Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Cảnh (2)

Tiểu thuyết gốc · 1134 chữ

Trần Cảnh Minh nhìn bộ dạng đệ đệ nhà mình, ánh mắt cưng chiều nói “Đệ muốn ăn gì, ta giúp đệ đi lấy”

“Được, A Thanh, A Thanh thức ăn của ngươi ở cửa số mấy đó” Được đại ca nhà mình hỏi, Trần Trình Hiên lại hoạt bát trở lại.

“Ở cửa số 3, hôm nay ta làm hai món món, các ngươi cứ đến đó sẽ biết cái nào là ta làm” Nguyên Thanh hắn không có ý định đi lấy thức ăn, dù hắn có là Linh đầu bếp thì vẫn xếp hàng như thường, hắn chính là sợ mệt. Hắn cũng không định nhắc nhở là cấp bậc món ăn không phù hợp, dù sao thì mấy người này không thiếu đan dược bổ sung nguyên khí, thiếu một chút nguyên khí từ thức ăn cũng không có gì to tác.

“Được, đại ca với Độc Cô đại ca đi lấy đi, ta muốn ăn cả hai món A Thanh làm” Trần Trình Hiên còn trực tiếp hơn, chỉ định hai người kia đi lấy, hắn chính là được nuông chiều từ nhỏ a, cả đại ca, nhị ca đều rất nuông chiều hắn, phụ thân, mẫu thân, ông bà nội mặc dù ít gặp nhưng mỗi lần gặp đều nuông chiều hắn đến hư. Trần Trình Hiên phân phó chuyện cho hai người kia xong liền không để ý nữa, quay sang nói chuyện với Nguyên Thanh.

“A Thanh, ngươi không biết đâu. Hôm đó khi ta về tập luyện, không biết khi nào liền thăng cấp, trùng hợp là lúc đó sư phụ ta vừa mới xuất quan thế là kéo ta đi luyện tập mấy ngày, bảo là phải giúp ta củng đó cảnh giới, học thêm pháp kỹ, mấy ngày đó ta trải qua như địa ngục, không được ăn, không được ngủ, nếu không phải đại ca đến tìm ta thì ta còn chưa được thả ra đâu ╥﹏╥”

Nguyên Thanh nhìn Trần Trình Hiên kể khổ mà khóe miệng giựt giựt, tên này là điển hình của sống trong sung sướng mà không biết, có sư phụ yêu thương dạy dỗ mà còn than vãn, đến bây giờ hắn vẫn còn đang tự mày mò để học cái công pháp luyện kiếm kia đây, còn chưa biết pháp kỹ là cái gì, cũng không có ai chỉ dạy, lão cha hờ của hắn thì mặc kệ hắn không quan tâm, đúng là một người một cảnh, nhìn đến người ta, lại nhìn lại mình đúng là tức chết mà.

“Tiều Hiên, đồ ăn đến rồi đây, lần này ngươi hãy ăn cho no vào, rồi lại về bế quan tu luyện, ha ha ha”

“Độc Cô đại ca, huynh đừng nói chuyện này nữa được không? Huynh đang cười trên nổi đau người khác đó, nếu huynh còn nói nữa, ta bảo đại ca đánh huynh!”

“Được rồi, tiểu tổ tông, ta sợ tên đại ca đệ khống của đệ lắm!”

“Hừ!”

”Thôi, Tiểu Hiên đừng tức giận, ăn đi nào, đại ca có mua rất nhiều thức ăn để trong túi trữ vật này, lúc đệ bế quan nếu đói có thể lấy ra ăn” nói rồi, Trần Cảnh Minh lấy ra một túi trữ vật đưa cho Trần Trình Hiên.

“Vẫn là đại ca tốt với ta nhất” Trần Trình Hiền vội nhận lấy túi trữ vật từ tay địa ca mình, còn không quên hướng Trần Cảnh Minh nở một nụ cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền đều lộ ra cả. Nguyên Thanh ngồi ở một bên nhìn xem mà còn thấy ngọt đến tiểu đường thì người tên đệ khống Trần Cảnh Minh…. Chậc chậc ngọt ngây người luôn.

Trần Cảnh Minh có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu đệ nhà mình, hắn từ nhỏ đến lớn chính là không chịu nổi điệu cười này, đưa tay nhẹ nhàng bẹo má Trần Trình Hiên “Đệ cũng lo bế quan tu luyện đàng hoàng đi, đừng có suốt ngày oán giận sư phụ, ngài cũng vì tốt cho đệ thôi. Sắp tới Thiên Hạo bí cảnh sẽ mở, đệ mạnh lên ta cũng yên tâm hơn”

“Đệ biết rồi mà, đệ chỉ oán giận vậy thôi” Trần Trình Hiên nhỏ giọng nói, hắn cũng không phải oán giận thật, hắn biết sư phụ chỉ muốn tốt cho hắn, không muốn hắn chịu thiệt.

“Mọi người đang nói là Thiên Hạo bí cảnh, đó là gì vậy?” Ngồi một bên nghe nãy giờ, Nguyên Thanh bắt được chuyện bí cảnh.

“A Thanh, ngươi không biết sao, ba tháng nữa, Thiên Hạo bí cảnh sẽ mở ra, Thiên Hạo bí cảnh 3 năm sẽ mở một lần, đây là bí cảnh duy nhất mà không hạn chế số lượng người vào, bất kể là ai muốn đi chỉ cần đến báo danh là được, nhưng chỉ có cấp bậc từ Đại võ sư và đại kiếm sư trở xuống mới được vào” Trần Trình Hiên có chút bất ngờ nói. Hắn không ngờ có người đến bây giờ còn không biết Thiên Hạo bí cảnh đó. Phải biết là bắt đầu từ mấy ngày trước đã có người không ngừng bàn tán rồi.

Điều này cũng thể trách Nguyên Thanh a, từ khi hắn đến đây thì vẫn luôn tìm hiểu về thế giới này đồng thời còn phải tu luyện, học tập để sớm ngày có thể đi ra ngoài môn phái mà không còn sợ bị chặn giết, hắn bây giờ vẫn còn quá yếu. Với cả, tôn chỉ sống cả hai đời của hắn là không xen vào chuyện người khác, không tò mò chuyện lung tung, thế nên dù người khác có nói gì hắn cũng ít khi để ý đến, chỉ lo làm tốt công việc công việc của mình thôi.

“Nếu có người trên cấp Đại võ sư và Đại Kiếm sư vào thì sao, nếu họ cố ý giấu diếm để được vào thì sao?” Nguyên Thanh có chút tò mò hỏi.

Đến lúc này, ngay cả Trần Trình Hiên hiền lành tốt tình cũng phải liếc nhìn hắn, chứ đừng nói đến thái độ của hai người còn lại.

“A Thanh, sao ngươi ngốc vậy, mỗi bí cảnh đều có điểm giới hạn của nó, để thăm dò điểm giới hạn đó thì chúng ta đã phải làm thí nghiệm trước rồi mới xác định được chứ. Nếu có người không thuộc cấp bậc nó cho phép bước vào thì sẽ bị bí cảnh bài xích” Trần Trình Hiên kiên nhẫn giải thích.

Đã đến nước này rồi, bị xem thường thì bị xem thường luôn đí, Nguyên Thanh lại gắn gượng hỏi thêm “Bị bí cảnh bài xích sẽ như thế nào?”

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.