Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phu quân,ngươi học hư

Tiểu thuyết gốc · 3394 chữ

Bảy ngày sau,ở trong căn biệt thự giữa Lý Khôn căn cứ,một cỗ khí tức to lớn vô hình phân tán trong không khí. Nếu có người quen ở đây,họ sẽ phát hiện ra cỗ khí tức này chính là của La Thái Thiên.

La Thái Thiên ở trong phòng,hưởng thụ lấy cảm giác linh khí gột rửa thân thể. Đúng vậy,bảy ngày trước hắn bế quan,muốn đột phá Tụ Khí thất trọng luyện,và hôm nay hắn đã thành công đột phá thất trọng luyện huyết chi cảnh,lực lượng tăng lên một đoạn lớn.

"Sư phụ,chúc mừng ngài đã đột phá,lại mạnh hơn một điểm. Với tu vi của sư phụ,con tin rằng người đã là mạnh nhất trên trên thế giới." Sát Vô Cơ đi vào khuôn mặt mừng rỡ chúc mừng,mặt mày hớn hở khen đến trên trời cứ như không phải La Thái Thiên đột phá mà là nàng vậy.

"Nhân ngoại hữu nhân,thiên ngoại hữu thiên. Làm người nên điệu thấp một điểm để người người tôn trọng." La Thái Thiên thấy nàng vào thì nhàn nhạt phản bác.

La Thái Thiên dù đã nói coi như là không so đo với nàng chuyện lần trước,thế nhưng trong lòng chung quy vẫn tồn tại điểm bất mãn. Chỉ cần nàng nói một câu gì đó,bất kể là khen chê thì hắn cũng sẽ phản bác lại.

Thấy sư phụ với mình như vậy xa cách,nàng cảm nhận có chút đượm buồn nhưng trên tay nàng vẫn cầm một khay đầy đồ ăn,đi tới La Thái Thiên chỗ rồi tươi như hoa nói:

"Sư phụ,người đã bế quan đã lâu,không có chút gì dinh dưỡng trong thân thể. Đệ tử làm chút đồ ăn cho ngài mong ngài ăn để bồi bổ lại a."

"Ta không có đói,ngươi tạm thời lui ra đi. Ta còn phải đi lãnh binh." La Thái Thiên mặt không để ý mà cự tuyệt,đi về phòng mặc quần áo vào chuẩn bị đi ra ngoài.

Sát Vô Cơ nghe được vậy khuôn mặt xinh đẹp liền khổ sở,trong lòng có một cỗ không tên uỷ khuất khiến nàng như muốn khóc lên. Thế nhưng nàng vẫn cố gắng ép xuống niềm khuất tất trong lòng, lấy lại tâm tình,cất đi khay đồ ăn rồi đứng ở ngoài cửa đợi La Thái Thiên.

La Thái Thiên đi ra thấy nàng đứng ở cửa khuôn mặt không lạnh cũng không nóng hỏi:

"Còn chuyện gì sao?"

"Con muốn đi theo ngài được không."

"Được."

La Thái Thiên đi xuống nhà,nhìn ra trong nhà Cách Bích Liên Vân đang chăm chỉ dọn dẹp. Trên ghế soà gần đó chính là Sát Vô Hối đang ngồi trên ăn cái gì đó. Thấy La Thái Thiên đi xuống,cả hai cùng đồng thanh gọi:

"Sư phụ(anh) xuất quan rồi a."

"Ừm,vừa đột phá." La Thái Thiên vẫn một bộ bình dị trả lời.

Sát Vô Hối liếc nhìn đằng sau Sát Vô Cơ sắc mặt tái nhợt,thầm nghĩ chắc sư phụ hắn lại bắt nạt tỷ tỷ nữa rôi. Biết được vậy,Sát Vô Hối đứng dậy nhìn La Thái Thiên nói:

"Sư phụ,người đi đâu a,cho ta theo với."

La Thái Thiên nhìn Sát Vô Hối một lúc,không nói cái gì,nghĩ là hắn cũng tò mò nên đồng ý:

"Đi lãnh binh,nếu thích thì đi với ta."

Ở bên kia,Liễu Ngọc Như một bộ quân trang nghiêm trang đi ra cùng với Lê Huyền Trang. Nhìn xuống những binh lính của mình,uy nghiêm nói:

"Được rồi,mọi người im lặng. Hôm nay chúng ta sẽ tập đối kháng,cùng với xạ kích."

Mọi người nghe được tiếng nàng thì bắt đầu yên lặng,Liễu Ngọc Như huấn bọn họ cũng đã một tuần. Ban đầu thấy nàng thay La Thái Thiên làm thủ lĩnh thì mọi người đều không đồng ý,theo bọn họ nghĩ,một nữ nhân yếu đuối thì không có tư cách để huấn luyện bọn họ. Thế nhưng,thế sự bất công,ai ngờ nữ nhân này tu vi lại cao hơn bọn họ,chỉ bất quá hơi thiếu kinh nghiệm thực chiến,nên mới có Lê Huyền Trang kề cạnh giúp nàng.

Vẫn như những ngày trước,hôm nay Liễu Ngọc Như dáng đứng thẳng,khuôn mặt băng lãnh. Điều này khác hẳn với một Liễu Ngọc Như bình thường nhu thuận,ấm áp cùng với yêu mị. Nhưng lại làm cho Liễu Ngọc Như khí chất hoàn toàn biến đổi,phảng phất như nàng chính là một nữ vương xinh đẹp nhưng băng lãnh,không người có thể chạm. Giọng nói trong trẻo cộng thêm có chút lười biếng bình thường bây giờ đã thành một bộ cao lãnh

"Trước tiên,các cậu cần phải khởi động. Mười lăm phút,tôi cho các cậu muòi lăm phút để khởi động."

"Tuân lệnh thưa thủ lĩnh." Mọi người đồng thanh hô to rồi bắt đầu khởi động.

"Chậc chậc,La phu nhân dạo này uy nghiêm quá." Một tiếng đàn ông đằng sau vang lên,đôi mắt uy nghiêm của Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng này thì dao động,nhu tình như thuỷ nhìn về đằng sau.

"Phu quân!" Liễu Ngọc Như không còn để ý hình tượng của mình,trực tiếp nhảy vào lòng người đàn ông trước mặt này. Mới lúc trước nàng còn như nữ hoàng cao ngạo băng lãnh không thể chạm tới,vậy mà bây giờ lại như một con mèo con đang làm nũng trong ngực La Thái Thiên.

"Trang nhi,ra đây ta xem nàng có lớn không chút nào không a." La Thái Thiên cười cười ám chỉ trên bồng đảo to lớn của nàng.

"Bại hoại!" Lê Huyền Trang vờ hờn dỗi,không do dự chạy vào người tình lang mà ôm lấy. Lúc nãy nàng là xấu hổ khi ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật thế này,nhưng nàng Liễu Ngọc Như còn không xấu hổ thì nàng sao phải xấu hổ chứ.

La Thái Thiên vuốt vuốt mái tóc mượt của cả hai nàng,hít lấy hương thơm thoang thoảng phát ra từ thân thể mĩ miều,đôi mắt chìm sâu vào trong hương đó. Còn bên cả hai nàng cũng rất thoải mái,không được gặp mấy ngày khiến các nàng nhung nhớ không thôi,ôm chặt La Thái Thiên mê li lấy bộ ngực rắn chắc của người tình.

"Khụ khụ,hôm qua hơi lạnh,lần sau phải chú ý đắp chăn mới được." Sát Vô Hối ho khan lẩm bẩm.

Liễu Ngọc Như hai người nghe thấy tiếng ho mới giật mình nhìn phía sau lưng La Thái Thiên. Thấy nét mặt lộ rõ cô đơn,tủi thân của Sát Vô Cơ,hai nàng mới hiểu chuyện mà đẩy La Thái Thiên ra. Cũng đã ở với nhau một tuần,ít nhiều cũng có chút tình cảm,nàng cũng biết Sát Vô Cơ thầm thương La Thái Thiên,thế nhưng La Thái Thiên vẫn là luôn có một cái gai trong lòng không rứt được.

Sát Vô Cơ không dám va chạm với ánh mắt của Liễu Ngọc Như nên quay sang Sát Vô Hối mà quở trách:

"Lần sau phải đắp lên cổ nhớ chưa. Sau này ngủ không được há miệng tránh gió lùa vào gây đâu họng nữa."

La Thái Thiên thì không để ý đến phía sau mà nghĩ Liễu Ngọc Như sợ các binh lính nhìn vào nên xấu hổ cho nên đẩy mình ra. Hắn mới dịu dàng nói:

"Cả nàng về nhà làm cơm đi,để ta phụ trách huấn luyện,rồi tối về nhà ăn cùng hai nàng."

"Được." Liễu Ngọc Như nghe vậy thì đi ra bắt chuyện với Sát Vô Cơ,cả bốn người cùng nhau đi về.

"???"

La Thái Thiên có chút không hiểu,rõ ràng là hai chị em Sát Vô Cơ đòi theo đến đây,xong đến rồi lại đi về,thật càng ngày càng không hiểu họ nghĩ gì nữa.

Bỏ qua chuyện đấy,La Thái Thiên nhìn xuống binh lính của mình,họ đã sớm khởi động xong. Thế nhưng ai nấy cũng đều im lặng,một mặt nghiêm túc giả tạo nhìn về phía trước.

"Được rồi,hôm nay chúng ta luyện xạ kích trước,đối kháng sau. Hôm nay ai không bắn đủ trên 90 điểm thì phạt một tuần quét dọn phòng vệ sinh." La Thái Thiên mỉm cười nói với họ,câu cuối thì gằn từng chữ một cho họ nghe rõ. Để xem lần sau bọn họ còn dám để ý chuyện riêng tư của người khác nữa không.

-------

Buổi chiều thời điểm,sau khi mặt trời đã khuất núi.

"Hai phu nhân,anh về rồi đây." La Tahis Thiên vào trong biết thự,to tiếng gọi.

"A!Anh lên trên tắm đi rồi xuống ăn cơm,em chuẩn bị nước sẵn cho anh rồi đó." Tiếng Liễu Ngọc Như từ trong phòng vọng ra.

La Thái Thiên nghe vậy thì lên trên chuẩn bị tắm,từ khi đột phá đến giờ hắn chưa có tắm qua,trên người nhớp nhoáp,rất khó chịu.

Trên cầu thang đi lên La Thái Thiên chạm mặt Cách Bích Liên Vân,thấy nàng một bộ dáng nhem nhuốc đi xuống,tóc tai bù xù. Thế nhưng nàng sắc mặt đã hồng hào hơn so với lúc xưa,dáng người cũng không hiểu sao có chút phận phồng,quyến rũ hơn một chút.

"Tí lên phòng gặp tôi." La Thái Thiên bế quan xong,việc đầu tiên mà hắn muốn làm đó chính là đi chiếm cái binh doanh trong miệng nàng. Hắn không hiểu sao có một chút thèm muốn với cô nàng này,chợt không muốn đá ra nữa. Dù sao nàng cũng mới mười sáu tuổi,dù phát dục chưa đầy đủ nhưng vẫn là độ tuổi đã hái được rồi.

"Vâng." Cách Bích Liên Vân đã quên đi cái điều kiện của mình với La Thái Thiên,nàng bây giờ đã có nắm chắc được không bị đuổi ra. Nàng quyết định,sau này nếu có chuyện gì thì nàng vẫn có thể xin cô nàng Liễu Ngọc Như kia cho nàng ở lại làm người hầu,người giúp việc.

La Thái Thiên cởi quần áo rồi vào phòng tắm hưởng thụ lấy làn khói bốc lên mù mịt mơ ảo,ánh đèn trắng rọi xuống như những chốn tiên gian.

Một tiếng mở cửa vang lên,một thân ảnh yểu điệu đi vào,nhảy vào trong bồn tắm. La Thái Thiên thừa biết đó là Cách Bích Liên Vân,hắn nói nàng lên phòng hắn chính là phòng làm việc. Không ngờ nàng lại vào phòng tắm?

Bất quá hắn cũng không để ý những chuyện nhỏ nhặt đấy làm gì. Nàng đã muốn như vậy thì hắn sẽ chiều nàng,chính hắn là không để ý nhất là nhiều nữ nhân. Đế hoàng mà,đã có thì phải có một dàn hậu cung đầy đủ màu sắc,không là người đời sẽ cười chê.Bảy ngày qua không có nữ nhân,nhân hôm nay lấy nàng khai pháo đi.

Đúng như hắn nghĩ,nàng chui xuống nước là đi về phía hắn,thân hình có chút phảng lì lộ ra. Nhưng dáng người nàng vốn cao ráo cộng thêm với làn da trắng tuyết,vẫn không làm mất đi tư vị vốn có của nữ nhân mà còn có chút quyền rũ riêng của nàng.

Cách Bích Liên Vân lần này thật sự định làm cái đại động tĩnh,hôm nay nàng đã chuẩn bị trao thân cho La Thái Thiên. Ở chung nhà một tuần,nàng nhận cũng hiểu được một chút về La Thái Thiên từ lời kể của Liễu Ngọc Như cùng Lê Huyền Trang,cộng thêm với vẻ mặt hạnh phúc cùng với mãn nguyện của hai nàng khi kể. Cách Bích Liên Vân biết được La Thái Thiên chính là tiêu biểu của loài vật ngoài lạnh trong nóng,nàng tin nếu nàng thật sự trao thân cho hắn thì hắn sẽ không bỏ rơi nàng.

Còn về tình yêu ư? Nó chính là thứ xa xỉ ở trong mạt thế này,tấm lòng thiếu nữ của nàng cũng không có quá là chờ mong. Bới vì sau hôm nay,nàng liền là của hắn,không còn có thể yêu ai cả.

La Thái Thiên thì không quản nhiều được như vậy,hắn rất có tin tưởng với mị lực của mình. Sau hôm nay thì nàng chính là của hắn,còn sợ lúc đó nàng không yêu hắn sao?

"Đứng yên,để ta xoa xà phòng cho ngươi đi. "La Thái Thiên đi đến,bế nàng đi lên trên. Lấy một chút xà phòng,bắt đầu bôi lên khắp người nàng. La Thái Thiên trước tiên là bộ vào hai khối bồng đảo mới nhô lên,rất mềm mại cùng thoải mái.

"Ưm..ư." Cách Bích Liên Vân không nhịn được rên lên một tiếng yêu kiều. Nghe vậy nàng liền bịt miệng nàng lại,một biểu lộ không tin tưởng được,đường đường là một thục nữ vậy mà lại kêu ra tiếng kêu dâm đãng như vậy.

La Thái Thiên thấy vậy liền gạt tay nàng ra ra,giọng nói có chút hưng phần nói:

"Trong này chỉ có nàng và ta,ta sẽ không cười đâu,nếu thích thì cứ kêu lên đi." Vừa nói hắn chính là trêu đùa hai tiểu nhũ hoa trên bồng đảo rồi một tay nữa thì sờnhej từ sườn đến nách nàng.

Cảm giác được những nơi mẫn cảm của mình bị tấn công,nàng không khỏi rên lên những tiếng to hơn. Khi La Thái Thiên sờ nhẹ khắp thân thể nàng,giống như có một giòng điện buồn buồn mà tê tê chạy dọc qua.

La Thái Thiên tiếp tục đánh sờ lên khắp các bộ vị mẫn cảm trên ngừoi nàng. Khiến cho Cách Bích Liên Vân có chút không đứng nổi,nàng cảm thấy lạ quá,ở dưới bụng nàng vừa nóng vừa ngứa,thật sự muốn chạm vào đó. Nhưng thân là con thục nữ có thể làm những việc dâm đãng như vậy,nàng âm thầm chờ mong La Thái Thiên chăm sóc bộ vị dưới bụng nàng.

La Thái Thiên cười hắc hắc,đây là chiêu hắn mới học được,chiêu này để trêu đùa mấy người thục nữ như nàng thật sự là tuyệt nhất. Hắn chỉ cần kích thích thêm vào những bộ vị nhạy cảm của nàng,xem nàng còn chịu được bao lâu.

Cách Bích Liên Vân bị hắn trêu đùa đến mức mềm nhũn ra,hắn một lúc thì cứ sờ đùi nàng,mà cũng chỉ là vẻn vẹn sờ đùi,không có tiến sâu hơn,tựa hồ chính là trêu đùa nàng.

Không chịu nổi nữa,Cách Bích Liên Vân có chút run rẩy nắm vào cây thịt đã cương cứng của La Thái Thiên. Từng dọng nhiệt lưu từ cây côn thịt gân guốc truyền vào tay nàng cùng với cái mùi hương nam nhân mãnh liệt. Nàng có chút xấu hổ bắt đầu khuấy động lên.

Cảm giác được một bàn tay lạnh ngắt cầm lấy mệnh căn của mình,bắt đầu chuyển động lên xuống thì La Thái Thiên tay cũng buông tha nàng. Thời gian cũng không sai biệt lắm,La Thái Thiên xoay người nàng lạy bắt đầu đút vào,cảm giác được sự ướt át nên cái côn thịt rất dễ dàng đi vào,đâm xuyên qua cái màng trinh.

"A..đau..đau quá..ư.ư...đau." Cách Bích Liên Vân cảm giác được sự đau đớn từ phía dưới truyền lên não,cái đau đớn này giống như là rách đôi người vậy. Từng giọt máu nhỏ giọt xuống đất theo sự chuyển động tiên tiến,một lúc sau đôi nam nữ bắt đầu hưởng thụ sự thăng hoa về thân thể này.

Mười lăm phút sau,La Thái Thiên bế Cách Bích Liên Vân từ trong phòng tắm đi ra,có vẻ như vì lần đầu nên nàng đã quá mức chịu đựng đi vào hôn mê.

Liễu Ngọc Như đứng ở ngoài từ sắn trừng mắt về phía hắn. La Thái Thiên chỉ cười cười nhìn nàng như là muốn xin lỗi. Bất quá sau đó nàng mỉm cười trở lại,giọng nói mang theo chút giận hờn nói:

"Đưa nàng cho em,anh thật sự không biết thương hương tiếc ngọc gì cả,ở dưới nàng sưng hết rồi này."

La Thái Thiên nghe vậy thì bất đắc dĩ cười gãi đầu,đưa Cách Bích Liên Vân cho Liễu Ngọc Như. Ở lâu cùng với nàng nên La Thái Thiên hiểu được,nàng thật sự là một người có tấm lòng vị tha lớn lao,sẽ không so đo với hắn chuyện này.

La Thái Thiên đi xuống nhà ăn cơm để nàng cho Liễu Ngọc Như chăm sóc. Đi xuống thì thấy Lê Huyền Trang lạnh lùng lườm mình,Sát Vô Cơ ở một bên thì đỏ mặt xấu hổ,Sát Vô Hối bên cạnh cũng nhìn mình nhưng với ánh mắt trầm ngâm,không biết đang nghĩ cái gì.

"Phu quân,ngươi học hư." Lê Huyền Trang nũng nịu giọng nói,trong đó còn ẩn chưa một chút chua sót.

La Thái Thiên trong lòng nàng vốn là một cái cao lãnh nam thần,cao cao tại thượng. Thế nhưng không biết vì sao mà dạo gần đây hắn bắt đầu trở nên hoa tâm,tính cách cũng bắt đầu thay đổi khiến Lê Huyền Trang lo lắng không thôi. Nhưng cuối cùng nàng cũng bất đắc dĩ,đồ tốt thì không thể chiếm một mình,hắn chính là quá ưu tú,nhưng lại rất tốt với nàng,khiến nàng không tha thứ không được.

"Hắc hắc,mấy ngày trong nhà,không có hoạt động,gân cốt của ta sắp cứng lại đến nơi. Vẫn là hoạt động một tí cho nó khuây khoả. Đừng nhìn ta với ánh mắt đó,đó cũng chính là tập thể dục a,mà thôi,ăn cơm ăn cơm." La Thái Thiên ngồi xuống,bắt đầu ăn cơm tối. Mọi người cũng rất nhanh quên đi chuyện vừa rồi,một ngày cứ như thế kết thúc.

Sáng hôm sau,

La Thái Thiên đánh thức Cách Bích Liên Vân vẫn còn đang ngủ nướng. Khuôn mặt vui vẻ của nàng như ánh sáng ban mai chiếu xuống thiên địa,phát ra những giọng nói như tiếng chim mùa hạ:

"Phu quân,có chuyện gì sao,để người ta ngủ một chút a."

Cách Bích Liên Vân giọng nói trong ẩn sâu một chút lo lắng. Nàng lo lắng chính là hắn có được thân thể nàng xong rồi sẽ vứt bỏ nàng,thế nên nàng mới dùng từ "Phu quân" để nhắc nhở hắn nàng đã chính thức thành nữ nhân của hắn,dù có chuyện gì cũng không được bỏ nàng.

Dù La Thái Thiên rất thông minh nhưng cũng không nghĩ ra được ẩn ý của nàng,cứ nghĩ nàng chính là thích thay đổi cách xưng hô. Hắn chỉ nhàn nhạt nói:

"Đi,nàng còn nhớ cái doanh binh nàng nói với ta không. Hôm nay thời gian liền tốt,nàng mang ta đi đến đó a."

Nghe ngữ khí nhàn nhạt của hắn,Cách Bích Liên Vân nghĩ hắn chính là muốn vứt bỏ nàng,nên mới lấy cái lợi tức cuối cùng. Nàng khóc to lên như hoa lê đái vũ:

"Ô...ô..ô,phu quân,đừng vứt bỏ ta mà,ta xin chàng đừng bỏ ta a ô..ô...ô."

La Thái Thiên nhìn thấy nàng khóc thì chợt hiểu ra,thầm mắng mình ngu ngốc. Hắn chỉ nhẹ nhàng cười rồi lau đi khoé mắt đẫm lệ của nàng dỗ dành:

"Ngoan,ta đương nhiên sẽ không bỏ nàng. Nàng chính là nữ nhân của La Thái Thiên ta,liền bây giờ và mãi mãi chính là như vậy,bây giờ đừng khóc nữa này. Đi thay quân áo với ta nha."

Nghe được vậy Cách Bích Liên Vân mới yên tâm,nhưng giọng điệu có chút làm nũng nói:

"Hừ,kể cả chàng có đuổi ta ta cũng sẽ dính lấy chàng,cho đến khi ta chết ta cũng sẽ ám lấy chàng,chàng không bỏ được ta đâu."

"Được được rồi,nhanh nhanh thay một bộ quần áo mới cho ta a."

La Thái Thiên vừa nói định đi ra ngoài để nàng thay quần áo,thấy Liễu Ngọc Như cùng với Lê Huyền Trang đứng ngoài chống nạnh như đã đợi sẵn nói:

"Phu quân,chàng lại bắt nạt Vân Vân,chàng hư quá,tối nay bọn em đi sang phòng nàng,không cho chàng đi vào." Lê Huyền Trang xông lên nói trước,sợ Liễu Ngọc Như mềm lòng lại nói đỡ cho hắn.

"Ách,là hiểu lầm,hiểu lầm thôi mà." La Thái Thiên gãi đầu bối rối nói,thế nhưng trong mắt của hai người lại là chối tội.

"Không có hiểu gì hết,hôm nay anh ngủ một mình đi a." Lê Huyền Trang kiên định nói,rồi đi vào xem Cách Bích Liên Vân.

TG: Hôm qua nghỉ một hôm nghĩ cốt truyện,chủ nhật rảnh thì ta viết bù một chương 6000-7000 chữ

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.