Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Cảnh (3)

Tiểu thuyết gốc · 1102 chữ

“Bị bí cảnh bài xích, nhẹ thì chỉ bị cản lại không cho vào, nặng thì có thể bị uy áp đè ép, có một vài trường hợp là sẽ bị truyền tống đến nơi khác, nhưng đến nơi nào thì không ai biết được”

“Vậy ư, ta biết rồi, ha ha. Ha ha ha!" Nguyên Thanh cười gượng, ba đôi mắt nhìn hắn như người quái dị kia, dù hắn có vô tư không để ý gì đi nữa cũng thấy ngại đó được không.

"Nghĩa phụ, ngài biết Thiên Hạo bí cảnh là gì không ?" sau khi chia tay với ba người Trần Trình Hiên, Nguyên Thanh quay lại phòng bếp hỏi Nguyên Lãng.

"Biết, đó là bí cảnh duy nhất không hạn chế số người, không cần danh ngạch. Nhưng bí cảnh đó cũng không có gì quý hiếm, tính đến nay bí cảnh cũng đã mở được hơn một ngàn năm rồi, đồ quý hiếm cũng bị người ta lấy hết rồi." Nguyên Lãng vừa thu dọn phòng bếp, vừa lơ đãng nói.

"Nếu như ngài nói, trong đó không còn đồ gì quý hiếm, vì sao lại có nhiều người hăng hái tham gia như vậy ?" Nguyên Thanh thắc mắc hỏi.

"Ngươi nên biết, nhiều khi quý hiếm không ở những thứ ở trong bí cảnh mà quý hiếm là ở quá trình trải qua. Bí cảnh nào cũng có nguy hiểm của riêng nó, không chỉ thế còn phải phòng bị người khác, ngươi sẽ không cho rằng tất cả những người vào đó đều là người tốt chứ? Từ khi bước chân vào đó cho đến khi bí cảnh kết thúc thì lúc nào cũng có cảnh chém giết, nhiều khi vì thù hận, tranh giành bảo bối, nhiều khi là giết người cướp của. Những người có thể sống sót ra khỏi bí cảnh ai mà không có mấy phần thực lực, không thì cũng có mấy phần may mắn. Ngươi nên biết may mắn đối với mỗi tu luyện giả mà nói là rất quan trọng, trong nhiều tình huống, may mắn chính là yếu tố quyết định thắng bại." Nguyên Lãng dừng một chút rồi lại nói tiếp:

"Với lại, dù nhiều người biết là trong đó có khả năng không còn thứ gì tốt nhưng cũng không nhịn được mà nghĩ sẽ tìm được cái gì đó tốt thì sao, đó là tâm lý chung của tất cả mọi người. Còn đối với những tên đệ tử có tư chất cao của các vị chân nhân đó thì bọn chúng chủ yếu bị sư phụ mình tống vào đó tu luyện, không ai muốn đệ tử mình chỉ có cái danh bên ngoài. Dù có là thiên chi kiêu tử, lúc không cẩn thận cũng có thể bị một tên phế vật giết chết. Đó là lý do vì sao mà nhiều người khuyến khích đệ tử, con cái mình đi, chính là để luyện tập, để trải đời. Ngươi hiểu chưa ?"

Nguyên Thanh bây giờ mới hiểu ra, không ngờ nó lại sâu xa như vậy, hắn có chút coi thường lão cha của mình rồi. Nếu là đi luyện tập thì hắn cũng có thể đi đúng không? Như đoán được Nguyên Thanh đang nghĩ gì, Nguyên Lãng không chút khách khí mà dội cho hắn một thùng nước lạnh "Ngươi muốn đi?"

Nguyên Thanh gật đầu liên hồi, hắn cũng rất muốn đi.

Nguyên Lãng cười khẩy "Nói là những tu luyện giả từ Đại Kiếm sư và Đại Võ sư trở xuống có thể tham gia nhưng với một Kiếm sơ cấp 3 như ngươi đi vào thì chỉ là thành phần lót đế, nhiều khi ta còn không biết làm cách nào hốt xác cho ngươi đâu?"

"Không đến mức như vậy chứ? Nhiều người tham gia như vậy chắc ta không xui xẻo đến mức vừa vào liền nghẻo đâu?!"

"Đến mức như vậy đến, ngươi lấy tự tin đâu ra mà cho rằng mình may mắn hơn người khác?" Nguyên Lãng cười như không cười nhìn Nguyên Thanh.

Đúng vậy, hắn dù có chết một lần rồi được trọng sinh lại, dù có được bàn tay vàng là không gian thì cũng chưa chắc đã chứng minh hắn may mắn, nhiều khi những thứ đó đã dùng hết may mắn đời này của hắn rồi thì sao, hắn không muốn mới sống lại chưa được bao lâu thì phải đi gặp Diêm Vương đâu.

Nhìn gương mặt nhăn nhó của Nguyên Thanh, Nguyên Lãng cảm thấy đả kích hắn như vậy là đủ rồi "Ngươi muốn tham gia cũng được thôi, bây giờ đến lúc bí cảnh mở ra còn ba tháng, ngươi bế quan tu luyện đến lúc đó, nếu lên được Kiếm sư thì ta sẽ cho ngươi đi, thế nào?"

Nguyên Thanh nhăn mặt hỏi lại ”Kiếm sư?"

"Đúng vậy, đây chính là cấp thấp nhất để khi ngươi bước vào bí cảnh còn có khả năng còn mạng trở ra!"

"Được, Kiếm sư thì Kiếm sư! Ta bây giờ đi chuẩn bị thức ăn đủ để bế quan ba tháng" hắn không tin có không gian và thứ đồ Trần Trình Hiên đưa cho, trong ba tháng hắn không tăng lên được Kiếm sư.

"Từ từ, ngươi đi bế quan tu luyện hay đi dưỡng béo mà còn chuẩn bị thức ăn. Này, đây là Tích cốc đan, đây là loại thượng phẩm, một viên có thể cho ngươi sống đến ba tháng đó"

Nguyên Thanh vội nhận lấy đan dược từ tay Nguyên Lãng, đây là Tích cốc đan trong truyền thuyết đó, hắn chỉ mới nghe chứ chưa được chạm vào lần nào đâu, nghe nói lại đan dược này rất phổ biến nhưng lại rất khó luyện, mỗi lần có đều sẽ bị tranh giành gần hết, nếu không thì Linh đầu bếp cũng không có đất sống đến bây giờ. Nguyên Thanh nhìn trong lọ có đến 5 viên, tất cả đều là thượng phẩm đó, cười toe toét cất vào túi trữ vật,

"Có đồ tốt cũng không đưa ra sớm, hại ta còn tính chuẩn bị đồ ăn cho ba tháng"

"Ngươi dùng tiết kiệm vào, ta cũng không có nhiều để cho ngươi nữa đâu. Đúng rồi lúc đi nhớ đến báo với Trần quản sự một tiếng"

"Ta nhớ rồi, cảm ơn ngài, he he"

“Thằng nhóc thối, hừ” Nói thì nói như vậy nhưng nụ cười trên khóe miệng Nguyên Lãng làm sao cũng không hạ xuống được…

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.