Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Trình Hiên (2)

Tiểu thuyết gốc · 1140 chữ

Nguyên Thanh ngẩng đầu lên tính chửi bậy với người ta, thì đôi tay đã bị người khác nắm lấy “Mặt đỏ, ta đã tìm ngươi rất lâu, sợ là không gặp lại ngươi nữa, không ngờ ngươi lại ở đây, ta vui quá đi mất!!!” Trần Trình Hiên vui vẻ nói.

Đến khi Nguyên Thanh ngẩng đầu lên thì thấy một đứa trẻ, chắc cũng tầm tuổi với thân thể này, mắt to trong sáng, cười lên có lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu, trên người mặc trang phục màu trắng, có kí hiệu 5 đóa mây ‘Ồ, thì ra là đệ tử thân truyền của trưỡng lão! Chậc chậc tên này chắc thiên phú phải tốt lắm đây’, quan trọng là hắn quen tên này a, nói đúng hơn là người quen của nguyên chủ. Đây chính là Tam thiếu gia Trần gia!!! Trần gia chính là nơi mà nguyên chủ làm việc suốt một năm, vì được Tam thiếu này ưu ái mà bị hãm hại đuổi ra khỏi phủ.

“Tên mặt đỏ, sao ngươi không nói gì hết thế? Ngươi thấy ta không vui sao? Lúc trước do ta đi vằng nên không bảo vệ được ngươi, sau này ta về biết chuyện đã trừng phạt bọn người kia, sau đó đi tìm lại ngươi, nhưng không tìm thấy. Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, ta vui quá aaaaaa. Mặt đỏ, ngươi không biết đâu......”

“Dừng, dừng, dừng, đừng nói nữa, đỡ ta đứng dậy rối nói.” Nguyên Thanh đen mặt, tên tam thiếu này cái gì cũng tốt chỉ có tội là nói nhiều, nể tình hắn trước kia đối xử tốt với nguyên chủ, không xem nguyên chủ là người hầu nên hắn không thèm tính toán.

“Được được, ta quên mất” Trần Trình Hiên vội đỡ Nguyên Thanh dậy “Ngươi có sao không?”

Nguyên Thanh vỗ vỗ quần áo, kiểm tra lại túi trữ vật, thấy nó vẫn còn nằm trên người thì yên tâm hơn, lúc này mới nhìn qua tên nhóc đúng bên cạnh “Thứ nhất đừng gọi ta là Tên mặt đỏ nữa, ta tên là Nguyên Thanh. Thứ hai, ngươi không tìm thấy ta là do ta đã được nghĩa phụ nhận nuôi. Thứ ba, ta đang ở Trung phong, nơi cho các Linh đầu bếp đó, chắc ngươi biết đúng không? Nếu sau này có chuyện gì thì cứ đến đó tìm ta.”

Trần Trình Hiên ngớ người một lúc mới nói “Nguyên Thanh? Linh đầu bếp?”

“Đúng vậy” Nguyên Thanh nghi hoặc nhìn hắn một cái, ngây người cái gì thế không biết.

“Không phải trước kia ngươi muốn Kiếm khách sao?” Trần Trình Hiên dè dặt hỏi.

“Đúng vậy, nhưng thiên phú không đủ, chỉ có thể làm Linh đầu bếp. Với lại ta cũng thích lĩnh vực này” Nguyên Thanh trả lời bình thản, điều hắn nói cũng là sự thật.

Thấy vẻ mặt không sao hết của Nguyên Thanh, Trần Trình Hiên nghĩ trong lòng chắc là Nguyên Thanh chỉ cố tỏ ra không sao, hắn là người hiểu rất rõ Nguyên Thanh muốn trở thành muốn kiếm khách như thế nào. Nguyên Thanh nhìn vẻ mặt thương tiếc của tên kia mà cạn lời, chắc lại não bổ gì nữa rồi, hắn cũng không thèm đính chính lại.

“Bây giờ ta đang có chuyện gấp phải đi, nếu có chuyện gì thì cứ đến Trung phong tìm ta, ta ở khu Nam.” hắn đang vội về xem túi trữ vật bảo bối a.

Trần Trình Hiên vẻ mặt tiếc nuối, nhưng thấy Nguyên Thanh có vẻ vội thật nên đành phải nói “Vậy ngươi đi đi, mai ta nhất định sẽ đên tìm ngươi”

“Được, ta chờ ngươi. Bye bye. Đi đây" nói xong, liền chạy đi luôn.

Trần Trình Hiên đứng tại chỗ gãi đầu, hắn thấy Nguyên Thanh bây giờ rất kì lạ, nhưng nghĩ kĩ lại thì không biết kì lạ ở chỗ nào. "Chết, quên mất phải đi lấy rượu cho sư phụ, về sư phụ sẽ phạt ta mất"

Không nói bên này Trần Trình Hiên có bị sư phụ phạt hay không, Nguyên Thanh bên kia đã vui muốn bùng nổ rồi. Lão cha đưa cho hắn túi trữ vật, lúc đó hắn không kiểm tra kĩ chỉ vội bỏ đồ vào, bây giờ nhìn lại thì trong này có một đống đồ luôn a. Nguyên thạch hạ phẩm có cả trăm viên, trung phẩm có 2 viên, còn có một số đan dược cấp thấp. Đặc biệt chính là còn có một bộ đồ làm bếp mới toanh bao gồm cả dao xoong nồi chảo… hắn vui muốn chết. Lão cha hờ còn chu đáo mà chuẩn bị cho hắn thêm một ít nguyên liệu nấu ăn nữa, ngày mai hắn sẽ không chống đối lão già nữa.

Kiểm tra xong, Nguyên Thanh lại lấy "Kiếm Thần Đan Sơ" ra tiếp tục tu luyện. Hôm qua hắn tu luyện đã có cơ sở nên hôm nay hắn chỉ cần theo đó mà tu luyện tiếp. Đúng như những gì hắn đoán, hôm nay tu luyện thông thuận hơn hôm qua nhiều, theo từng chút từng chút tích lũy nguyên tố ngũ hành, hắn phát hiện ra các nguyên tố trong cơ thể hắn mất cân bằng rất lớn, nếu theo như thống kê thì thứ tự các nguyên tố từ cao đến thấp là Mộc, Thổ, Hỏa, Thủy và Kim. Do các nguyên tố không cân bằng nên dù việc hắn có thể tiếp cận và hấp thu các nguyên tố rất nhanh nhưng lại rất khó thắng cấp, dù hắn cố gắng phá tầng chướng ngại, nhưng vách ngăn đó vẫn không sứt mẻ gì.

Trong cuốn công pháp "Kiếm Thần Đan Sơ" có nhắc đến việc cân bằng ngu hành cho ngươi luyện kiếm là rất quan trọng, chính người tạo ra công pháp này cũng là người có ngũ hành không cân bằng nhau, nhưng làm thế nào để cân bằng ngũ hành thì lại không có nhắc đến. Trong này chỉ có một câu là ‘Vượt qua sự cân bằng chính là cân bằng’

"Là như thế nào a? Cho người ta tu luyện mà lại khó hiểu như vậy là sao đây?" Nguyên Thanh chán chường nằm vật xuống, hắn đoán mấu chốt nằm ở câu cuối cùng kia, nhưng lại không hiểu nó nói gì. Thôi, tranh thủ trời còn chưa sáng chợp mắt một lát, mai lại suy nghĩ.

Trước khi nhắm mắt Nguyên Thanh sờ sờ lên mặt mình, hắn luôn cảm thấy lúc tu luyện mặt hắn mà chính xác là vùng má có vết bớt cứ nóng lên từng đợt…

--------------------------

Tui: Lần này là sắp hé lộ bí mật của vết bớt thật o(≧∇≦)o

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.