Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Trình Hiên (1)

Tiểu thuyết gốc · 1067 chữ

“Không có…quyển khác” Nguyên Lãng hơi ngừng một chút lại nói tiếp.

“Không có quyền khác, vậy ngai đưa ta tu luyện làm gì?” Nguyên Thanh bất ngờ la lên, lão già này lại chơi hắn, đúng không?

“Ngươi nói nhỏ một chút, la lớn như vậy làm gì, sợ ngươi ta không nghe thấy sao” quát xong Nguyên Lãng lại đổi giọng nói “Khụ, ta lấy được nó trong một di tích lớn, trong đó có rất nhiều cổ mộ truyền thừa lớn, những người khác đều tranh giành, trong một lần ta bất cẩn rơi vào cổ mộ này, ở đây được giấu rất kỹ nên không có ai biết, mà dù có biết người ta cũng dễ dàng bỏ qua, bởi vì cổ mộ truyền thừa này rất nhỏ, mà ở đây có rất nhiều cổ mộ lớn, người vào đây đều là tu luyện giả có năng lực nên dù nhìn thấy cũng sẽ bỏ qua, vì vậy nên ta mới được lợi…”

“Khoan, di tích truyền thừa, cổ mộ??? Là cái gì??” Nguyên Thanh lăng nghe mà đầu đầy dấu chấm hỏi, hắn vẫn còn chưa hiểu biết về thế giới này lắm a.

“Là nơi các tu luyện giả để lại tuyệt học cả đời của mình khi họ thành thần, cũng có thể là khi họ cảm nhận được số mệnh sắp đoạn nhưng vẫn chưa thể thành thần, lại không muốn tuyệt học đứt đoạn nên để lại truyền thừa” Nguyên Lãng cẩn thận giải thích.

Nguyên Thanh thắc mắc “Vậy nếu ai tìm thấy cổ mộ đều có thể được truyền thừa sao?”

“Ngươi cho là muốn nhận được truyền thừa dễ như ăn cháo sao? Khi bắt đầu bước chân vào cổ mộ, ngươi đã phải trải qua các thử thách rồi, bên trong đó có rất nhiều cạm bẫy, ở đây có rất nhiều tu luyện giả bỏ mình, đến khi vào được chính điện thì nếu ngươi muốn nhận được truyền thừa ngươi lại phải tiếp nhận thử thách do chủ nhân cổ mộ đưa ra. Ở đây, nếu chủ nhận cổ mộ là người hiền từ thì dù ngươi không hoàn thành thử thách thì vẫn còn mạng trở ra?”

“Vậy nếu chủ nhân cổ mộ không hiền từ thì sao?”

Nguyên Lãng liếc mắt xem thường, hỏi thừa… “Thì chết”

Nguyên Thanh giật mình, chưa kể phải trải qua thử thách, nếu không qua còn chết nữa, như vậy còn có người muốn vào sao. Nhìn gương mặt kia của Nguyên Thanh là Nguyên Lãng biết hắn đang nghĩ gì, lấy vá cốc đầu hắn một cái “Ngu xuẩn, dù biết nguy hiểm nhưng tu luyện giả chúng ta vốn là đi ngược với quy luật của trời đất, cầu trường sinh, nên con đường đi lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm, có một cái cổ mộ sẽ có được tuyệt học và sức mạnh, như vậy sẽ có thêm một vật bảo mệnh, lại không cần tu luyện cũng có được sức mạnh, ai mà không mơ ước!!”

“Hítttt…” Nguyên Thanh hít sâu một hơi, thế giới này thật điên cuồng, nhưng hắn lại nghi hoặc, nếu lão cha hờ của hắn có được nhưng thứ này trong cổ mộ truyền thừa thì tức là đã đạt được chấp thuận của chủ nhân cổ mộ đó, vậy sao một bộ công pháp lại chỉ lấy được một quyền, những quyền khác thì sao? Hắn thắc mắc hỏi.

“Lúc ta nhận được truyền thừa thì chủ nhân cổ mộ đó cũng tan biến, ông ta cũng không nói gì thêm, ta cũng đã xem quyển 1 ‘Kiếm Thần Đan Sơ’ đó nhưng không thấy gì đặc biệt. Ta vốn định cũng không đưa công pháp đó cho ngươi, nhưng nghĩ lại điều cuối cùng người đó nói thì suy nghĩ lại, có lẽ nó phù hợp với ngươi…”

“Người đó nói gì?” Nguyên Thanh gấp gáp hỏi, làm mặt thần bí như vậy làm gì, có chuyện gì thì nói hết đi chớ, cứ úp úp mở mở!

“Dành cho người hữu duyên, người đó nói như vậy”

“Chỉ như vậy!”

“Chỉ như vậy.”

“Con là người hữu duyên?!”

"Ta cảm thấy như vậy"

"Linh cảm, vậy linh cảm của ngài có đúng không ?"

"Ta không biết"

Nguyên Thanh: … #$^%&*&^

Hắn muốn nổi điên, chỉ một câu hữu duyên mà dám đưa cho hắn tu luyện, lỡ hắn không phải ‘người hữu duyên’ đó thì sao, bậy giờ hắn cũng đã bắt đầu tu luyện rồi, cũng không thể ngừng được, dù hắn không hiểu nhiều thì cũng biết công pháp không nên luyện lung tung nhiều thứ, cũng không thể đang luyện nửa chừng thì cắt ngang, như vậy sẽ không tốt cho cảnh giới cũng như việc thăng cấp sau này của hắn.

Mãi suy nghĩ, một cái vá lại cốc đến trên đầu hắn "Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, luyện cũng đã luyện rồi, bây giờ có hối hận cũng muộn, chủ nhân cổ mộ đó đưa quyển 1 thì chắc chắn có quyển 2, không khéo lúc ngươi luyện xong quyển 1 thì sẽ có gợi ý cho tung tích quyền 2 cũng nên"

Nguyên Thanh nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nếu chỉ đưa quyển 1 thì chắc cũng có gợi ý để hắn tìm được quyển 2, nhiều khi còn có quyền 3 quyển 4. Với lại, nghĩ một cách tích cực thì hắn có được quyền 1 cũng là một lợi thế, bởi nếu ai có được mấy quyển sau thì chỉ có thể nhìn mà không thể dùng. Nhưng hắn nghĩ vẫn không cam tâm, quay qua nhìn cái người đang vẻ đạo mạo ben cạnh, cầm lấy chiếc đũa, chọc mạnh…

Áuuuuu……

"Tên tiểu tử nhà ngươi, đứng lại đó cho ta !!!" Nguyên Lãng tức chết, hắn vừa bưng mông, vừa khập khiểng đuổi theo.

Ngu mới đứng lại, Nguyên Thanh chạy nhanh xuống chân núi, hắn quyết định hôm nay sẽ bỏ việc, do chạy quá nhanh nên vừa xuống bậc thang đã đụng trúng ngay người khác, hai người cũng ngã ra sau "A đau đau…" còn chưa kịp định thần lại thì nghe thấy một tiếng gọi mừng rỡ.

"Mặt đỏ !!!"

Má cái tên thật thân thương a !!! Đứa mất dạy nào kêu ông…

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.