vô Hối khuôn mặt chợt kinh hỉ,đứng lên đi chạy về nhưng lại chóng mặt,hai chân lảo đảo ngã xuống. La Thái Thiên đương nhiên dự định được cái này,đã sớm thủ một cái tay đỡ lấy hắn. Đợi khoảng hai phút,Sát Vô Hối mới trở lại bình thường bắt đầu đi lại,nhưng do quỳ lâu quá chân hắn bây giờ tê tái đến bước đi đều chập chững.

Một lát sau,La Thái Thiên cùng Sát Vô Hối đi đến cái nhà gỗ khi xưa bọn hắn ở. Căn nhà đã lâu không có người ở bây giờ lại có một bóng hồng nằm trên giường rơm. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng,thân thể tuyệt hảo run lên từng hồi. Không cần nói cũng biết nàng chính là bị bệnh.

Thế nhưng La Thái Thiên vẫn một mực nghĩ là nàng diễn,đi đến bắt mạch cho nàng. Mạch đập hỗn loạn,máu lưu thông rất không đều,nhưng hình như kinh mạch của nàng đang được cải tạo. Đến bây giờ La Thái Thiên mới hoà hãn một điểm,hoá ra nàng không phải giả bộ mà chính là thật,nhưng theo hắn nghĩ thì nàng chắc chính là không bị sao. Nhưng dù sao cũng đã hứa với tiểu đồ đệ tha thứ cho nàng,theo hắn nghĩ mới đầu sẽ không chấp nhận nàng nhưng bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

La Thái Thiên đi ra bên cạnh,ngồi xuống lấy từ trong không gian giới chỉ ra đan đỉnh. Sát Vô Hối thấy sư phụ lấy ra cái đỉnh từ trong không khí thì không khỏi cảm thàn,sư phụ hắn vẫn luôn vậy,vẫn luôn thâm tàng bất lộ a. La Thái Thiên lấy một ít vật liệu lấy được từ trong những tiệm thuốc đông y,những cái này hắn vẫn là đủ để có thể làm mấy cái bất nhập phẩm đan dược. Dù gọi là bất nhập phẩm đan dược nhưng so với những cái thuốc bổ trên thị trường lại tốt hơn rất nhiều.

La Thái Thiên bắt đầu mồi lửa,chưa tới hoá hư cảnh hắn vẫn là chưa câu thông được thiên địa ngũ hành,đành phải dùng bật lửa để lấy lửa rồi lấy linh lực nuôi lửa. Sau khi mồi lửa lên,La Thái Thiên đưa hết cả đống dược liệu vào,người trong tiên giới luyện đan có cái quy luật được lưu truyền rộng rãi,đó chính là khi luyện đan,nên từng bước mà đi,nếu cố gắng nhanh nhẹn thì sẽ không đạt được mục đích,đan ắt sẽ hỏng,còn tệ hơn là có tỉ lệ bạo lô. Thế nhưng La Thái Thiên lại khinh thường cái luật này,dù hắn không phải chủ tu đan đạo,nhưng trong một lúc hắn đã "vô tình" nhặt được truyền thừa đan đạo cường đại,luyện đan thì đã đến cái dạng lô hoả thuần thanh trình độ nên hắn căn bản khinh thường cái quy luật gì gì đó.

Sau một lúc,La Thái Thiên từ trong tiềm thức như cảm nhận cái gì,mở mắt ra vỗ vào thân đan lô. Nắp đan lô liền bay ra,một mùi thơm thoang thoảng như hoa Ngọc Lan lưu truyền trong không khí. Nếu liếc vào trong dan lô thì có thể thấy,có mười viên đan dược màu tử sắc bóng loáng yên vị ở trong. Từng khoá đan đều bốc lên một làn khói nhẹ,thể hiện đây đúng là đan dược mới ra lò.

La Thái Thiên nhìn vào trong liền hài lòng,hắn kêu Sát Vô Hối đi qua,đưa một viên đan dược cho hắn rồi chín viên còn lại bọc vào một túi ni lông sạch,cũng đưa cho Sát Vô Hối rồi nói:

"Mỗi ngày cho nàng uống hai viên,nếu nàng có gì dị động,qua biệt thự nói cho ta."

"Ân." Sát Vô Hối không biết trong tay mình là cái gì,bất quá hắn đã có chút đoán ra. Sát Vô Hối hồi xưa cũng đã đọc qua khá nhiều các tiểu thuyết tiên hiệp kì ảo,nếu hắn không lầm thì đây chính là đan dược. Không nghĩ tuỳ ý nhận cái sư phụ vậy mà thật ngưu,luyện đan phương diện này cũng linh thông. Hắn càng ngày càng thêm hiếu kì về thân phận người sư phụ của mình,nhưng hắn vẫn là có chút điểm đầu óc nên sẽ không có hỏi ra.

Nhưng hắn còn kinh hỉ hơn là kế hoạch của mình đã thành công. Sư phụ chắc đã tha lỗi cho mình tỷ tỷ,bất quá nếu như muốn thân thiết như ngày xưa gần như là không thể,hắn là đang nghĩ như thế nào để sư phụ cùng Sát Vô Cơ từng bước hàn gắn. Sát Vô Cơ thích sư phụ đó chính là hắn cũng biết,tại vì tỷ đệ hai người vốn rất thân,thường chuyện gì cũng sẽ nói với nhau. Dù biết La Thái Thiên bên người có hai cái nữ nhân,nhưng sư phụ hắn chính là cái thần long,một vợ chính là không xứng đối với hắn thân phận,người như sư phụ trong tiểu thuyết thường có ít nhất tám hay chín cái,bất quá theo hắn nhìn thì cái sư phụ mình có thể sẽ có hơn chục cái, thế nên hắn cần phải chăm sóc thật tốt cái "anh rể" tương lai này,thay tỷ tỷ chiếm một chỗ trước khi người khác chiếm.

TG: Chương này hơi chán,mấy chương sau lại tiếp tục tu luyện với chiếm đóng căn cứ tiếp nhé ae.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.