Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

editor : gianganhtuyet

Ngày thứ hai , tinh thần Ôn Hân được bổ túc một giấc ngủ đầy đủ , sau khi rửa mặt đánh răng , thắt bím tóc đơn giản , trước đây bởi vì trị liệu bằng hóa chất nên cô đã cạo trọc đầu để cho gia đình và bản thân chính mình bớt khổ sở , hiện tại nhìn lại mái tóc đen óng ả trong gương , thập phần thỏa mãn . Cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và thắt bím .hoạt nhìn nhìn rất trẻ trung lanh lẹ.

Có thể là bởi vì thời điểm ngày hôm qua Ôn Hân đến quá mức chật vật, hoặc do bản thân trưởng thành trông rất dễ nhìn, dù sao hôm nay khi đứng ở cửa , một vài thanh niên trí thức không thể không nhắm mắt lại , cùng nhau trên đường vào thành nói nhiều điều không ít .

Tới thị trấn , thanh niên trí thức giống như cướp tiến vào thành phố , bọn họ xông vào tiệm cơm quốc doanh trước , trong tiệm cơm không có nhiều loại , nhưng đây là bữa cơm tử tế đầu tiên của mấy người sau khi xuống nông thôn , có đồ ăn ngon mọi người đều vui vẻ không ít , ngay cả Lưu Du Du vẫn luôn ngại đông ngại tây đều lộ ra một chút tươi cười.

Đồ ăn trong tiệm cơm quốc doanh có mùi vị bình thường , nhưng đều là lương thực tinh , mọi người dường như đã ăn xong sau khi gió thu quét qua lá vàng thì họ mới đi mua sắm .

Nơi phồn hoa nhất ở thị trấn Dương Sơn chính là con phố nhỏ nơi tập trung của cung tiêu xã , bởi vì thôn dân từ các đội sản xuất xung quanh đến đây mua đồ nên cũng khá là náo nhiệt . Mặc dù tài liệu của những năm 70 không Khẩn trương bằng những năm 60 , cũng không phong phú và có rất ít sự lựa chọn , con em cán bộ như Lưu Du Du tự nhiên đưa ra nhận xét về việc Thượng Hải tốt như thế nào và Dương Sơn nhỏ như thế nào ?

Ôn Hân lựa chọn mua các loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày , cũng may còn có chút của cải , các loại phiếu định mức cũng đều đầy đủ hết.

Vì giải quyết vấn đề về thức ăn sau này , ôn Hân đã mua một số dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn , bột gạo trắng và nhiều loại gia vị khác nhau như dầu muối tương giấm chua , đường đỏ và đường trắng .

Lưu Du Du đóng gói tất cả các loại thực phẩm tiện lợi của cung tiêu xã , các loại điểm tâm linh tinh như bánh hạch đào, bánh ngọt và bánh bích quy.

Điểm tâm ở thập niên 70 được xem như hàng xa xỉ phẩm . Bình thường một bữa ăn gồm những chiếc bánh bao trắng chấm đường là một món ăn tuyệt vời của trẻ em , chúng sẽ rất vui vẻ trong vài ngày , càng miễn bàn điểm tâm do cung tiêu xã cung cấp . Ôn Hân xem qua , ở cùng tiêu xã cắt một cân thịt muốn tám mao , mà dùng bảy mao năm để mua một cân gạo nếp.

Trong thời đại đói khát , đồ ngọt và thịt đều có sức hấp dẫn như nhau.

Ôn Hân xem Lưu Du Du mua nhiều nhất chính là 10 gói bánh hạch đào , một bộ muốn lấy điểm tâm thay thế cơm , cảm thấy ăn như vậy đối với thân thể không tốt , nhịn không được mở miệng khuyên , không nghĩ tới lại bị đối phương xem thường cùng toan tức thôi hồi phục , Ôn Hân sờ sờ cái mũi không nói chuyện nữa.

Ở cung tiêu xã nấn ná cả buổi trưa , mặc dù ai cũng muốn tiêu tiền nhưng có quá ít loại , có thứ muốn mua thì mọi người đều mua một lần , thấy kham kham thì thu tay lại .

Bởi vì lần này tình cờ có chiếc xe lừa đi tới , Ôn Hân mua hết đồ lớn tổng cộng tiêu hơn 40 đồng tiền , đợi đến lúc trở về , trên xe lửa toàn đồ của Ôn Hân .

Trở Lại Dương Trạch Tử , Ôn Hân bắt đầu thu dọn ký túc xá đơn sơ dành cho tranh niên trí thức . Cô ở trên trấn mua một xấp báo chí , căn nhà là một ngôi nhà xây bằng gạch với những bức tường để lộ ra ngoài , thậm chí còn có cỏ tranh rơi xuống đất cạnh tường . Ôn Hân nhóm lửa đun một ít hồ dán rồi dán báo lên tường hai bên giường trông sạch sẽ hơn một chút . Sau đó , một mảnh vải bông màu trắng hồng mà cô mua trên trấn kéo giường trải lên , lúc này rất nhiều người còn mặc quần áo vá , giống như Ôn Hân hào phóng đem một tấm vải mới dệt dùng làm ga giường cũng coi như là xa xỉ , những tấm ga giường hoa đã tô điểm rất nhiều cho toàn bộ ngôi nhà.

Sau khi khi thu dọn toàn bộ căn nhà , Ôn Hân cũng rất thích thú khi ngắt một nắm hoa dại ở đầu thôn đặt lên trước bàn duy nhất trong ký túc xá toàn bộ căn nhà nhất thời sáng sủa hẳn lên . Hai thanh niên trí thức ở cách vách đến thăm , nhìn đến cách bố trí phòng của Ôn Hân thì tấm tắc khen ngợi.

Không giống như ôn Hân chủ động thay đổi môi trường để thích ứng với cuộc sống , Lưu Du Du hiển nhiên rất khó thích ứng với hoàn cảnh , hôm nay Ôn Hân liền nghe được cô ấy ở bên tai oán giận . Ôn Hân đã từng mắc bệnh nan y , bởi vậy đối với sinh hoạt luôn có thái độ rộng mở . Lưu Du Du cứ càu nhàu như vậy , Ôn Hân an ủi hai câu liền không cùng cô ta nói .

Sau khi xong việc ở nhà , Ôn Hân bắt đầu chăm chỉ ở phòng bếp , tuy rằng đồ vật ở phòng bếp không phải thiếu cái này thì chính là thiếu cái kia , hầu hết mọi việc đều dùng không thuận tay , nhưng sau khi bận rộn làm việc cả buổi sáng , cô vẫn hấp hai khay bánh bao thịt heo cải trắng , mùi hương phiêu bay ra ngoài nửa dặm . Bánh vừa mới hấp mềm và thơm , Ôn Hân mới đến đây , không thể ăn độc một mình , liền đưa mỗi người một cái cho mấy nữ thanh niên trí thức sống cùng.

Lâm Tình đem thiếu lương thực pháo đài đưa cho cô , Ôn Hân cự tuyệt , nhưng Lâm tinh nhỏ giọng lôi kéo cô dặn dò : " Về sau đừng hào phóng như vậy , cô có biết người ở Dương Trạch Tử một ngày kiếm được bao nhiêu tiền không ? Tám mao tiền , cô đếm xem ngày hôm qua cô đã tiêu bao nhiêu và chiếc bánh bao thịt lợn trắng này giá bao nhiêu ? Cái này cũng chưa tính phiếu thịt phiếu gạo đâu "

" Ít như vậy ?" Tuy rằng ôn Hân biết đây là thập niên 70 giá hàng sẽ không giống nhau , thực tại cô bị tám mao tiền làm cho kinh ngạc một chút , phải biết rằng ngày hôm qua cô cắt 1 cân thịt heo liền dùng tám mao tiền .

" Đây là nông thôn , đều là phát trực tiếp lương thực , lương thực của thanh niên trí thức được cấp trực tiếp cho nhà ăn , cho nên tiền được đưa sẽ ít hơn , không bằng công nhân trong thành ăn cung ứng lương , cô lại xuất thân từ gia đình bình thường . Cô vẫn là đừng học theo Lưu Du Du kia tiêu tiền như nước vậy , phải vì kế hoạch lâu dài , hộ khẩu của chúng ta đều dừng lại ở Dương Trạch Từ trở về thành còn không biết năm nào tháng nào đâu " Lâm Tinh hảo tâm nhắc nhở .

Ôn Hân cảm kích , hướng Lâm Tinh nói lời cảm tạ , tiếp nhận một mao tiền cùng phiếu, đây là giá cả bánh bao thịt trong tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn .

Nghỉ ngơi một ngày , cày bừa vụ xuân ở Dương Trạch Tử liền bắt đầu rồi.

Hôm nay ôn Hân dậy sớm chuẩn bị vào phòng bếp hấp nóng bánh bao ngày hôm qua . Nhưng khi cô vào bếp mở nắp nồi ra lại ngoài ý muốn trợn tròn mắt , hai cái bánh bao không thấy đâu ! Cạnh nhau chỉ có vài cái bánh bột mì trắng .

Ôn thân nhíu mày , phòng bếp ở trong sân nhỏ của bọn họ tổng cộng có 4 người , ngày hôm qua Ôn Hân tự tay cho mỗi người một cái bánh bao , cho nên nếu đói bụng muốn ăn thêm thì phải nói cho cô biết a , Ôn Hân rất không cao hứng , cảm thấy ai đó không xác thực . Cô gói hai cái bánh bột mì trắng trong hộp cơm và đi ra khỏi bếp.

" Toilet kia như thế nào đi a , thật ghê tởm a ‐‐‐" Lưu Du Du bóp mũi oán hận từ trên cửa lớn trở về , hai người kia cùng thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng.

Ôn Hân nhìn mấy người muốn nói vài câu cuối cùng vẫn là nhịn xuống , quên đi , lúc mới tới đây quan hệ giữa mọi người vẫn nên duy trì tốt .

Sau khi uống một ít cháo trong nhà ăn , Ôn Hân lấy bánh bao hấp trong hộp cơm ra ăn một nửa , Lâm tinh bọn họ ăn bánh ngô trong nhà ăn , Lưu Du Du ghét bỏ chọc chọc hai cái , bực tức phát biểu một phen khó ăn , sau đó cô ta móc ra một khối bánh hạch đào.

Ăn xong cơm rồi , nhóm thanh niên trí thức đi cùng đội trường chờ họp vận động cày xuân.

Tác giả có lời muốn nói : cảmcảm giác phía trước quá kéo dài , bởi vậy ta sửa chữa một chút.

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 164

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.