Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Thần Sơ Khởi

Tiểu thuyết gốc · 1119 chữ

“Vâng, ngài còn có gì phân phó” vẻ mặt nịnh nọt

“Con nhớ chuyện này phải giữ bí mật, lúc tu luyện thì đừng để ai thấy, cũng có thể vào phòng ta tu luyện, ở đây linh khí đậm hơn lại an toàn.” Nguyên Lãng cẩn thận dặn dò Nguyên Thanh, hắn vẫn không yên lòng đứa con này, sợ hắn không biết chừng mực, đây là hắn cũng suy nghĩ nhiều đêm mới đưa ra được quyết định, Nguyên Lãng hắn không biết là quyết định hôm nay mang lại cho Nguyên Thanh một cơ hội lớn và cũng mang lại cho hắn một kinh hỉ thật lớn…

“Vâng, ngài không nhắc con cũng biết mà, con biết phải tự bảo vệ mình như thế nào mà”

“Con biết vậy thì tốt, sau này có đồ gì thì cứ bỏ vào túi, đỡ mang đi nhọc người”

“Vâng, mà khoan…rõ ràng ngài có túi trữ vật mà, vậy sao còn bắt ta ôm một đống sách về nhà, còn phải leo một đống bậc thang!! Còn có ngày nào cũng bắt ta phải ôm đi ôm về, ngài là có ý!! Ngài chơi ta!!!” Nguyên Thanh tức tối la to, lúc này hắn mới nhớ đến chuyện này, lúc trước hắn thấy Nguyên Lãng có túi trữ vật nhưng cũng biết là nó rất đắt nên không mở miệng ra đòi, nhưng không ngờ ông ta lại chơi hắn!!

“Khụ, cái này là ta mới mua” Nguyên Lãng có chút chột dạ nói, hình như hắn hành thằng nhóc hơi quá rồi.

“Mới mua mà còn đóng một lớp bụi vậy sao, ngài nghĩ con là con nít 2 tuổi à?” Nguyên Thanh trợn trắng mắt.

Nguyên Lãng nhìn Nguyên Thanh tức tối, hiếm khi có chút áy náy mà lấy từ trong túi trữ vật của mình một thanh kiếm, nhìn qua thì hơi cũ kĩ nhìn lưỡi kiếm khi ra khỏi võ thì lóe lên từng trận hàn quang…

“Woa! Kiếm tốt” nhìn bên ngoài như rỉ sắt, nhưng bên trong lại giấu tinh hoa, Nguyên Thanh nhìn thanh kiếm mà mê, dù trước kia nhà hắn là thế gia võ thuật, các loại vũ khí cũng có rất nhiều, nhưng tốt như cây kiếm này thì hắn chưa thấy bao giờ.

Nguyên Lãng liếc mắt xem thường “Tất nhiên! Thanh kiếm này vốn là cùng một bộ với bộ công pháp con đang tu luyện, nhưng ta vốn dĩ muốn con luyện được nên tảng rồi mới đưa…” nhưng giờ mà không có gì bịt miệng thì chắc tên nhóc này không cho hắn ngủ mất.

Nguyên Thanh hớn hở lên cầm thanh kiếm vuốt ve vài cái, thấy trên thân kiếm khắc hai chữ “Thích Thủy”, thì ra tên nó “Thích Thủy”, thật hay! Hắn cẩn thận tra kiếm vào vỏ rồi bỏ vào trong túi trữ vật, lại đem túi trữ vật cất vào lồng ngực, cẩn thận như sợ ai lấy mất “Nể tình thanh kiếm, ta tạm tha thứ cho ngài đó, tối rồi, ta về đây, ngài đi nghỉ sớm đi, bai bai” nói rồi lại ôm ngực hí hửng chạy đi mất.

“Lúc nãy cũng không thấy hớn hở như vậy, nhóc thúi…” Nguyên Lãng nói thầm, hắn cũng cần phải bế quan….

-----------------------

Nguyên Thanh về đến nhà liền đem cửa đóng lại, vội vàng đem cuốn công pháp ra xem thử, còn thanh kiếm thì bây giờ hắn vẫn chưa dùng được, tạm thời để trong đó cho an toàn. Cuốn công pháp này có tên là “Kiếm Thần Sơ Khởi” bên cạnh có đề thêm số 1, tức là đây chỉ là quyển 1, không biết lão cha có giấu những quyển khác đi hay không, mà kệ cứ tu luyện đi đã, dù sao cũng không sợ lão ta hại hắn, không biết sao, nhưng hắn luôn cảm thấy như vậy.

“Kiếm Thần Sơ Khởi” là công pháp dành cho người tu kiếm, theo hắn biết là ở đây công pháp ban đầu dành cho kiếm khách hay võ giả, đan sư, luyện khí sư đều như nhau, học chung một hệ thống sau đó mới bắt đầu chia ra, nhưng cuốn công pháp này chỉ dành riêng cho kiếm khách tu luyện ngay từ gia đoạn đầu tu luyện, cũng lấy ngũ hành làm cơ sở, nhưng khác với các linh căn cao cấp, công pháp này hướng đến cho người có linh căn thấp, tựa như ngũ linh căn yếu đến không thể yếu hơn này của hắn….

Nguyên Thanh rơi vào trạng thái tu luyện huyền diệu, hắn thấy khắp nơi xung quanh hắn đều là các màu sắc rực rỡ đỏ, xanh, vàng, nâu, lục, hắn có gắng bắt lấy những màu sắc tinh nghịch đang nhảy nhót kia lại, khi bắt được một thứ hắn lại cảm thất trong thân thể mình càng thoải mái hơn, tựa như có một dòng nước ấm đang chảy qua, Nguyên Thanh hắn cũng không biết khi hắn đang tu luyện vết bớt trên mặt hắn sáng lên nhiều lần…

Một đêm tu luyện không ngủ, đến khi Nguyên Thanh tỉnh lại thì trời đã sáng, mặc dù một đêm không ngủ nhưng hắn lại không thấy mệt mỏi chút nào, cả người tràn đầy sức lực, chỉ có là … hơi bẩn. Vội vàng tắm rửa rồi đến Trung phong (ngọn núi dành cho các Linh đầu bếp), hôm nay hắn đến trễ, lão cha hờ sẽ đánh mông hắn cho xem. Vừa mới bước vào phòng bếp…

“Tên nhóc kia, sao bây giờ mới tới?” Nguyên Lãng một bên nấu ăn, một bên đạp đạp vào mông Nguyên Thanh đang chuẩn bị thức ăn ở bên cạnh.

Nguyên Thanh thẩm mắng ông ta trong lòng “Lúc tối tu luyện, không cẩn thận liền dậy trễ”

“Vậy ngươi tu luyện đến đâu rồi? Ô…ồ không ngờ vậy ngươi đã bước nửa chân vào Kiếm sơ rồi, cũng không tệ lắm” Nguyên Lãng cũng có hơi bất ngờ, không ngờ tên nhóc này lại bắt được ngũ hành nhanh như vậy, ban đâu tu luyện muốn làm quen với ngũ hành rất khó, và để bắt được nguyên tố biến nó trở thành một phần sức mạnh của mình càng khó hơn, không ngờ tên nhóc này chỉ mới tu luyện một đêm đã được như vậy.

Nguyên Thanh có chút kiêu ngạo nói “Chớ sao! Mà này, ta thấy công pháp đó chỉ có quyển 1, ngài có giấu mấy quyền khác đi không đấy?”

------------------------------------

Tui: Có ai đoán được vết bớt đó là gì chưa? Sắp được hé lộ rồi nhé (❁´◡`❁)

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.