Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi muốn làm phụ nữ của anh

Tiểu thuyết gốc · 3611 chữ

Buổi tối thời điểm,trăng đã treo cao trên khung trời,trong một khu rừng âm u,bên trong có hơn chục cái lều được dựng đơn sơ tạo thành thế bao bọc lấy căn lều lớn ở giữa.

La Thái Thiên bên trong,đang hoàn thành một bản hồ sơ,viết về chuyến đi này. Hôm nay cả đoàn xe dùng hẳn một ngày để đi kiếm người sống,đã đi qua tổng cộng ba cái thôn nhỏ,thu được tổng cộng hơn hai trăm người. Đúng lúc này, Một tiếng bước chân từ ngoài tiến đến.

"Vào đi." La Thái Thiên nghĩ Khai Thụ có chuyện gì định báo cáo,liền cho hắn đi vào.

"Thủ lĩnh,bên căn cứ có hồi báo tiến trình xây tường thành." Khai Thụ bước vào,cầm một bản giấy tờ đi đến bên La Thái Thiên nghiêm trang nói.

"Bên Hỗn Kháng hội có điểm dị động sao?" La Thái Thiên ngước mặt lên hỏi.

"Bên đó đến bây giờ vẫn là sóng yên biển lặng,không có cái gì động tĩnh." Khai Thụ một bên đáp

La Thái Thiên nghe thế thì bắt đầu suy nghĩ,La Thái Thiên giết tên Khang lão đại kia đáng lẽ bây giờ bên kia đã biết. Chỉ cần bọn hắn có chút điểm đầu óc là sẽ nghĩ ra bên này căn cứ làm. Vốn La Thái Thiên nghĩ là bọn hắn e ngại mình nên không có tới,bất quá vẫn chính là hắn nghĩ nhiều,bọn này có vẻ không quan tâm đến tên kia,hoặc vốn đây chính là một âm mưu? Nhưng theo La Thái Thiên nghĩ thì là không thể,nếu hôm đấy không có hắn ở đấy thì Khang lão đại kia vốn không chết,đây không thể là một âm mưu tính toán từ trước.

"Được rồi,anh đi ra đi." La Thái Thiên sau khi bảo Khai Thụ đi ra thì ngồi suy xét,hắn thật có điểm không hiểu. Như thế thì có thể chỉ đến một lí do,đó chính là ở trong căn cứ của cái tên Khang thủ lĩnh đó có tranh chấp nội bộ,khiến tin tức tạm thời không thể đi ra. Bất quá,tin tức này cũng chỉ là chậm đi ra mà thôi,thế nên vẫn là cẩn thận thêm một điểm.

Đang lúc La Thái Thiên còn suy tư,ở đằng sau lại có tiếng bước chân đi đến.

"Sao,lại có chuyện gì?" La Thái Thiên không ngoảnh đầu lại trực tiếp hỏi.

Chỉ là không có ai đáp lại hắn,ở đằng sau vẫn đang vang lên tiếng chân đều đều đi đến.

Là nữ?

La Thái Thiên nghe được ở gần tiếng chân thì mới phát hiện,đây là tiếng chân của nữ nhân,không phải của Khai Thụ. Nghe được vậy,La Thái Thiên quay người,vuốt kiếm kề lên cổ người nữ nhân kia.

Cách Bích Liên Vân đi vào,nhẹ nhàng như vậy nhưng không nghĩ La Thái Thiên vẫn nghe ra động tĩnh,nhìn thanh kiếm trên cổ mình mà run lên một thoáng. Cũng vì thanh kiếm quá gần cổ,một đạo vết thương trên làn da trắng tuyết mở ra,từng giọt máu tươi lăn tròn trên thanh kiếm. Nàng có thể cảm thấy,tử vong hơi thở chưa từng gần mình đến vậy.

"Là cô? Nói,đến đây làm gì." La Thái Thiên thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng,La Thái Thiên rút kiếm về,một bộ uy nghiêm nói.

"Tôi là có chuyện cùng anh nói." Cách Bích Liên Vân thấy một bộ bất mãn từ trên mặt hắn hiện lên thì rụt rè. Nàng thật sự không biết nàng đã đắc tội vị đại thần này lúc nào.

"Cho cô ba mươi giây,nói xong rồi tự đi ra ngoài đi." La Thái Thiên một bộ lạnh nhạt nói,tính hắn khi đang làm việc chính là nghiêm túc như vậy.

"Là..là.là tôi muốn tự đến,tôi muốn làm người phụ nữ của anh." Cách Bích Liên Vân một bộ uất ức nói.Nàng tốt xấu gì cũng được coi là một cái xinh đẹp nữ nhân được không,tại sao mà hắn cứ phải lạnh nhạt như thế. Thế nhưng lời nói đã ra không thể vãn hồi,sợ La Thái Thiên nghi ngờ,nàng nói tiếp:

"Anh yên tâm,..tôi..tôi vẫn là xử nữ."

Kệ mẹ cô chứ,cô nghĩ ai là xử nữ tôi là được làm nữ nhân của tôi,không tự xem mình là ai đi.

La Thái Thiên trong đầu thầm chửi một tiếng rồi nhoẻn miệng cười,cô nàng này có chút phong thái của Liễu Ngọc Như hồi xưa,bất quá La Thái Thiên cũng không định có ý với nàng. Khuôn mặt của nàng thì cũng coi là mỹ lệ,bất quá thân hình thì chậc chậc cũng chỉ thuộc hạng bình tốt một chút,so sánh với những mỹ nữ phu nhân của hắn thì vẫn còn là kém xa.

Thế nhưng như vậy mới khiến hắn nghĩ ra cái chủ kiến xấu,định bụng trêu đùa nàng một thoáng. Hắn nhấc cằm nàng lên,một bộ liếm môi dâm đãng nói:

"Ồ,ngươi sẽ làm thế nào đây?"

"Ta..ta muốn làm chuyện đó." Cách Bích Liên Vân xấu hổ nói ra,để một thục nữ như nàng nói ra những lời tục tĩu như thế này có chút hơi không quen. Nhưng nàng vẫn lần người tới,đấy La Thái Thiên lên giường.

La Thái Thiên thấy vậy liền cười,kéo nàng xuống giường,đè lên thân thể mềm mại của nàng,thoáng cái đã biến thủ thành công. La Thái Thiên bắt đầu tác quái,dùng ma trảo của hắn sờ lên cái bộ vị kém phát triển ở phía trên.

Ta kháo,hai cái có chút xíu thế này mà lại như vậy đàn hồi,lại như thế mềm,không công bằng a.

La Thái Thiên vừa nắn vừa cảm nhận,bắt đầu hoài nghi nhân sinh,hắn thề là bộ tuyết lê này còn sờ thoải mái hơn của Lê Huyền Trang,mặc dù bề ngoài trông nó chỉ nhô lên một tí. La Thái Thiên thật tò mò,muốn luồn tay vào trong như thói quen sờ lấy,nhưng nhìn lại khuôn mặt đang sợ hãi mà lại không chống cự,từng giọt nước mắt không theo khống chế trào ra của nàng thì quang minh lại.

Đúng rồi,hắn là đang trêu đùa nàng thôi,không phải thật!

Thế nhưng,cũng là đủ để La Thái Thiên đánh giá cao nàng,ít nhất cho thấy trong thâm tâm nàng vẫn chưa thật sự chuẩn bị,vẫn chưa ngu ngốc đến mức trao thân cho nam nhân xa lạ. Nhưng nghĩ đến đây La Thái Thiên lại buồn bực,theo hắn nhớ lần đầu của Liễu Ngọc Như không có như thế do dự a,hay lúc đo hắn quá hưng phấn nên quên đi tình tiết này. Nhưng thôi,dù sao bây giờ nàng vẫn là của hắn,không chạy đi đâu được.

Đùa một thoáng,La Thái Thiên buông nàng ra,tắt đi nụ cười trên môi thay vào đó là khuôn mặt băng lãnh như thường ngày,nói với cô:

"Thôi cô về đi,ta không muốn cô." La Thái Thiên nhìn nàng mà nói thật,dù ở trên có chút đàn hồi,nhưng chỉ nhiêu đấy vẫn là không đủ để hắn động tâm. Với cả La Thái Thiên chính là thấy mình dạo này có chút buông thả,hắn thầm quyết tâm là nên bình tĩnh lại,nếu không hắn gặp bất kì cái nữ nhân xinh đẹp cũng đem làm cấp làm thì Liễu Ngọc Như bọn nàng có bao nhiêu tỷ muội.

Thấy La Thái Thiên chiếm mình tiện nghi mà vẫn không làm gì,nàng thế nhưng là vui vẻ,lúc trước nàng chính là đã nghĩ kĩ sẽ trao thân cho hắn. Bất quá đến khi tiếp cận hắn thì lại không làm được,dù gì nàng cũng không phải loại con gái buông thả và dâm đãng ngoài kia. Thế nhưng mà nàng vẫn thấy buồn bực,dù thân thể mình có chút gầy nhưng dù gì cũng gọi là xinh đẹp,thế mà La Thái Thiên cũng không động lòng,chẳng lẽ mị lực của nàng không có tác dụng gì với hắn sao?

Đến khi nàng liếc nhìn bộ mặt băng lãnh của La Thái Thiên,trong nhãn thần không hiểu có một chút ý cười,hoá ra tên này vốn định trêu chọc nàng,lúc nãy chẳng qua chỉ là vui đùa,nàng nghĩ kể cả lúc nãy nàng cởi hết quần áo phô ra trước mặt hắn chắc hắn cũng vẫn sẽ đẩy nàng ra.

"Có thể...chúng ta tiến triển từ từ được không,t..tôi vẫn chưa chuẩn bị." Cách Bích Liên Vân cắn răng nói,nếu nàng hôm nay đi thật thì nàng tin rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nàng thế nhưng vẫn là đã lĩnh hội sự tàn nhẫn của tâm địa con người,nàng nghĩ nếu hắn không tới sớm hơn thì chắc chắn sớm muộn nàng cũng sẽ rơi vào tay tén mập đó.

Nếu muốn được sống sót trên mạt thế này thì chính mình phải trở thành tấm lưng che trở người khác,hoặc là trở thành người được tấm lưng đó che trở. Đương nhiên vế đầu tiên đối với nàng là bất khả thi nên chỉ có cách là chọn vế thứ hai. Nhưng nàng vẫn không thể làm ra cái loại chuyện không biết xấu hổ đi trao đi cái trong trắng đã gìn giữ hơn mười sáu năm cho một người xa lạ. Thế nên nàng muốn trước tiên tìm hiểu con người hắn rồi mới quyết định trao thân cho hắn,dù sao đây chính là quyết định mang tính trọng đại của cả đời người con gái.

La Thái Thiên cười lạnh,cô nàng này cũng quá chút đơn thuần đi. Hắn đường đường là một thủ lĩnh căn cứ,một ngày biết bao nhiêu công việc,đến vợ con còn ít thời gian chăm sóc. Thử hỏi nếu đồng ý với nàng thì hắn lấy đâu ra thời gian đưa nàng đi chơi,đi ăn uống,bảo vệ nàng lúc nàng cần.

Con mẹ nó đây là mạt thế,không phải là thời bình,chẳng lẽ cái đấy nàng không tư duy ra được sao. Huống chi nàng cũng không phải cái dạng gì quá đặc biệt mỹ nhân,nhìn hắn thật sự tàn tạ đến mức phải đồng ý sao?

"Ngưoi vẫn là đi thôi." La Thái Thiên đương nhiên là từ chối,hắn bây giờ không còn tâm tư đối với nàng nữa,định đuổi nàng đi rồi trở lại làm việc.

Thấy hắn vẫn từ chối,Cách Bích Liên Vân một lần nữa đôi mắt hiện lên thần sắc thất vọng. Đang không đành lòng đi thì lại như nhớ ra cái gì đó,đôi mắt sáng lên.

"Ngươi sao còn chưa đi?" La Thái Thiên ngữ khí lạnh một điểm,cô nàng này thật sự muốn hắn phải đồng ý điều kiện của nàng sao.

"T..tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh." Cách Bích Liên Vân đứng đấy mở miệng nói một câu.

"Để khi khác nói đi,tôi cần làm việc." La Thái Thiên có điểm không kiên nhẫn,nếu nàng không đi thì hắn đành phải gọi người cưỡng chế mang đi. Dù sao cũng không thể giết nàng được,dù bản tĩnh sát tâm và kiêu ngạo mãnh liệt,thế nhưng La Thái Thiên vẫn nghĩ lấy đại cục làm trọng. Thời đại này nam có thể chiến đấu,còn nữ thì có thể đẻ con,giết đi một người chính là ít đi một người. Huống chi bề ngoài của nàng cũng rất tốt,vẫn là lưu lại để tạo phúc cho thủ hạ của hắn.

"Tôi biết vị chí của một binh doanh rất bí mật,ở trong đó người đã bị biến thành tang thi nhưng vũ khí ở đó vẫn y nguyên đầy đủ." Cách Bích Liên Vân thấy hắn không kiên nhẫn thì nhanh chóng nói.

La Thái Thiên khuôn mặt trầm lại nhìn nàng đe doạ:

"Cô biết hậu quả khi mà lừa tôi là thế nào không?"

Cảm nhận được từng tia sát ý trong mắt đối phương,Cách Bích Liên Tâm run sợ,lần đầu tiên trong đời nàng thấy một ánh mắt đáng sợ như thế. Cố gắng giữ lại bình tĩnh,nàng nói:

"Kh..không,t..tôi lời nói. là thật."

"Vậy thì nói điều kiện của cô đi." La Thái Thiên có hứng thú với binh doanh trong miệng cô nàng,nếu nàng không nói dối hắn thì thật sự là kinh hỉ. Ở Bắc Bình căn cứ,hồi trước chính là cướp được một binh doanh nên trang bị mới như thế đầy đủ,bất quá chính là một vài thứ đã cũ nát cũng như không sử dụng được,nên so sánh với lượng vũ khí từ một binh doanh chân chính thì thật sự quá ít.

Thế nhưng hắn chính là hiểu đạo lí không có bữa trưa nào là miễn phí,vân là hỏi trước.

"Tôi muốn làm người phụ nữ của anh." Cách Bích Liên Vân kiên định nói,nàng vẫn là rất thông minh.

Nàng hiểu nếu lấy bất kì điều kiện khác từ trên người hắn thì chỉ là lợi ích nhất thời,còn nếu ra điều kiện quá mức thì nàng đảm bảo hắn sẽ trói nàng lại rồi tra tấn để hỏi nàng về vị trí của binh doanh kia. Kể cả dùng cái nào thì cũng đều là không tốt đối với nàng. Thế nhưng khi nàng nói như vậy thì khác,dù gì thì nàng cũng rất xinh đẹp,cuộc giao dịch này nhìn từ phía nào cũng sẽ thấy là La Thái Thiên không lỗ vốn,cũng là cách duy nhất và tốt nhất nàng có thể nghĩ ra.

La Thái Thiên là lão bất tử sống mấy vạn năm sao không biết được cái tâm tư thiếu nữ của nàng. Bất quá cái chính là La Thái Thiên thấy nàng lại nói là làm "nữ nhân" của hắn chứ không phải là "bạn gái",dù sao cả hai từ đấy cũng gần nghĩa nhưng về mặt quan hệ lại cách nhau rất xa. Bạn gái thì có thể bỏ đi bất cứ lúc nào,nhưng còn nữ nhân thì khác,nếu bỏ thì chẳng phải nói hắn là cái tra nam? Mà lại còn không được đụng chạm nàng thì Nữ Nhân khác gì Bạn Gái.

Bất quá Cách Bích Liên Vân vẫn là quá coi thường La Thái Thiên,hắn chính là không phải mấy cái tên nam nhân ngu ngốc kia. Thế nhưng hắn lại mỉm cười dịu dàng nói nói:

"Được,tôi đồng ý với em. Vậy trước tiên em nói cho tôi vị trí của cái binh doanh kia đi."

"Không được,nếu anh lừa tôi thì sao,lỡ đâu sau khi tôi nói ra thì anh bỏ tôi thì phải làm thế nào."

"Thế em muốn làm sao?" La Thái Thiên nhượng bộ nói,vẫn là doanh binh lớn,tôi không chấp em.

Nghe thấy vậy nàng liền lúng túng,nàng vốn nghĩ định cho hắn kí hiệp nghị,bất quá ở căn cứ hắn là trời,cái hiệp nghị kia cũng giấy rách có khác gì nhau. Nghĩ một hồi,nàng liền cắn răng đưa ra quyết định:

"Được,tôi tin anh. Nhưng để khi nào anh muốn đi thì tôi dẫn đường,tôi sẽ không nói vị trí nữa."

"Được thôi,tuỳ em." La Thái Thiên trong nội tâm cười lạnh,cũng không rảnh xem nàng đưa ra kế sách gì đặc biệt. Trước tiên cứ chiều chuộng một hồi,rồi để nàng dẫn đi doanh binh sau đó thì đá nàng. Còn nếu nàng một bộ lùi bước hoặc là lừa dối hắn,đương nhiên là hắn sẽ tàn nhẫn một điểm,tra tấn rồi moi thông tin ra rồi sau đó tuỳ tâm tình hắn mà định nàng sống chết.Đế hoàng chi tâm chính là như vậy tàn nhẫn!

Dù La Thái Thiên không có biểu lộ ra ngoài,bất quá nàng chính là không tin hắn. Nhưng nàng cũng đã lỡ nói ra tin tức kia,đã đâm lao thì phải theo lao,nàng tin rằng nếu nàng lùi bước thì sẽ phải chịu khổ,còn nếu nàng yên vị thì chắc chắn sẽ bị hắn đá không thương tiếc. Vậy chỉ còn có một cách,cũng là cách khó khăn nhất,đó chính là trước khi hắn đá nàng,vẫn là phải dành lấy tình cảm của hắn.

"Vậy thì em về đi,tôi còn phải làm việc." La Thái Thién muốn ra lệnh đuổi nàng,dù sao cũng không thể làm,giữ lại nàng để làm gì.

"Tôi là nữ nhân của anh,t..tôi phải ngủ cùng anh." Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của La Thái Thiên,nàng nói tiếp:

"Đương nhiên là không được làm.. chu.chuyện ấy,chỉ được ôm cùng sờ thôi." Cách Bích Liên Tâm xấu hổ nói. Nàng muốn chính là tranh thủ La Thái Thiên hảo cảm nên không thể cứ thế mà đi ra ngoài được.

"Được,vậy cô trước tiên lên nằm,đợi tôi xong việc rồi lên." La Thái Thiên nói rồi tiếp tục làm việc.

Cách Bích Liên Tâm lên giường mà hồi hộp,nàng đang nghĩ liệu hắn có thật sự tuân thủ lời hứa hay không đây. Càng nghĩ nàng càng hoảng loạn,hai mảnh tâm lí khác nhau bắt đầu xung đột. Nhưng nàng nhìn lại khuôn mặt anh tuấn đang hoàn thành nốt hồ sơ kia,trong lòng nghĩ nếu thật sự như thế thì cũng không quá thiệt cho nàng. Cũng đỡ nàng bao nhiêu công sức để từ từ mê hoặc La Thái Thiên. Nó cũng còn hơn là để nàng ở một mình,nàng biết với khuôn mặt mỹ lệ của mình,không bị người khác chà đạp thì cũng sẽ bị chết đói,thế nên nàng càng nghĩ làm sao để khiến La Thái Thiên thành người đàn ông của nàng

Sau hơn một tiếng đồng hồ,La Thái Thiên thu dọn đống giấy tờ trên bàn,gấp cái bàn lại thu dọn vào trong túi để mang về. Hắn nhìn qua Cách Bích Liên Vân đang trên giường rồi chèo lên,sờ nắn đối phương bộ ngực mềm mại rồi ôm nàng ngủ,không có bất luận hành động gì khác.

Cách Bích Liên Tâm một bên giả vờ ngủ thấy thế thì thất vọng,nàng đã chuẩn bị tâm lí để phá thân,nhưng không ngờ tên này thật sự lại giữ lời,điều đó làm nàng càng thêm lo lắng. Vì theo trí thông minh của nàng,La Thái Thiên chính là không muốn cùng nàng đánh lên bất kì quan hệ,thế nên mới phân rõ khoảng cách không động vào nàng. Nhưng bây giờ nàng biết làm sao,chẳng lẽ lại chủ động cưỡi lên người hắn rồi cưỡng ép xxx,thế thì cũng quá mất mặt đi,làm thế chẳng khác nào biểu cảm sợ hãi và lo lắng trước đó là giả dối.

Mang theo nồng đậm lo lắng như vậy,chẳng lâu sau nàng cứ thế mà ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau,nàng đi cũng La Thái Thiên đi ra ngoài,dù mọi người ai cũng gọi nàng một tiếng "La phu nhân",thế nhưng nàng lại không thể vui chút nào.

Đi một hồi đến tận chiều,bọn họ rất nhanh đi qua ba cái thôn,nâng tổng số người cứu từ các thôn lên gần 500 người. Điều đó khiến La Thái Thiên rất vui mừng,bởi vì như vậy là đủ nhân số để làm cái sơ cấp tường thành. Cộng thêm với việc chỉ trong mấy ngày nữa,hắn sẽ dò hỏi Cách Bích Liên Vân được ra vị trí của binh doanh,lúc đấy hoả lực của căn cứ sẽ được tang lên toàn diện.

Cách Bích Liên Vân ở bên cạnh hắn thì không tốt như vậy,hôm nay nàng luôn một bộ mị hoặc hắn. Bất quá ngoài việc đôi lúc chiếm tiện nghi nàng ra thì La Thái Thiên chính là không quan tâm đến nàng.

Rất nhanh đoàn xe cùng hơn năm trăm người trở về căn cứ,mới ở ngoài thì căn cứ đã xây sáu cái chòi canh ở sáu nơi giáp tưởng thành. Từng người từng người ở trong đang miệt mài chặt gỗ để xây tường thành.

Thấy đoàn xe của La Thái Thiên về thì dừng tay lại,nhìn về phía đoàn xe vớ ánh mắt cuồng nhiệt. Mỗi người ở đây ai mà không biết đến La Thái Thiên,dù không cho họ quá nhiều thứ nhưng La Thái Thiên thật sự là một cái thủ lĩnh rất tốt.

"Sư phụ,sư phụ ngươi về rồi." Sát Vô Hối thấy La Thái Thiên xuống xe thì vui mừng chạy ra ôm hắn

"Khụ khụ,ngươi thân nam nhi tuổi mười sáu,vẫn tốt nhất là nên giữ chút khoảng cách." La Thái Thiên đẩy hắn ra mà nói,nếu hắn chính là một nữ tử xinh đẹp thì may ra hắn còn có thể ôm nhưng đây đường đường là cái nam nhi lại ôm nhau giữa đường,chẳng khác gì nói hai bọn họ có ám muội.

Có vẻ như nghe được nỗi lòng của hắn một cỗ thân thể mềm mại từ đằng sau ôm lấy hắn,vừa ôm vừa nghẹn ngào khác nói:

"Sư phụ,con đợi được ngài về rồi,ngài tha lỗi cho con được không."

Câu nói đó đương nhiên là của Sát Vô Cơ,hắn cũng không muốn gỡ nàng ra mà mặc để nàng ôm,coi như an ủi trước đây đã hơi quá với nàng. Cảm thấy La Thái Thiên không bài xích nàng,nàng vui mừng như điên,được bước lấn tới trước ngực hắn,định cho hắn một nụ hôn.

Bất quá La Thái Thiên lại quay đầu đi,hiển nhiên là không muốn như vậy,dù sao hai người cũng mới làm lành,không thể nhanh chóng như vậy. Sát Vô Cơ thấy thế thì trong lòng có chút mất mát,nhưng cũng không có miễn cưỡng hắn nữa mà tách ra rồi nói:

"Sư phụ,c..con có thể vào nhà người ở được không."

"Tuỳ." La Thái Thiên chỉ nhàn nhạt một chữ rồi đi về phía các xe người trong mấy thôn kia,hắn cần phải điều chỉnh một phen.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.