Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Phiên bản Dịch · 2677 chữ

editor : gianganhtuyet

Mẹ Cao Tử đã sớm được tin từ lâu , biết rõ hôm nay đội trưởng đi trên thị trấn lĩnh phần thưởng , trước tiên liền chạy tới phòng hoạt động của đội , một vài phụ nữ trung niên ở Dương Trạch Tử líu ríu chen lên để xem công xã lần này phát thứ gì tốt , Vương Đại Lực một mặt vội vàng ngăn họ lại , một mặt tìm danh sách phát đồ của đội .

Mẹ Cao Tử nhận được đồ , cao hứng mới nhìn đến Ôn Hân bên cạnh , sang sảng nói :" Ôn thanh niên trí thức , vừa vặn, buổi tối đi gia đình kết nhóm a..! Thấy không , hôm nay Cao Tử chúng ta lại kiếm thêm một túi bột mì trắng , chúng ta buổi tối hôm nay nhiều lương thực tinh để làm hai mặt trộn lẫn . " Câu cuối cùng này , bà cố ý nhỏ giọng nóii tại bên tay Ôn Hân , sợ người khác nghe thấy.

Ôn Hân nhìn mẹ Cao Tử nhiệt tình , cô đứng ở nơi này kỳ thật chính là muốn trả lại cà ‐ mên cho Lương Cao Tử , vốn định mở miệng nói về sau không muốn đi , nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhiệt tình của mẹ Cao Tử như vậy , đến cùng không nói ra miệng :" Thím , hôm nay cháu đến thị trấn , buổi tối cơm đã ăn rồi , đây là cà ‐ mên buổi sáng Lương đồng chí đưa tới , còn có phiếu vé lương thực ngày hôm nay . Cháu đã mua cơm cho sáng mai , ngày mai sẽ không cần Lương đồng chí đến đưa cơm. "

Mẹ Cao Tử tiếp nhận tiền đưa đến , hiện tại trong đầu bà tất cả đều là phần thưởng mới , cùng Ôn Hân khách sáo vài câu , vui tươi hớn hở rời đi , một màn này bị Vương Đại Lực bên cạnh đều xem ở trong mắt , hắn lén lút yên tâm , xem ra còn chưa có làm thành đối tượng.

" Ôn thanh niên trí thức , hôm nay người phát thư đến đưa thư , nhanh , có thư của cô . " Ôn Hân trở lại ký túc xá , còn chưa đến gần , Lục Cường liền vẫy một phong thư với Ôn Hân.

Viết thư là phương thức duy nhất để mọi người liên lạc với bên ngoài vào những năm 1970 , tình thân , tình yêu , tình bạn , đều dựa vào một con tem nho nhỏ để duy trì . Chuyến thăm của người phát thư mỗi tháng một lần , là thời khắc vui vẻ nhất của nhóm thanh niên trí thức , lúc Ôn Hân trở về , hầu như trên tay mỗi người đều cầm lấy một phong thư , trên mặt tràn đầy vui vẻ.

Ôn Hân đặt giỏ xuống , mở ra phong thư thuộc về mình , ngoại trừ giấy viết thư gấp chỉnh tề , một tờ chuyển tiền mỏng cũng rơi ra khỏi phong thư.

Ba mươi nguyên ngũ giáp , cột số tiền chuyển đi là một số lượng như vậy , không sai biệt lắm đây là gần 1 tháng tiền lương của một công nhân trong thành , cũng kém không nhiều lắm đã gần 1 tháng kể từ khi Ôn Hân đến đây , cha mẹ nguyên chủ vẫn còn rất sủng ái con gái.

Bức thư do mẹ của Ôn Hân viết , dày đặc hai trang giáy , chi tiết hỏi thăm đều là những ngày Ôn Hân xuống nông thôn , tràn đầy hỏi han ân cần lo lắng đối với con gái , nét chữ cứng cáp , tình thương của mẹ lại để cho Ôn Hân nhớ tới mẹ của mình.

Trong thư mẹ Ôn Hân , một bên dặn dò con gái hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ hảo hảo xuống nông thôn , một bên tư tâm lại rất nặng nói để cho Ôn Hân an tâm rèn luyện , sau một năm sẽ tìm cơ hội để cha cô chuyển cô về nhà đi công tác.

Ôn Hân nhìn đến đây , người mẹ này còn không biết , kế hoạch của cô không kịp thay đổi thời đại.

Ôn Hân không phải là người duy nhất được gửi tiền , nhóm thanh niên trí thức đều đến từ các thành phố lớn , tệ nhất trong nhà cũng là xuất thân từ công nhân , nếu so với điều kiện ở nông thôn Dương Trạch Tử này thì tốt hơn quá nhiều vào thời điểm này mỗi tháng , mọi người không chỉ vui vẻ khi nhận được thư nhà , mà quan trọng hơn chính là tờ phiếu chuyển tiền mỏng manh này . Một vài thanh niên trí thức líu ríu thương lượng thời gian đi lên thị trấn , rút tiền xong thì đi đến tiệm cơm quốc doanh để dùng bữa , làm một vài thanh niên trí thức vui vẻ vẫn luôn nói chuyện cho tới khuya mới ngủ.

Ngày hôm sau , Ôn Hân buổi sáng đi với mấy thanh niên trí thức cùng nhau xuống đất , đi ra ngoài liền nhìn thấy trên đầu tường có một cái cà mên mặc quần áo , Lâm Tinh ở bên cạnh cười trêu ghẹo :" Ôn thanh niên trí thức , cô thật là hạnh phúc a... mỗi buổi sáng đều có người đưa nó sớm. "

Mấy thanh niên trí thức tâm tình rất tốt ở bên cạnh cười toe toét , Ôn Hân cầm theo cà ‐ mên thở dài , nhìn cà ‐ mên xem ra tan tầm hôm nay phải đi tìm Lương Cao Tử nói chuyện một chút , thật sự làm tổn thương đầu óc .

Hai ngày không vó xuống đất , hôm nay một chút , Ôn Hân đều không thể nhận ra đất hoang được giao cho chính mình khai khẩn .

Toàn bộ cỏ dại và bụi cỏ trên đất hoang đều đã được thanh lý sạch sẽ , gỗ chất thành đống trên mặt đất bên cạnh , được chặt nhỏ chỉnh tề bên cạnh bờ ruộng , trên đất hoang cũng được người cày sới cẩn thận, toàn bộ đất đai hiển nhiên đều bị lật qua , đất đen cứng rắn đã trở nên tơi xốp , rõ ràng cho thấy đã được cày sấy qua .

Ôn Hân ngẩng đầu nhìn , từ nam chí bắc , đầu và cuối khu đất trồng trọt là hai cây dương mà Ôn Hân chỉ ngẫu nhiên vào ngày hôm đó , hắn , Triệu Thắng Quân thừa dịp cô không ở đây hai ngày , thật sự đem toàn bộ đất của cô đều được cày xong .

Ôn Hân mờ mịt đứng dưới tàng cây , há hốc mồm nhìn mảnh đất nơi này.

Trên con đường đồng ruộng nhỏ cách khu đất hoang này không xa , Vương Đại Lực thở phì phì cầm cái cuốc đi tới , hắn hiển nhiên tâm tình không tốt , hai con mắt nhìn chăm chăm vào cục đá trên mặt đất tức giận đi lên chính là một cước.

Hòn đá nhỏ bay ra ngoài vừa vặn đập vào trên người Triệu Thắng Quân phía trước vừa quay ra , ngáp một cái mí mắt rũ xuống .

" A...!"

Vương Đại Lực không nhìn thấy phía trước còn có người , sợ tới mức ném cái cuốc xuống đất , vội vàng chạy lên xem thương thế Triệu Thắng Quân.

Hòn đá nhỏ đã làm một vết cắt nhỏ trên chân của Triệu Thắng Quân , hơi có chút chảy ra máu . Triệu Thắng Quân tức giận bắt được Vương Đại Lực đánh dữ dội , Vương Đại Lực theo thói quen ôm đầu chịu một cú đánh , lúc này mới yên tĩnh .

' Vừa sáng sớm ngươi không nhìn đường , ngươi muốn như thế nào !" Triệu Thắng Quân tức giận mắng .

Vương Đại Lực khôi phục lại bộ dáng uể oải ỉu xìu vừa nãy , quay lại cầm cái cuốc lên, ỉu xìu bước đi .

Triệu Thắng Quân nhìn con đường này , sau đó lại nhìn bộ dáng uể oải ỉu xìu của Vương Đại Lực , xoa xoa mái tóc rối bù của hắn đẩy mạnh :" Hỏi ngươi một câu , sẽ nhảy rắm ! "

Vương Đại Lực bị Triệu Thắng Quân đẩy qua lại lệch trở về với một đầu tóc rối bời , hắn ngượng ngùng bảo sáng sớm hôm nay muốn đi xuống đất để thể hiện sự ân cần với cô gái , kết quả đi lại phát hiện công việc trong đất của người ta đã xong lâu rồi , bởi vậy ân cần không có đề nghị , một bụng uất ức , hữu khí vô lực nói :" Không có việc gì. "

Triệu Thắng Quân nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của Vương Đại Lực :" Không có việc gì , ngươi đi dạo đến nơi này làm cái gì ? Nhà ngươi mà là ở đây ?"

Vương Đại Lực ngước mắt nhìn Triệu Thắng Quân , đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua , mất hứng cau mày oán trách :" anh Thắng Quân, anh nói anh cũng đúng vậy , sao anh không nói cho Ôn thanh niên trí thức ?"

Triệu Thắng Quân không thể hiểu được :" Nói cái gì ?"

" Nói đi , ngày đó trước khi đưa cô ấy đi sở vệ sinh , rõ ràng em cũng có phần !" Vương Đại Lực mất hứng khiếu nại quyền lợi của chính mình .

Triệu Thắng Quân đầu óc chuyển động bất quá quay được :" Nói cái này làm chi ?"

Thiếu nam ôm ấp tình cảm luôn thơ , thiếu nam Vương Đại Lực bị anh Thắng Quân đầu gỗ nhìn đến có chút xấu hổ , ngập ngừng cả buổi nói :" Dù sao ...phải nói a ...thế nào cũng phải , để cho người ta biết !"

Triệu Thắng Quân nhìn thiếu nam thẹn thùng cúi đầu kỳ quái , sau nửa ngày mới nhớ tới , ngẩng đầu nhìn trời , im lặng giật giật khóe miệng :" Đại Lực, tôi xem cậu chính là rảnh rỗi nhức cả trứng dái ! Mà nhà của cậu cuốc xong rồi ? Cậu chạy tới đây làm mất mặt ?"

Tâm tư của thiếu nam Vương Đại Lực bị nhìn thấu , lộ ra một bộ biểu tình xấu hổ.

Triệu Thắng Quân trừng mắt liếc hắn một cái , tiếp tục đi về phía trước.

Vương Đại Lực bị nhìn thấu tâm sự , dứt khoát bằng bất cứ giá nào, vội vàng đi hai bước đuổi theo Triệu Thắng Quân , cười hì hì nói :" anh Thắng Quân, ngày hôm qua em gặp lại cô ấy. "

" Ai ? " Triệu Thắng Quân mắt liếc thiếu nam một cái .

Thiếu nam xin lỗi nhỏ giọng nói :" Liền ..liền Ôn thanh niên tri thức , còn có thể là ai? "

Vương Đại chia sẻ tâm sự thiếu nam của mình cùng Triệu Thắng Quân:" Em còn chưa thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy đâu , sách , em xem cô ấy rất nguyện ý nói chuyện với em , anh Thắng Quân , anh nói ...em có thể hay không cùng cô ấy yêu đương ?"

Triệu Thắng Quân thở dài một hơi , quay đầu lại vỗ vào gáy Vương Đại Lực , Vương Đại Lực che lại cái ót ai u một tiếng , quay đầu nhìn Triệu :" anh Thắng Quân, anh , anh tại sao đánh em ?"

" Tôi đương nhiên phải đánh cậu , tôi phải đem cậu đánh tỉnh , Ôn thanh niên trí thức kia mới đến Dương Trạch Tử vài ngày , liền rót cho cậu mê hồn canh , để đất nhà mình bỏ không cày , vội dốc sứsức giúp người ta . " Triệu Thắng Quân hạ thủ không lưu tình .

Vương Đại Lực bị Triệu Thắng Quân đánh đến ngao ngao kêu khóc , vắt giò lên cổ chạy trốn , thật vất vả thoát khỏi ma trảo của Triệu Thắng Quân , che lại đầu tóc lộn xộn tức giận lên án :" anh Thắng Quân! Anh cũng không nhìn Dương Trạch Tử chúng ta đều là loại người gì , nguyên một đám giống sói ! Em đây đã chậm , muốn dốc sức cũng không đuổi kịp , em nếu không quan tâm, thì cô ấy phải đi làm đối tượng cho người khác ! "

" Cái gì ?"

" Buổi sáng hôm nay em xuống đất phần được chia của Ôn thanh niên tri thức , anh đoán xem , không biết nhãi con nào trong thôn vội vàng ra đào một mảnh đất lớn như vậy , em đánh rơi mất một cái tốt , một mảnh đất lớn như vậy, vẫn là đất hoang ! Thật sự là , không lừa anh ! Ai ! Cũng trách em , lẽ ra em phải đến sớm hơn hai ngày . " Nói đến đây, Vương Đại Lực đầu đầy ảo não.

" Hơn nữa Lương Cao Tử kia , ngày hôm qua em thấy anh ta đưa cơm cho Ôn thanh niên tri thức ! Vừa sáng sớm, em hỏi hắn hắn còn nói mang theo cà ‐ men buổi trưa ăn trong đất , mở to mắt nói lời bịa đặt , buổi chiều em nhìn thấy cà ‐ mên kia ngay tại trong giỏ xách của Ôn thanh niên tri thức. Tên kia vội vàng nhiệt tình, anh xem bầy sói trong thôn này giống như được , anh nói em có thể không nóng nảy sao được ?"

Vương Đại Lực đếm từng tình địch của mình , càng đếm càng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng , cạnh tranh kịch liệt.

Triệu Thắng Quân liếc nhìn Vương Đại Lực, bực bội nói :" Được rồi được rồi , cậu mấy tuổi rồi còn nhỏ đâu , nghĩ đến chuyện đúng đắn đi ! Lương Cao Tử người ta tối thiểu hàng năm còn là chuyên gia lương thực, còn cậu ? Cân nhắc chính sự chút ? Ngày qua ngày , lại nghĩ đến sự tình con mẹ nó cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga , thanh niên trí thức người ta đến từ các thành phố lớn có thể vừa ý các cậu ? "

" Em đã mười chín rồi ! Qua năm liền hai mươi , hơn nữa anh thế nào biết rõ là chướng mắt , em cảm thấy Ôn thanh niên trí thức kia rất thích nói chuyện với em , ngày hôm qua lúc nói chuyện cười lên rất xinh đẹp. " Vương Đại Lực nhỏ giọng lầm bầm.

Triệu Thắng Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc tiểu đệ bên cạnh.

Hai người đang đi , một người trên đường chạy ra mạnh mẽ đâm vào , là tình địch của Vương Đại Lực , đồng chí Lương Cao Tử .

Cảnh tượng Lương Cao Tử vội vàng từ trong đất chạy ra , thời điểm nhìn thấy Triệu Thắng Quân thì ngừng lại, đầu đầy mồ hôi vẻ mặt kinh hoàng thở phì phò nói :" cậu hai. "

Triệu Thắng Quân trầm ổn nhẹ gật đầu:" Ừ , đây là sốt ruột cái gì ? "

" Lão trâu cày , lão trâu cày gặp chuyện không may rồi! "

Tác giả có lời muốn nói cậu hai ngươi vĩnh viễn là cậu hai ngươi .

Cầu hoa hoa , cầu cất chứa.

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.