Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm kiếm nhân thủ,xây dựng tường thành

Tiểu thuyết gốc · 3595 chữ

Buổi chiều,

La Thái Thiên đang ở trong phòng khách biệt thự,nhàn nhã uống trà. Tâm tình của La Thái Thiên bây giờ đặc biệt vui vẻ,cũng có lẽ vì hắn đã bỏ xuống được khúc mắc trong lòng về nữ đệ tử kia,bây giờ thì cũng có thể gọi là miễn cưỡng không chán ghét nàng,nhưng vẫn là có chút ý tứ bài xích trong lòng.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên,Lý Khôn một bộ dáng quân phục đi vào,ngồi xuống trước mặt La Thái Thiên. La Thái Thiên nhìn một bộ dạng của hắn,cảm thấy dường như hắn đã chững chạc hơn một chút,bắt đầu có dáng dấp của một vị quân nhân.

"La thủ trưởng,trinh sát đi ra ngoài phát hiện pử xung quanh bán kính 2km có năm cái tiểu thôn,mỗi tiểu thôn ước chừng có từ sáu đến tám mươi người."

"Được,ghi lại vị trí của mỗi tiểu thôn đó trên bản đồ,cũng đã đến lúc cho bọn hắn được trải nghiệm thực tế." La Thái Thiên nhàn nhã một ngụm trà,rồi nói tiếp:

"Xây tường thành kế hoạch cùng với đào một cái mật đạo kế hoạch như thế nào rồi?"

Vì chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới,La Thái Thiên cần vận động nhân lực để xây một cái yếu nhược tường thành,cũng nhân tiện muốn xây một cái mật đạo,đủ để chứa một năm nghìn người ở trong. Bất quá kế hoạch mới được vạch ra có mấy tiếng,vẫn cần phải đủ nhân lực,thế nên hắn mới cấp thiết ra ngoài tìm người sống sót.

"Bên Bác Bình căn cứ đã gửi chúng ta ba trăm người,tối nay chính là đến. Bất quá muốn hoàn thành nhanh chóng,vẫn là cần năm trăm người trở lên."

"Được,vậy sáng mai xuất phát đi kiếm người sống sót,tiện thể kiếm thêm một ít lương thực."

"Vâng."

Sau đó Lý Khôn hỏi La Thái Thiên thêm về vấn đề tu luyện. Nói chuyện xong,hắn chào La Thái Thiên rồi một bộ vui vẻ đi về.

Ở bên ngôi nhà tranh,

Sát Vô Hối đang ngồi cạnh giường,lau thoáng cái mồ hôi cho tỷ tỷ mình. Sát Vô Cơ uống thuốc xuống không còn một bộ kia thông khổ,bất quá nàng bệnh vẫn không có giảm sút chút nào.

Đúng lúc này,từ bên ngoài mở cửa,một người nữ nhân thành thục đi vào. Sát Vô Hối có chút bất ngờ,vì trước mặt hắn chính là hắn sư nương,Liễu Ngọc Như. Nhưng cũng vỏn vẹn bất ngờ một lúc,Sát Vô Hối rất nhanh nghĩ ra lí do. Cũng bởi vì sư phụ và tỷ tỷ mối quan hệ mới chữa lành,nhưng chung quy vẫn là có chút kiêng kị,nên dù lo lắng cho Sát Vô Cơ nhưng cũng không tự mình đến,lấy cái này sư nương vẫn tốt.

"Cậu là Sát Vô Hối đúng không?" Liễu Ngọc Như đi vào mỉm cười với cậu thanh niên trước mặt,dù sao cũng là đệ tử của phu quân nàng vẫn nên thân thiện chào hỏi một chút.

"Vâng,sư mẫu khoẻ." Sát Vô Hối liền làm một bộ mặt lễ phép ra,dù sao nếu muốn sau này tỷ tỷ hắn đi vào nhà La Thái Thiên. Vẫn tốt nhất là nhận được sự tán đồng của người làm chánh thê này.

"Ừm,hôm nay ta tới là muốn cho tỷ tỷ ngươi vệ sinh,dù sao ngươi thân là nam nhân không thể làm chuyện này được." Liễu Ngọc Như vui vẻ vì tính cách lễ phép của tên đệ tử này,trong lòng hảo cảm với tỷ tỷ hắn cũng có tăng lên đôi chút.

Đáng lẽ ra hôm nay chính là La Thái Thiên tới,bất quá chính hắn lại không muốn đi. Đến khi nàng hỏi lí do thì hắn chỉ nói nhàn nhạt một câu khiến nàng á khẩu:

"Nàng là con gái,ta phận nam nhi,muốn ra đấy chăm sóc nàng vẫn là nữ nhân thì tốt. Thế nên ta mới bảo nàng đi hộ ta a,dù sao cũng chỉ là chăm sóc một người,cũng đâu phải ăn mất đi nàng một miếng thịt."

"Ừm,ngươi,ngươi có thể đi ra ngoài một chút không,ta cần phải thay quân áo cho tỷ tỷ ngươi." Thấy Sát Vô Hối vẫn ngồi trên giường,Liễu Ngọc Như khẽ gắt một câu.

"À,vâng." Sát Vô Hối xấu hổ gãi đầu nói,sau đó thì chạy ra ngoài. Sau khi ra ngoài,hắn nghĩ nghĩ vẫn là đi sang chỗ sư phụ,dù sao mấy ngày nay lo cho tỷ tỷ cũng không tập luyện,cần phải làm chút động tác giãn cơ bắp. Nghĩ được thế,Sát Vô Hối liền để hai người ở trong,còn mình thì chạy về phía biệt thự.

Ở trong,Liễu Ngọc Như thấy Sát Vô Hối đi thì mới yên tâm,nàng ngồi xuống bên cạnh Sát Vô Cơ,thấy nàng vẫn như ở trong trạng thái giống như uống xuân dược tình trạng. Liễu Ngọc Như bắt đầu cởi quần áo của Sát Vô Cơ ra. Từng tấm vải được cởi ra lộ ra đường cong mềm mại mê người,thân thể run run của nàng làm nàng thêm tính dụ hoặc.

Liễu Ngọc Như thấy vậy thì liền cảm thấy hơi ghen tị,nàng dáng người thật sự quá hoàn hảo,chỉ bất quá là hai tiểu bạch ngọc không quá to. Nhìn lại hai tiểu bạch ngọc đồ sộ của mình,nhớ lại cái tên nam nhân nào đó rất thích xoa bóp cặp bồng đảo của nàng,có khi vừa xoa vừa mút như là em bé vậy,cứ nghĩ đến thế nàng mặt lại đỏ. Nhưng cũng vì nhớ lại như vậy,nàng càng thêm tự tin hơn lấy ở trong túi ra một cái khăn,lấy nước thấm vào rồi bắt đầu lau người Sát Vô Cơ.

Một ngày bình thường cứ như vậy đi qua,sáng hôm sau

La Thái thiên một bộ võ trang đầy đủ,bên hông hai khẩu súng ngắn,ở dưới đứng hơn ba mươi người cầm AK 47,đương nhiên đây là do Bác Bính thôn phụ trợ vũ khí,nếu không với cái căn cứ nghèo nàn này thật sự không có tí mao đồ gì mà dùng.

La Thái Thiên thấy người đã đủ,hôm nay hắn chỉ mang năm mươi người đi thôi,những người còn lại ở căn cứ cũng đề phòng căn cứ bị tần công bất ngờ,cũng là để xây dựng một cái sơ cấp tường thành và mật thất.

La Thái Thiên cũng năm mươi người lên một chiếc xe buýt siêu to,đây chính là thuộc loại xe buýt hai tầng chuyên để chuyên đi xuyên tỉnh,La Thái Thiên dùng cho chuyến đi này chính là năm chuyến xe buýt như vậy để hắn còn phải trở người sống sót. Chỉ là đường núi gập ghền khó đi,trên đường dù không có nhiều xe cộ nhưng có kha khá tang thi.

Năm người đi xuống xe gạt bỏ tất cả vật cản đường,chỉ trong mười lăm phút đã đi đến ngoài năm hai trăm mét một khu rừng gần nhất. Hắn bảo mọi người dừng lại ở đây:

"Để ta đi vào trong xem xét tình hình trước,có gì tí nữa ta gọi các ngươi vào sau. Khai Thụ,ngươi đi với ta." La Thái Thiên xuống xe với một cái hán tử đẹp trai,hắn chính là Khai Thụ mà ngày xưa La Thái Thiên đã đánh bại. Bất quá bây giờ hắn không còn bộ dạng tuổi trẻ nông nổi như hồi trước nữa,cũng có thể là do hắn đứng cạnh La Thái Thiên,nhưng cũng có thể là do được huấn luyện khiến hắn trầm ổn hơn tính cách.

La Thái Thiên cùng Khai Thụ rất nhanh đã tiếp cận ngôi làng,thấy có người lạ đi vào,những người đàn ông ở trong kéo nhau đi ra,mỗi người đều cầm một cỗ vũ khí lạnh và nóng hướng về hai người.

Khai Thụ thấy thế thì khuôn mặt biểu lộ tức giận,chắn trước La Thái Thiên định động thủ. Sau khi La Thái Thiên đánh bại hắn,hắn liền tôn thờ La Thái Thiên thành thần tượng của mình.Đối với hắn,La Thái Thiên đã thành trong lòng hắn một vị thần không thể vũ nhục hoặc khinh thường,mà bây giờ lại có những người chĩa vũ khí vào thần của hắn,đương nhiên là hắn sẽ rất tức giận.

Thế nhưng La Thái Thiên lại giữ tay hắn lại xong lắc đầu. Không phải là hắn sợ đám người kia,đối với hắn những cái vũ khí này đã không có tí uy hiếp nào,nếu đánh thật thì hắn tự tin có thể thuấn sát tất cả. Chẳng qua là hắn không muốn cứ đánh đánh giết giết,tại vì những người này chính là người dân tương lai của hắn a. Tuy những cái căn cứ nhỏ kia thì không thích có quá nhiều người dân không biết tại vì phải tốn càng nhiều lương thực để nuôi họ,nhưng La Thái Thiên chính nghĩ những người này dù không chiến đấu được,vậy chúng ta không có thể dậy họ a? Với cả,sau này căn cứ của hắn cần nhiều chuyên gia trong nhiều lĩnh vực,cũng như cần những chân lao động để làm những việc như xây tường thành,đào mật thất... Chứ cứ để những binh lính của hắn đi làm những việc đấy thì rất không đúng với ngành nghề chuyên môn với lại mất thời gian của họ.

"Tôi là người sống sót từ phương xa chạy đến đây,không biết các vị có thể thu nhận tôi." La Thái Thiên đầu tiên là dò xét đám người này đã,dùng tuyệt chiêu giả trư cạp hổ đến xuất thần nhập hoá,một bộ dạng chật vật cùng với khổ sở được phô ra trước mắt những người này. Đây là hắn thay đồ trước khi vào đây,chứ không một bộ giáp chống đạn cùng với hai khẩu súng bên hông thì chắc không dò xét được cái gì.

"Con mẹ nó hai tên ăn mày này từ đâu chui ra vậy,bảo hai đứa cút đi cho lão tử."

Một tên mập hống hách từ trong đi ra,tất cả mọi người không ai dám không nể mặt hắn mà tránh ra một đường. Ở hai bên tên này có hai cô nàng dễ nhìn,mặc quần áo thưa thớt vải,La Thái Thiên có thể thấy cảnh xuân lộ ra từng những miếng vải rách này.

"Chúng tôi chỉ là muốn đi vào nương tựa một hồi,không có ác ý." La thái Thiên dù có hơi tức giận nhưng rồi cưỡng ép nó xuồng và vẫn duy trì một bộ dáng đáng thương nói,hai bên người thấy thế thì vốn định cho hắn nương tựa,thế nhưng cái tên mập này đi ra khiến tất cả bọn họ không dám nói gì.

"Nương cái con mẹ mày,mày không nghe lão tử nói gì à,muốn chết phải không,nếu mày hôm nay không quỳ xuống dập đầu ba cái gọi tao hai tiếng "gia gia" thì đừng có mong lết ra khỏi đây." Tên mập nhìn La Thái Thiên với ánh mắt khinh miệt nói,nhưng liếc sang nhìn một thân khôi ngô Khai Thụ,nói với hắn:

"Tên bên cạnh đứng ra đây cho lão tử,ta nhìn ngươi khôi ngô khoẻ mạnh như vậy đặc cách cho ngươi không cần dập đầu,liền làm bảo tiêu thân cận cho ta là được. Đừng nhìn ta với ánh mắt đó,ngươi phải biết khi xưa được làm vệ sĩ cho ta là phúc phận mười đời nhà ngươi." Tên mập đắc ý nhìn Khai Thụ,một bộ ngươi làm vệ sĩ của ta là ta đã châm trước cho ngươi,ngươi không có quyền từ chối.

"Không cần giết người,đánh gãy hai tay hắn là được." La Thái Thiên trong mắt loé lên một tia sát ý nhưng vì tên này còn có chút tác dụng nên đành lưu hắn lại. Với lại nếu giết người trước mặt người dân thì sau này họ sẽ nghĩ hắn là tên sát nhân giết người không ghê tay,lỡ đâu họ sợ không đi theo hắn nữa thì sao.

Khai Thụ chờ lời nói này đã lâu,chưa kịp cho tên béo phản ứng,Khai Thụ thân ảnh đã nhanh chóng đến bên người hắn,một đấm vào bùng rồi cầm hai tay hắn rồi bẻ.

"Aaaaaa,ngươi dám đánh ta,bọn bay đứng đây nhìn cái mẹ gì,bắn nó,giết chết nó cho tao,ai bắn chết nó thì tao sẽ thưởng cho người đó một cái bánh mì,không không là ba cái bánh mì." Khai Thụ sau khi làm hắn hai tay bị phế lúc sau,tên mập kêu to như bị chọc tiết,còn bắt đầu doạ nạt Khai Thụ. Bất quá hắn ở nông thôn đã lâu,quan tâm gì cái chó má chủ tịch,nếu không phải La Thái Thiên nói hắn không giết người thì hắn đã sớm đem tên mập này cấp làm thịt.

Người dân xung quanh thấy vậy thì theo bản năng nâng vũ khí lên định tấn công hắn,nhưng thực ra bọn hắn cũng chỉ doạ. Dù điều kiện của tên mập kia rất hậu hĩnh nhưng qua đoạn đánh nhau vừa rồi,họ thật sự không nhìn thấy được cách mà Khai Thụ tiếp cận tên mập. Chính vì có tầng kiêng kị đấy,cộng thêm với việc họ thật sự không muốn giết người nên cũng chỉ doạ mà thôi.

Chỉ là thấy họ như vậy Khai Thụ lấy một thanh sắt bị đổ dưới đất lên,dùng hai ngón tay đâm xuyên qua thanh sắt. Những người xung quanh thấy cảnh này thì tay bắt đầu run run,họ chưa từng nhìn thấy người nào cường đại như vậy. Dù sao cái thanh sắt đấy tuy mỏng nhưng nó vẫn là kim loại,muốn dùng tay xuyên qua thanh sắt đó là không thể. Thế nhưng người thanh niên trước mắt này chỉ dùng ngón tay mà có thể xuyên qua được thanh sắt,thật sự thấy quỷ,bọn họ tay bủn rủn,làm rơi hết những vũ khí đang cầm trên tay. Tại vì chính bọn họ cũng cảm nhận được người cường đại như vậy chỉ với những vũ khí này căn bản là tìm chết.

Khai Thụ cũng không định nhìn đám người kia nữa,đi từ từ đến chỗ tên kia để vác nó về cho La Thái Thiên. Cái cách đi từ từ này của hắn chính là do La Thái thiên dậy,dù nó không có cái gì đặc biệt nhưng đối với người ngoài thì nó có giá trị trang bức rất cao cùng với tạo thêm cho đối phương lòng sợ hãi.

"Không,mày đừng lại đây,mày biết tao là ai không,tao chính là cảnh sát,cảnh sát đấy. Mày đánh cảnh sát là trọng tội,bây giờ quay đầu thì còn có con đường làm lại,đừng có làm việc gì ngu ngốc." Tên mập lên tiếng doạ nạt,nếu như là ngày xưa thì Khai Thụ sẽ e ngại thân phận của tên này,bất quá bây giờ thì khác. Cảnh sát hay quân đội cũng chỉ là người mà thôi,đối với tang thi hoặc đối với La Thái Thiên chẳng có phân biệt hai phần này. Cũng chính vì thế hắn cũng không có kiêng dè gì,lôi tên cảnh sát mập kia về hướng La Thái Thiên.

"Con mẹ mày,mày là công tử nhà nào,mày có dám nói tên không. Nếu tao không cho mày đi tù mọt gông thì tao không tên là Kim Tang." Hắn thậm chí còn nghĩ La Thái Thiên chính là một cậu ấm nhà giàu mang theo vệ sĩ,thế nhưng hắn chính là cảnh sát,chẳng lẽ nhà giàu thì không cần tuân thủ luật pháp sao? Nên tên mập khi bị vác về thì vẫn còn to mồm,chửi La Thái Thiên một cách thậm tệ.

La Thái Thiên lúc đầu vốn định hỏi tên này một số thông tin,bất quá tên này quá nhiều lời,hỏi xong trực tiếp giết là được. Nghĩ xong, La Thái Thiên đập vào gáy hắn,làm hắn ngất đi tạm thời rồi dùng bộ đàm liên hệ cho đoàn xe.

Năm phút sau,một nhóm chiếc xe buýt dừng lại sau lưng La Thái Thiên,đi xuống xe là những người cao to lực lưỡng mang theo vũ khí mã tấu cùng súng ống đầu đủ,bao vây thôn này. La Thái Thiên mang tên mập giao cho người đằng sau rồi nhìn đám người đang run sợ trước mặt mình rồi nói:

"Ai là người thủ lĩnh ở đây ở đây?" La Thái Thiên nhìn vào trong đám người,một nữ tử trong đám người yểu điệu run rẩy đi ra quỳ xuống nói:

"Đại nhân,ta là nữ nhi của tiền nhiệm trưởng môn,tên Cách Bích Liên Vân,đại nhân có cái gì cứ nói với ta là được."

La Thái Thiên nhìn cô nàng,cô nàng này rất xinh đẹp,bất quá cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi,dáng người quá chút gầy nên không làm ra hắn để ý lắm. Nhưng mà những cái này khiến hắn thật rất buồn bực,từ khi trùng sinh đến nay hắn chính là thấy qua quá nhiều mỹ nhân đi,một cái hai cái đi qua thì còn tốt,bất quá cứ hết tràng này đến tràng khác đi ra thì cũng thật sự đau đầu. Chẳng lẽ đây chính là hào quang nhân vật chính trong truyền thuyết?

"Được,trước tiên ngươi gọi tất cả mọi người trong thôn ra đây."

"Đại nhân,tiểu nữ cầu xin đại nhân tha cho mọi người trong thôn,tiểu nữ có thể làm trâu làm ngựa cho đại nhân chỉ cần đại nhân tha cho họ."

"Ngươi hiểu lầm ý ta, ta muốn chính là bảo ngươi thông tri cho họ biết ta sẽ mang mọi người về căn cứ của ta,bất quá nếu ngươi vẫn muốn khăng khăng đi theo ta thì ta cũng đành lòng nhận ngươi vậy." La Thái Thiên thấy nàng hiểu lầm liền từ tốn giải thích,trong lời nói không nhịn được có chút trêu chọc. Đây chính là tính cách mà khi La Thái Thiên trùng sinh mới có,và cũng chỉ áp dụng với mỹ nữ,còn những người khác hắn chính là một bộ mặt lạnh lùng hoặc nói chuyện bình thường đối với thủ hạ của mình.

"A! Ta xin lỗi,ta hiểu lầm ý ngài. Còn việc này ngài đợi ta chút ta đi thông tri bọn họ." Cách Bích Liên Vân nghe thấy vậy liền vui mừng quên luôn cả lời trêu chọc của La Thái Thiên,muốn chạy đi thông tri cho người trong thôn. Dù sao được một căn cứ lớn thu lưu vẫn tốt hơn là ở cái nơi này,với cả theo nàng nhìn thì một căn cứ đầy đủ vũ trang như này chính là an toàn nhất.

Nhưng La Thái Thiên kéo nàng lại rồi nói:

"Ngươi bảo người khác đi là được,ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi."

"À vâng mời ngài hỏi,tiểu vệ,ngươi đi vào gọi mọi người còn trong thôn ra hết đâu."

"Tên béo lúc nãy là ai,sao các người lại nghe theo hắn như vậy." La Thái Thiên vào luôn câu hỏi nãy giờ luôn thắc mắc.

"Hắn tên là Kim Tang,là một tên cảnh sát trong lúc mạt thế xảy ra liền ở nơi này. Cũng vì hắn là cảnh sát nên có súng nên đã độc chiếm tất cả lương thực trong thôn này. Xong hắn bảo mọi người trong thôn phải nghe theo hắn không là hắn sẽ bỏ đói mọi người."

"Nhưng lúc đầu mọi người không ai muốn nghe hắn nhưng rồi phát hiện ra ở xung quanh nhiều tang thi không ra ngoài kiếm thức ăn được nên đành phải nhượng bộ đúng không? Sau đó hắn bắt đầu lộ ra bộ mặt thật chính là một tên ác ma dâm tặc đội lốt người đúng không." Cách Bích Liên Vân chưa nói xong thì La Thái Thiên đã chen vào nói.

"Đúng,đúng,nhưng sao ngài biết." Cách Bích Liên Vân có chút kinh ngạc với người thanh niên này,giống như hắn chính là người trong thôn từ đầu đến cuối biết hết mọi chuyện vậy.

La Thái Thiên thấy vậy trong mắt hiện lên ý cười,đây chính là kịch bản đơn giản nhất của các tiểu thuyết mạt thế,nếu hắn đoán không ra thì mới gọi là ngu ngốc. La Thái Thiên thấy ánh mắt hiềm nghi của nàng thì mới đặt lên câu hỏi,liệu nàng chính là ngốc thật hay là diễn vậy?

"Thế sao các ngươi không thử chống cây để làm ăn chút gì đó." Thế nhưng hắn không để ý đến chuyện này mà vào câu hỏi chính,hắn chính là nghĩ ra chuyện này đã lâu rồi,bất quá thời gian cũng là quá ít,lúc đó nếu chống một cái gì đó thì cũng không có thời gian nảy mầm.

"Chúng ta đương nhiên đã thử bất quá không có tác dụng,những cái hạt một khi trồng xuống thì nó sẽ không nảy mầm." Cách Bích Liên Vân trả lời,vì việc này cũng làm nàng phiền muộn rất lâu.

"Được rồi,người đã đông đủ,lên xe thôi." La Thái Thiên sớm không ôm hi vọng quá lớn, cũng tại vì hắn đã sớm cái trận mưa kia nước mưa đã thấm vào đất làm ngăn chặn cho hạt nảy mầm. Đúng lúc này người cũng đã ra đủ,Khai Thụ cũng vào trong lấy ra một bịch lớn lương thực cùng một khẩu súng ngắn từ trong nhà tên cảnh sát mập kia.

La Thái Thiên xắp xếp cho mọi người lên xe rồi tiếp tục đi sang những làng khác,bọn họ cũng đã mất quá nhiều thời gian ở khu làng này rồi.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.