Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Phiên bản Dịch · 2589 chữ

editor : gianganhtuyet

" Cái kia, chị ....chị trở về làm thêm cho em, chị đột nhiên có chút đói bụng. "Ôn Hân liếm liếm cặn bánh táo ngọt nơi khóe miệng, ý đồ vì chính mình lưu lại hình tượng.

Tiểu hắc tử ngược lại rất săn sóc không tiếp tục làm khó chị Ôn Hân đã đổ mồ hôi của mình về vấn đề này , thay đổi chủ đề , với đôi mắt lóe sáng và đầy sùng bái :"Chị , chị vừa mới chạy thật là nhanh ! "

Ôn Hân không khách khí cười cười :"Đó là đương nhiên , bằng không như thế nào làm chị em a... "

" Kẻ xấu kia cũng là chị bắt ? Làm thế nào bắt được ? Chị cũng thật là lợi hại ! "tiểu hắc tử hỏi với vẻ rất tiếc nuối vì đã không nhìn thấy thời khắc đặc sắc kia .

Ôn Hân há mồm muốn nói khoác , nhưng chợt nhớ tới vừa mới chuyện đó , há to miệng lại vội vàng khép lại , quay đầu khẩn trương nhìn xung quanh , làm động tác nhếch miệng :" Xuỵt, chuyện này ngàn vạn đừng đi ra ngoài nói bừa , đây chính là chợ đen , nếu như bị người khác phát hiện chúng ta đi chỗ đó bán đồ , bị người bắt lấy đó cũng không phải là việc nhỏ , sẽ bị bắt đi phê , đấu. "

Tiểu hắc tử nhìn bộ dáng Ôn Hân bỗng nhiên nghiêm túc trừng mắt nhìn , nghe được hai chữ phê , đấu lập tức thu lại thần sắc trên mặt , nghiêm túc thật mạnh gật gật đầu :" Em biết rõ , anh Thắng Quân đã nói với em , đã nói đi cung tiêu xã bán. "

Ôn Hân hài lòng gật đầu , cô không nhìn lầm , tiểu tử này thật cơ trí .

" Tiểu hắc tử ——"

Hai chị em vừa đạt thành nhất trí về vấn đề này , thì đằng sau liền truyền đến một hồi la hét , hai người quay đầu nhìn lại , đằng sau một con lừa nhỏ quen thuộc , vui vẻ vung vẩy hai cái lỗ tai nhỏ , lôi kéo một chiếc xe rách nát đang chở gỗ hướng phía hai người bọn họ bên này chạy tới.

Ngồi một trái một phải trên xe ba gác là Triệu đội trưởng với vẻ mặt nghiêm túc cùng với vẻ mặt mừng rỡ của Vương Đại Lực .

" Anh Đại Lực ‐‐" tiểu hắc tử vui cười phất tay nhảy .

Có con xe lừa tốt để ngồi , có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho bọn họ , con xe lừa đứng ở bên cạnh hai người , Ôn Hân cùng tiểu hắc tử lập tức vui cười lên xe. Trên xe chở rất nhiều thứ tốt , tiểu hắc tử mới lạ lật xem , Vương Đại Lực ở bên cạnh giới thiệu , nói đây đều là ban thưởng vật chất do nhân dân công xã cấp cho các cá nhân tiên tiến trong đội .

" Hai người các cô làm sao đuổi kịp , đây là đi thị trấn làm gì rồi ? " Vương Đại Lực không giống như Triệu Thắng Quân và Lương Cao Tử , tính cách hoạt bát , mặc dù từ khi Ôn Hân lên xe , tầm mắt của hắn chưa từng dám rơi vào trên người cô , nhưng đến cùng , vẫn có thể lấy hết dũng khí để bắt đầu nói chuyện phiếm với cô gái xinh đẹp này một cách lưu loát.

Ôn Hân cùng tiểu hắc tử trao đổi ánh mắt , tiểu hắc tử dẫn đầu mở miệng :" Em , trên ....trên thị trấn đi cung tiêu xã đội trứng gà cho mẹ em. " nói xong còn chột dạ sợ Vương Đại Lực không tin , chính mình cố ý mở giỏ ra , cho Vương Đại Lục xem cái giỏ rỗng tuếch .

Nhưng khi mở giỏ ra , lộ ra một cái cà ‐ men , tiểu hắc tử mới nhớ tới , vội vàng lấy cà ‐ men ra bỏ vào trong giỏ của Ôn Hân :" chị Ôn Hân , cái cà ‐ men này cho chị . "

Cái cà ‐ men này là buổi sáng Lương Cao Tử đưa tới , sáng sớm hôm nay , Ôn Hân đi ra ngoài đã nhìn thấy cái cà ‐ men này đặt ở trên đầu tường sân nhỏ , giống nhau như đúc cái mà Lương Cao Tử đưa tới ngày hôm qua , Ôn Hân rất buồn rầu , sau khi ăn cơm ở nhà hắn ngày hôm qua , Ôn Hân không muốn kết nhóm nữa , nhưng là còn chưa kịp hơn nữa cũng không biết phải mở miệng như thế nào cùng Lương Cao Tử.

Trong cà ‐ mên vẫn còn một cái bánh bột ngô 2 mặt trộn lẫn cùng một quả trứng gà luộc . Ôn Hân không có ăn , vừa vặn giữa trưa làm xong bánh táo ngọt , đụng phải tiểu hắc tử cùng nhau đi lên thị trấn , thời điểm xuất phát , Ôn Hân giương mắt quét đến cái cà ‐ men này , vì vậy liền mang theo cho tiểu hắc tử làm bữa trưa . Tiểu tử choai choai ăn chết lão tử , tiểu hắc tử tuổi này , một ngày 24 tiếng đồng hồ , hầu như mỗi một khắc đều là bị đói , nghe Ôn Hân nói cho hắn ăn , lại là hai mặt trộn lẫn , lại là trứng gà , trên đường không nói hai nào ăn như hổ đói ăn hết , đến trưa bề bộn nhiều chuyện như vậy chẳng quan tâm , lúc này mới nhớ tới muốn đem cà ‐ men trả lại cho Ôn Hân.

Cà - men này rất có đặc điểm , vốn là cà ‐ men sắt màu xanh lá quân đội bình thường , không có gì kỳ quái , thế nhưng mẹ của Lương Cao Tử lại là một phụ nhân chịu khó , một hai phải mặc một bộ quần áo bên ngoài cà ‐ men , một cách bao hết khe hở của bộ đồ cùng một chỗ , một phương diện vì giữ ấm , cũng vì miễn cho cà ‐ men va chạm . Nhưng cái này , bị mắt sắc Vương Đại Lực nhìn thấy .

Đây rõ ràng là hắn thấy Lương Cao Tử sáng nay xách chính là cái kia .

Vương Đại Lực trong lòng một trận hốt hoảng , Ôn Hân ở bên cạnh cùng hắn giải thích lên thị trấn vội vàng tới sở vệ sinh đưa thư giới thiệu , lý do hắn cũng bất chấp nghe xong , trong đầu tất cả đều là cà ‐ men quần áo ăn mặc.

Hắn trố mắt ngẩng đầu nhìn Ôn Hân , ánh mắt rơi vào khuôn mặt tươi cười của Ôn Hân , ngày đó thời điểm cô té xỉu liền nằm ở trên xe con lừa , Vương Đại Lục đánh giá cẩn thận tướng mạo của cô , nhưng ngày đó cô nhắm mắt lại sắc mặt cũng không tốt , trước mắt tươi đẹp sáng sủa cười , đôi mắt đen láy long lanh giống như Dương Trạch Tử đầy sao vào ban đêm , vừa nhìn như vậy , thật sự so với Lý Nhị Nữu còn đẹp hơn gấp trăm lần . Cô gái đẹp như vậy , làm sao có thể tiện nghi cái tướng mạo xấu xí kia của Lương Cao Tử , nếu cô cùng Lương Cao Tử kia làm đối tượng , Vương Đại Lực trong lòng một vạn lần không phục !

Ôn Hân cảm nhận được ánh mắt Vương Đại Lục , nghi hoặc nhìn về phía hắn , tầm mất hai người giao nhau , Vương Đại Lực vội vàng dời mắt đi chỗ khác , ấp úng cúi đầu ngập ngừng nói :" Các ngươi ...Các ngươi buổi trưa ăn tại ...tại trên thị trấn , a...? "

Vương Đại Lục lòng mang ý xấu , Ôn Hân cùng tiểu hắc tử mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được , hai người chột dạ liếc nhau , Ôn Hân trả lời :" Ah , tôi cùng tiểu hắc tử buổi trưa lúc đi ra vừa vặn đụng phải , hắn chưa ăn cơm , vừa lúc dư thừa mang theo , ngay tại trên thị trấn liền ăn lung tung một ngụm . "

Vương Đại Lực dường như đã bắt được chỗ có vấn đề , vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nói với Ôn Hân :" Làm sao có thể ăn lung tung được , các người không thể làm như vậy , ăn cơn liền phải ăn tử tế , mang cà ‐men ăn lung tung sao đâu , bằng không ngày hôm đó cô đói đến chóng mắt , thiếu chút nữa đem tôi hù chết . "

Ôn Hân hồ nghi nhìn Vương Đại Lực , cảm thấy hắn nói lời này rất kỳ quái , tiểu hắc tử cũng ngẩng đầu nhìn anh Đại Lực kỳ quái .

Vương Đại Lực nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người , kịp phản ứng , vội vàng giải thích :" Không phải , tôi nói là ngày đó , cô té xỉu , cô nằm trên xe ba gác của tôi , thời điểm đưa cô đến sở vệ sinh trên thị trấn , tôi còn tưởng cô chết rồi , thiếu chút mữa hù chết tôi . "

Ôn Hân kỳ thật không biết mình ngày đó sau khi hôn mê bằng cách nào đến sở vệ sinh , trước khi hôn mê chung quanh chỉ có Triệu Thắng Quân , sau khi tỉnh lại cũng chỉ có Triệu Thắng Quân , Ôn Hân liền coi đó là điều đương nhiên . Cô không biết , Vương Đại Lực trước mắt này thế nhưng còn duỗi tay giúp đỡ khi cô hôn mê.

Vương Đại Lục hiển nhiên thu hồi ánh mắt mê man của Ôn Hân lại , không ngờ chính mình ra lực như thế , cô gái xinh đẹp này cũng không biết.

" Cái gì ? Cô không biết ?" Vương Đại Lực không tự chủ được đề cao âm lượng.

" anh Thắng Quân không có nói cho cô ? Sao có thể như thế này ? " Vương Đại Lực rất tức giận , cảm thấy anh Thắng Quân không có suy nghĩ , anh hùng cứu mỹ nhân chuyện tốt thế này cũng không nói cho người ta biết.

Ôn Hân nhìn Vương Đại Lực rất kích động , vội vàng trấn an hắn :" Ah , ngày đó hắn cũng không có nói chuyện với tôi , khả năng đã quên. "

" Quên rồi ? Việc này cũng có thể quên ?" Vương Đại Lực giật mình ngạc nhiên nói.

" Làm sao có thể quên được ? " Vương Đại Lực quả thật không thể tin được.

" Ngày đó là tôi lái xe đưa cô đến sở vệ sinh trên thị trấn , bởi vì tôi phải đi công xã lấy hạt giống cho đội trưởng , liền không trì hoãn , mới để cho anh Thắng Quân đưa cô vào . Chúng tôi là hai người cùng đi theo trên đường , liền hai người hắn cũng có thể quên ?" Vương Đại Lực cố hết sức muốn chứng minh bản thân trước mặt cô gái xinh đẹp , càng nói càng kích động , thanh âm không tự giác càng lúc càng cao.

" Ba ‐‐"

ẳMột cái bàn tay rơi xuống sau ót Vương Đại Lực , đánh thẳng một phát cúi đầu , cũng đã cắt đứt lời phàn nàn của Vương Đại Lực .

" Trên đường chỉ nghe thấy người gào to , gào to cái rắm ngươi ! Không thể yên tĩnh chút ? " đội trưởng Triệu về mặt nghiêm túc ngồi bên cạnh rốt cuộc nhịn không được xuất thủ , lớn tiếng quát Vương Đại Lực bên cạnh.

Vương Đại Lực bị một cái bàn tay đánh trở về thực tại , rốt cuộc là đội trưởng Triệu , không giận tự uy , Vương Đại Lục yên tĩnh , ngồi ở một bên vuốt cái ót , một bên nhỏ giọng lẩm bẩm nói chính mình không công bằng.

Ôn Hân nhìn thoáng qua đội trưởng Triệu đang lái xe , đội trưởng Triệu bình thường cũng rất nghiêm túc , nhưng Ôn Hân có thể nhìn ra , ông hôm nay tâm tình thật không tốt , sắc mặt đặc biệt ngưng trọng , cũng không phải là sau khi nghe xong lời Vương Đại Lực nói mà tức giận , mà là thời điểm vừa mới lên xe , tâm tình không tốt .

Đội trưởng Triệu ở Dương Trạch Tử rất có uy nghiêm , không chỉ Vương Đại Lực không nói nữa , ngay cả tiểu hắc tử cũng sợ hãi yên tĩnh ngồi sang một bên , một xe người trầm mặc đi tới Dương Trạch Tử .

Con xe lừa ngừng tại phòng hoạt động của đại đội , mấy người xuống xe , Ôn Hân nhìn Vương Đại Lực không dậy nổi tinh thần chiến đấu , đi qua mỉm cười nói lời cảm tạ :" đồng chí Đại Lực , tôi còn chưa nói lời cảm tạ với anh , cảm ơn anh ngày hôm đó đưa tôi đến thị trấn . "

Vương Đại Lực uể oải ỉu xìu mặt đỏ bừng lên , gãi gãi đầu khẩn trương nói :" Không có ...không có việc gì , không quan trọng , không quan trọng. "

" Nhanh đem thứ này chuyển vào đi , để cho bọn họ tranh thủ thời gian đến đội mang thứ đó lĩnh trở về. " đội trưởng Triệu nghiêm mặt ra lệnh cho Vương Đại Lực , ra lệnh xong vẻ mặt lão đại liền mất hứng chắp tay sau lưng rời đi , thoạt nhìn hỏa khí rất lớn.

Ôn Hân nhìn bóng lưng đội trưởng Triệu :" đội trưởng Triệu , đây là bị làm sao ?"

Vương Đại Lực đứng ở đối diện Ôn Hân , đang lo không tìm được lời nào để đáp , vội vàng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trả lời :" Ai , ông không phải đối với cô , cô không nên để trong lòng . Hôm nay đi lrên trấn , đại đội công xã thông tri năm nay mở điện lại không có Dương Trạch Tử chúng ta , đội trưởng tức giận theo chân bọn họ đại náo một trận , năm trước đó nói muốn cấp điện cho Dương Trạch Tử chúng ta , năm trước liền kéo dài trong một năm , kết quả năm nay vừa đi , lại không có đại đội chúng ta , đội trưởng tức giật là vì chuyện này. "

Mở điện ? Đây xác thực là đại sự !

Tác giả có lời muốn nói : Vương Đại Lực : anh Thắng Quân của ta chính là cái óc heo !

Cầu hoa hoa , cầu cất chứa‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.