Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

editor : gianganhtuyet

Trình độ vệ sinh của Dương Trạch Tử rất kém , không có nhà tắm riêng , Ôn Hân mượn một cái chậu rửa mặt và một cái khăn lông rồi tắm nước nóng . Sau khi thay quần áo cô cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút . Khi tinh thần tràn đầy năng lượng thì dạ dày cũng hoạt động nhiều hơn .

Trên bàn là bữa ăn tối từ nhà ăn của đại đội do Lâm Tinh và những người khác gửi tới . Mỗi người 1 bát cháo hạt kê , bánh ngô đen cùng với 1 ít củ cải dưa muối .

Tuy rằng hiện nay đã bước vào thập niên 70 không còn phải thường xuyên bị nhịn đói như những năm 60 , nhưng cuộc sống hiện tại cũng không tính là tốt , ít nhất bữa ăn này khiến cho người ta nhân nhượng không nỡ bỏ.

Cái bánh ngô trên hộp cơm trông đen và khô . Cô cầm lên lại gần thì ngửi thấy mùi hương vị lương thực , nhận không ra là lương thực gì . Dù sao thì nó cũng không hấp dẫn lắm .

Cô đã đeo một cuốn sách được vài ngày về cơ bản cô đã dành nó để đọc ở trên đường đi . Cô đã ăn tất cả đồ ăn tiện lợi mà mình mang theo .

Thật hiếm khi mới mua được một chiếc bánh ngô ở sân ga xe lửa . Rốt cuộc nó cũng là bữa ăn nóng hổi đầu tiên . Cô mạnh dạn cắn một miếng bánh ngô trên tay .

Ôn Hân sinh vào những năm 90 và biết rất ít về các sự kiện của những năm 70 , xem trong tiểu thuyết viết lương thực phụ về giọng nói hạt thô , nhưng cho đến bây giờ , cô thực sự mới biết cái gì gọi là giọng la .

Một cảm giác khô và thô ráp lướt qua cổ họng , theo yết hầu chuyển động đi xuống dưới . Ôn Hân cho tới bây giờ không biết cổ họng của mình sẽ có xúc giác như vậy , không nuốt được trọn vẹn lương thực sẽ đi vào dạ dày dọc theo cổ họng , cả cổ họng vẫn còn cảm giác thô ráp của hạt ngô trượt qua .

" Đây là cái gì ? Ăn ngon không ? " Lưu Du Du lau tóc đi tới hỏi Ôn Hân .

Ôn Hân uống hết nửa bát cháo trong hộp cơm , áp chế xuống cảm giác khó chịu nơi cổ họng , nuốt nuốt nước bọt nói : " Bánh ngô , cô ...ăn thử xem "

Vừa dứt lời Lưu Du Du đã nôn ra thứ bánh ngô mà cô vừa cắn : " Hừ ‐‐‐! Đây là thức ăn cho con người sao ?"

Lưu Du Du vẻ mặt ghét bỏ ném bánh ngô trong tay ra ngoài , chiếc bánh ngô quay cuồng như một ngọn núi đồi và dừng lại trên bàn .

" Đó là bánh ngô mì cao lương , Dương Trạch Tử chủ yếu là trồng loại cao lương này , ở phía nam thì không có . Tôi đoán hai người liền ăn không quen " Lâm Tinh cùng Trương Thanh cười nói đi vào .

Vào những năm 70 , buổi tối sẽ không có trò giải trí gì , hôm nay có người mới đến , hai người đến trò chuyện tán gẫu .

" Bọn họ nơi này sẽ không phải mỗi ngày đều ăn cái này chứ " Lưu Du Du vẻ mặt buồn rười rượi .

" Ngoài ra còn có những loại khác , bột ngô và mì khoai lang , màu sắc thì sẽ không giống nhau , đôi khi chúng được lật ngược lại . Còn lại là rau thối thì luyến tiếc vứt đi , nó cũng được bọc trong bột ngô , còn được gọi là món ăn bánh ngô "

" Nhà ăn của đại đội sản xuất chúng ta không thể làm gì khác hơn , làm bánh ngô cũng là đa dạng chồng chất "

" Đúng vậy , nhà ăn là phải ăn nhiều bánh bột ngô . Khi nào làm cơm cũng làm đồ ăn , nấu cùng cải thảo , hầm đi hầm lại cũng là ăn cơm "

' Nhưng những thứ này không là gì cả . Khi tình hình không tốt , chúng tôi đã ăn loại cám trộn với bột ngô rồi hấp , khi đang ở trong tình trạng rất tồi tệ "

Nói đến đây hai người cười rộ lên , các cô ở Dương Trach Tử đã được 2 năm , hiện tại mới học được trong nỗi khổ có niềm vui , nói đến đồ ăn hắc ám trong nhà ăn thập phần giống như nói chuyện , mà Lưu Du Du và Ôn Hân bên cạnh đều giống nhau là vẻ mặt khổ đại cừu thâm .

" Bọn họ không ăn lương thực tinh sao ?" Lưu Du Du cau mày nhăn thành một đường thẳng , hỏi tại sao không ăn thịt băm .

" Người Dương Trạch Tử nghèo lắm , lương thực tinh lấy đâu ra ? Hàng năm bữa ăn ngon nhất là giết heo chỉ được ăn trong dịp tết Nguyên Đán . Lúc đó sẽ làm ra lương thực tinh , nhưng cũng là loại hỗn hợp giữa lương thực tinh và mịn . Mỗi năm chỉ được ăn một hoặc hai lần. Ban đầu chúng tôi cũng không ăn quen loại lương thực tinh này, không còn cách nào khác chỉ có thứ này trong nhà ăn, sẽ dễ dàng hơn khi nghe nói rằng nhà ăn sẽ đóng cửa trong năm nay, đến lúc đó còn không biết phải làm gì đâu".

Trương Thanh nhìn biểu cảm của hai người liền vội vàng an ủi: "Đừng sợ, khi nào rảnh chúng ta sẽ đến tiệm cơm quốc doanh đánh chén bữa ăn ngon, ngày mai mai chúng ta có thể lên đó cải thiện một chút thức ăn. Thực ra Dương Trạch Tử cách thị trấn không quá xa, đi con đường nhỏ trước đây thì chỉ khoảng một tiếng đồng hồ "

"Chúng ta không thể tự mình làm ở ký túc xá dành cho thanh niên trí thức sao?". Sau khi nghe nói về đồ ăn trong nhà ăn của đại đội sản xuất, Ôn Hân bắt đầu lo lắng về những ngày sắp tới. Nhiều năm kinh nghiệm với bệnh dạ dày đã nói cho cô biết rằng ăn uống rất quan trọng và không thể cẩu thả.

" Có bếp nhưng là loại bếp đất, nấu cơm thì phiền phức lắm, phải kiếm củi nhóm lửa, ép buộc nửa ngày không nấu được bữa cơm. Cô bây giờ còn chưa bắt đầu xuống đất làm việc, cô không biết chờ cô xuống đất rồi cô sẽ biết, người mệt trở về cái gì cũng không muốn làm, các cô đừng nhìn hiện tại ăn không vô bánh ngô, đến lúc đó mệt mỏi cái gì cũng như được nâng lên, cái này oa bánh ngô cũng biến thành bánh trái thơm ngon "

Lưu Du Du xịu mặt xuống, cắn bánh bích quy chính mình mang đến, vừa uống cháo vừa thút thít nghẹn ngào :" Đây là cái quỷ gì?".

Sau khi tán gẫu một lúc, Ôn Hân mới hiểu được tình hình chung ở đây: Dương Trạch Tử nghèo, thanh niên trí thức mới khổ.

Trước khi đi ngủ, Ôn Hân thu dọn hành lý, trong túi không có thứ gì gì trừ bộ chăn giường chính là quần áo cùng giày dép, trên tàu đã ăn gần hết những thứ đã mang, vẫn còn một túi kẹo bơ thỏ trắng cứng. Nguyên chủ giỏi văn nghệ, trong gói đồ còn một cây kèn harmonica, đây là loại nhạc cụ phổ biến vào những năm 70 nhưng ôn Hân không chơi được.

Ngoài những thứ này ra, còn có một túi vải nhỏ được giấu kín, bên trong có các loại ngân phiếu định mức cùng với một xấp tiền nhân dân tệ, số tiền này lên tới hơn 300 đồng, đây là số tiền rất lớn không hề nhỏ vào những năm 70, phải biết rằng vào thời điểm đó, một công nhân bình thường nhất ở thành phố chỉ có 30 đồng một tháng.

Với số tiền này, Ôn Hân an tâm ổn định cuộc sống.

Tất cả là do gia đình cán bộ của Ôn Hân. Năm nay là một năm đặc biệt của thập niên 70, Trung ương có văn bản yêu cầu, muốn con em cán bộ đi đầu làm gương mẫu đưa con cái đã tốt nghiệp cấp sơ trung, cao trung, đại học đưa đến ở nông thôn, bởi vậy Ôn Hân đã bị người cha nghiêm khắc trong nhà nhà đuổi đến nông thôn. ĐIều kiện gia đình của nguyên chủ lúc này khá tốt cha là cán bộ, mẹ là giáo viên, tiêu chuẩn phần tử gia đình trí thức, có anh trai công tác trong quân đội. Giảng đạo lý là một cái Bạch Phú Mỹ, nhưng ở thời đại như vậy không thể trốn thoát khỏi số phận đi lên núi xuống nông thôn.

Nhìn vẻ ngoài của Dương Trạch Tử không khó để Ôn Hân hiểu tại sao trong sách cô ấy cứ nghĩ đến chuyện trở về thành phố, thậm chí không tiếc khi sinh hôn nhân của chính mình.

Tác giả có chuyện muốn nói: cầu thủ cầu hoa~~.

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.