Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 2815 chữ

editor : gianganhtuyet

Dương Trạch Tử cả thôn chỉ có một con xe lừa , thuộc gia đình Vương Đại Lực , trong thôn có chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều muốn mượn . Vương Đại Lực cũng bởi vậy đã trở thành một nhân vật trong thôn., thuờng xuyên lái xe đi trên thị trấn giúp đỡ đội trưởng làm việc , hôm nay , con xe lừa nhà hắn lại bị trưng dụng , Vương Đại Lực đã sớm lái con xe lừa đến của nhà chờ đội trưởng Triệu.

" Cao Tử , sớm như vậy liền xuống đất nha "Vương Đại Lực ngồi trên xe, ngồi chân bắt chéo chờ đội trưởng Triệu , xa xa thấy Lương Cao Tử cầm theo cái xẻng đi ngang qua .

Lương Cao Tử đang mím môi cúi đầu đi đường , nghe được tiếng Vương Đại Lực chào hỏi mới ngẩng đầu lên : " Ừ "

" Thế nào còn cầm theo cà—mên , hôm nay mẹ anh không đưa cơm cho anh em các anh ?"Vương Đại Lực rảnh rỗi thuận miệng hỏi một câu , đều ở cùng một cái thôn , mỗi nhà đều biết rõ thói quen của ba người lao động cường tráng nhà họ Lương , mẹ Cao Tử đau lòng con trai , bình thường đều là giữa trưa không sợ mệt mỏi trở về nấu cơm đưa đi cho bọn hắn, vì có thể ăn được một ngụm nóng hổi, đương nhiên ba người con trai cũng không chịu thua kém , Lương Cao Tử là một chuyên gia trồng lương thực trong đội trong hai năm liên tiếp.

Nhưng hôm nay sắc mặt Lương Cao Tử có chút xấu hổ, nhẹ gật đầu lung tung, sau khi trả lời liền bước đi.

Vương Đại Lực nhìn phương hướng hắn rời khỏi, bĩu môi khinh thường : " Hừ, trở thành chuyên gia lương thực liền không để ý đến người khác "

" Vừa sáng sớm tại cửa ra vào cằn nhằn cái gì? "Triệu Thắng Quân ngáp một cái.

" Còn không phải Lương Cao Tử , người ta hiện tại thế nhưng là chuyên gia trồng lương thực trong đội chúng ta , cái kia đi đường mũi điều hướng lên trời , liền người khác cũng không để ý tới. Ồ ? Anh Thắng Quân anh đây là vừa mới sáng sớm đi đâu ?" Vương Đại Lực quay người trông thấy Triệu Thắng Quân bên cạnh một thân đầy đất , rõ ràng mới từ bên ngoài trở về.

Triệu Thắng Quân mang theo đất trên người , mắng :" Có bản lĩnh người cũng làm , người ta là chuyên gia lương thực đem ngươi trông mà thèm. "

Vương Đại Lực cắn mạnh một ngụm : " Ai trông mà thèm hắn , sẽ vung cánh tay ngốc dốc sức."

Triệu Thắng Quân cười cười :" Ngươi tinh , hôm nay đi trấn trên làm cái gì ? "

" Còn không phải kéo đồ đi cho chuyên gia người ta trồng lương thực , cha anh nói chú em , nói là hôm nay công xã phát phần thưởng. " Vương Đại Lực bất đắc dĩ thở dài.

Nói đến đây , Vương Đại Lực lại nhìn về phương hướng Lương Cao Tử biến mất :" Đúng rồi , anh Thắng Quân anh có nghe nói không , ngày hôm đó hai chúng ta kéo chính là Ôn thanh niên trí thức té xỉu , nghe nói được phân phối đến nhà Lương Cao Tử để kết nhóm , anh nói Lương Cao Tử rời đi đây là vì cái gì , thế nào sự tính rất tốt đều bị hắn bắt kịp. "

Triệu Thắng Quân cúi người tay vỗ đất trên ống quần dừng lại , đứng thẳng người :" Cái gì ?"

Vương Đại Lực nhìn Triệu Thắng Quân :" Anh còn không biết ? Ngày hôm qua Ôn thanh niên trí thức ở nhà Cao Tử , mẹ em trở về nói . "

Triệu Thắng Quân nghe xong sắc mặt trì trệ , dừng lại một chút , vỗ vào sau ót Vương Đại Lực :" thời điểm gì mà ngươi cũng bắt đầu truyền lời ong tiếng ve như đàn bà trong thôn. "

Vương Đại Lực còn muốn biện bạch , trong sân đội trưởng Triệu mở rèm đi ra , Triệu Thắng Quân thu lại vẻ mặt , xoay người bước vào cửa , hai cha con đối diện nhau trong sân , đội trưởng Triệu xụ mặt :" Lại đi đâu , điên rồi ?"

Triệu Thắng Quân liếc mắt nhìn cha hắn :" Yên tâm oa , dù sao không có làm chuyện tốt. " nói xong liền vén rèm bước vào cửa.

Đội trưởng Triệu tức giận râu ria nhếch lên , mắng :" Khốn nạn ! "

Ôn Hân hôm nay tiếp tục nhàn nhã báo ốm , buổi sáng còn dẫn tới Lưu Du Du ở cùng phòng xuống đất một trận bực tức , cô phát ngôn bừa bãi nói mình hôm nay sẽ không ăn cơm , chuẩn bị đói đến ngất xỉu , ở nông trường xã hội chủ nghĩa , cũng vớt được hai cái bệnh nhân giả ốm hưu hưu . Nhưng đến cùng cũng là nói một chút , khi đi ra ngoài cô vẫn là đi theo đám người Lâm Tinh đến nhà ăn . Mấy nữ thanh niên trí thức các cô khí lực nhỏ , mặc dù Lương Cao Tử nhiều lần giảm bớt số lượng công việc nhưng vẫn là làm không hết , mỗi ngày đều sống dở chết dở , vệ sinh lại thành vấn đề khi kết nhóm gia đình , ăn không trôi , ngực đói dán chặt vào lưng , đêm qua tắt đèn , Ôn Hân nhìn thấy cô vụng trộm gặm bánh bao lương thực phụ không biết từ đâu ra , chắc hẳn cũng là đói lợi hại .

Ôn Hân chiều hôm qua mới tìm được đội trưởng Triệu đi mở xem thư giới thiệu khám bệnh trên thị trấn, nhung không kịp đi đưa, hôm nay chuẩn bị đến sở vệ sinh trên thị trấn đưa thư, nếu như muốn lên thị trấn, Ôn Hân không thể lãng phí cơ hội này, chuẩn bị đi thử xem làm ít đồ chợ đen.

Kể từ khi biết được chợ đen trên thị trấn về sau, Ôn Hân đã bắt đầu tính toán, những ngày này đến Dương Trạch Tử, bảy tám phần cũng tốn hơn 100 , cứ thế mãi , của cải nhà cô rất nhanh liền trống rỗng , hôm nay tất cả mọi người đi xuống đất , vừa vặn cho cô có cơ hội thi triển.

Xuyên sách lại đây Ôn Hân ít nhiều cũng biết chút kịch bản, bởi vậy thời điểm đi cung tiêu xã đặc biệt lưu ý qua, vật gì tức có trên thị trường cũng dễ thuận tiện thao tác.

Điểm tâm rất hút hàng vào những năm 1970 , giá không hề rẻ . Vào những năm 1970 mọi người ưa thích đồ ngọt , nguyên nhân không có gì khác hơn là nạn đói của mười năm trước . Ôn Hân đã quan sát qua , tại cung tiêu xã đều bán các loại điểm tâm như gạo nếp, bánh hạch đào , bánh quai chèo , bánh đậu xanh , đều muốn năm mao hoặc sáu mao tiền một cân , sắp vượt qua giá thịt , nhưng không phải ngày nào cũng cung ứng , cần xếp hàng , ngày đó cô ở cũng tiêu xã , vậy mà đã có người chuyên môn chờ ở cửa ra vào , chỉ chờ để mua điểm tâm bột phấn . Khi các phần điểm tâm được tiêu thụ hết , phần điểm tâm phế phẩm từ cung tiêu xã sẽ hạ giá bán ra , Ôn Hân hỏi một chút , về điểm tâm phế phẩm này còn muốn một cân ba mao tiền , phiếu vé đâu.

Chính Ôn Hân đã từng là kẻ điên cuồng yêu thích đồ ngọt , chính là mở cửa hàng bánh ngọt tại nhà , từ nhỏ đã lớn lên trong bầu không khí ngọt ngào , không biết có phải bởi vì khi còn bé ăn quá nhiều đồ ngọt hay không , sau này bị bệnh dạ dày , tỳ hư lạnh dạ dày , cũng đã không thể ăn ngọt , vì khám bệnh , ngay cả cửa hàng bán bánh ngọt trong nhà cũng đóng cửa , từ đó về sau cô không bao giờ đụng đến đồ ngọt nữa.

Ôn Hân đốt bếp , nhặt được một ít táo đỏ thẫm , chuẩn bị ném thử một món tráng miệng đơn giản , bánh táo .

Nấu nước , đem táo đỏ bỏ vào , đun trên lửa nhỏ cho đến khi cạn nước , đem vỏ cùng hạch đều bỏ đi , chỉ chừa lại thịt táo , bắc nồi lên bếp cho dầu ăn vào , thêm đường đỏ vào , xào chín một chút , mứt táo sắc nâu đỏ bày biện ra mê người , toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm của táo đỏ , bởi vì thời đại này không có lò nướng , Ôn Hân liền chuẩn bị dùng phương pháp chưng bánh ngọt đến chưng bánh táo.

Trứng được cho vào táo , mặc dù không có máy đánh trứng , nhưng Ôn Hân lại có một cánh tay kỳ lân , dùng chiếc đũa liền đánh ra chất lỏng bong bóng , rắc vào bột mì , cho vào bát tô đi chưng.

Nửa giờ sau , mở nắp nồi ra , Ôn Hân cả người đã đắm chìm trong không khí ngọt ngào của táo đỏ cùng đường đỏ dung hợp lại một chỗ , đem chậu lớn bánh ngọt khấu trừ trên tấm bảng , bánh táo ngọt tạo khuôn đúc . Ôn Hân đem đồ vật ra để oằn lên trên thớt , tỉ mỉ cắt thành hình dạng đẹp mắt , không thể chờ đợi được muốn nếm thử một khối , chưng bánh ngọt dầy đặc cửa vào , còn có thể ăn vào từng khối mứt táo ngọt ngào , trong miệng trong mũi đều là mùi thơm của táo đỏ , cả người hạnh phúc như được lăn qua lăn lại trên táo đỏ.

Trước kia không thể làm , chuyện không dám làm , toàn bộ thực hiện ở trong sách! Bàn tay vàng này , ngay cả di chúng đều là vì số lượng chế tác của thân cô , trời ạ , nơi đây quả thực chính là Thiên Đường!

" chị Ôn Hân ..."

Ôn Hân vừa mới đắm chìm trong thế giới ngọt ngào không có chú ý , tiểu hắc từ đã đứng tại cửa lớn trong chốc lát , thấy Ôn Hân chậm chạp không trả lời , đành phải đi đến cửa sổ phía trước.

Ôn Hân vẫy vẫy tay : " Tiểu hắc tử , cái mũi rất linh a ..."

Tiểu hắc tử ngượng ngùng đỏ mặt đứng ở cửa ra vào :" Em không phải .... không phải đến ăn cái gì? Em vừa mới tại cửa ra vào kêu chị không nghe thấy , em...em nghe nói chị bị bệnh , để em xem một chút . "

Ôn Hân nhướng lông mày , có chút ngoài ý muốn :" Ah ?"

Tiểu hắc tử đi lên hai bước , từ trên cửa sổ đưa cho Ôn Hân một cái bọc giấy.

" Đây là cái gì ? " Ôn Hân nghi hoặc nhận lấy , mở ra vừa nhìn , bên trong có một đám lá nhỏ màu xanh lục.

" Đó là quả du , có thể ăn , ăn ngon , em đều rửa qua , có thể ăn trực tiếp. " Tiểu hắc tử giải thích cho Ôn Hân.

Ôn Hân nhìn vào cái bao quả du này , đột nhiên mềm lòng rối tinh rối mù , đây là lời an ủi tốt nhất có thể nhận được từ thiếu niên nghèo khó này . Ôn Hân đem một ít quả du tươi mát bóp vào trong miệng , một cỗ mùi hương thơm ngát.

" Ăn thật ngon. " Ôn Hân con mắt léo sáng đáp lại .

Tiểu hắc tử có chút ngại ngùng gãi gãi đầu , cười hắc hắc một tiếng ,sau đó từ trong túi quần móc ra một mao tiền :" anh Thắng Quân nói chị không cần em đến làm việc , vậy một mao tiền này trả cho chị. "

Ôn Hân cho hắn một khối tiền , 9 mao tiền trả lại Triệu Thắng Quân , còn thừa một mao là phí vất vả , nhưng đứa nhỏ này còn rất có nguyên tắc , bởi vì chính mình không làm việc , hôm nay đặc biệt đến trả tiền.

Ôn Hân nhìn tiền hắn đưa qua , không có nhận :" Hôm nay sao em không đi thay mẹ em làm việc. "

" Vừa làm xong trở về , tiền này để nơi này cho chị. " tiểu hắc tử cầm lấy một mao tiền , đặt ở cửa sổ , cùng anh hắn một cách làm , cất kỹ muốn chạy.

" Chờ đã . " Ôn Hân vội vàng gọi lại hẳn : " Buổi chiều có chuyện gì không ?"

" Buổi chiều em phải giúp mẹ em đi trên thị trấn bán trứng gà. " Vào những năm 1970 , trung ương vì muốn giảm bớt áp lực cung ứng thực phẩm phụ phẩm , mỗi gia đình được phép nuôi một số lượng gà vịt nhất định , mọi người đem trứng gà tích góp , số lượng nhất định đến trấn trên ở trong cung tiêu xã đổi lấy tiền , đây cũng là phương thức duy nhất để các gia đình kiếm tiền vào những năm 1970.

Ôn Hân nghe xong vội vàng đi qua :" Vậy thì thật tốt , tiền em cầm lấy , buổi chiều chị cũng sẽ đi thị trấn , em giúp chị bán ít đồ. "

Những năm 70 mọi người đều thiếu tiền , tiểu hắc tử nhìn Ôn Hân nhét tiền vào trong túi quần hắn , rốt cuộc là một nao tiền , hấp dẫn không nhỏ : " Bán cái gì ? Thanh niên trí thức các chị cũng nuôi gà sao ?"

Ôn Hân mời tiểu hắc tử vào phòng bếp , vừa rồi trên thớt còn thừa một ít bánh ngọt táo đỏ , hình dạng không đẹp, Ôn Hân sẽ không chứa vào :" Em thay chị nếm thử trước , em xem thứ này của chị có thể hay không bán đi ?"

Lúc này tiểu hắc tử dù chưa ăn qua bột mì trắng mấy lần , cũng có thể ăn được món ngon ngọt mỹ vị như vậy , con mắt hạnh phúc híp lại.

Ôn Hân nhìn dáng vẻ của hắn , cười nói : " Ăn không ngon ?"

Tiểu hắc tử gật gật đầu , vẻ mặt chính nhi bát kinh :" Ăn ngon , em chưa ăn cái gì ngon hơn cái này. "

Nghe được hắn nói những lời này , Ôn Hân không biết là nên vui hay nên buồn , trù nghệ của mình được khẳng định cô nên vui vẻ , nhưng khi nghe hắn đã lớn như vậy được ăn món ngon nhất chính là bánh táo đỏ , lập tức cũng hiểu được lòng chua xót.

Ôn Hân đem những vật liệu thừa hình dạng bất quy tắc đều lấy giấy bọc lại thành một bao đưa cho hắn :" Những thứ này ăn ngon liền đều cho em , chị cũng ăn không được "

Tiểu hắc tử nhận lấy lại không ăn nữa , đem giấy cẩn thận gói kỹ , đặt ở trong yếm nhỏ chính mình.

Ôn Hân hỏi hắn :" Như thế nào không ăn ? Em không thích ăn ?"

Tiểu hắc tử sắc mặt đỏ lên , cúi đầu nhỏ giọng nói :" không phải , em muốn về nhà cho mẹ và em gái em cùng nếm thử , bọn họ cũng chưa từng ăn . "

Ôn Hân không nói gì , cô nhìn kiểu hắc tử , giống như biết rõ vì cái gì Triệu Thắng Quân thương hắn như vậy , đứa nhỏ này quả thực có chút làm người khác đau lòng .

Tác giả có lời muốn nói : cầu cất chứa , cầu hoa hoa‐‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.