Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dục hoả nổi lên

Tiểu thuyết gốc · 2912 chữ

Cả đoàn học sinh xuống xe,trước mặt họ là bảy ngôi biệt thự to lớn màu trắng. Cái nào cũng trông rất to lớn và xa hoa,ngôi biệt thự cuối cùng còn như một toà cung điện nhỏ. Đó cũng là nhà của Khả Vân đang ở.

Cung điện nhỏ của Khả Vân rất to,ở trước sân có một đài phun nước,có xích đu,bập bênh,..cho trẻ con,cũng có một sân cả rộng,có nhiều ghế đá,nhìn như một khu công viên thu nhỏ vậy.

Chợt họ nghe thấy đằng sau có rất nhiều tiếng bước chân. Quay lại đằng sau,họ mới thấy rất nhiều tang thi chen chúc nhau đi đến. Đa số tang thi trong khu biệt thự này là người hầu,người làm vườn,bảo vệ,... Vì người giàu thì ít khi ở nhà. Thế nhưng là đám tang thi cũng tiếp cận trăm con.

La Thái Thiên nhìn nhìn Lê Thanh Phong,ý vị tôi là khách,không thể làm mấy việc này a.Lê Thanh Phong cũng cảm thấy La Thái Thiên có ý định đi lên,đành với đám tiểu đệ đằng sau:

"Tiểu tử các ngươi,chờ cái gì,đi lên giết hết chúng cho lão tử."

Một đội hình bốn mấy người bị La Thái Thiên giết một hồi giờ cũng còn khoảng hai mươi người lao về phía tang thi. Vì mạt thế mới diễn ra nên đa số đều không có tu vi hoặc một ít là tụ khí nhất trọng,không có nhị trọng. Nhưng mỗi người đều rất vạm vỡ,chắc chắn nên vừa đi vào đàn tang thi liền tàn sát bừa bãi.

La Thái Thiên thấy thế không dấu nổi lòng tham lam,hắn đang nghĩ làm thế nào để lên làm thủ lĩnh của họ. Dù gì thì người sống sót trong mạt thế đã ít,người có ý chí chiến đấu với tang thi còn ít hơn.

Sau một hồi chém giết,tang thi bị giết cho không còn một mảnh.

Lê Thanh Phong quay xong La Thái Thiên đề nghị:

"Xem ra La tiểu đệ cũng rất thích chỗ này,ta cũng không phải hạng người keo kiệt gì,gặp nhau đã là cái duyên,ta quyết định để lại cho La tiểu đệ bảy cái biệt thự này,ý kiến của ngươi thế nào?" Lê Thanh Phong cười nhìn La Thái Thiên nói .

Lê Thanh Phong vốn là muốn cả khu biệt thự này. Nhưng cuối cùng cũng suy nghĩ cho La Thái Thiên một ít điểm tốt để dễ dàng lôi kéo vào trận địa của hắn hơn. La Thái Thiên làm sao lại không nhìn ra chút tâm tư của Lê Thanh Phong chứ,liền mở miệng từ chối:

"Bọn ta cũng chỉ có ít người,hôm nay đi đường xa có chút điểm mệt,nghỉ vài hôm rồi cũng lại đi. Vẫn là cho Lê đại ca sáu ngôi biệt thự đi,còn một ngôi biệt thự vốn là của bạn ta nên mượn nhờ Lê đại ca một chút."

Lê Thanh Phong biết La Thái Thiên cố ý từ chối khéo mình,biết không thể lôi kéo được La Thái Thiên nữa,bèn nói:

"Thôi được rồi,hảo ý của La tiểu đệ ta không từ chối nữa,hôm nay ngươi về hảo hảo nghỉ ngơi đi,mai buổi trưa ta muốn mời La tiểu đệ đi ăn bữa cơm cùng ta được không?"

"Lê đại ca không cần phải khách sáo như vậy,được ăn cơm cùng Lê đại ca là vinh hạnh của ta,ta muốn còn không được nữa là." La Thái Thiên cười to hào sảng nói.

"Được,được,hảo huynh đệ. Ngày mai gặp." Lê Huyền Phong cũng cười to rồi đi về phía đám tiểu đệ của hắn.

La Thái Thiên quay lại rồi nói với đám người nhìn đám người Khả Vân nói:

"Thiên có điểm đen rồi,chúng ta vào nhà đi thôi."

"Ân"Khả Vân đi về phía nhà mình,móc chìa khoá ra rồi mở cổng.

La Thái Thiên đi về chỗ xe,ôm Lê Huyền Trang từ trong xe vẫn còn hôn mê đi ra,trong ánh mắt có phần xót xa.

Sau đó La Thái Thiên mang Lê Huyền Trang lên tầng hai rồi vào phòng của Khả Hân,đặt nàng xuống giường.

Sau đó quay lại nói với hai cô:

"Các cô đi xuống nói với mọi người làm cơm đi,ai không làm thì nhịn."

"Thế còn anh đâu?" Khả Vân nhìn hắn hỏi.

"Tôi cần nhanh chóng khử trùng cho cô ấy rồi khâu vết thương lại.Các cô cứ yên tâm làm cơm là được rồi."

"Vậy không ổn a,tốt xấu gì cô ấy cũng là nữ tử,phải để nữ tử đến làm,cần phiền anh đâu." Tô Vạn Nhi một bên nghĩ La Thái Thiên định nhân lúc này mà đục nước béo cò và hơn hết là chuyện xích mích chiều nay của cô và anh nên không tin La Thái Thiên.

"Chuyện do tôi gây ra,phải để tôi đến gánh. Chẳng lẽ cô biết khâu vết thương cho cô ấy chẳng?" La Thái Thiên cười cười,cũng không định chấp nhặt với cô.

Tô Vạn Nhi nghe được lời này định phản bác nhưng Khả Vân đã lên tiếng trước:

"Thôi được rồi vậy thì tuỳ anh làm,nhưng cũng là để chúng tôi sát trùng cho nàng đi,anh vẫn là đi nói với họ đi. Dù sao họ cũng là phục anh chứ không phải tôi."

"Được a." La Thái Thiên cũng không định cố nói,rồi đi xuống nhà.

"Tại sao cậu lại nói giúp hắn a?" Thấy La Thái Thiên đi,Tô Vạn Nhi nhìn bạn mình nói.

Chỉ là câu trả lời của Khả Vân có chút mông lung:

"Tớ không biết,chỉ là nhìn vào ánh mắt hắn. Tớ thấy một thân ảnh đỉnh thiên lập địa,không gì không làm được mà khi hắn bảo hắn biết,tớ nghĩ là hắn thật sự biết a."

Chỉ là Khả Vân cũng không nói với cô là thực ra cô còn thấy cả khí tức tang thương từ năm tháng cũng như với sự cô đơn lạnh lẽo ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Nhưng trên hết là sự thù hận,một sự thù hận khiến ai nhìn vào cũng phải băng giá. Khả Vân tuy cô ấy thấy đấy,nhưng cũng không nghĩ nó là thật,vì dù sao La Thái Thiên cũng mới chỉ có 17 tuổi thôi.

Tô Vạn Nhi cũng không nghi ngờ Khả Vân,vì nàng là một người rất hiểu ánh mắt người khác,không có thứ gì có thể che giấu được nàng.

10 phút sau La Thái Thiên giao phó việc việc giám sát nấu cơm cho Văn Chiến rồi chạy lên đi vào phòng Khả Vân nhìn xem Lê Huyền Trang.

Chỉ thấy Lê Huyền Trang đang cuốn một bộ khắn tắm mỏng lên trên người. Sắc mặt vẫn còn tái nhợt,vết thương trên người chằn chịt. Dù hôn mê nhưng đôi lúc cô vẫn hừ hừ vài tiếng vì thân thể đau nhức.

"Các cô ra ngoài đi,còn lại để tôi lo cho." La Thái Thiên không phải là muốn chiếm tiện nghi Lê Huyền Trang mà chỉ là hắn làm việc không quen bị người khác nhìn chằm chằm.

Nhưng mà Tô Vạn Nhi cùng Khả Vân thì lại không nghĩ vậy,nghĩ là La Thái Thiên muốn nhân lúc nàng hôn mê mà làm chuyện xấu nên có thế nào cũng ở muốn đứng một bên xem.

Hết cách với hai nàng,La Thái Thiên bèn nói:

"Thôi được rồi,vậy để các cô một bên xem cũng được,đừng nói gì là được."

La Thái Thiên không nói nữa bắt đầu cầm kim lên khâu, bắt đầu từ những vết thương trên tay của nàng trước. Chỉ thấy động tác tuy chậm,nhưng rất thuần thục giống như ăn cơm uống nước vậy. Mỗi một lúc La Thái Thiên vừa khâu cũng vừa nhìn về La Huyền Trang xem sắc mặt của nàng. Chỉ là La Thái thiên làm nàng cũng chỉ nhăn mặt một chút nhưng cũng không có kêu gì cả.

Sau một hồi hì hục,La Thái Thiên cũng khâu xong vết thương trên tay nàng. Sau đó La Thái Thiên định di chuyển đến phía dưới,cởi lớp khắn tắm ra.

Thấy thế Tô Vạn Nhi liền muốn ngăn cản nhưng Khả Vân đứng bên cạnh ngăn nàng lại,lắc đầu ý vị đừng đi lên. Tô Vạn Nhi biết mình thất thố liền lùi lại,lại nghiêm tức đứng xem.

Chỉ là sau khi La Thái Thiên mở lớp khăn tắm ra thì thấy một thân thể mềm mãi trắng như tuyết bại lộ trước hắn. Dù cô chỉ mới 17 tuổi nhưng đôi đồ vật hình cầu trắng buốt cũng đã lớn nhưng lại không có dấu hiệu dủ xuống tí nào. Vùng tam giác huyền bí ở dưới với một ít lông lớt phớt cùng với ở dưới một chỗ hồng hào no đủ cũng rất đẹp.

Đẹp,thật sự quá đẹp. Dù trên người nang vết thương có chằng chịt đi nữa thì hắn cũng không che dấu được vẻ đẹp mê người của Lê Huyền Trang. La Thái Thiên có chút ngây ngẩn một lúc. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên kể cả đời trước lẫn đời này La Thái Thiên nhìn thấy thân thể nữ nhân. Cho đến khi La Thái Thiên không nhịn được muốn sờ một cái thì chợt hắn tỉnh táo lại.

Chỉ là La Thái Thiên không biết mọi cử chỉ đến ánh mắt của hắn đã bị Khả Vân cùng Tô Vân Nhi ghi nhớ.

Mình đang làm gì thế này,hắn khống chế lại dục hoả trong lòng. Rồi tự nhủ mình thật khốn nạn,một lão bất tử sống vạn năm lại suýt nữa không chịu được trước nữ sắc,mà đây còn là một tiểu nữ hài. La Thái Thiên chợt khống chế lại tâm tình của mình,tự nhủ không được xa vào nữ sắc,đời trước không được,đời này mang mối hận càng sâu lại càng không được.

Tỉnh tảo lại rồi La Thái Thiên tiếp tục dùng cây kim khâu lại các vết thương còn lại của cô trên người. Nhưng lần này khác biệt với những lần trước,chỉ thấy La Thái Thiên đôi tay điệu nghệ nhanh thoăn thoắt. Vốn dĩ lúc nãy còn làm chậm để còn nhìn sắc mặt của Lê Huyền Trang. Nhưng lần này thì khác,giống như sợ cô ấy chạy mất vậy. Rất nhanh, La Thái Thiên liền kết thúc việc này,liền giao cho hai Tô Vạn Nhi cùng Khả Vân đến trông nom nàng rồi chạy ra ngoài.

La Thái Thiên đi lên tầng ba,đi vào căn phòng Khả Vân đã an bài cho hắn, ngồi xuống bắt đầu áp chế dục hoả trong cơ thể. Năm phút sau,sắc mặt La Thái Thiên hoà hoãn lại âm thầm cảm thán.

Chỉ chút nữa thôi,hắn suýt nữa không nhịn được,lao vào Lê Huyền Trang cấp làm. Dù sao cơ thể cũng ở lúc tuổi trẻ khí thịnh,cũng do một lòng tò mò lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nữ nhân.

La Thái Thiên ra khỏi phòng,xuống tầng giúp đỡ mọi người làm cơm. Ăn cơm xong,La Thái Thiên gọi mọi người tụ tậm lại.

Tất cả tụ tập đông đủ,La Thái Thiên bắt đầu nói:

"Các vị đồng học,chúng ta gặp nhau là cái duyên,trải qua bao nhiêu thăng trầm,nguy hiểm. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tàn,hôm nay tôi gọi mọi người đến đây để nói một chuyện rất quan trọng."

"La đại ca cứ nói đi." Mọi người cười rồi nói với La Thái Thiên.

La Thái Thiên cười với mọi người rồi nói tiếp:

"Vậy được,tôi nói. Tôi không thể ở lại đây mãi được,tôi ý định là nghỉ ngơi ở đây vài ngày rồi đi. Tôi cũng không thể bảo vệ các bạn mãi được. Thế nên,hôm nay tôi gọi các bạn ra đây để muốn hỏi xem ai muốn đi cùng tôi?" La Thái Thiên nhìn mọi người xung quanh và nói tiếp:

"Đương nhiên chúng ta sẽ có ba điều kiện sau đây. Điều kiện thứ nhất,đã đi với tôi thì do tôi chỉ huy,khi tôi ra mệnh lệnh thì không được kháng cự." La Thái Thiên nói tới đây thì mọi người đều có một tia ảm đạm xuống. Điều kiện thứ hai,các cậu làm binh lính của tôi,mà đã làm binh lĩnh,ai giám đang đánh trận đào binh thì sẽ giết ngay lập tức." Nghe hai điều kiện của La Thái Thiên,đám người im lặng,trong lòng băn khoăn,thấy thế La Thái Thiên mới nói tiếp:

"Điều kiện thứ ba,đó chính là tôi cam đoan với mọi người. Những ai làm việc cho tôi,tuân thủ được hai điều kiện trên thì sẽ được một cuộc sống đủ ăn đủ mặc trong mạt thế này,các cậu cũng biết đó,mạt thế này muốn có một cuộc sống như vậy đâu phải dễ dàng gì. "

Thấy La Thái Thiên có người bắt đầu nói:

"La đại ca,chúng tôi không biết giết tang thi,chúng tôi chỉ là dân thường. Với lại điều kiện của anh có hơi khắc nghiệt quá,chúng ta cũng chỉ muốn mỗi ngày ăn no đủ thôi,không cần thiết phải làm binh lính gì chứ?"

La Thái Thiên thấy vậy liền cười trả lời:

"Không được,cái thứ các cậu ăn sau này sẽ là mồ hôi công sức của tôi. Tôi giết tang thi xong tôi lấy được,việc gì tôi phải chia cho các cậu. Nếu không đồng ý với ý kiến của tôi ba ngày sau khi tôi đi ai đi a ở lại thì tuỳ,tôi không quan tâm."

Tô Vạn Nhi đứng một bên không chịu nổi nói:

"Anh nói thế có hơi ích kỉ không,a lấy được đồ ăn a làm gì ăn được hết,chi bằng chia cho chúng tôi một ít,không được sao?"

La Thái Thiên thấy thế sắc mặt băng lãnh lại nhìn Tô Vạn Nhi nói:

"Tôi ích kỉ? Đúng,là tôi ích kỉ đấy,làm sao nào. Tôi phải đi chém giết tang thi,vào sinh ra tử,còn các cô thì đứng nhìn chờ vào hốt phần thưởng ư?" La Thái Thiên cười cười nói tiếp:

"Không có chuyện đấy đâu,các cô là điều là tiểu thư,công tử sinh ra đã được ngậm thì vàng thì biết cái gì chứ. Cồng sức lao động của tôi sao phải chia cho các cô,sao các cô không tự lên đánh giết tang thi để lấy đồ ăn đi xem nào."

Bị La Thái Thiên mắng thẳng mặt,Tô Vạn Nhi uất ức lắm,nhưng cũng không phản bcas lại được. Vì dù hắn nói thô nhưng hắn lại nói thật cô cũng chỉ biết thở phì phò nhìn La Thái Thiên với vẻ chán ghét.

"Được,tôi chấp nhận điều kiện của anh,tôi đi với anh." Văn Chiến đứng lên nhìn La Thái Thiên kiên quyết nói.

Thấy người đầu tiên đứng lên đồng ý,mọi người dù không cam tâm lắm nhưng cũng lũ lượt đứng lên.

"Tôi đi với anh!"

"Tôi cũng đi với anh!"

"Đừng quên tôi."

"...."

Mọi người ai cũng nhao nhao lên định đi với La Thái Thiên,ngoài trừ Khả Vân,Tô Vạn Nhi và một số ít người khác.

Khả Vân nhìn Tô Vạn Nhi khẽ gật đầu rồi đi lên nói với La Thái Thiên:

"Chũng tôi cũng đi với anh"

Nhìn mọi người như vậy,La Thái Thiên vui mừng cười nói:

"Được,chào mừng mọi người gia nhập,tôi sẽ không bạc đãi ai đã gia nhập với tôi."

La Thái Thiên biết những người này tâm chưa hẳn đã phục mình. Nhưng mà bảo họ ở lại để mình đi thì cũng không được vì sau khi hắn đi băng nhóm ở dưới sẽ lên đây tiếp quản nơi này,đến lúc đó dù muốn hay không bọn họ sẽ phải vào nơi đó. Mà nếu không gia nhập với La Thái Thiên bọn người mà đi ra ngoài độc lập thì cũng phải đánh nhau với tang thi. Chỉ cần ai có chút thông minh thì sẽ biết ngoài gia nhập vào hắn thì chẳng thể làm khác được.

Những người không đồng ý còn lại đa số là nữ,chỉ có một nam nhân không đồng ý thôi. Tên đó là một tên mặt trắng,đẹp trai. Không cần nói cũng biết đây là một tên công tử. Tên đấy bất chợt đứng lên:

"Này mọi người,La Thái Thiên hắn quá độc tài,hắn nghĩ chúng ta ra ngoài thì sẽ không sống được. Vậy mọi người cùng với ta đi ra ngoài,chém giết tang thi,tôi sẽ bảo vệ mọi người,tất cả đi theo tôi sẽ tìm được cái để ăn,để mặc sẽ không phải lo nghĩ gì hết."

Thấy hắn đứng lên,những nữ tử không đồng ý đi lên với La Thái Thiên quyết định đi với hắn,dù sao hắn cũng không ra điều kiện gì,với cả hơn hết là hắn ra lời hứa quá hào hùng,quá đẹp trai.

La Thái Thiên bọn người trong ánh mắt có một tia khinh miệt nhìn bọn hắn,La Thái Thiên mới nói:

"Được rồi,khi nào đi thì đi đi,tôi không tiễn. Nếu băng đảng ở dưới có làm phiền cứ kêu tên tôi ra là được." La Thái Thiên nói xong quay ra đằng sau nói với những người của mình:

"Mọi người tản ra nghỉ ngơi thôi,trời đã sớm muộn. Ngày mai 8 giờ mọi người cùng nhau tụ tập ở đây,chúng ta đi kiếm đồ ăn."

La Thái Thiên nói xong thì mọi người cũng tản ra,hắn thì đi lên phòng mình

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.