Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh, Thật Không Tầm Thường

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Triệu thổ hào tắm chừng nửa giờ mới rửa hết máu me trên người.

Tắm xong xuôi, tôi để anh ta dùng nước nóng xông bụng dưới và sau lưng. Anh ta bị nóng đến mức gào thét, cắn chặt răng không để tiếng thét thoát ra.

Cuối cùng, tôi nhận quần áo của anh ta từ tay Đường Tư Giai, mở cửa cho anh ta vào.

Khi Triệu thổ hào đi ra, đúng cũng không vững.

Tôi không để cho Đường Tư Giai phải động tay, gác tay Triệu thổ hào lên vai, đem anh ta về phòng ngủ, đặt lên giường.

Đường Tư Giai giúp anh ta đắp chăn, còn rót cho anh ta cốc nước ấm mang tới.

Triệu thổ hào bưng cốc, uống một ngụm lớn.

"Anh họ, anh thấy thế nào rồi?" Đường Tư Giai lo lắng hỏi.

Triệu Phi uống nước xong, trả cốc lại cho Đường Tư Giai, thở một hơi thật dài, khoát khoát tay: "Không thế nào cả, anh mới từ quỷ môn quan về, một chút sức cũng không có ..." "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đường Tư Giai không nhịn được hỏi.

Tôi cũng nhìn Triệu thổ hào, chờ câu trả lời của anh ta.

Triệu thổ hào lề mề cả ngày, cật lực ngồi dậy, cuống quít nói với tôi: "Thiếu gia, cái thứ kia, thật con mẹ nó quá tà tính."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.

Anh ta nhìn Đường Tư Giai, nói: "Em, đi ra ngoài đi, đừng nghe."

Đường Tư Giai không hiểu: "Em không thể nghe?"

"Một cô gái như em, nghe cái này không thích hợp." Triệu thổ hào ra sức khoát tay: "Em mau ra ngoài đi!"

"Em ..." Đường Tư Giai không biết phải làm sao, nhìn về phía tôi.

"Không sao, để chị ấy nghe đi." Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhìn Triệu thổ hào: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy tôi nói như vậy, Triệu thổ hào cũng không tiện đuổi Đường Tư Giai nữa.

"Thiếu gia, cái vật đó còn sống, thiếu chút nữa thì "làm" chết tôi rồi." Anh ta kích động nói: "Đợi đến khi tôi tỉnh rồi, tôi **, toàn là con mẹ nó máu, thiếu chút nữa dọa chết tôi."

Đường Tư Giai cau mày: "Cái gì?"

Triệu thổ hào nhìn chị: "Anh đã nói không cho em nghe, em lại cố tình muốn nghe!"

"Em ..." Đường Tư Giai hết ý kiến.

"Được rồi, đừng đánh trống lảng." Tôi nhìn chằm chằm Triệu thổ hào: "Không phải tôi đã bảo anh sớm sang tay sao? Làm sao lại để biến thành bộ dạng này."

"Tôi cũng muốn sang tay mà, nhưng không sang được, thứ này quá tà tính." Triệu thổ hào bất đắc dĩ nói: "Hôm đó sau khi tôi nói chuyện với cậu, hôm sau tôi liền liên lạc với một người anh em, anh ta nói anh ta có thể nhận. Hai ngày sau, chính là hôm em gái tôi về nhà, trong đầu tôi mới nghĩ giờ dì không cần tôi chăm sóc nữa, tôi liền đi gặp người anh em này, chuẩn bị sang tay. Chỉ không ngờ tới, ngay trên đường cậu ta tới tiệm tôi, trong nhà lại xảy ra chuyện, ông già nhà cậu ấy phát bệnh cấp tính phải nằm viện, sau đó, cậu ấy cũng không dám mua nữa."

"Lúc ấy tôi cũng có chút sợ." Anh ta nhìn Đường Tư Giai nói: "Cậu ta không mua, anh tiền liên lạc với khách mua khác, gọi điện thoại cả một buổi trưa, thật vất vả mới có một người anh của anh nói, anh ấy muốn nhận. Anh liền vội vàng cùng anh ấy quyết định xong chuyện này, hẹn mười hai giờ trưa nay sang tay. Anh mới nghĩ buổi trưa mà, dương khí nặng, nhất định có thể trấn áp vật này, mà không nghĩ tới ... ai ...."

"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?" Tôi hỏi.

"Người anh đó của tôi đang trên đường cao tốc về thành phố, bị một chiếc xe tải lớn cán quá." Anh ta cười khổ: "Người không chết, chỉ có xe hỏng. Đáng sợ hơn là, tài xế lái xe cho anh ấy, anh ấy ngồi sau, bên cạnh còn một cô gái, kết quả xe bị đụng hỏng, tài xế và cô gái kia một cọng lông cũng không mất, anh ấy lại bị trong thương, lưng gãy, xương sườn cũng gãy mấy mất cái, bên dưỡi gãy mất bảy cái xương, não chấn động, nội tảng chảy máu."

Anh ta thở dài: "Tôi ở nhà chờ anh ấy đến, kết quả lại nhận được điện thoại của cô gái kia, cô ấy vừa khóc vừa nói với tôi, tôi vừa nghe, người cũng ngu luôn..."

Tôi chau mày: "Chuyện xảy ra buổi trưa, sao bây giờ mới nói?"

"Lúc ấy tôi đã muốn gọi điện cho cậu rồi." Anh ta nói: "Nhưng con yêu tinh kia không cho tôi gọi, tôi mới cầm điện thoại lên, đã thấy cô ta từ trong nhà đi ra, đẩy tôi ngã xuống đất, sau đó tôi bắt đầu nằm mơ. Trong mơ cô ta cùng tôi làm chuyện đó, cũng không cho tôi nghỉ! Lúc đầu tôi còn nghĩ, tà tính như cô ta, còn háo sắc như vậy! Lão tử con mẹ nó làm chết cô! Kết quả làm mấy lần, cô ta suýt thì làm chết tôi luôn! Cứ một lần lại một lần, giằng co cả một buổi chiều."

Anh ta kích động huơ tay múa chân, nước miếng văng tung tóe: "Lần cuối cùng xong, cô ta tiến đến gần mặt tôi, tôi thấy rõ mặt cô ta, người vô cùng đẹp, nhưng chỉ mở một con mắt. Cô ta cười vói tôi, cười đến mức cả người tôi phát lạnh, đợi đến khi tôi tỉnh dậy, phát hiện quần mình toàn là máu!"

Anh ta dừng một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nuốt nước miếng: "Sau đó, tôi vội gọi cho cậu. Thiếu gia, cái thứ đó là yêu tinh, cô ta còn sống! Cô ta thật sự đang sống! Cậu mau cứu tôi, nhất định phải cứu tôi!"

Đường Tư Giai không nhịn được hỏi tôi: "Thầy, chuyện này cũng quá tà đạo rồi, người đàn bà kia rốt cuộc là thứ gì?"

Tôi nhìn chị, lại hỏi Triệu thổ hào: "Tôi đã nói, nhất định không được ở trước mặt cô ta nói chuyện sang tay, có phải anh vô tình nói rồi không?"

Anh ta suy nghĩ một chút: "Không có, tôi vẫn nhớ mà, không dám nói chuyện này. Hơn nữa, khối tử liêu đó tôi vẫn để ở nhà, mấy ngày nay đều không động đến, làm sao nói chứ? Trừ phi ...."

Anh ta đột nhiên ngừng lời, quay đầu nhìn về phía Đường Tư Giai, kinh ngạc nuốt nước miếng.

"Anh nhìn em làm gì?" Đường Tư Giai sửng sốt: "Em còn chưa từng thấy vật kia!"

"Ngày nào anh cũng nằm mơ thấy cô ta." Anh ta nhớ lại: "Hai ngày ngủ ở nhà dì, anh cũng mơ thấy. Hình như là ở buối tối hôm thứ hai, trong mơ anh và cô ta “làm” xong, anh nhớ, hình như cô ta đã nói chuyện với anh..."

"Nói cái gì?" Đường Tư Giai vội hỏi.

"Anh không nhớ." Hắn lắc đầu.

Đường Tư Giai không biết phải làm sao: "Vậy anh nói mấy chuyện này làm gì?"

"Cô ta nói gì anh không nhớ, nhưng anh nhớ anh đã nói gì." Anh ta nhìn về phía tôi: "Hình như tôi đã sờ mặt cô ta, nói thật không nỡ bỏ cô, đẹp như cô lại phải tặng cho người khác ..."

Đường Tư Giai sửng sốt, quay đầu nhìn tôi.

"Cho nên, anh đã nói với cô ta những chuyện này trong mơ rồi." Tôi nhìn Triệu thổ hào: "Sau đó, ai dám nhận, cô ta liền xử người đó, hai người bạn trước của anh cũng vì vậy mà xảy ra chuyện. Có điều thế này vẫn chưa đủ, nhất định anh còn làm chuyện khác nữa, nếu không cô ta cũng không làm như vậy, anh suy nghĩ cho kỹ đi!"

Triệu thổ hào suy nghĩ một chút, hỏi: "Thiếu gia, mắng cô ta tính không?"

"Anh mắng cô ta rồi?"

"Mắng rồi!"

"Mắng cái gì?"

"Sau khi nhận được điện thoại của cô gái kia, tôi mới biết người anh đó của tôi xảy ra chuyện, vô cùng sợ." Anh ta lúng túng nói: "Tôi liền mắng một câu, con mẹ nó đồ yêu tinh nhà cô, sao lại gieo họa cho bạn của ông đây? Cô con mẹ nó có giỏi thì tìm tôi đây này, lát nữa mơ thấy, ông đây làm chết con mẹ nó cô!.."

"Trời..." Đường Tư Giai bất đắc dĩ quay người, thở thật dài.

Tôi không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Triệu thổ hào.

Triệu thổ hào đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, có phải tôi lại vác tù và hàng tổng rồi không?"

Tôi giơ một ngón cái với anh ta: "Anh, thật không tầm thường."

Anh ta lúng túng không thôi: "Thiếu gia, cậu đừng cười tôi, giờ tôi vẫn không hết sợ đây, phải làm gì bây giờ?"

Đường Tư Giai thở dài, hỏi tôi: "Thầy, còn cứu được không?"

Tôi trầm tư hồi lâu, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Hai người có biết, cô ta là gì không?"

"Là gì?" Hai người đồng thanh hỏi

Tôi hít sâu một hơi, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương.

Đầu tôi, lại đau rồi.

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.