Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàn khỉ biến dị

Tiểu thuyết gốc · 4096 chữ

Một lát sau, Cách Bích Liên Vân đi ra với một bộ short jean ngắn lộ ra một cặp chân thon dài mịm màng, chiếc quần bó sát làm nổi bật vòng eo cùng kiều đồn nhỏ nhắn của nàng. Chiếc áo thun màu trắng rộng kết hợp cùng khiến nàng lộ ra nét trẻ trung cùng nghịch ngợm của người con gái tuổi trăng tròn.

La Thái Thiên ngây người một lúc, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng mặc theo phong cách này. Thật quá con mẹ nó dễ thương a, cô nàng này may mắn đã qua mười sáu tuổi, không thì thật sự sẽ có nhiều người không nhịn được mà phạm tội.

Thấy ánh mắt lửa nóng của La Thái Thiên nhìn mình, Cách Bích Liên Vân cúi đầu xuống e thẹn, trong lòng có một trận mạc danh tự hào vì hắn nhìn như vậy cũng vì vẻ ngoài của nàng.

"Khụ khụ." Lê Huyền Trang đi ra từ trong phòng thấy ánh mắt thẹn thùng của hai người, không nhịn được ho lên nhắc nhở. Thực ra lí do lớn hơn đó chính là trong lòng nàng có một trận chua loét đi qua. Nàng hận không thể đi ra hành hung tên kia một đốn, không cho hắn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

"Ừm, đi, đi ra xe thôi,tất cả mọi người đã đợi." La Thái Thiên mặt mo đỏ ửng, dù hắn thật sự mặt dầy, nhưng cái việc bị hai cái vợ lớn nhắc nhở vẫn là xấu hổ.

"Cả hai tỷ tỷ cũng đi sao?" Cách Bích Liên Vân nhìn đằng sau mình Liễu Ngọc Như cùng Lê Huyền Trang đã mặc cẩn thận quần áo từ trước, chớp chớp mắt đối La Thái Thiên hỏi.

"Đúng vậy." La Thái Thiên nhớ lại khoảnh khắc hôm qua khi hắn nói hôm nay đi doanh binh, lúc đầu thì cả hai người biểu cảm cũng chỉ rất bình tĩnh, nhưng khi hắn nói Cách Bích Liên Vân đi theo thì hai nàng giống như ăn dấm, nàng nằng nặc đòi đi cùng. La Thái Thiên khóe mắt giật giật, nhìn hai bộ dạng ăn dấm của hai người nên bất đắc dĩ liền cho cả hai đi theo.

Ở dưới, một chiếc xe tải nhỏ đã đứng sẵn ở đó chờ cùng với một chiếc xe buýt bang theo hớn 20 tinh nhuệ đi theo. La Thái Thiên bốn người đi vào xe buýt, hai chiếc xe bắt đầu nối đuôi nhau đi ra.

"Đi về thôn cũ của ta, ở phía bắc đi thêm hai km, sẽ thấy được một biển báo rồi đi theo biển báo thêm 200m nữa là đến." Cách Bích Liên Vân lên xe liền nói cho La Thái Thiên vị trí.

"Được, bác tài, đi về cái thôn đầu tiên hôm nọ kia a." La Thái Thiên đưa bản đồ cho bác tài, may mắn là bác tài này cũng là bác tài hôm trước đưa họ đi,vẫn rất là quen đường.

Chỉ trong mười lăm phút, cả đoàn xe đi vào một đường nhỏ gập ghềnh, ở xung quanh hoàn toàn là rừng rậm. Ở phía trước của bọn họ là một cái biển màu đỏ nghiêm cấm đi vào,chứng tỏ ở phía trước thật sự đúng là có một cái binh doanh.

Đi thêm năm phút, cả đoàn xe dừng lại, ở trước mắt đúng thật là có một binh doanh bí mật ở trong rừng. Binh doanh này nhìn sơ qua thực rất to, ước chừng đây chính là một căn cứ quân sự bí mật của chính phủ đặt ở trong này.La Thái Thiên nhìn xung quanh, phát hiện ra ở phía trước cũng đã có một đoàn xe vào nơi này trước đó rồi.

"Tất cả ở yên đấy, đừng xuống xe." La Thái Thiên với kinh nghiệm của mình rất nhanh phát hiện ra điều kì lạ. Hắn một mình đi xuống xe đi đến phụ cận trước xe chắn phía trước.

Ở trên mặt đất, gần khu vực những chiếc xe đến trước, còn lưu lại một số vết máu tươi, nhìn bằng mắt thường khó mà phát hiện.

Nói tới, lúc sáng trời đổ trận mưa to, nhưng không xoá đi được mùi máu thoáng qua trong không khí. Điều đó khiến La Thái Thiên dễ dàng phán đoán, vết máu này đã có từ trước đây, ước chừng hai mươi đến hai tư tiếng trước. Thời gian quá lâu không thể lưu lại dấu vết như thế được.

Cộng thêm ở đằng sau, chiếc xe buýt phía trước đi vào lưu lại dấu bánh xe vẫn còn rõ, nên La Thái Thiên càng tin về giả thuyết của mình.

Nhưng điều khiến hắn thấy kì lạ là có rất nhiều dấu chân không theo thứ tự, được in trên nền đất. Mặc dù lộn xộn nhưng dễ thấy là, tất cả dấu chân ấy đều hướng về trong rừng.

La Thái Thiên nghĩ bụng:

“Vết máu này kéo dài như thế, tựa như là có người bị thương rồi bị thứ gì đó kéo lê đi.”

Chẳng lẽ...

La Thái Thiên vừa có một suy đoán to gan.

Nhưng đúng lúc hắn đang thất thần, một bóng trắng từ trên cây lao về phía hắn, nhanh như thiểm điểm. La Thái Thiên mắt chứa hung quang, phản ứng cũng thật nhanh nhạy, từ trong không gian giới chỉ rút ra một thanh kiếm. Lưỡi kiếm loé sáng vun vút, chém liên tiếp mấy đường kiếm trước mặt, ngăn chặn bóng trắng kia.

Chỉ nghe xoẹt, xoẹt… mấy tiếng liền. Bóng trắng kia đã bị La Thái Thiên chẻ thành bốn mảnh, rơi lịch bịch xuống đất, máu tươi phun tung toé.

La Thái Thiên thân ảnh lùi về sau vài bước, tránh bị máu tươi bắn tới. Đồng thời đưa mắt nhìn xem bóng trắng kia là sinh vật gì.

Hoá ra, đó là một con khỉ lông trắng, kích thước phải to gấp hai lần con khỉ bình thường.

Con khỉ này có vẻ đã chờ ở đâu đó quanh đây, thấy hắn không cẩn thận mới lao xuống định tấn công. Thế nhưng điều đó mới làm La Thái Thiên thấy kinh hãi, hắn linh giác vậy mà không cảm nhận được có sinh vật từ xa theo dõi mình. Phải biết cảm giác của của tu tiên giả thế nhưng lại rất thần kì, có thể phát hiện được ánh mắt nào đó thầm theo dõi mình.

Thế nhưng đây, La Thái Thiên lại không cảm giác được chú khỉ này, nếu không phải là cảnh giác thì chắc hắn cũng đã bị con khỉ này đánh lén thành công.

Nhưng La Thái Thiên chợt nhận ra có điều gì đó khinh khủng sắp sửa xảy tới, vì thế hắn không đứng đấy nữa mà chạy nhanh về phía xe.

"Tất cả chú ý cao độ, chuẩn bị sẵn sàng,lên sẵn nòng súng, ở trong nguyên trong xe chờ lệnh."

Nếu La Thái Thiên không nhầm thì lúc nãy có rất nhiều dấu vết lê lết người đi vào trong rừng. Mà nếu như vậy thì không phải sức một con khỉ kia có thể làm được, mà chắc chắn là có rất nhiều đồng loại của nó ở quanh đây. Càng nghĩ càng thấy sợ, nếu lúc nãy mà năm hay sáu hoặc kinh khủng hơn là cả chục con khỉ cùng đi lên thì hắn thật sự khó đỡ được.

Đúng như suy đoán của hắn, chỉ sau mấy tích tắc khi La Thái Thiên chạy về phía xe, ở đằng sau hắn có đâu đó mười đạo thân ảnh đang xé gió mà lao đến. La Thái Thiên có thể cảm thấy được sát ý của những con khỉ đằng sau mình.

Không chạy nữa, La Thái Thiên cầm kiếm quay ra sau múa lên hộ vệ toàn thân. Ba con khỉ đi đầu không kịp tránh trực tiếp bị chém làm đôi. Không một chút hoảng hốt nào, La Thái Thiên lại dùng kiếm chém hai kiếm phân biệt ở phía trên cùng ở đằng sau. Bốn con khỉ định đánh lén trực tiếp bị chém chết.

"Thủ lĩnh bị tấn công, anh em tới giúp thủ lĩnh." Những người trong xe thấy đến giờ mới kịp phản ứng, muốn xông ra trợ giúp.

"Tất cả ở im đó cho tôi,không ai được đi xuống. Người nào giám kháng lệnh,cứ theo quân pháp mà xử trí." La Thái Thiên hét to vào trong bộ đàm, dù đám tiểu tử kia đã mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Nhưng dù như vậy nếu mà đám lính của hắn nếu giao tranh với đàn khỉ này thì vẫn còn thiếu đôi chút, tốc độ của nó cực nhanh, cộng thêm với móng vuốt sắc bén, bọn họ đi xuống chỉ hoàn toàn là đưa đồ ăn. Việc ngu xuẩn như vậy đương nhiên La Thái thiên sẽ không đồng ý.

"Tất cả quay đầu lại, theo đường cũ ra khỏi rừng, đến khi nào tôi gọi lại thì vào." La Thái Thiên thấy càng nhiều khỉ lao vào bên này thì nói.

Mọi người nghe vậy thì chợt do dự, theo mắt nhìn của bọn họ chính là La thái Thiên muốn một mình gánh chịu đám khỉ kia cho mọi người chạy. Biết được vậy, những người binh lính thật thà chất phát kia rơi cả nước mắt, bọn họ không nghĩ thủ lĩnh bình thường nghiêm khắc của mình lại có nhân phẩm cao đẹp như vậy.

Bác tài cùng với mọi người vừa ngậm ngùi lái xe lùi lại vừa âm thầm thề, nếu có cơ hội bọn họ sẽ trung thành với vị thủ lĩnh này cho đến chết cũng không từ.

Chúng nữ ở trên xe càng là khóc rống lên, các nàng cũng là những người đau lòng nhất. La Thái Thiên trong lòng họ vốn đã chính là người quan trọng nhất trong lòng các nàng, thấy hắn định lấy thân mình bọc hậu cho mọi người chạy, các nàng lòng đau như muốn rách ra rồi. Bọn nàng đều âm thầm thề, nếu hôm nay hắn không trở lại thì các nàng sẽ đi theo hắn.

Nếu La Thái Thiên nghe thấy được tiếng lòng bọn họ chắc chắn hắn sẽ cười lớn. Cái gì mà lấy thân bọc hậu hay là liều chết bảo vệ mọi người đều là cứt chó hết. La Thái Thiên chính là rất yêu cái mạng mình, chết qua một lần càng làm hắn yêu tính mạng mình hơn.

La Thái Thiên muốn bọn họ đi ra ngoài cũng lớn nhất là do hắn sắp phải sử dụng át chủ bài. Nếu là Liễu Ngọc Như chúng nữ ở đây thì không sao, nhưng ở đây lại có thêm mọi người, La Thái Thiên chính là không tới mức tin người như vậy.

Sống thêm một đời càng làm hắn thêm cẩn thận. Biết là tỉ lệ có gián điệp sẽ rất thấp nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu không may thì lúc đấy hắn sẽ bị rước phải rất nhiều phiền toái lớn.

Thấy đoàn xe đã khuất bóng xa xa, La Thái Thiên nhìn đám khỉ rồi cười lớn. Có thể thấy được số lượng của đám khỉ đã bắt đầu tăng lên, La Thái Thiên cũng theo đó mà bị những vết thương đầu tiên.

Ở lưng, vai cùng với bắp chân phân biệt đều có một vết cào lớn, có thể thấy máu thịt nhày nhụa ở trong đó mà chảy ra. Thân thể La Thái Thiên run lên từng hồi, đây không phải là vì hắn sợ hãi mà run rẩy,mà là vì quá kích động. Đây chính là lần chiến đấu nguy hiểm nhất từ khi hắn chuyển sinh đến bây giờ phải trải qua, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Nhưng cũng vì thế khiến La Thái Thiên kích động, hắn chính là một cái chiến đấu cuồng, thích nhất những cuộc chiến đẫm máu như vậy.

La Thái Thiên rống lên một tiếng lớn, thân thể hắn biến đổi, bất chợt biến to lên. Thân cao hai mét, mắt đỏ như máu, tóc biến đỏ cũng mọc dài xuống tận chân, những cái vết thương trước đó nhanh chóng khép lại, tạo thành một thân thể bóng loáng. Khí tức của La Thái Thiên cũng theo đó mà từ từ tăng lên, khiến cho hắn bây giờ giống như một con quái thú bị chọc giận, hoang dã mà khát máu.

Đây chính là Hấp Huyết Thần Thuật, một bí thuật của đại năng thời thượng cổ truyền lại cho hậu nhân. La Thái Thiên chính là vô tình nhận được bí thuật này khi chơi vật tay thắng một tiên vương khác. Khi vận dụng bí pháp này, sức chiến đấu sẽ toàn mở, và cường đại hơn bình thường gấp năm lần, thân thể cũng tựa như mặc bảo giáp, sức phòng thủ cũng tăng lên gấp hai lần không ngừng.

Nhưng bí pháp này có một khuyết điểm, đó chính là khi vận dụng thì sẽ lâm vào trạng thái khát máu, muốn xé xác những sinh vật khác. Nhưng mà thân thể vẫn có thể khống chế được, có thể tuỳ chọn con mồi để tiêu diệt. Còn một khuyết điểm nữa chính là đại giới phải trả, qua trạng thái hấp huyết mà không hấp thu đủ lượng máu tươi thì thân thể sẽ phải trả đại giới tương ứng.

Phảng phất như cảm nhận được vô tận nguy hiểm từ trên người La Thái Thiên, đám khỉ hú hú với nhau như đang trao đổi, xong cả đám không hẹn mà cùng hướng khắp nơi chạy tứ tán. Con cừu mà bọn nó chọn bây giờ đã biến thành đại hổ không thể trêu vào.

La Thái Thiên "Hừ" nhẹ một tiếng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho đám khỉ này. Muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy, đúng là khinh người quá đáng mà.

La Thái Thiên nhún chân phót một cái đã leo lên cành cây, rồi tìm con to nhất mà truy đuổi theo. Nhìn hắn to con như vậy nhưng thực chất di chuyển rất nhanh nhẹn, uyển chuyển. Dùng những cành cây làm đà, nhẹ nhàng nhảy từ cành này sang cành khác, đuổi theo những con khỉ đang chuyền cành phía trước.

Rất nhanh, La Thái Thiên đã đuổi đến đám khỉ, vung lên thanh kiếm của mình. Chỉ nghe thấy những tiếng xoèn xoẹt lạnh buốt, sau đó là những tiếng lịch bịch nặng chĩu rơi xuống đất. Nhưng khi nhìn lại dưới đất, có thể dễ dàng nhìn ra những con khỉ bị chém làm đôi nhưng lại không có mảy may giọt máu nào chảy ra. Phảng phất như chúng đã bịt hút hết máu từ lúc trước vậy.

"Ú a, ú a."

Thấy La thái Thiên đã giết đến đằng sau nhưng con khỉ kêu lên giao tiếp với nhau. Sau đó tất cả đều phân ra mỗi người một đường rồi chạy. La Thái Thiên đương nhiên không để bọn chúng được toại nguyện, lấy một khẩu Desert eagle màu đen ra nhắm vào những con khỉ đang tẩu thoát.

Từng tiếng súng vang vọng từng hồi, những con thú xung quanh cũng giật mình nhìn quanh cảnh giác. Từng con khỉ bị bắn nát đầu, cuối cùng chỉ có một con là chạy. La Thái Thiên không muốn giết nó, hắn muốn đi xem nó sẽ chạy về đâu.

Chỉ hai phút sau, con khỉ đó phía trước xuất hiện năm con khỉ khác. Bốn con phía trước to lớn gấp ba lần con khỉ bình thường, bao quanh che chắn cho một chú khỉ lông màu hoàng kim rất đẹp. Con khỉ này khác với những con khác,nó cũng chỉ nhỏ như những con khỉ bình thường thôi, nhìn lướt qua cũng có thể phân biệt nó, bởi vì nó quá nổi bật, như hạc trong bầy gà vậy.

La Thái Thiên thấy thế thì cười lạnh, nếu hắn không nhầm thì con khỉ kia chính là hậu nhân của hoàng gia loài hầu. La Thái Thiên bắt đầu tang tốc độ, lướt qua con khỉ bình thường kia, đến chỗ bốn chú khỉ Bốn con khỉ.

Thấy La Thái Thiên giết đến thì nhe răng nhếch miệng doạ dẫm, bọn chúng có thể cảm thấy nồng đạm khí tức huyết tinh và tử vong trên tên nhân loại này. Thế nhưng nhiệm vụ của chúng là bảo vệ đầu đàn, ba con khỉ kêu lên những tiếng khó hiểu rồi dừng lại. Cả ba quay về phía La Thái Thiên với khuôn mặt hung dữ,một con còn lại mang theo tiểu hoàng kim hầu kia chạy.

La Thái Thiên cười lạnh nỉ non:

"Định liều chết bảo vệ tiểu hoàng tử sao. Các ngươi đã tính sai rồi, tiểu hoàng tử hầu tộc mệnh, ta bắt định."

Xong, không đợi cả ba con khỉ ra tay, La Thái Thiên đã phi lên trước, kiếm pháp vừa ra nhằm đầu ba con khỉ kia mà chém tới thật lẹ.

Ba con khỉ này lực lượng cùng với sức chịu đựng viễn siêu những con khỉ khác hai lần. Thế nhưng kiếm pháp của La Thái Thiên đâu phải chuyện đùa, mặc dù tu vi không cao siêu như kiếp trước. Nhưng thân là một người chinh chiến nhiều năm, kiếm pháp của hắn biến hóa mười phần linh hoạt. Đấy là mất đi cái uy lực, nhưng bù lại được cái tinh tế. Chỉ thoáng qua năm giây cả ba con khỉ đã gục trước mũi kiếm của hắn rồi.

La Thái Thiên lại tiếp tục đi lên, lưỡi kiếm đã giết nhiều sinh linh nhưng vẫn không dính một tia máu huyết nào, thanh kiếm vẫn loé sáng theo bước La Thái Thiên trong rừng.

Năm phút sau, La Thái Thiên đi theo bước chân của tiểu hoàng tử loài hầu kia ra đến một thác nước mỹ lệ. Ở xung quanh này, cảnh sắc như đều có sự sống ,gió thổi cỏ lay, chim hót líu lo cùng tiếng nước chảy ôn hoà khác hẳn thực tại hoang tàn đổ nát một màu chết chóc như ngoài kia.

Con khỉ hộ vệ đi vào đây thì kêu to lên. Sau đó là một con khỉ to, không phải, đúng hơn là một con tiểu kingkong đi ra, lông nó màu bạch óng, đôi mắt như có thần, khuôn mặt dữ tợn.

La Thái Thiên liền biết đó chính là vương hầu, vị vua của cả mảnh rừng này. Tiên hạ thủ vi cường, La Thái Thiên xông lên trước, lưỡi kiếm lóe lên chớp nhoáng giết đi mấy con cận vệ, bắt được tiểu hoàng tử trong tay nó.

Gào!

Hầu vương thấy vậy thì gào lên, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ. La Thái Thiên cười khẩy, đặt lưỡi kiếm ngang cổ tiêu hầu tử, khiến Hầu Vương không dám manh động.

Căn cứ theo tiếng gào của Hầu Vương, La Thái Thiên nắm chắc tám, chín phần mười nó có tu vi Trúc Cơ cảnh. Nghe thấy tiếng gầm rú của Khỉ Chúa, trong tộc các đồng loại nó rất nhanh đi ra, bao vậy lấy La Thái Thiên. Ánh mắt của chúng toát lên vẻ giận dữ, phảng phất như chỉ cần vương của bọn chúng ra lệnh, bọn khỉ sẽ nhanh chóng xông vào giết chết La Thái Thiên.

La Thái Thiên thấy tình thế như vậy nhưng khuôn mặt vẫn tĩnh lặng như nước, trong mắt loé lên hung quang. Hắn không sợ! Một bậc đế hoàng như hắn không cho phép mình sợ hãi trước một vị hoàng đế khác.

La Thái Thiên cầm chặt thanh kiếm, dí sát vào yếu hầu con khỉ con đến mức chảy máu. Con khỉ con thấy vậy liền điên cuồng giãy giụa, trên miệng thì luôn kêu lên những tiếng ư ử. Hầu vương thấy vậy trong mắt loá lên một tia sợ hãi, vội lùi bước về sau, nó lại tiếp tục rống lớn lên ý muốn đám khỉ lùi lại. Đàn khỉ thấy vậy không dám chống lệnh vương, từ từ lùi ra sau lưng con hầu vương.

Sau đó,con hầu vương cúi xuống thật thấp, trong mắt ánh lên vẻ cầu xin mãnh liệt. Nó muốn La Thái Thiên trước tiên thả con nó ra, từ từ thương lượng. La Thái Thiên thấy vậy liền nói:

"Ngươi định lấy cái gì ra trả đây."

Hầu vương đã tiến hoá lên một cái cấp bậc rất cao nên phần nào hiểu được La Thái Thiên nói. Hắn liền hú lên một cái nhẹ, bốn con khỉ to lớn nghe vậy liền chạy vào trong thác nước gần đấy. La Thái Thiên thấy vậy liền biết ở trong đó chính là hang ổ của đám khỉ này, cũng là nơi cất dấu kho báu của chúng.

Một lát sau, bốn co khỉ vác ra một cái thùng gỗ lớn, con hầu vương mở ra thấy trong đấy chính là rất nhiều tinh hạch của thú biến dị. Ở trên đống tinh hạch, La Thái Thiên còn thấy có một cuồn giấy màu vàng cùng với một trước nhẫn.

Con hầu vương đẩy cái thùng qua cho La Thái Thiên rồi lại nhìn hắn với ánh mắt cầu xin. La Thái Thiên thấy nó có thành ý như vậy liền thu cái hộp vào trong không gian giới chỉ rồi nói:

"Ta có thể thả con của ngươi đi, nhưng ta muốn các ngươi đứng ở đây. Đợi ta đi ra cách đây 2km thì ta sẽ tự động thả con của ngươi, được chứ. Đừng hiểu lầm,ta chính là cái chính nhân quân tử,đã nói là làm,chẳng qua là ta sợ nếu bây giờ thả chú khỉ con này ra thì các ngươi có hay không lập tức xông vào giết ta."

Hầu vương nghe vậy liền thoáng qua một tia do dự, nhưng nó hiểu dù nó không đồng ý thì thế nào, quyền sinh sát vẫn ở trong tay La Thái Thiên. Nó gào lên một tiếng ý muốn nói nếu La Thái Thiên không thả con của nó ra thì hầu vương sẽ không tha cho hắn.Xong nó đưa La Thái Thiên cái gật đầu, rồi căm hận nhìn La Thái Thiên chạy đi từ từ khuất bóng.

La Thái Thiên trước khi chạy đi có nhìn thấy ánh mắt căm hận đó của đối phương, hắn âm thầm cười lạnh. Hắn biết sau này nếu thả con khỉ này đi thì sẽ khó có thể chiếm được khu quân sự bí mật này.Thế nhưng lời hắn đã nói ra, luôn luôn giữ lời,đó chính là quy định của hắn nên không thể thất hứa với hầu vương được.

Nhưng đương nhiên La Thái Thiên cũng không có ý định bỏ qua khu quân sự này, hắn chính là đang âm thầm tính kế. Nếu hầu vương kia thức thời, không trả thù thì nó may có thể thoát được. Còn nếu không ư? La Thái Thiên sẽ cho nó biết thế nào là không thể trêu vào.

Đi ra ngoài 2km, La Thái Thiên bỏ tiểu khỉ xuống. Cũng ngay lúc đó,tác dụng của Hấp Huyết Thần Thuật đã hết, từng cơn đau chạy dọc theo cơ thể La Thái Thiên đi lên. Hắn đã không lấy đủ hấp thụ đủ máu tươi dẫn đến công pháp phản phệ, cuối cùng hơi gục xuống phun ra một ngụm tụ huyết.

Mười phút sau, La Thái Thiên từ từ đứng dậy, rồi bắt đầu đi theo hướng đoàn xe đi về, vừa đi hắn vừa nói vào bộ đàm:

"Tôi, La Thái Thiên đây, các anh sao rồi."

Đợi khoảng hơn ba mươi giây, bên kia mới có giọng người trả lời:

"Thủ lĩnh, đoàn chúng ta bị tấn công. Là đoàn xe khác cũng đi đến doanh binh này tấn công, bọn chúng tưởng ta đang mang vũ khí chạy về."

Vừa nói, giọng ở bên kia hớt hải cùng với những tiếng súng nổ vang lên. La Thái Thiên nghe vậy thì sắc mặt kịch biến, vội tăng tốc chạy đi về.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.