Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Mục Phi Thiên

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Tôi nhất thời sửng sốt, hỏi: "Cái gì sống?"

"Tiên nữ kia, không, yêu tinh kia!" Anh ta hoảng sợ nói: "Cô ta còn sống, cô ta muốn giết tôi, thiếu gia, cậu cứu tôi với, cứu tôi với!"

"Anh đừng hoảng hốt, bây giờ anh đang ở đâu?" Tôi hỏi

"Tôi ở nhà ..." Anh ta khóc: "Thiếu gia, cậu tìm em gái tôi, con bé biết chỗ tôi, cậu nhanh tới, không nhanh tôi cũng chết mất rồi ...."

"Được, anh chờ ở đó, tôi lập tức liên lạc với Đường tiểu thư."

Tôi cúp máy, ngay sau đó bấm số của Đường Tư Giai.

"Alo, thầy à."

"Chị đang làm gì?" "Tôi đang nói chuyện với mẹ đây, sao thế thầy?"

"Anh chị xảy ra chuyện, đừng nói với mẹ chị, nhanh đi cùng với tôi, chúng ta cùng nhau tới nhà anh chị!"

"Anh tôi ..." Đường Tư Giai ngẩn người một chút, sau đó liền hiểu: "Được, thầy, tôi lập tức tới."

Tôi cúp điện thoại, xoay người đi vào tiểu khu.

Ước chừng nửa giờ sau, Đường Tư Giai tới, tôi lên xe của chị, chị lái ra khỏi tiểu khu, đi về phía vành đai 4 ở phía Đông.

"Thầy, anh tôi thế nào rồi?" Chị lo lắng hỏi: "Tôi mới gọi điện cho anh ấy, nhưng không có ai nghe máy."

"Vật kia của anh ấy có vấn đề rồi" Tôi nói

"Có vấn đề?" Đường Tư Giai lấy làm kinh hãi: "Nghiêm trọng không?"

"Tôi đã từng nói, vật kia đã từng có qua cả chục mạng người. Không xảy ra chuyện thì không sao, một khi xảy ra chuyện, ắt là chuyện chết người."

"Vậy anh họ tôi, anh ấy ..."

"Sát khí anh ta nặng, hôm nay thế nào cũng chịu đựng được." Tôi nhìn chị: "Chị yên tâm đi, an tâm lái xe."

Chị hít sâu một hơi, gật đầu: "Ừm, vậy thì tốt."

Trả qua chuyện lần trước, Đường Tư Giai đối với tôi hoàn toàn tín nhiệm, tôi bảo Triệu Phi có thể chịu đựng được, chị liền an tâm.

Nhà của Triệu Phi, ở gần đường vành đai, ngay phía sau Thành phố Hiện Đại.

Sau khi chúng tôi đến nơi, Đường Tư Giai đậu xe xong, lấy thẻ từ tú xách ra cà thẻ, vào thang máy, nhấn tầng 25.

"Chị có chìa khóa?" Tôi hỏi.

"Ừm, anh họ tôi thường không có nhà, có lúc tôi sẽ đến giúp anh ấy thu dọn." Chị dừng một chút, khẩn trương nhìn tôi: "Thật, thật sự không sao chứ?"

"Ít nhất tối nay sẽ không sao." Tôi nhàn nhàn nói.

Chị thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lo lắng, tay không kiềm chế đươc khẽ run rên, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng xảy ra chuyện nữa .... Đừng xảy ra chuyện nữa."

Nghĩ thì cũng thật làm khó cho chị, chuyện trong nhà vất vả lắm mới qua đi, bây giờ anh trai lại xảy ra chuyện. Chị thì là bị Diệp Thiếu Long tính toán rồi, nhưng chuyện của Triệu thổ hào, đơn giản chỉ là nhàn cư vi bất thiện, họa trên trời rơi xuống mà thôi.

Tôi theo bản năng muốn bấm ngón tay bấm một quẻ, nhưng ý nghĩ này vừa động, tôi lập tức nhịn xuống.

Ông đã nói, quẻ trong đời người có hạn, không phải tình huống cần thiết, không nên động quẻ. Mấy ngày trước làm chuyện của Đường gia, một quẻ của tôi đều là vô dụng, không biết lần này có làm được không.

Mắt thấy sắp tới nơi, tôi lấy lại bình tĩnh, lòng nói đừng suy nghĩ nhiều như thế, thuận theo tự nhiên đi.

Rất nhanh, đã đến tầng 25.

Chúng tôi ra khỏi thang máy, đi tới ngoài cửa nhà Triệu thổ hào, Đường Tư Giai lấy chìa khóa, mở cửa.

Nghe được tiếng mở cửa, Triệu thổ hào trong phòng khách vội hét to: "Em họ, em đừng vào vội! Thiếu gia, làm phiền một mình cậu vào trước, hiện giờ tôi không tiện."

Đường Tư Giai không nhịn được hô: "Anh, rốt cuộc anh sao rồi?"

"Em đừng vào, nhất định đừng vào, anh đang không tiện!" Thanh âm Triệu thổ hào vô cùng mệt mỏi, giọng nói cũng khàn khàn.

"Thế này ...." Đường Tư Giai nhìn tôi.

"Chị ở bên ngoài chờ, tôi vào trước." Nói xong, tôi vào cửa. Trong phòng đèn đuốc sáng choang, tràn ngập một mùi máu tanh gay mũi.

Tôi chau mày, đi nhanh tới phòng khách nhìn, chỉ thấy Triệu thổ hào xụi lơ trên đất, đũng quần đã bị máu tươi thấm ướt.

Thấy tôi tới, anh ta cật lực đưa tay về phía tôi: "Thiếu gia, cứu tôi ... cứu tôi với!"

Tôi chưa nhìn thấy tình cảnh thế này bao giờ, cũng có chút ngơ người.

Vài giây sau, tôi lấy lại tinh thần, tới từ phía sau ôm lấy anh ta, hỏi: "Anh sao thế này?"

"Một lời khó nói hết .... Tôi ** ... Thật con mẹ nó quá khủng ..." Anh ta cả người ướt lạnh mồ hôi, yếu ớt vô lực.

"Phòng tắm nhà anh ở đâu?" Tôi hỏi anh ta.

Anh ta cật lực chỉ: "Ở đó ... " Tôi kéo anh ta đến, như kéo chó chết vậy, lôi anh ta về phía phòng tắm. Thật ra lấy thể lực của tôi, ôm anh ta lên cũng không vấn đề, nhưng vấn đề là hạ thân anh ta đầy máu tươi, hơn nữa còn là một người đàn ông ...

Tôi không khỏi nghĩ, nếu như là Đường Tư Giai, có máu đi chăng nữa, tôi cũng có thể không quan tâm.

Tôi vừa nghĩ, vừa kéo anh ta đi.

Phòng khách, một vệt đỏ màu máu, nhìn thấy mà giật mình.

Thật vất vả mới mang được anh ta vào phòng tắm, tôi mới nhớ lại, giờ không thể tắm cho anh ta, vậy thì mang anh ta vào đây làm gì? Vì vậy tôi buông anh ta ra, cho anh ta nằm trên đất, ngưng mắt nhìn mi tâm anh ta.

Tướng nữ linh hoặc tâm rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều, khuôn mặt mĩ nữ một mắt như ẩn như hiện ở thần quang.

Tôi đưa tay dùng nội khí dò thử khí trung mạch của anh ta, phát hiện nội khí mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn thông suốt không trở ngại, vậy nên chỗ máu ở quần anh ta ...

Tôi tỉnh táo lại, ngón tay trên mi tâm anh ta bấm quyết vẽ một đạo bùa trấn sát, ấn xuống.

Ánh mắt Triệu thổ hào lập tức trợn tròn, người cong lại, phun một búng máu đen.

Nhất thời, bên trong phòng tắm ngập tràn một mùi tanh hôi, vô cùng gay mũi.

Tôi theo bản năng bịt mũi lại, lúc này mới nhớ, vật kia cũng không phải sát quỷ quái, bùa trấn dùng không đúng. Hơi trầm tư, tôi lại có chú ý, ngón tay tôi bấm quyết trên mi tâm anh ta sửa thành một đạo An thần phù, ấn xuống.

Ánh mắt Triệu thổ hào lại trợn tròn, chuẩn bị phun máu một lần nữa.

Tôi chau mày, vội vàng vẽ tiếp một đạo An thần phù, ấn xuống.

Hai đạo An thần phù ấn xuống, người phụ nữ một mắt ở mi tâm anh ta biến thành một đạo hồng quang, biến mất

Triệu thổ hào lúc này mới thở ra một hơi, thở dốc từ từ đứng lên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng lên: "Anh tự dậy tắm đi, tôi ra ngoài mở cửa."

"Thiếu gia ..." Anh ta cật lực giơ một ngón cái về phía tôi: "Trâu ... Trâu bò ..."

Tôi không để ý, xoay người ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.

Lúc này Triệu thổ hào đã có khí lực, anh ta chống người ngồi dậy, đứng lên bồn tắm mở nước.

Tôi ra tới cửa, mở cửa ra, nói với Đường Tư Giai ở bên ngoài: "Phòng khách có chút máu, chị đừng sợ, vào đi."

"Ừm!" Đường Tư Giai gật đầu, đi vào.

Nhìn vệt máy trong phòng khách cùng ghế salon bị thấm thành một màu đỏ máu, chị sợ hết hồn: "Đây ... Sao lại như thế này?"

"Chờ một lúc nữa anh ta ra, hỏi là biết." Tôi chỉ chỉ phòng tắm, dặn dò chị ấy: "Chị đi tìm cho anh ấy một bộ quần áo, bộ trên người anh ấy không mặc được nữa rồi.”

"Ừm, được." Trong lòng Đường Tư Giai vẫn còn sợ hãi nhìn vết máu, dán vào tường đi tới phòng ngủ, tìm quần áo cho Triệu thổ hào.

Tôi ngồi xuống phòng khách, nhìn chỗ máu, theo bản năng lại muốn động quẻ.

Đột nhiên, tôi có cảm giác có người đang nhìn mình.

Vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng phụ nữ nhàn nhã, đứng ở nơi cách cửa phòng ngủ không xa, lẳng lặng cười với tôi. Cô ta mặc cổ phục, tóc búi cao, ung dung cao quý, vóc người vô cùng gầy nhỏ, giống như Đôn Hoàng phi thiên*, nhưng mặt cô ta như có thêm lớp thấu kính, vô cùng mơ hồ, chỉ thấy rõ con mắt trái.

*Như hình:

Con mắt kia mang theo nụ cười, nụ cười ấy, như khiến người ta tắm trong gió xuân.

Nhưng tôi chỉ thấy lạnh sống lưng, theo bản năng đứng lên: "Cô..."

Cô gái cười với tôi, xoay người đi vào phòng ngủ, bước chân ung dung, không hoảng hốt vội vàng, sau khi đi được mấy bước, cô ta biến mất.

Tôi nuốt nước miếng, lòng tự nói, hay lắm, lần này rắc rối rồi ....

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.