Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ nhân lâu đài Bí Ngân (2)

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

Màn 35: Chủ nhân lâu đài Bí Ngân (2)

Ông lão kia liếc mắt nhìn những người khác, giống như dang đánh giá họ. Có điều, khi đôi mắt đục ngầu của ông ta đảo qua Burlando và Batom thì hơi dừng một chút, vừa nhìn thấy Freya lại lập tức rung lên.

Cuối cùng ông ta mới liếc Roman bé bỏng một cái, bĩu môi nói: "Cô bé, ta vừa nhìn thấy cô là đã biết bác cô là ai. Hừ, đúng là học được cả mười phần tính nết."

Ông ta vừa nói, Freya và Burlando liền lắp bắp kinh hãi. Freya giật mình là vì ông lão này lại biết bác của Roman, Burlando nói ông ta là một phù thủy đấy! Burlando cũng giật mình vì Turaman quen bác Roman, nhưng lý do hai người giật mình lại hoàn toàn khác nhau — quen với một phù thủy và quen với chủ nhân của lâu đài Bí Ngân, thủ lĩnh màu bạc của hiệp hội phép thuật Mười Hai Vòng là hai việc xa cách một trời một vực.

"Ngài từng gặp bác của Roman sao, thưa ngài?"

"Cụ biết dì Jenny sao?"

Hai người đồng loạt hỏi.

Turaman vốn đang định xoay người vào nhà, nhưng vừa nghe thấy câu này liền dừng lại. Ban đầu ông ta nhìn Freya, không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn hướng Burlando lại đáp: "Chàng trai trẻ, không biết cái gì gọi là lễ phép sao?"

Burlando ho khan. Hắn đã quen giao tiếp với NPC, mà vừa rồi lại quá khiếp sợ, cho nên nhất thời lỡ lời. Lúc này hắn chỉ có thể cười xòa, giả ngu nói: "Lãng phí sinh mệnh là hành vi đáng xấu hổ, thưa cụ, tôi cũng chỉ là muốn tiết kiệm thời gian thôi —"

Turaman nheo con mắt: "Nói như vậy cậu nhận ra ta?"

"Đương nhiên," Burlando đáp thẳng vào vấn đề: "Ngài Turaman, chủ nhân của lâu đài Bí Ngân, thủ lĩnh bạc của học hội phép thuật Mười Hai Vòng, làm sao mà tôi có thể không biết."

Hắn vừa nói xong, Freya còn may, Batom lại bất tri bất giác làm rơi chiếc mũ trong tay xuống đất. Tuy ông không biết thủ lĩnh màu bạc của hiệp hội phép thuật Mười Hai Vòng là ai, nhưng chủ nhân lâu đài Bí Ngân chính là phù thủy danh tiếng lẫy lừng. Giới lính đánh thuê từng có một truyền thuyết nổi tiếng, năm đó có một tập đoàn nửa lính đánh thuê nửa đạo tặc, vốn là phần tử biến chất của giới lính đánh thuê, đã nhòm ngó tới "Đại sảnh xây bằng bí ngân" trong truyền thuyết, kết quả đi bốn năm trăm người, cộng thêm hai con Orge, cuối cùng toàn bộ bị biến thành tảng đá.

Số tượng đá đó tới nay vẫn còn đứng sừng sững bên bãi cát hoang vắng của biển Thê Lương, cho khách qua đường tham quan.

Mà hiện giờ vị tồn tại trong truyền thuyết kia đang xuất hiện trước mắt Batom, ông nào có thể không khiếp sợ? Nhưng điều khiến ông khiếp sợ hơn là Burlando lại còn cười ha ha tỏ vẻ muốn làm quen với đối phương. Chẳng lẽ ngài lãnh chúa của anh ta hóa điên rồi hay sao?

Chuyện khiến vị thủ lĩnh lính đánh thuê râu đỏ không dám tin còn chưa kết thúc — Turaman nghe Burlando nói xong lập tức giật mình, nhưng sau đó lại dừng lại đánh giá người thanh niên này một lần nữa. Ông ta nhìn Burlando như đang xác nhận xem có người như vậy trong trí nhớ của mình hay không, rồi nói: "Chàng trai trẻ, xem ra cậu có chuẩn bị mà tới. Thế nhưng cậu là ai vậy, sao ta hoàn toàn không có ấn tượng gì về một người như cậu? Cậu là con ai đấy?"

Burlando liếc Roman một cái. Hắn không ngờ Turaman biết bác của Roman, mối quan hệ này thực dễ khiến người ta hiểu lầm, xem ra thân phận của bác Roman không đơn giản — ít nhất cũng phải là một nữ phù thủy trứ danh.

Thế nhưng nữ phù thủy nổi tiếng trong lịch sử chỉ có vài vị mà thôi, chẳng lẽ là Iberia, nữ phù thủy Xanh Biếc trong truyền thuyết, người đã từ bỏ ngai vị nữ vương phù thủy, rời khỏi quốc gia phía đông để đi sang thế giới người thường?

Hắn tạm chôn ngờ vực vô căn cứ này dưới đáy lòng, nghe Turaman hỏi, hắn lắc đầu: "Tôi không phải con cháu của ai cả, tôi tới nơi này chỉ là muốn hỏi cụ một điều."

"Hỏi gì cơ?" Turaman sửng sốt.

Burlando chỉ vào khẩu hình của mình, phát âm: "Stam —"

Ông lão ngẩn ra, mới đầu giống như nghe ra manh mối gì đó, nhưng tức thời lại nhăn mày: "Thế là ý gì?"

Burlando sửng sốt, hắn vừa nói nguyên văn bài thơ Xanh Biếc, sử thi sáng thế của người Kruz. Ở thời đại trước kia của hắn, mỗi một từ nguyên văn đều có thể dẫn phát chiến tranh phù thủy — là nguồn gốc khiến các phù thủy chém giết lẫn nhau, không ngờ Turaman chưa từng nghe qua? Hắn ngạc nhiên, thoáng cái đổ cả mồ hôi lạnh, chẳng lẽ thế giới này không có thứ gọi là "Phiến đá đại địa "?

Tuy vậy, chàng trai lập tức phản ứng, có thể là vì thời đại này còn quá sớm, Phiến đá đại địa vẫn chưa hiện thế. Trong Thanh Gươm Hổ Phách, sự nổi dậy của Madala chỉ là một sự kiện chi nhánh mở rộng trong lịch sử mà thôi, tuy rằng có ảnh hưởng sâu xa đối với Erewhon và các quốc gia xung quanh, nhưng mạch truyện chính của thế giới kia chỉ thực sự bắt đầu từ khi Phiến đá đại địa xuất hiện.

Chiến tranh phù thủy bùng nổ — đương nhiên, Burlando cũng không muốn làm cho Phiến đá đại địa xuất hiện tại thế giới này quá sớm, chẳng qua là hắn chỉ tính dùng một từ đơn nào đó trên phiến đá để dẫn dụ sự hứng thú của Turaman thôi.

Tuy rằng một từ đơn hoàn toàn vô nghĩa đối với cả bài văn, nhưng ma lực ẩn chứa trong ngôn ngữ sáng thế hẳn là đều tương đồng, hắn tin rằng Turaman ắt có thể nhận ra sự kỳ diệu trong đó.

Hắn nhìn Turaman, đáp: "Thưa cụ, không biết cụ đã từng nghe nói về thơ Biếc của người Kruz, bản sử thi thần thánh miêu tả việc sáng tạo thế giới, mở mang đất trời hay chưa?"

Turaman vuốt chòm râu của mình, quả thực ông ta cảm thấy từ ngữ kia ẩn chứa ma lực nguyên thủy mà cổ xưa. Nó không mạnh mẽ, lại giống như là nguồn gốc của mọi phép thuật hiện nay. Từ đầu ông ta cho rằng đó là tiếng Rồng cổ đại, hoặc là một biến chủng của chữ tượng hình, chữ phù thủy, nhưng khi ông ta cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ của mình, lại phát hiện không thu hoạch được gì cả.

Turaman cũng không nghi ngờ người thanh niên này sẽ lừa mình. Nói thật, với tư cách là một học giả đã dốc hết trăm năm vùi mình trong biển sách và đời thực, nếu như có người có thể lừa được ông thì chí ít đó cũng là một tài năng đáng để ông thán phục.

"Cậu nói là bài thơ mà người Kruz tự khoe là bản sử thi đầu tiên, nghe đâu còn xuất hiện sớm hơn cả Thánh ca tinh linh?" Ông cụ hỏi.

Burlando biết dân Bạch Ngân luôn có thành kiến đối với loài người. Tuy phù thủy Buga là con người, nhưng cũng không chỉ là con người. Dòng máu của họ cao quý nên họ luôn khinh thường người trên mặt đất, nhưng người Kruz có nguồn gốc lịch sử sâu xa, dòng chảy dài, đủ khiến dân Bạch Ngân ghen tị, lại không muốn thừa nhận.

Người chơi như hắn vốn không để ý tới điều này, có điều vẫn hơi gật đầu.

"Vậy thì có liên quan gì tới cái 'từ' mà cậu vừa nói?" Turaman dừng lại, mở miệng nói.

Trên thực tế, cuộc thảo luận của hai người đã thoát ly cực hạn có thể nghe hiểu của Freya, Batom và Roman. Ba người đã sớm như lọt vào mây mù. Về phần Freya, nàng chẳng qua chỉ phóng đại thêm hình ảnh Burlando trong lòng mà thôi, còn Batom thì khiếp sợ tột đỉnh — có trời mới biết, bản thân Burlando chẳng qua cũng chỉ đang lừa tình mà thôi.

"Đó là từ nguyên văn trong thơ Biếc, miêu tả thế giới của chúng ta đã được đấng Martha lương thiện sáng tạo ra làm sao — " Burlando đáp: "Ngài Turaman, muốn biết tôi có nói dối hay không — ngài chỉ cần tự mình thử nghiệm ma lực bao hàm trong âm tiết kia là đủ."

Turaman biến sắc, chợt quay người đi vào trong nhà. Tiếng lật sách mau chóng tràn ngập khắp căn nhà gỗ.

Đến giờ này Burlando biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Hắn quay đầu ra hiệu cho mấy người Freya đi theo, sau đó dẫn ba người tiến vào trong nhà Turaman.

Bạn đang đọc Thanh Gươm Hổ Phách (Bản Dịch) của Phi Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi starwalker
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.