Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

La Thái Thiên nội thương(1)

Tiểu thuyết gốc · 2615 chữ

La Thái Thiên một đường chạy ra ngoài bìa rừng. Rất nhanh,khoảng hơn mười phút,La Thái Thiên đã ra khỏi khu rừng rậm rạp này. Hắn đứng lại nhìn quanh xem vị trí của đoàn xe ở đâu.

"Thấy rồi." La Thái Thiên nhìn về bên phải khoảng cách năm trăm mét có hai đoàn xe phân biệt đối mặt với nhau. Với thị lực siêu việt của hắn có thể thấy được từng tia lửa chói loá phát ra từ những khẩu súng.

La Thái Thiên không nhìn thêm nữa trực tiếp chạy về phía đó.

Ở bên kia,Khai Thụ đang chốn sau một cái xe,ở sau là Liễu Ngọc Như ba người đang chốn,ở trước mặt là ba tên mặc quần áo cảnh sát cơ động đang đi về phía hắn. Khai Thụ ló đầu ra,ngay lập tức có hơn ba viên đạn bắn sượt qua hắn va vào chiếc xe làm vang lên từng tiếng leng keng của kim loại va chạm.

"Đội trưởng,tôi chỉ còn có mười viên đạn,bên những người kia cũng không khá hơn là bao,nếu cứ đà này chúng ta sẽ chết hết." Một tên lính vừa nói vừa bắn trả về phía đám người kia.

Bọn họ sau khi đi ra thì bị tập kích,hiện tại đã chết hơn mười một anh em. Những anh em còn sống được chia ra hai trận địa,một bên là núp sau xe tải cách bên này ba trăm mét. Do quá trình chiến đấu,trận địa bên Khai Thụ ít người hơn,nhưng mà cũng ít địch hơn,còn bên kia thì nhiều nhiều hơn và ngược lại.

Nãy giờ nếu không phải những anh em đã chết bọn họ còn bản lĩnh,giết của bọn chúng không ít người thì bây giờ chắc đã tử trận hết. Bây giờ đạn cũng sắp hết,nếu đạn dược thật sự hết thì bọn hắn chỉ có cách là giáp lá cà mà thôi,mà nếu như vậy không thể nghi ngờ là sẽ chết sạch.

Nghe đến vậy,Liễu Ngọc Như ba người bắt đầu sợ hãi lo lắng. Những khi nguy hiểm thế này,bọn nàng trong trí óc đều hiện lên một đạo thân ảnh,một đạo thân ảnh có thể che nắng che mưa cho các nàng,một đạo thân ảnh mà đối với các nàng là một bậc anh hùng cái thế,đỉnh thiên lập địa.

"Các vị tẩu tử yên tâm,dù đầu có rơi,máu có chảy cạn,chúng tôi sẽ bảo vệ các vị tẩu tử được an toàn." Khai Thụ thấy nét mặt sợ hãi của họ thì vội chấn an,La Thái Thiên vì bọn họ mà liều mạng. Bọn họ cũng chỉ là muốn trả lại ân tình của hắn thôi.

"Đội trưởng,La thủ lĩnh vẫn còn sống,ngài ấy nói đang chạy lại đây." Tên lính lúc nãy quay sang đối với Khai Thụ nói.

"Thật sao,vậy tốt quá! Không,Ngư Lôi,cẩn thận đằng sau." Khai Thụ nghe tin La Thái Thiên chạy về thì vui mừng,đôi mắt loé lên ánh sáng của hi vọng.

Thế nhưng vui mừng không kịp bao lâu,một tên bên địch đã nhân lúc không chú ý vòng qua sau tên người gọi là Ngư Lôi đó,bắn vào ngực của hắn ba phát.

Phập!Phập!Phập!

Từng tiếng thân thể bị xuyên thấu của viên đạn vang lên,trên mặt người lính vẫn còn đang vui tươi thì thần sắc cứng lại,gục xuống đất.

"Ngư Lôi! Khôngg!" Khai Thụ gào lên một tiếng,nắm chặt khẩu súng trong tay mình điên cuồng bắn về phía tên lính kia. Tên lính bắn lén kia bị một viên đạn chuẩn xác trúng đầu cũng đi theo nằm xuống,một đám máu tươi chảy ra cùng với chất lỏng màu trắng bầy nhày chảy ra,nhiễm hồng cả thảm cỏ.

Khai Thụ bây giờ đang tức điên,Ngư Lôi chính là người em trai kết nghĩa mà hắn thân thiết nhất,không nghĩ vậy hôm nay hắn vậy mà bỏ mạng ở nơi đây. Trong lòng hắn bây giờ đang rất loạn,chạy đến bên Ngư Lôi xem xét hắn.

Ba tên lính thấy Khai Thụ bỏ vị trí thì tấn công lên. Khai Thụ dù tức giận nhưng vẫn không bất cẩn đã phát hiện ra ba tên lính. Hắn bình tĩnh tránh sang một bên để đám lính không bắn về phía Liễu Ngọc Như,rồi dùng một thanh giao găm gắn trên đùi mình phi về một tên và phân biệt cho hai tên còn lại hai viên đạn.

Phảng phất như cơn tức giận khiến hắn tinh chuẩn hơn,ba tên lính chưa kịp nổ súng đã bị đánh giết. Ba người nằm phủ phục trên mặt đất,với vết thương xuyên thẳng qua mi tâm,chết không thể chết hơn được.

Khai Thụ nhìn về đứa em trai đang hấp hối của mình mà giọt nước mắt của người đàn ông không nhịn được mà rơi xuống. Phải biết đối với đàn ông,đầu có thể rơi,máu có thể chảy,tay chân có thể đứt nhưng riêng giọt lệ không thể doanh tròng. Đàn ông họ chỉ khóc vì cảm thấy tiếc nuối những kỉ niệm đã qua,những thời gian không thể lưu dấu. Đàn ông chỉ rơi lệ,khi những người họ quý nhất trên đời ngã xuống trước mặt họ.

"Anh à,không phải buồn đâu,sống chết chính là quy luật nhân quả,giống như lá rụng về cuội,sông chảy về biển vậy. Hứa với em,bảo vệ thật tốt những vị tẩu tử,dù có chết cũng không thể để họ chịu nửa điểm uỷ khuất,được không anh." Ngư Lôi cố gắng nói từng chữ một. Sau đó hắn nhấc tay lên,bóp cò súng về phía sau Khai Thụ. Tiếng súng vang lên cũng là lúc hắn sức tàn lực kiệt,nỏ nụ cười trên môi rồi nhắm mắt.

Hoá ra là có hai tên lính định nhân cơ hội đánh lén Khai Thụ,nhưng chưa kịp làm gì đã bị Ngư Lôi dùng sức lực ít ỏi của mình bắn chết.

"Không..." Khai Thụ rống lên một tiếng,trên mặt hắn bây giờ đã đẫm nước mắt. Nhưng nhận ra bây giờ không phải là thời khắc tăng thương,hắn lấy rút lấy lượng đạn ít ỏi từ trong súng của Ngư Lôi ra,đi ra nghênh địch.

"Ngư Lôi,yên nghỉ nhá,ta sẽ khiến đám khốn khiếp này trả mạng lại cho cậu,ta cũng sẽ bảo vệ các tẩu tử an toàn." Khai Thụ nhìn về xác Ngư Lôi mà lẩm bẩm,sau đoa quay sang Liễu Ngọc Như các người nói:

"Các vị tẩu tử,các vị hãy ngồi yên đây,để tôi có thể yên tâm ra nghênh địch,được chứ?"

Khai Thụ nói xong thì phi đi luôn,hắn chính là đã không đợi được mà xông lên giết địch. Hắn đi đến bên cạnh một người lính bên mình,hắn tên là Mã Kinh,đang đấu súng với năm tên địch nhân rất kịch liệt. Thế nhưng người tinh mắt ra thấy hắn chính là đang bị đè bắn,ba tên địch nhân bắn phụ chặn đường chạy của hắn,còn hai tên kia thì dần dần tiếp cận hắn.

Khai Thụ nấp ở một bên,năm tên kia vẫn chưa biết là hắn ở đấy,vẫn điên cuồng tạo áp lực lên Mã Kinh. Khai Thụ nháy mắt với Mã Kinh để hắn hiểu ý. Sau đó Khai Thụ đi ra,dùng chiếc dao găm của mình tấn công về địch nhân gần đó cách đó 6m.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Khai Thụ rất nhanh áp sát được tên lính rồi chém liên tục ba dao lên người hắn,dao cuối cùng đương nhiên là vị trí yếu hầu của đổi phương. Những người đồng bọn của hắn thấy vậy liền điên cuồng bắn trả về phía Khai Thụ. Bất quá đồng bọn của hắn lúc này đã nguội lạnh rồi,cái xác cũng được mang ra làm lá chắn giúp Khai Thụ đỡ đạn.

Khai Thụ trước tiên đẩy cái xác về phía tên kia rồi sau đó cúi đầu xuống rồi dùng dao chém đứt gân chân làm tên còn lại làm hắn mất thăng mất thăng bằng. Sau đó chính là dùng dao găm cắt đứt yết hầu hắn.

Chuyện cũng xảy ra cũng chỉ có vẻn vẹn trong ba giây thì hai tên kia đã mất mạng,ba tên địch nhân còn lại đang chú ý về phía Mã Kinh bây giờ mới phản ứng lại. Bọn chúng đổi sang Khai Thụ làm mục tiêu,điên cuồng dồn hoả lực vào hắn. Khai Thụ lại tiếp tục lấy cái xác ra che chắn,vừa che vừa đi về phía chiếc xe.

Mã Kinh chỉ chờ thời khắc này,hắn lao ra nhanh nhẹn xả đạn vào ba tên kia,rất nhanh cả ba đều gục xuống trước tài thiện xạ của anh.

"Đội trưởng,ở bên này tôi đã quá tải,tôi xin phép đội trưởng,tôi đi trước."

"Đội trưởng,ở bên này quá nhiều địch nhân,anh ở lại cố gắng bảo vệ các tẩu tử,tôi cũng đi trước."

"Đội trưởng,quen biết nhau là có duyên,mong kiếp sau vẫn là đồng đội tốt,tôi cũng đi trước."

"Đội trưởng à,hôm trước tôi đi vệ sinh không có giấy nên bèn lấy chiếc tất của anh để chùi đít,tôi xin lỗi,tôi cũng đi trước."

"Phải bảo vệ tốt các tẩu tỉ,mười tám năm sau chúng ta lại là hảo hán,cùng uống rượu nha đội trưởng."

Từng tiếng nói khác nhau trong bộ đàm của Khai Thụ Vang lên,nhưng họ đều có một điểm chung là tất cả đều là những lời thật lòng của bọn họ trước khi chiến tử. Sau đó trong bộ đàm hắn từng tiếng súng vang lên,từng tiếng gục xuống nặng nề của những ngừoi đồng đội tử trận.

Khai Thụ nghe thấy vậy thì tim hắn như thắt lại,hai mươi người,hai mươi người đi ra hiện tại chỉ còn có mỗi hai người sống sót. Hắn cảm thấy hổ thẹn với chức vụ đội trưởng của mình,cũng thẹn với La Thái Thiên vì là một đội trưởng bất tài,đến đội viên mình chết cũng không làm gì được.

Khuôn mặt hắn dần lạnh đi,trong mắt tràn đầy là những nối uất hận,sát ý hắn trùng thiên không nhịn được mà thoát ra. Hắn muốn giết người,hắn muốn giết tất cả những người đã lấy đi đồng đội hắn!

Nghĩ được,Khai Thụ liền chạy đi về phía Liễu Ngọc Như ba người. Hắn đúng là rất muốn giết người,nhưng mà hắn vẫn không ngu đến mức mà lấy một chọi hơn chục người vũ trang đầy đủ.

Chạy!

Đó là ý niệm duy nhất trong đầu Khai Thụ,hắn cũng không phải dạng người nóng quá mất khôn,giữ được thanh sơn lo gì không có củi đốt. Đây không phải là lâm trận mà bỏ trốn mà hoàn toàn chính là biết thời thế mà rút lui.

Trước tiên vẫn là dẫn Mã Kinh cũng với ba vị tẩu tử chạy rồi tìm La Thái Thiên.Khai Thụ rất tin tưởng vào La Thái Thiên thế nên chỉ cần tìm được hắn thì Khai Thụ tin chắc rằng sẽ có đối sách để trả thù đám người kia.

Khai Thụ chạy về hướng Liễu Ngọc Như ba người đang núp,Mã Kinh thấy hắn chạy đi liền đi theo sau.

Ở bên kia,Liễu Ngọc Như đang ngồi sổm,tay cầm một khẩu súng lục. Đây là khẩu súng lục mà La Thái Thiên đưa cho nàng để phòng thân. Nhưng khẩu súng này không được dùng loạn bởi vì chỉ có duy nhất một băng đạn mười viên,dùng hết là không có.

"Ngọc Như tỷ tỷ,liệu phu quân có đến kịp cứu chúng ta không." Cách Bích Liên Vân ngước lên nhìn Liễu Ngọc Như hỏi.

"Hắn sẽ đến." Không đợi Liễu Ngọc Như trả lời,Lê Huyền Trang như đinh chặt sắt đáp. Nàng là người cảm mến La Thái Thiên sớm nhất,cũng là người tin tưởng hắn nhất, nên chỉ cần có người nghi ngờ hắn thì nàng sẽ không do dự mà phảng bác.

Liễu Ngọc Như thấy nàng nói vậy cũng không định nói gì,chỉ là chong mắt nàng ánh lên vẻ đồng tình và chờ mong. Cách Bích Liên Vân thấy hai nàng như vậy thì bất đắc dĩ thở dài, có vẻ như hai nàng đã rơi vào bể tình của hắn rồi. Còn nàng thì không có như hai nàng ngu muội mà tin tưởng hắn quá mức,dù sao nàng cùng hắn cũng chỉ là quan hệ hai bên cùng có lợi mà thôi.

Đúng lúc này,một bóng người đi ra,Liễu Ngọc Như thấy vậy liền kêu "A" một tiếng rồi hướng súng về hướng đó,định bóp cò cướp tiên.

"Chị dâu,là ta! Ta là tiểu Thụ a,đừng bắn." Khai Thụ cùng Mã Kinh đi ra,cầm lấy nòng súng nàng chĩa ra chỗ khác,đề phòng nàng chật tay.

"Tiểu Thụ sao,sao rồi,các anh em đâu,có chuyện gì sao." Liễu Ngọc Như thấy vẻ mặt khẩn trương của hắn thì mới hỏi

"B..bọn..bọn họ..đã anh dũng tử trận. À không,bây giờ không phải thời khắc nói cái này." Khai Thụ vẻ mặt thoáng qua vẻ đau thương,thế nhưng chợt nhận ra địch nhân sắp đến,không phải là lúc để chải lòng. Hắn tiếp tục nói tiếp:

"Các vị tẩu tử,theo chúng ta đi a,sẽ không kịp mất." Khai Thụ thúc dục ba người. Ba người đều là những người thông minh,lập tức hiểu ra,chuẩn bị đi theo Khai Thụ.

"Các ngươi tìm xung quanh đi,bọn chúng còn một tên đội trưởng cùng với ba ả đàn bà."

"Con mẹ nó,ba ả đàn bà kia nhìn trông rất ngon a,ta chỉ nhìn thôi mà huyết mạch đã sôi liên hồi. Thiếu gia,người hưởng dụng xong phải cho chúng ta hưởng với a."

"Hừ,con mẹ thằng biến thái,mày có thể nghĩ cái gì nó khác đi được không. Tao tin rằng một ngày rồi mày sẽ liệt dương."

"Ta chơi muội muội mày a,lão tử chơi ai là việc của lão tử. Thằng yếu sinh lí như mày thì hiểu cái gì a."

Từng tiếng nói từ phía trước cái xe mười mét phía trước vang lên. Sau đó là những tiếng bước chân đến gần,tiếng sột sạt cùng leng keng của vũ khí trên người va chạm.

Nghe thấy vậy,Khai Thụ biết là đã không kịp chạy nữa rồi. Hắn chẳng lẽ phải chết ở đây sao? Không,đã qua gần mười lăm phút từ lúc Ngư Lôi chết đến giờ. Phỏng chừng La Thái Thiên sắp đến,chỉ cần La thủ lĩnh đến,đám người này chính là binh tôm tướng cua mà thôi. Bây giờ hắn cần làm chính là kéo dài thời gian,để đợi được La Thái Thiên đến.

Hắn nhìn qua cửa kính của chiếc xe,thấy cái tên được gọi là “thiếu gia” đang đứng đấu cách hắn mười mét. Một khoảng cách nếu hắn đánh muốn đánh lén thì sẽ có tới chín thành có thể bắt được tên này.

Ở bên cạnh hắn có hai tên cầm súng trường AR-15,vũ trang đầy đủ canh gác. Những tên kia bắt đầu kiển tra những xe khác. Theo hắn quan sát được,chỉ mười giây nữa từ 2 bên sẽ có bốn người đến. Lúc đó thì bốn người mọc cánh cũng khó thoát.

TG:Chắc các ngươi đã biết đến Nóc Nhà Văn đang làm mưa làm gió trên facebook a. Nếu chưa biết thì hãy nhanh tay đi lên rồi search "Nóc Nhà Văn" rồi vào nhóm. Nhóm phục vụ từ độc giả có ý muốn lên làm tác giả cũng phục vụ luôn các tác giả chưa công bố cũng như đã công bố. Có thể coi đây chính là diễn đàn của Tác Việt.

Tg:Ta thấy cái tiêu đề nó điên quá nên vừa đôi sang một cái mới a.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.