Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi (1)

Phiên bản Dịch · 2551 chữ

Sâu trong núi hoang, rừng rậm âm u, lôi vân cuồn cuộn.

Mưa to không ngừng trút xuống.

Bên trong một đạo quan cũ kỹ.

Quan Điệp, Quan Thanh và Dương Tiệp chật vật vọt vào trong đạo quan.

Từ trong rừng chạy ra, nếu muốn vào trong đạo quan, phải vòng qua các bậc đá.

Vốn ba người một đường chạy trốn, kém chút lạc đường, đột nhiên nửa đường thì trời đổ mưa.

Mưa lúc nào không mưa, lại đúng lúc ở cửa vào đạo quan thì mưa.

Ba người họ lo lắng dầm mưa sẽ nhiễm bệnh, lại thêm mưa càng lớn thì càng khó dò dấu chân, chạy một quãng đường xa như vậy, dù có người đuổi theo cũng không tìm được phương hướng.

Hơn nữa mưa lớn như thế, lấy thể chất của bọn họ, nếu như ở trạnh thái vừa mệt lại vừa vội chạy trốn trong mưa nói không chừng không đợi đến bị người đuổi đến giết chết thì đã bị nhiễm bệnh chết. Vậy thì quá oan.

Vì vậy, tiến vào đạo quan tránh mưa mới là biện pháp tốt nhất.

Đạo quan được chia thành hai phần, phía trên xây bình đài, mấy gian nhà trệt nối liền nhau trên mái đều là lỗ hổng, căn bản không thể che mưa.

Chỉ có phía dưới là một gian điện nhỏ, là nơi cung phụng tượng thần, đây mới là chỗ có thể che mưa.

Ba người Quan Điệp tiến vào tiểu điện thở hổn hển rồi ngồi xuống ở góc tường.

Khí trời vốn oi bức, lúc này mưa to buông xuống nhất thời làm nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, toàn thân ba người đều ướt sũng, lúc này đã cảm giác cả người run lẩy bẩy.

Quan Thanh lấy hỏa thạch ra dự định châm lửa , nhưng đáng tiếc xung quanh căn bản không tìm được vật có thể đốt lửa.

Cành cây lá cây đều bị nước mưa thấm ướt.

Hắn đem cành lá ẩm ướt chất thành một đống, rồi dùng hoả thạch đốt nhiều lần, nhưng chẳng có tác dụng.

“Lúc nào rồi?” Hắn ủ rũ bỏ hoả thạch một bên, đặt mông ngồi dưới đất, nhìn về hướng cửa tiểu điện, mưa càng lúc càng to.

“Không biết… Bất quá có người kia hỗ trợ, tạm thời chúng ta đã thoát khỏi truy binh.” Dương Tiệp buông mái tóc ướt xuống, thấp giọng trả lời.

“Lão tặc Trần Quân! Từ nay về sau, Quan gia hễ gặp tất sát hắn.” Quan Thanh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đều cơm ngon áo đẹp, có bao giờ khổ như này.

Quan Điệp bên cạnh thì biểu hiện kinh ngạc, trong tay cầm mảnh dược liệu màu đen. Nàng nhận ra lai lịch của thứ này.

Đây là một mảnh của độc dược lúc trước nàng đưa cho Ngụy Hợp.

Loại độc dược này tên là Lục Đô thủy, cần nghiền nhuyễn sau đó cho vào nước sôi mười phút rồi lại vớt lên để khô, trước khi sử dụng phải trộn với bột lá cây hoè.

Trước khi được xử lý, chất độc này hoàn toàn vô hại với người bình thường, không hề có độc tính.

Chỉ những người đối với độc dược học cao thâm mới có thể trong nháy mắt nhận ra.

Mà toàn bộ Phi Nghiệp thành, cũng chỉ có một nhà Quan gia nàng mới có Lục Đô thủy.

"Lẽ nào thật sự chính là. . . ?" Quan Điệp vẫn còn có chút khó có thể quên.

"Hắn không cùng ta nhận mặt, lẽ nào là lo lắng sợ tiết lộ thân phận?" Trong lòng nàng suy đoán, vừa cảm kích lại vừa vui mừng.

Phốc! phốc! phốc!

Đột nhiên, ngoài cửa tiểu viện chậm rãi truyền đến tiếng bước chân trầm thấp.

Tựa hồ là âm thanh do giầy giẫm lên nước mưa phát ra.

Ba người họ nhất thời thân thể lạnh lẽo, cảnh giác lên, sẵn sàng phòng bị uy hiếp bất cứ lúc nào.

Lúc này, họ chỉ là người thường, trong núi sâu này, cho dù gặp ai cũng có thể phát sinh nguy hiểm.

Thậm chí nếu gặp phải một ít loại mãnh thú nhỏ, ba người cũng có thể gặp nguy hiểm.

Không lâu sau, dưới tầm mắt cảnh giác của ba người, một bóng người cao lớn vạm vỡ mặc áo mưa đen tiến đến đứng ở cửa không đi vào.

“Quan Điệp, là ta.”

Một giọng nam trầm thấp cất lên.

Khi Quan Điệp nghe thấy giọng nói ấy, khuôn mặt xinh đẹp của nàng nở nụ cười như nắng về tuyết tan. Nàng gần như đứng bật dậy:

“Quả nhiên là ngươi! Quả nhiên! Quả nhiên là ngươi!”

Nàng mừng đến mức muốn chạy về phía cửa.

“Ta biết ta đã đúng! Tiểu tử Trình Thiểu Cửu đó không nói dối ta!” Nàng kích động đến nỗi không nói nên lời.

Ở giữa chốn hoang vắng không đáng tin cậy này, vẫn có thể được bạn tốt giúp đỡ, có lẽ đây chính là đưa than sửa ấm ngày tuyết rơi trong truyền thuyết.

Động tác của Quan Điệp quá nhanh, đứng dậy lao ra, mới chạy tới cửa, lập tức bị người đi vào chặn lại.

Thân hình nhỏ nhắn một mét sáu của Quan Điệp va vào cơ bắp vạm vỡ của Ngụy Hợp.

“ Là ngươi! Thật sự là ngươi!! Ha ha ha ha! Sau này ta sẽ đổi tên thành Quan Đại Thường!”

Đã từng có người chiêu đãi môn khách rất rộng rãi, khi có người gặp nạn đều ra tay giúp đỡ, sau này lúc gặp nạn được môn khách cứu lại. Người đó chính là Mạnh Thường Quân của thế giới này, còn được gọi là Đại Thường Quân.

Vì vậy, lúc này Quan Điệp tự nhận mình là Quan Đại Thường, rõ ràng sự lương thiện của mình không bị uổng phí.

Ngụy Hợp không nói gì, một tay tóm cổ áo Quan Điệp, nâng cả người nàng lên, đặt vào trong tiểu viện để tránh bị mưa ướt.

Đồng thời, hắn cũng bước vào.

Quan Thanh và Dương Tiệp cùng đứng dậy. Quan Thanh trông có vẻ bối rối, nhưng từ phản ứng của muội muội mình, có thể thấy người trước mặt là bạn chứ không phải thù.

Có điều, hắn không hề biết về việc giao du của muội muội mình với tam giáo cửu lưu, lúc này chỉ có thể nhìn Dương Tiệp cầu cứu.

Dương Tiệp nhận ra Ngụy Hợp trong nháy mắt. Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt nàng.

“Thì ra nhờ thiếu gia Ngụy Hợp ra tay!” Nàng đan hai tay vào nhau, nghiêm túc cúi đầu chào Ngụy Hợp.

“Thời khắc nguy nan được Ngụy thiếu gia ra tay giúp đỡ đầy trượng nghĩa, ơn cứu mạng này, Dương Tiệp ta nhớ kỹ!” Nàng không nhắc đến nhà họ Quan, bởi vì nàng không thể đại diện cho họ. Nhưng nàng có thể nói lên tiếng lòng của chính mình.

Quan hệ giữa nàng và Quan gia chỉ là làm thuê, cũng không phải tử sĩ, cho nên nàng chỉ có thể giữ lời hứa của mình.

Mà Quan Thanh hiểu ẩn ý của Dương Tiệp khi cố tình gọi danh xưng đầy đủ của đối phương, hắn hiểu ngay, cũng nghiêm túc chắp tay lại.

“Đa tạ các hạ giúp đỡ. Tại hạ tên Quan Thanh, là huynh trưởng của Quan Điệp, lần này, nhà họ Quan ta xin nhớ kỹ!”

“Không cần khách khí.” Ngụy Hợp trịnh trọng đáp: “Quan Điệp là bạn tốt của ta. Bằng hữu gặp nạn, nếu đủ khả năng, nên ra tay.”

“Vốn dĩ, khi nhận được tin tức, ta lập tức chạy đến. Tiếc thay, nghìn đuổi vạn đuổi, ta vẫn chậm một bước.”

Thực ra, hắn đến từ sớm, bí mật theo dõi đoàn người suốt dọc đường. Ban đầu, khi nhìn thấy ba đại cao thủ tam huyết Khí Huyết gồm Trần Quân và hai đồng bọn xuất hiện, hắn tự biết không địch lại, nên không đứng ra.

Sau khi ẩn núp trong bóng tối, bí mật bám theo, chờ Quan gia đánh nhau với ba đại cao thủ đến lưỡng bại câu thương, cơ hội xuất hiện, hắn mới ra tay ở thời khắc mấu chốt. Phát huy vừa đúng thực lực của bản thân.

Trên lý thuyết mà nói, đối đầu trực diện, hắn không đánh lại Đoạn Do Thương Trần Quân, nhưng ấy là Trần Quân ở trạng thái bình thường. Còn nếu Trần Quân trúng độc bị thương, lại còn dốc toàn lực chạy suốt mười dặm không nghỉ ngơi, thì làm gì có cửa.

Khi mệt mỏi, sự chú ý tất giảm xuống, Trần Quân cũng vậy.

Hơn nữa, nhà họ Quan cũng lắm chiêu trò, khiến lão phải hết sức cảnh giác và căng thẳng suốt một thời gian dài.

Kết quả là, nếu kéo dài thời gian, cho dù hắn mạnh hơn Trần Quân, hắn cũng sẽ bị giảm sức mạnh.

Khi Ngụy Hợp hạ độc, hắn không chỉ làm một chiếc mặt nạ đặc biệt, mà còn uống trước nhiều loại thuốc giải độc, tự ý thức nín thở, cuối cùng còn biết điều lùi hơn mười mét.

Thời gian hai người giao đấu không dài không ngắn, chỉ trong vòng nửa phút, kết cục đã định.

Tất nhiên, điều ấy cũng nhờ Ngụy Hợp chờ thời cơ để ra đòn chính xác. Còn do cả Trần Quân bị thương và trúng độc nữa.

Đáng tiếc, thủ đoạn hắn chuẩn bị ban đầu không có chỗ để dùng.

Ngoài ra, hắn cũng hơi kiêng kỵ thủ đoạn hạ ám độc của Quan gia. Trên đường đi, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ sự nguy hiểm của nó.

Cho nên vừa rồi, hắn cố ý tạo tiếng bước chân nhắc nhở mọi người hắn đang đến.

Đồng thời, hắn dừng lại ở lối vào tiểu viện chứ không hấp tấp bước vào, để tránh bị hiểu lầm, bị bọn Quan Điệp ra tay đánh lén.

Phải biết, khi một người căng thẳng đến cực độ, một sự bất ngờ nhỏ nhất cũng có thể khiến người đó phản ứng dữ dội.

“Ngươi… Lẽ nào ngươi là một trong số những người muội muội ta mời đến thiết yến?!” Lúc này Quan Thanh mới phản ứng, chỉ vào Ngụy Hợp đầy ngạc nhiên, còn có phần thất lễ.

Cái này, cái này, hắn vừa nhìn thấy Ngụy Hợp và Trần Quân đấu với nhau, đó là cao thủ tam huyết Khí Huyết.

Người tiểu muội này tùy tiện mời người đến ăn cơm, còn có thể mời đến loại cao thủ ấn giấu này?! Người đánh lại cao thủ tam huyết Khí Huyết nhiều như vậy sao? Dân gian nơi đâu cũng có?

Lúc này Quan Thanh mới phục hồi tinh thần, cảm giác chấn động.

Hắn nhìn tiểu muội và Ngụy Hợp một hồi, bỗng muốn tiệc tùng mỗi ngày để kết thêm bạn.

“Cứu giúp đến muộn, xin thứ lỗi.” Ngụy Hợp ôm quyền, trầm giọng nói.

“Thứ lỗi cái rắm, nếu ngươi không đến, chúng ta nhất định đã xong đời.” Bên cạnh hắn, Quan Điệp hơi thấy mất mát.

Chính mình lúc trước từ nhà ra đi, ở Phi Nghiệp thành tạo dựng sản nghiệp to lớn, lúc này một buổi sáng đã tan thanh mây khói, trong lòng nói không buồn là không có khả năng.

Cũng may nàng trời sinh không có tính thiên kim, đối với tiền tài không đặt nặng, bằng không cũng sẽ không cam lòng chi số tiền lớn giao hữu mời chào môn khách.

"Ngụy đại gia, hiện tại ngươi là đại gia, ba người chúng ta bây giờ sao, ngươi sắp xếp đi." Quan Điệp vỗ cánh tay Ngụy Hợp, "Ngươi nếu có rảnh rỗi, tốt nhất đem ta đưa đến phụ cận Khanh Phượng sơn, nơi đó có đội ngũ nhà ta tiếp ứng.

“Khanh Phượng sơn sao? Không thành vấn đề.” Lúc trước Ngụy Hợp làm bảo tiêu đã đi đường tắt qua nơi đó, chỉ cách nơi này có mấy dặm đường, không xa.

“Chỉ là lần này từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại.” Quan Điệp bỗng cảm thấy hơi thất vọng.

“Sẽ có ngày gặp lại.” Ngụy Hợp vò đầu Quan Điệp: “Đói à? Có muốn ăn gì không?”

“Ngươi có gì?”

Ngụy Hợp lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở chiếc hộp màu đỏ ấy ra, bên trong là bánh mì nhân thịt được cắt nhỏ xếp gọn gàng.

Đây là điểm tâm Ngụy Oánh làm cho hắn.

“Ngươi có biết một miếng bánh mì này bao nhiêu tiền không?” Ngụy Hợp mỉm cười, chỉ vào hộp gỗ.

“Không biết…” Quan Điệp nháy mắt.

“Đây là do người nhà ta làm, vô giá.” Ngụy Hợp vừa nói vừa nở nụ cười.

Hắn chìa hộp bánh ra: “Cho ngươi đấy.”

Quan Điệp chính mình không nhịn được mà cười phá lên trước.

Còn bọn Quan Thanh và Dương Tiệp căn bản không biết bọn họ đang cười cái gì.

Tiểu điện bỗng náo nhiệt.

Có điều, Quan Điệp đang cười, bỗng nhớ đến những tử sĩ đã hy sinh đã bảo vệ nàng trong trận tử chiến vừa rồi, tâm trạng lại bắt đầu sa sút.

Nàng cầm hộp gỗ, định nói lại thôi.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập, hình như có hơn một người đang tiến lại đây.

“Bằng hữu bên trong, có thể cho chúng ta vào tránh mưa không? Tiết trời thay đổi thất thường quá, gần đây lại không có chỗ trú mưa.”

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ ngoài cửa.

“Nơi đây quá nhỏ không thể chứa thêm người.” Ngụy Hợp xoay người lớn tiếng nói.

“Bằng hữu, tạo điều kiện cho người khác đi. Giúp đỡ người khác cũng như giúp đỡ chính mình. Ở nơi hoang vu này, chắc chắn ai cũng có lúc gặp khó khăn…”

“Điều này cũng có lý.” Ngụy Hợp mỉm cười, đột nhiên xoay người bước khỏi cửa.

Đột nhiên, trong cơn mưa lớn có tiếng thét thảm thiết dày đặc, ngay sau đó là tiếng người ngã xuống đất rên rỉ.

“Ngươi?!”

Âm thanh chối tai kia tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp mở miệng đã im bặt.

Không lâu sau, từ trong cơn mưa, Ngụy Hợp trở về, trên tay cầm theo mấy chiếc áo da nhỏ. Ngoài ra còn có thêm mấy cái áo mưa.

Hắn ném chiếc áo choàng còn dính máu xuống đất, mỉm cười với ba người họ.

“Đang lo không biết kiếm đâu ra áo mưa. May quá, có người dâng đến tận nơi.”

“Ngươi giết hết bọn họ rồi sao?” Quan Điệp không nhịn được mà hỏi to.

Nàng chưởng quản sản nghiệp to lớn, tuy rằng cũng nhìn quen các loại ngươi lừa ta gạt, giết tới giết lui, nhưng như Ngụy Hợp như vậy, trong lời nói đàm tiếu giết người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.