Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

editor : gianganhtuyet

        Chuyến tàu bị kẹt trên đường 2 ngày , Ôn Hân chậm cả ngày mới đi đến được nông thôn trong tiểu thuyết ở thành Dương Sơn tỉnh A

Mang theo 1 hành lý lớn và 2 túi lưới , Ôn Hân lúng túng , loạng choạng bước xuống tàu như một công nhân nhập cư vào thành phố . Ngồi trên ghế cứng của toa tàu 2 ngày  ,lúc xuống tàu Ôn Hân quay người lại , cảm giác 2 chân như muốn sắp gãy , cũng không quan tâm đến bùn đất trên nền xi măng , cô đặt mông ngồi xuống tham lam hít thở bầu không khí trong lành của thành phố Dương Sơn .     

Nhà ga xe lửa ở thành phố Dương Sơn thậm chí còn nhỏ hơn ga xe lửa ở thành phố C , mà Ôn Hân đã nhìn thấy khi cô mới bước vào . Nó thậm chí không phải loại ga xe lửa mà Ôn Hân biết . Những bậc thang xi măng không bằng phẳng , mái vòm đơn sơ được dựng lên bởi 2 cây cột và tấm bảng ga xe lửa màu đỏ viết tay là tất cả phương tiện của nhà ga . Nó nằm đơn bạc bên cạnh đường ray xe lửa .

Vào lúc này , bởi vì có sự xuất hiện của chuyến tàu này mà nhà ga cô đơn lại sôi động hẳn lên.

Một đường xóc nảy , nghênh đón đoàn thanh niên trí thức này không có tiếng vỗ tay , không có hoa tươi , khẩu hiệu chào mừng mờ nhạt trên nhà ga , là một vài đại đội trưởng đội sản xuất xụ mặt , tất cả đều là nghi thức chào mừng . Cảnh tượng mặt xám mày tro như vậy thật sự rất ảm đạm so với ánh hào quang của những bông hoa lớn đỏ rực khi họ lên đường.

Các nhân viên ở thị trấn Dương Sơn đã phân công các thanh niên tri thức vào các đội sản xuất theo danh sách , những thanh niên trí thức  như chó chết di chuyển dưới sự chỉ huy của đại đội trưởng , hầu hết các đội viên đội sản xuất đều mangmang theo hành lý lớn nên di chuyển rất  chậm.

" Lưu Du Du , Hồ Hướng , Ôn Hân lên phía trước , các bạn đi theo đại đội trưởng Triệu đến đội thứ 3 của thành phố Dương Sơn " Cô giáo dắt cuống họng hét lên.

Đội trưởng Triệu là 1 ông già trạc tuổi 50 , khuôn mặt đen nhẻm đầy nếp nhăn , thân hình gầy guộc mặc trên mình chiếc áo khoác xám không còn nhìn rõ nguyên hình , quần áo sộc xệch đứng một bên .

" Tại sao đội chúng tôi lại có thêm ba người nữa ? Năm ngoái ba người , năm nay lại ba người ! cái kia , phân chia lương thực đều không đủ " Đội trưởng Triệu không chút khách khí chất vấn nhân viên công tác ngay trước mặt ba thanh niên trí thức .

Người nọ bị đội trưởng Triệu làm cho sắc mặt xấu hổ ngay sau anh ta nói một cách trang trọng : " Khụ , chú Triệu , chú nói lời liền không đúng  rồi .Đây là sự tin tưởng của tổ chức chúng tôi đối với đội sản xuất thứ ba của chú . Người thanh niên tri thức này đi xuống nông thôn tiếp thu giáo dục cũng là hưởng ứng theo lời kêu gọi của trung ương , hàng năm đều có kế hoạch và an bài , chỉ trong năm nay đã có 2,6 triệu thanh niên  thành thị từ khắp nơi đổ về nông thôn , quả là 1 điều đáng kinh ngạc . Việc này không phải chỉ để giáo dục , cải tạo thành niên , tu dưỡng đức tính cần cù , dũng cảm của họ cũng là xóa bỏ ba sự khác biệt lớn . Hãy để cho thanh niên thành phố và thanh niên nông thôn cùng nhau lao động , đây là vinh quang cũng là cách mạng ! không thể ở hiện tại kéo chân sau của tổ chức chúng tôi ".

Đội trưởng Triệu vẻ mặt không phục , nhỏ giọng thì thào : " Hừ, tôi thấy cậu nói chuyện rất tốt , còn không nhớ được chuyện tốt của đội tôi " .

Nhân viên công tác liếc mắt nhìn đại đội trưởng một cái , giả bộ như không nghe thấy tiếp tục phân bố .

Trong văn bản , cúi đầu lớn mật cãi lại là đội trưởng Triệu cũng chính là cha chồng sau này của Ôn Hân . Đội trưởng Triệu có hai người con trai , con trai trưởng là niềm tự hào của gia tộc , là một quân nhân làm việc trong quân ngũ cũng chính là nam chính trong nguyên tác, vợ hắn chính là nữ chủ mang theo không gian . Con  trai út của đại đội trưởng là thôn bá trong thôn , là tên du thủ du thực làm việc không đàng hoàng  và anh ta cũng là đối tượng kết hôn của nữ phụ. Sau này nữ phụ gả cho anh ta , vì muốn trở về thành nữ phụ đã xin đội trưởng Triệu danh nghạch để trở thành sinh viên đi học đại học Công Nông Binh nhưng đội trưởng Triệu vốn là người bảo thủ và hướng bỉnh nên đã không cấp cho cô ấy ,, cũng không cho nữ phụ trở về thành làm việc , nữ phụ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo , mỗi ngày bắt đầu trở thành yêu quái , khiến cho Triệu gia gà bay chó sủa.

Nếu Ôn Hân nhớ không lầm , gia tộc của đội trưởng Triệu cũng được coi là vừa mới chuyển lên trên , lại có quan hệ hộ hàng với thị trưởng trên trấn , cho nên hắn mới dám mạnh dạn bày tỏ quyền lợi của mình . Thì những đội trưởng khác chỉ dám bí mật bất mãn phân phố của nhóm thanh niên trí thức .

" Chỉ biết nói cũng nói vô ích , nhanh lên đi ! Vừa vặn có một chiếc xe tải từ thành phố đến thị trấn , nếu như bỏ lỡ phải đợi đến  ngày mai  mới đến được Dương Trạch Tử  " Đội trưởng Triệu chắp tay sau lưng , cau mày tiếp đón ba thanh niên trí thức .

" Còn muốn ngồi xe ? Đây không phải đã đến nông thôn rồi sao " Cô đã đi tàu được 2 ngày rồi mà , giật mình mở miệng hỏi .

Ôn Hân quay đầu lại nhìn nước mắt trên mặt cô gái này vẫn chưa lau khô mặt trắng bệch , ánh mắt nhìn chằm chằm rõ ràng có chút không thể chấp nhận được khi đối mặt với sự hoang vắng của thành phố Dương Sơn . Mặt khác nhìn nam thanh niên trí thức kia có bộ đáng đầu tròn mắt dẹt mang theo một cặp kính nhỏ trông vô cùng chật vật đứng cách đám người Ôn Hân khoảng 2m

Ánh mắt đội trưởng Triệu đảo qua  2 cô cau mày nhỏ giọng thì thầm một câu :" Nữ thanh niên trí thức thật là phiền toái " .

Nhưng vẫn là không kiên nhẫn mở miệng : " Nơi này làm sao có thể là vùng nông thôn . Đây chính là nơi có tiếng cũng có miếng của thành phố Dương Sơn , đại đội của chúng tôi là ở Dương Trạch Tử ven thị trấn của thành phố phải mất cả buổi chiều để đóng một chiếc xe tải để có thể đến trấn trên , nhanh lên đi , nếu  không kịp sẽ không đến đó được khi trời tối "

Đội trưởng Triệu chắp tay ra sau lưng liền rời đi , mấy người cũng vội vàng nhấc theo hành lý đi theo bước chân ông . Chiếc xe tải hiếm hoi trong miệng của đội trưởng Triệu là được dùng để kéo than đá ,thân xe tối và bẩn , Dương Sơn giàu than , chiếc xe này được điều tạm để hoan nghênh thanh niên trí thức bọn họ . Lưu Du Du ôm tay mắt hồng hồng không muốn lên xe . Đội trưởng Triệu nhìn cô gái quyến rũ này với sắc mặt không phải là rất tốt của mình : " Xe tải lớn và tốt như vậy còn không vui ? Đây cũng là vận may của các người , năm ngoái nhóm thanh niên trí thức vẫn phải đi 2 dặm mới được ngồi trên máy kéo "

Ôn Hân ngồi xe lửa 2 ngày đã từ bỏ sự giãy dụa , nhấc chân lưu loát lên xe , kéo than đá thì kéo than đá , hhiện tại cô chỉ muốn đến Dương Trạch Tử hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt . Kì thật có thể phái ra một chiếc xe tải để chở người đã là rất có mặt mũi rồi . Phải biết rằng đây là những năm 70 , máy kéo đều được coi là vật ngoại lai, còn chưa kể đến loại xe tải kiểu lớn này .

Vài thanh niên tri thức đứng cạnh xe không chịu đi , tất cả đều là những cô gái thành thị tốt nghiệp sơ trung , cao trung , khóc lóc thảm thiết la hét đòi về nhà

Nhưng khóc thì có lợi ích gì ? Tình hình này mình phải mạnh mẽ hơn những người khác , mấy người kia bị giáo dục một phen , cuối cùng vẫn là khóc thút thít chậm rì rì lên xe .

Thị trấn cách thành phố Dương Sơn một quãng đường rất dài , cho đến khi những người trêtrên xe tải gắng như xuống xe hết , đội trưởng Triệu mới bảo hộ đi xuống . Sau khi xuống xe tải, một vài người phải đi bộ từ thị trấn Dương Trạch Tử may mắn thay họ đụng phải một chiếc xe lừa đang quay trở lại Dương Trạch Tử nhìn trên xe con lừa chất đầy rơm rạ, Lưu Du Du bên cạnh thần kinh đã muốn hỏng luôn rồi, mắt hồng hồng nhìn muốn rơi lệ.

Nhưng đội trưởng Triệu đã ngồi lên trên xe, tay cầm roi không thèm nhìn bọn họ nói: " nhanh lên, chúng ta phải đi nhanh, tôi nói này, nơi này không thể so với các người khi ở trên thành phố, ở đây ban đêm cũng có sói a".

Lưu Du Du nhìn cảnh hoang vắng xung quanh, kinh hãi bụm miệng trèo lên xe lừa. Xe lừa lắc lư đi về phía Dương Trạch Tử, lúc xuất phát từ ga tàu trời vẫn còn sáng, thì khi đến Dương Trạch Tử Ôn Hân đã nhìn thấy mặt trời lặn.

Tác giả có chuyện muốn nói: yêu cầu sưu tầm - yêu cầu sưu tầm - yêu cầu sưu tầm.

Khi bắt đầu mỗi chương tương đối ngắn, sau đó sẽ dài hơn cập nhật liên tục mỗi ngày! Cảm ơn các bạn bạn đã ủng hộ~~.

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.