Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

La Thái Thiên nội thương(2)

Tiểu thuyết gốc · 3221 chữ

Bùm!

Tiên hạ thủ vi cường,hâu thủ vi tai ương!

Biết được điều này,sau khi tính toán chi li,Khai Thụ đã đưa ra quyết định là chạy lên không chế tên nhị thế tổ kia trước,còn Mã Kinh một bên thì dẫn Liễu Ngọc Như các nàng chạy trốn.

Khai Thụ một bước nhún nhẩy lên đầu xe,hắn nhanh nhẹn cầm súng chuẩn xác bắn hạ hai người đang ở bên cạnh tên "thiếu gia" đó. Sau đó,chạy đến chỗ của tên nhị thế tổ này muốn lấy hắn làm con tin.

"A!" Tiếng kêu của tên thanh niên trả tuổi kia vang lên.

Đến khi tất cả phản ứng lại,Khai Thụ đã đứng cạnh tên nhị thế tổ kia,một tay giữ lấy vai,còn tay còn lại thì cầm súng dí vào đầu hắn.

"Tất cả đứng im,bỏ súng xuống không ta lập tức bắn vỡ đầu hắn."

Những tên đang dò xét xung quanh nghe vậy liền lưỡng lự,nhìn vào tên thiếu chủ nhà bọn hắn. Nhưng chỉ thấy tên kia nhếch mày lên ra hiệu,trong mắt bắn ra một đạo trào phúng ý cười mà Khai Thụ không nhìn thấy được. Mọi người ở dưới thấy thế liền tự hiểu bỏ súng xuống.

"Đa..đại..đại ca,có..có chuyện gì từ từ nói a,không nên động thủ động cước." Tên kia sắc mặt trắng bệch,thân hình cũng run run như sắp đổ.

"Chỉ cần mày hợp tác,tao sẽ tha cho mày khỏi chết." Khai Thụ lạnh giọng nói.

"Được,đại ca,chỉ cần không giết tôi,bảo tôi làm gì cũng được."

Khai Thụ nghe vậy liền đắc ý,làm một cái việc thu hút địch nhân cho người chạy cũng rất là vinh quang đó chứ,ít nhất chính hắn thấy rất vui vẻ. Khai Thụ nhìn sang bên kia,thấy bốn người đã bắt đầu chạy đi khá xa thì mới thở ra.

"Đại ca,ba em đó ngon đấy,là người của anh sao?"

Khai Thụ nghe thấy thế liền giật mình,hắn nhìn về tên kia thì thấy hắn từ lúc nào đã quay đầu về hướng Liễu Ngọc Như ba người chạy. Trên mặt đã không còn là một vẻ sợ sệt như trước, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng không chút gợn sóng nào.

"Ngươi..."

Lời chưa kịp phun ra,tên kia đã cầm lấy đầu súng Khai Thụ rồi bóp mạnh,khẩu súng làm bằng thép ấy vậy mà lại như chiếc bánh quy vỡ thành từng vụn nhỏ.

Sau đó là một quyền đấm vào bụng Khai Thụ khiến hắn bay vào phía chiếc xe xe,sau đó là một tiếng va đập nặng nề vang lên. Lhai Thụ cảm thấy lồng ngực mình cồn cào, không nhịn được phun ra một búng máu.

Khai Thụ mộng bức nhìn cái tên kia,không ngờ một cái tên mặt trắng nhị thế tổ này vậy mà lại khủng bố như vậy. Hắn còn nhận ra mình thật ngu ngốc,không nhận ra được tên này đang giả vờ,để Liễu Ngọc Như các vị tẩu tử nguy hiếm. Bây giờ hắn chỉ mong La Thái Thiên đến kịp,nếu không hắn thật sự không giám vác mặt về căn cứ được nữa.

"Bắt bọn chúng về cho ta." Tên thiếu gia nhìn thủ hạ của mình mà ra lệnh,rồi liếc xuống Khai Thụ đang bệch xuống dưới đất,vẻ mặt trào phúng nói:

"Ngay từ đầu đáng lẽ ra nếu mày không ngu ngốc như vậy,thì bọn tao đã không phải làm thế. Bất quá,mày đã tặng chúng cho tao thì ta đành nhận vậy."

"Mày ngu lắm,khôn hồn thì bảo đám người ngu ngốc của mày quay lại mà chạy nhanh. Nếu không,hắc hắc, La thủ trưởng đến ngài sẽ lột da mày." Khai Thụ cười to nói,trong ánh mắt như đang nhìn thấy trước cảnh tên này bị La Thái Thiên giết chết.

"Thủ trưởng? Là cái tên cấp trên của mày sao? Mày,nghĩ tao sợ hắn sao. Mày động não lên đi,từ lúc chiến đấu đến giờ,cũng đã hai mươi phút,mà theo ta nghĩ với một đội quân tinh nhuệ như vậy chiến đấu,hắn đáng đáng lẽ phải lo lắng nhanh chân đến đây. Mà đến bây giờ vẫn chưa thấy ai,chứng tỏ một điều,hắn chính là cái thỏ đế,không giám đối đầu với ta a." Tên kia không chút nào để ý với lời Khai Thụ,hắn thật sự không coi La Thái Thiên là cái mối hoạ gì lớn,nếu không tại sao đến giờ vẫn chưa tới chưa?

"Mạnh miệng,sau này đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi. Đến lúc bị đánh thì chỉ có trách ngưoi ngu muội." Khai Thụ cười hả hê nói,trong đánh trận,dù thua quân nhưng lại không được thua về khí thế,đấy chính là La Thái Thiên đã dậy bọn hắn.

Nhưng mặt mày khiêu khích là vậy,thế nhưng trong lòng Khai Thụ vẫn có chút khẩn trương. Hắn không nghĩ La Thái Thiên là một người bỏ mặt binh lình của mình,hắn chỉ lo lắng là La Thái Thiên không đánh thắng nổi người này. Qua lần giao thủ vừa rồi,hắn đã nhận ra được sự cách biệt giữa thực lực của mình và đối thủ. Vì Khai Thụ nghĩ sau khi hắn đấu với La Thái Thiên thì thực lực hắn cũng tăng lên rất nhiều,thế nhưng vẫn bị tên kia một quyền đánh bay.

"Báo cáo thiếu gia,chúng ta có địch nhân không xác định tấn công,anh em chết rất nhiều" Bộ đàm trong ngực tên kia vang lên tiếng người,là đội trưởng của đội tác chiến hắn mang theo lần này,hắn nghe vậy sắc mặt liền thoáng biến đổi,hỏi:

"Đối phương có bao nhiêu người?" Tên kia bắt đầu suy nghĩ,chẳng nhẽ là địch nhân của ông già hắn? Thấy quân ta đánh quân khác liền muốn ngư ông thủ lợi sao?

"Đ..đối phương..chỉ có một người. A,cẩn thận cảnh phải ,bắn vào đó đi. Không hắn chạy sang bên đó rồi,lựu đạn đâu,ném ra cho tôi." Vừa nói tên đội trưởng bên kia vừa chỉ đạo,chỉ thấy liên tục là tiếng súng bắn inh ỏi,sau đó là một một đạo âm thanh đinh tai nhức óc vang lên,là tiếng của lựu đạn nổ tung.

"Thiếu gia,hắn,hắn là quái vật. Chúng ta không thể bắn chúng hắn,mà hắn lại đang tàn sát người của ta."

"Bọn ngu,ta nuôi các ngưoi ăn đầy ngủ đủ như vậy mà lại không xử lí dược một người. Các ngươi đầu óc toàn phân sao?" Tên thiếu gia kia giận dữ gào thét,hắn hiện tại đúng là có xúc động muốn ném cái bộ đàm xuống đất. Bất quá,hắn lại không phải dạng nhân vật phản diện không có đầu óc,chỉ mất bình tĩnh trong thoáng chốc rồi phục hồi lại.

Nhớ lại Khai Thụ nói về tên thủ lĩnh của hắn,nguyên lai không phải là nói ngoa,mà thực hắn có thể làm vậy. Thế nhưng tên thiếu gia kia vẫn tìm ra một lỗ hỏng âm trầm nói:

"Bắt mấy con bé kia làm con tin đi,đợi tao tới."

Hắn vừa nói vừa liếc sang bộ mặt hả hê khi thấy người khác gặp hoạ của Khai Thụ,thế nhưng hắn biết bây giờ không phải là thời gian nên hừ lạnh một cái rồi chạy đi.

Khai Thụ đương nhiên cũng không thể ngồi lại chỗ này. Hắn chật vật đứng dậy,đi từng bước về phía tên kia chạy đi.

Ở bên kia,La Thái Thiên đến nơi thì thấy đội quân này định bắt người của hắn. Với tình cách bạo lệ của mình,La Thái Thiên không ngần ngại mà xông vào tả xung hữu đột. Dù bên kia có rất nhiều vũ khí tối tân,thế nhưng bọn chúng lại không có tu vi quá cao khiến La Thái Thiên dễ dàng ra vào,giết tây đánh bắc không chút ngần ngại.

Tu vi tụ khí thất trọng của hắn cũng không phải để chưng,dù đúng là không dám ngạnh kháng súng. Thế nhưng với tốc độ của La Thái Thiên thì súng đạn bình thường đã không có tác dụng. Phàm là nơi nào có tàn ảnh của hắn đi qua,nơi đó sẽ có người phải đầu rơi máu chảy.

Đánh một lúc,La Thái Thiên để ý đến tên đội trưởng bên địch có hành động lạ,hình như hắn cùng một số người đang có ý định đi đến chỗ Liễu Ngọc Như bọn nàng. La Thái Thiên trong mắt loé lên hàn mang,hắn không thích những người mưu kế sau lưng hắn. La Thái Thiên không quan tâm đến đám địch nhân trước mặt nữa,một đám giun dế mà thôi,hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng bọn chúng.

Thấy Liễu Ngọc Như đã ở phía trước,tên đội trưởng cùng thủ hạ cước bộ càng cao hơn. Hắn biết đây chính là tấm bài để mình có thể thắng được trận này,gây được ấn tượng tốt cho thiếu gia.

Mã Kinh từ xa đã thấy dị động của đám người,giơ súng mình lên bắn. Thế nhưng súng thì cũng đã mệt,đạn cũng kiệt,nào đâu còn có cho hắn bắn lâu. Chỉ trong một hồi tranh chấp,Mã Kinh hết đạn,Mã Kinh không còn cái gì để gánh chịu áp lực,bị bắn hạ rồi ngã xuống. Dù thế trước khi ngã xuống hắn vẫn bắn chết được năm tên địch nhân,vẫn không làm mất mặt những đồng đội đã mất.

Tên đội trưởng đang trong cơn hoảng sợ thấy Mã Kinh ngã xuống thì vui mừng, những thủ hạ còn lại đứng sau cũng giơ súng lên tạo áp lực cho bannguowif. Mã Kinh gây ra cho hắn áp lực quá lớn,bắn chết năm người,làm ba người bị thương trong đó có hắn,tại sao lính của bọn họ lại quá bưu hãn như vậy,người với người so ra thật muốn tức chết a.

"Ngươi muốn chết!"

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên,tên đội trưởng nghe thấy tiếng này thì cảm thấy lạnh sống lưng,giống như là tử thần đang theo dõi hắn vậy. Sau đó là một cơn gió từ phía sau thổi lên,một cảm giác mát lạnh ở ngực làm cơ thể hắn cứng lại. Không kịp nhìn ra sau,tên đội trưởng đã chết.

Những tên lính cạnh đó thấy đội trưởng bọn hắn bị giết thì bắt đầu hoảng hốt. Bây giờ bọn hắn không còn có chút chiến khí nào,chỉ muốn thoát đi nói này càng nhanh càng tốt. Tên trước mặt mình quá đáng sợ,quá tàn nhẫn,giết người như ngoé,còn hơn nữa là hắn chính là không sợ súng đạn.

La Thái Thiên đương nhiên sẽ không tha cho những người có ý định xấu với các phu nhân của hắn,lưỡi kiếm nhanh nhẹn lướt qua vài đường,cắt đứt yết hầu bọn họ.

Liễu Ngọc Như ba người thấy hắn như vậy cũng sợ hãi,Liễu Ngọc Như nhìn nhiều nên cũng không quá mức,thế nhưng Lê Huyền Trang cùng Cách Bích Liên Vân thì run rẩy một hồi. Phàm là lúc như thế này,La Thái Thiên không còn một mạt dễ tính như lúc trước,trong chiến trường hắn như một mãnh thú giết người không có chút nào ghê tay. Sát khí cũng nồng nặc đến nỗi ngưng tụ thành từng dòng khí lưu màu đen lưu chuyển xung quanh hắn.

La Thái Thiên nhìn thấy biểu lộ của họ,biết bây giờ mình quá rợn người. Khuôn mặt cũng không còn âm trầm như trước,thay vào đó là một nụ cười điển trai như muốn hoà tan phương tâm các thiếu nữ.

Thế nhưng hắn đang định lại gần họ thì lại cảm nhận dường như đằng sau có một cỗ quyền kình cường đại đánh úp tới. Không kịp né tránh,La Thái Thiên đành giơ tay ra đỡ cả quyền này,thế nhưng do quyền lực kia quá mạnh,khiến hắn vẫn phải lùi ra sau mười lăm bước.

Cảm nhận khí huyết cồn cào lên,La Thái Thiên tức giận muốn xem là tên nào đánh lén mình. Chỉ thấy một tiên nam nhân mặt trắng mặc bạch y,đầu đội một trước mũ lưỡi chai. Nhìn tên này La Thái Thiên thật rất muốn liên tưởng đến những tên thư sinh,nếu không phải là tên này đội mũ lưỡi chai thì hắn sẽ chắc chắn như vậy.

"Ngươi là ai." Có đánh chết La Thái Thiên cũng không nhận ra cái tên mặt trắng trước mặt này lại liên quan đến cái đội quân kia.

"Ngươi cái ngu ngốc giám giết người của ta,đền mạng." Tên kia chỉ nhàn nhạt nói một câu,trên mặt không lộ ra một vẻ để ý chút nào,cứ như coi La Thái Thiên là con sâu cái kiến tuỳ ý dẫm đạp vậy.

La Thái Thiên cũng ngạc nhiên một chút,nhưng sau đó là một biểu lộ giận dữ. Lâu lắm rồi không có ai dám nói cái giọng điệu ấy với hắn,trước đây cũng chỉ có hắn dám nói vậy với người.

La Thái Thiên bật người lên,phi người đến chém ra một kiếm nhẹ nhàng để nhử. La Thái Thiên luôn rất cẩn thận với địch nhân,vẫn luôn tính ra những cách tấn công an toàn nhưng cũng không kém phần hiệu quả.

Tên thiếu gia kia không giám ngạnh kháng,tránh sang một bên đánh trả một quyền.La Thái Thiên dễ dàng đỡ được rồi lùi ra,cả hai người nhìn chằm chằm vào nhau để tìm xem đối phương có điểm yếu nào có thể khai thác không. Thế nhưng cả hai người một là người thân kinh bách chiến,còn một lại là một tên võ học thiên tài nên không thể nhìn ra được cái gì nhược điểm.

Cả hai biết vậy,không nhìn nữa mà bắt đầu xông vào toàn lực chiến đấu. La Thái thiên có được uy thế vũ khí sắc béng nên đánh cho tên thiếu gia kia liên tục nhận đắng bại lui về sau. Mỗi ba kiếm La Thái thiên ra thì hắn đánh được một quyền,thế nhưng những quyền này lại gây ra rất nhiều ảnh hưởng cho La Thái Thiên.

Sau một trăm hiệp dầm nhau,tên thiếu gia kia cuối dùng cũng không nhịn được nữa. Hắn không nghĩ La Thái Thiên lại có thể đánh ngang tay với mình. Hắn lùi ra sau ba bước,lấy đà rồi ra một cú đấm,từ quyền này có thể nhìn ra được khí tức hoang dã cũng như vô hạn cường đại. Phảng phất như một con hổ nhập thần vào cú đấm đó,dũng mãnh lao đến con mồi là La Thái Thiên.

La Thái Thiên phát hiện đây chính là Vạn Thú Quyền,một quyển quyền pháp hoàng phẩm cao giai của Vạn Thú Đại Đế.Theo hắn nghĩ,tên này trong lúc giết tang thi nhặt được công pháp này.

Dù thế nhưng La Thái Thiên vẫn cười lạnh,tuổi trẻ dù võ học tốt đến đâu nhưng thực chiến quá ít,ý chí theo đó cũng kém. Chỉ một lúc thôi mà đã không nhịn được muốn ra một chiêu tiêu diệt một người đánh ngang tay với mình.

Nhưng La thái Thiên cũng rất vui mừng,hắn đã chờ cơ hội này rất lâu rồi. La Thái Thiên giơ tay lên,hai ngón tay điển về phía tên kia,vừa nỉ non nói:

"Chu tinh chỉ."

Linh khí trong cơ thể sau khi nhận lệnh thì liền tụ tập vào đầu ngón tay hắn,cả xung quanh năm mươi mét linh khí cũng tụ tập lại. Chưa đến một giây,ngón tay La Thái Thiên đã bắt đầu phát quang rồi sau đó là một đạp dài ánh sáng được bắn về phía tên kia.

Đạo linh quang bé tí rất nhanh va chạm với thân thể của tên kia,đẩy hắn ra hơn hai mươi mét rồi mới nổ một tiếng trời long đất nở. Sau bụi mù qua đi,chỉ còn một cái hố to bán kính gần năm mét cùng với tên thiếu gia kia không biết là chết hay sống.

Nhưng đúng lúc đó,quyền của tên kia cũng đập thẳng vào ngực La Thái Thiên. La Thái Thiên dính chiêu liền bị bay ra năm mét rồi ngã xuống. Khoé miệng dù cảm thấy chua chua muốn tuôn ra một ngụm máu,thế nhưng La Thái Thiên vẫn cố nhịn lại,cố gắng đứng lên xem. Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng Chu Tinh Chỉ với người,không biết sức mạnh hư thật ra sao,ít nhiều vẫn có lo lắng.

"Hự,a." Đứng lên đi được mấy bước,La Thái Thiên liền khuỵu xuống,sắc mặt tái lại,trong cổ họng máu tươi không đè ép được nữa,thuận theo mà phun ra ngoài. La Thái Thiên âm thầm cảm thán,quyền pháp của Vạn Thú Đại Đế đúng là quá uy lực. Chỉ bực này lực lượng cũng đã có thể được coi là võ kĩ mạnh nhất Hoàng cấp,cách Huyền Cấp chút mà thôi.

Liễu Ngọc Như ba người thấy hắn như thế thì chạy vội lại đỡ hắn lên. Nhìn sắc mặt của hắn,các nàng cứ nghĩ đến cảnh nhân vật chính chết ở cuối phim,không nhịn được khóc lên:

"Phu quân,đừng bỏ ta ở lại mà. Không có ngươi chúng ta biết sống làm sao đây a,ô ô ô..."

"Khụ khụ,chỉ là chút thương thế thôi,làm sao có thể chết được ta. Với cả,nếu ta chết thì các nàng cũng thành goá phụ sao."

La Thái Thiên cười nhẹ rồi dùng tay vuốt đi làn nước mắt trên má các nàng. An ủi một hồi thì các nàng mới tin tưởng hắn thật không có chuyện gì. Đúng lúc này,La Thái Thiên nhớ ra tên kia,liền giật mình âm thầm kêu sơ suất. Nếu trong lúc này,tên thanh niên kia mà đánh lén,hắn chẳng phải lật thuyền trong mương sao? Biết được vậy hắn liền nói với Liễu Ngọc Như:

"Mang ta ra chỗ tên kia. Cẩn thận đó." La Thái Thiên nói với Liễu Ngọc Như tại vì ở đây chỉ có nàng tu vi gần với hắn nhất,nếu có gì xảy ra thì hắn còn có thể thay nàng đỡ được.

"Vâng." Liễu Ngọc Như nghe phu quân nàng nói vậy liền làm theo,Lê Huyền Tranh hai người còn lại đứng một bên xem.

La Thái Thiên được Liễu Ngọc Như đỡ từ từ đi đến chỗ cái hố,tay hắn nắm chặt thanh kiếm,mắt chằm chằm vào miệng hố. Tựa như chỉ cần có một xíu dị động,hắn ngay lập tức sẽ mang ra chiêu lớn nhất của mình rồi mang Liễu Ngọc Như chạy.

Chỉ là hắn đã nghĩ quá nhiều,khi đi đến miệng hố,nhìn xuống thấy hố sâu cũng phải năm mét. Ở dưới một mảnh đất đá tứ tung,ngoài ra còn xen lẫn những vết máu cùng thịt rơi vung vãi,có thể thấy được còn xen thêm một chút bạch vải.

La Thái Thiên thấy vậy cũng thở dài một hơi,tên này thật sự rất mạnh,suýt nữa làm hắn lật thuyền. Nhưng La Thái Thiên càng thêm kinh hỉ đó chính là Chu Tinh Chỉ vì hắn đột phá mà uy lực cũng tăng gấp gần ba lần trước. Thế nhưng số lượng linh lực mất đi vẫn như cũ kinh khủng,không thay đổi chút nào.

Tg: 2 ngày qua ta bận chút chuyện gia đình,không viết được. Đừng ai nghĩ là ta muốn lụi chương a,khổ ta lắm à.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.